Không khí trên tàu lúc này thật căng như dây đàn. Kỷ Thiên ở trong lòng đương nhiên rất sợ cái lão già họ Trạch sẽ bấm kíp nổ.
Nhưng mà bên ngoài, anh lại phải tỏ ra thật bình tĩnh, không một chút sợ hãi, chỉ như vậy mới cầm chân được lão ta, chờ Phong Tử An đến tóm hết một lần.
Đúng cái lúc này, điện thoại trong túi quần của Kỷ Thiên rung lên lợi hại, anh hơi nhăn mày cầm cái điện thoại nhìn vào, không khỏi chửi tục một cái, người gọi đến rõ ràng là Hàn Phi.
Kỷ Thiên cáu giận, bắt máy liền xổ ra một tràng, “con mịa nó Hàn Phi giờ cậu mới gọi cho tôi, cậu đang ở cái xó nào vậy hả? Có biết ông đây chờ đến ruột rà sắp cháy rồi không?”
Bên kia, giọng Hàn Phi có chút buồn cười, “Kỷ Đại ca, anh đánh hăng như vậy, còn cần tìm tôi, yên tâm đánh đi ha, tôi làm theo kế hoạch rồi, anh cứ chơi thêm chúc đi, tầm nửa tiếng nữa thôi.”
Kỷ Thiên “phi” một tiếng, “Mịa cậu, dám bỏ lại anh em hả?”
Hàn Phi bên kia cũng không thua, “Tôi làm theo lời Tử An, anh có kiến nghị thì đi mà chất vấn cậu ta, ok.”
Tít tít tít… một tràng dài.
Kỷ Thiên không khỏi tức đến lộn ruột.
Phong Tử An, con mịa cậu cái kế hoạch quần gì lại để cho ông đây một mình xông pha ở đây.
Cậu đây là muốn tuyệt đường nỗi dõi của nhà họ Kỷ hả? Kỷ Thiên ai oán chửi thầm Phong Tử An vạn câu trong lòng.
Phía bên dưới khoang thuyền, lúc này Phong Tử An đột nhiên hắt xì, anh không biết Kỷ Thiên đang chửi anh. Hơi xoa xoa cái mũi cao, nghĩ chắc do trời lạnh nên hắt xì thôi.
“Tử An, chúng ta lên trên đi, đợi như vậy không phải cách.” Dương Tinh Vũ ngồi bên cạnh anh nơi cầu thang đi lên đang sốt ruột liền lo lắng nói.
Phong Tử An gật đầu, “Ừ, anh đang định nói với em đây, lúc nãy thấy em còn mệt, đi không vững, nên anh mới nán lại.”
Dương Tinh Vũ nghe anh nói cô mệt, cô đi không vững, trong đầu lại ầm ầm mà hiện lên mấy cái cảnh tượng ban nãy ngọt ngào của hai người.
Chậc.. xấu hổ quá đi mất.
“Được rồi, đi thôi, anh còn dám nhắc chuyện kia với em.” Dương Tinh Vũ không vui nói.
Phong Tử An cười xoa đầu cô gái nhỏ, anh nói: “Được, chúng ta lên trên, anh cho em xem trò vui.”
Trò vui?
Dương Tinh Vũ hơi nghi ngờ nhìn Phong Tử An, tên này lại đang tính kế ai rồi?
Phía cuối con tàu, không một ai để ý đến nơi cánh cửa dẫn xuống cầu thang bên dưới khoang tàu.
Lạch cạch một tiếng, bên trên có người nhấc cánh cửa ra, vậy mà lại là Hàn Phi và Lưu Nguyệt.
Vừa thấy hai người họ, Dương Tinh Vũ vui mừng, “Chị Nguyệt, anh Hàn Phi.”
Hai người Hàn Phi và Lưu Nguyệt cũng thở phào một hơi, thầm nghĩ hai người họ thật may khi đến đúng lúc, nếu để Phong Tử An đợi thêm một chút, hẳn lại bị tên này ghim thù.
Kế hoạch của Phong Tử An là sau khi cứu được Dương Tinh Vũ và Lưu Nguyệt, thì để Lưu Nguyệt hội họp với Hàn Phi, người trên thuyền dù sao cũng ít ai nhận ra Lưu Nguyệt, sau đó Hàn Phi buộc phải liên lạc với bác của Phong Tử An, chính là cục trưởng cục cảnh sát tỉnh S, nhờ ông điều người đến giúp.
Loại chuyện buôn người cần phải được pháp luật xử lý, đương nhiên bọn họ sẽ không gọi đến cảnh sát nếu như lão Trạch không động đến bọn họ, đàng hoàng mà bàn chuyện làm ăn, chỉ đáng tiếc, lão ta lại tự cho mình là đúng, nghĩ bản thân là vua cùng cảng này.
Dám lật mặt, vậy thì hậu quả nặng nề ập đến, ông ta chỉ có thể tự mình chuốc lấy mà thôi.
Tự tạo nghiệp, thì phải gánh nghiệp.
Còn có cả Lương Định và Lâm Lạc Nhi, cấu kết buôn người trái phép, bắt cóc trẻ con, quy tội cũng đủ ngồi nhà đá hết thanh xuân.
Chuyện đến mức này, Phong Tử An đã cảm thấy bản thân cực kỳ nhân từ rồi. Dám động đến con gái và vợ anh, hậu quả lớn, thì cũng là bọn người kia tự chuốc lấy.
Anh chỉ muốn bảo vệ người nhà của anh mà thôi.
“Hai người vẫn ổn chứ?” Hàn Phi đương nhiên không biết chuyện Dương Tinh Vũ bị trúng dược, mà Phong Tử An là thuốc giải.
Chỉ có Lưu Nguyệt là biết rõ, cô hơi đỏ mặt, huých nhẹ vào tay Hàn Phi, “Nhìn họ có gì không ổn, có anh mới không ổn ấy.”
Phong Tử An không nói gì, đỡ Dương Tinh Vũ lên trên, “cẩn thận chút, tay của em cũng bị thương kìa.”
Dương Tinh Vũ nhìn nhìn cái cánh tay bị dao rạch, máu cũng ngừng chảy, chỉ là rất xót, ngoài ra còn có mấy cái dấu xanh xanh tím tím…
Cô nhìn nửa ngày, trên đầu hoá đầy vạch đen.
Tên đàn ông thối của cô có cần thiết phải để lại mấy cái dấu bạo lực như vậy không?
Sợ người ta không biết hai người họ vừa làm gì sao?
Bốn người đi thật chậm dọc theo cái vách tàu đến chỗ đám đông nơi boong tàu, lúc quay lại nói chuyện, Hàn Phi nhìn thấy mấy cái vết xanh tím trên tay Dương Tinh Vũ, vì cô lúc này đang xắn tay áo tới khuỷu tay, nên anh nhìn thấy, liền hỏi: “Tinh Vũ, bọn người kia đánh em hả?”
Lưu Nguyệt nhìn Dương Tinh Vũ, bất giác bụm miệng cười, nhưng lại không nói, làm Hàn Phi mờ mịt.
Anh chẳng hiểu chuyện gì, anh cũng là một dạng anh trai quan tâm em gái thôi.
Dương Tinh Vũ đen mặt, mà Phong Tử An càng đen mặt hơn, tên này lắm chuyện, hỏi gì lắm thế.
Anh kéo Dương Tinh Vũ ra sau mình, thay cô trả lời cái câu hỏi của Hàn Phi, “Ừ, cô ấy bị đánh, trở về tôi phải bồi bổ cô ấy thật tốt. Anh cũng vậy đi ha, chăm sóc vợ anh tốt vào.”
Lưu Nguyệt tròn mắt nhìn Phong Tử An, chăm sóc cái quỷ anh đấy, họ Phong kia, vô sỉ vừa thôi.
Một bên Dương Tinh Vũ càng xấu hổ, mà nhìn đến Hàn Phi, cô lại thấy tội tội cái tên đàn anh ngốc ngốc này, bị Phong Tử An nói móc.
À…Hàn Phi cảm thấy trong cái câu trả lời của Phong Tử An có ẩn ý, nhưng lại không biết ẩn ý chỗ nào. Mờ mịt quay đi, dẫn đường ba người còn lại tiến đến cái chỗ mà Kỷ Thiên đang đánh nhau.
Lưu Nguyệt nhìn cái bóng lưng ngốc nghếch của người đàn ông nhà cô, cười đến xấu hổ, anh có thể đừng có thiệt tình như vậy được không? Nhìn xem, bị con cá mập vô sỉ kia chơi chữ rồi.
Bọn đàn ông này, ngay cả chuyện kia cũng đem ra nói được.
…
Trở lại bên này, cùng lúc đó, Kỷ Thiên sau khi cất điện thoại vào túi quần lại, anh nhìn cái đám người Lâm Lạc Nhi và Lương Định, lại nhìn đến lão già họ Trạch, anh hất cằm nói: “Sao nào, lão Trạch, ông vẫn chưa bấm nút hả, bấm đi, tôi ủng hộ ông nha, muốn chết trùm hả, tới luôn đi, trên đường xuống suối vàng, tôi bồi ông! Haha..”
Lâm Lạc Nhi khiếp vía, “Đồ đàn ông điên.”
Kỷ Thiên cười đến vui vẻ, “Ha Ha ha, Lâm Lạc Nhi, cô sợ rồi à, bây giờ mới sợ không cảm thấy muộn à?”
Lão Trạch đứng cách khá xa chỗ của Kỷ Thiên, thật ra cũng chẳng có bom hay mìn gì trên cái con tàu này, cả tấn rượu ngon trên tàu, sao có thể cho nổ là nổ.
Nhưng mà lúc này, Kỷ Thiên còn chấp nhận thương lượng không?
Lão ta không dò được tâm tư của anh ta, Kỷ Thiên nổi tiếng tàn bạo trong giới ngầm, một khi anh ta điên cuồng, thì có trời xuống mà thương lượng…
Nhưng mà bên ngoài, anh lại phải tỏ ra thật bình tĩnh, không một chút sợ hãi, chỉ như vậy mới cầm chân được lão ta, chờ Phong Tử An đến tóm hết một lần.
Đúng cái lúc này, điện thoại trong túi quần của Kỷ Thiên rung lên lợi hại, anh hơi nhăn mày cầm cái điện thoại nhìn vào, không khỏi chửi tục một cái, người gọi đến rõ ràng là Hàn Phi.
Kỷ Thiên cáu giận, bắt máy liền xổ ra một tràng, “con mịa nó Hàn Phi giờ cậu mới gọi cho tôi, cậu đang ở cái xó nào vậy hả? Có biết ông đây chờ đến ruột rà sắp cháy rồi không?”
Bên kia, giọng Hàn Phi có chút buồn cười, “Kỷ Đại ca, anh đánh hăng như vậy, còn cần tìm tôi, yên tâm đánh đi ha, tôi làm theo kế hoạch rồi, anh cứ chơi thêm chúc đi, tầm nửa tiếng nữa thôi.”
Kỷ Thiên “phi” một tiếng, “Mịa cậu, dám bỏ lại anh em hả?”
Hàn Phi bên kia cũng không thua, “Tôi làm theo lời Tử An, anh có kiến nghị thì đi mà chất vấn cậu ta, ok.”
Tít tít tít… một tràng dài.
Kỷ Thiên không khỏi tức đến lộn ruột.
Phong Tử An, con mịa cậu cái kế hoạch quần gì lại để cho ông đây một mình xông pha ở đây.
Cậu đây là muốn tuyệt đường nỗi dõi của nhà họ Kỷ hả? Kỷ Thiên ai oán chửi thầm Phong Tử An vạn câu trong lòng.
Phía bên dưới khoang thuyền, lúc này Phong Tử An đột nhiên hắt xì, anh không biết Kỷ Thiên đang chửi anh. Hơi xoa xoa cái mũi cao, nghĩ chắc do trời lạnh nên hắt xì thôi.
“Tử An, chúng ta lên trên đi, đợi như vậy không phải cách.” Dương Tinh Vũ ngồi bên cạnh anh nơi cầu thang đi lên đang sốt ruột liền lo lắng nói.
Phong Tử An gật đầu, “Ừ, anh đang định nói với em đây, lúc nãy thấy em còn mệt, đi không vững, nên anh mới nán lại.”
Dương Tinh Vũ nghe anh nói cô mệt, cô đi không vững, trong đầu lại ầm ầm mà hiện lên mấy cái cảnh tượng ban nãy ngọt ngào của hai người.
Chậc.. xấu hổ quá đi mất.
“Được rồi, đi thôi, anh còn dám nhắc chuyện kia với em.” Dương Tinh Vũ không vui nói.
Phong Tử An cười xoa đầu cô gái nhỏ, anh nói: “Được, chúng ta lên trên, anh cho em xem trò vui.”
Trò vui?
Dương Tinh Vũ hơi nghi ngờ nhìn Phong Tử An, tên này lại đang tính kế ai rồi?
Phía cuối con tàu, không một ai để ý đến nơi cánh cửa dẫn xuống cầu thang bên dưới khoang tàu.
Lạch cạch một tiếng, bên trên có người nhấc cánh cửa ra, vậy mà lại là Hàn Phi và Lưu Nguyệt.
Vừa thấy hai người họ, Dương Tinh Vũ vui mừng, “Chị Nguyệt, anh Hàn Phi.”
Hai người Hàn Phi và Lưu Nguyệt cũng thở phào một hơi, thầm nghĩ hai người họ thật may khi đến đúng lúc, nếu để Phong Tử An đợi thêm một chút, hẳn lại bị tên này ghim thù.
Kế hoạch của Phong Tử An là sau khi cứu được Dương Tinh Vũ và Lưu Nguyệt, thì để Lưu Nguyệt hội họp với Hàn Phi, người trên thuyền dù sao cũng ít ai nhận ra Lưu Nguyệt, sau đó Hàn Phi buộc phải liên lạc với bác của Phong Tử An, chính là cục trưởng cục cảnh sát tỉnh S, nhờ ông điều người đến giúp.
Loại chuyện buôn người cần phải được pháp luật xử lý, đương nhiên bọn họ sẽ không gọi đến cảnh sát nếu như lão Trạch không động đến bọn họ, đàng hoàng mà bàn chuyện làm ăn, chỉ đáng tiếc, lão ta lại tự cho mình là đúng, nghĩ bản thân là vua cùng cảng này.
Dám lật mặt, vậy thì hậu quả nặng nề ập đến, ông ta chỉ có thể tự mình chuốc lấy mà thôi.
Tự tạo nghiệp, thì phải gánh nghiệp.
Còn có cả Lương Định và Lâm Lạc Nhi, cấu kết buôn người trái phép, bắt cóc trẻ con, quy tội cũng đủ ngồi nhà đá hết thanh xuân.
Chuyện đến mức này, Phong Tử An đã cảm thấy bản thân cực kỳ nhân từ rồi. Dám động đến con gái và vợ anh, hậu quả lớn, thì cũng là bọn người kia tự chuốc lấy.
Anh chỉ muốn bảo vệ người nhà của anh mà thôi.
“Hai người vẫn ổn chứ?” Hàn Phi đương nhiên không biết chuyện Dương Tinh Vũ bị trúng dược, mà Phong Tử An là thuốc giải.
Chỉ có Lưu Nguyệt là biết rõ, cô hơi đỏ mặt, huých nhẹ vào tay Hàn Phi, “Nhìn họ có gì không ổn, có anh mới không ổn ấy.”
Phong Tử An không nói gì, đỡ Dương Tinh Vũ lên trên, “cẩn thận chút, tay của em cũng bị thương kìa.”
Dương Tinh Vũ nhìn nhìn cái cánh tay bị dao rạch, máu cũng ngừng chảy, chỉ là rất xót, ngoài ra còn có mấy cái dấu xanh xanh tím tím…
Cô nhìn nửa ngày, trên đầu hoá đầy vạch đen.
Tên đàn ông thối của cô có cần thiết phải để lại mấy cái dấu bạo lực như vậy không?
Sợ người ta không biết hai người họ vừa làm gì sao?
Bốn người đi thật chậm dọc theo cái vách tàu đến chỗ đám đông nơi boong tàu, lúc quay lại nói chuyện, Hàn Phi nhìn thấy mấy cái vết xanh tím trên tay Dương Tinh Vũ, vì cô lúc này đang xắn tay áo tới khuỷu tay, nên anh nhìn thấy, liền hỏi: “Tinh Vũ, bọn người kia đánh em hả?”
Lưu Nguyệt nhìn Dương Tinh Vũ, bất giác bụm miệng cười, nhưng lại không nói, làm Hàn Phi mờ mịt.
Anh chẳng hiểu chuyện gì, anh cũng là một dạng anh trai quan tâm em gái thôi.
Dương Tinh Vũ đen mặt, mà Phong Tử An càng đen mặt hơn, tên này lắm chuyện, hỏi gì lắm thế.
Anh kéo Dương Tinh Vũ ra sau mình, thay cô trả lời cái câu hỏi của Hàn Phi, “Ừ, cô ấy bị đánh, trở về tôi phải bồi bổ cô ấy thật tốt. Anh cũng vậy đi ha, chăm sóc vợ anh tốt vào.”
Lưu Nguyệt tròn mắt nhìn Phong Tử An, chăm sóc cái quỷ anh đấy, họ Phong kia, vô sỉ vừa thôi.
Một bên Dương Tinh Vũ càng xấu hổ, mà nhìn đến Hàn Phi, cô lại thấy tội tội cái tên đàn anh ngốc ngốc này, bị Phong Tử An nói móc.
À…Hàn Phi cảm thấy trong cái câu trả lời của Phong Tử An có ẩn ý, nhưng lại không biết ẩn ý chỗ nào. Mờ mịt quay đi, dẫn đường ba người còn lại tiến đến cái chỗ mà Kỷ Thiên đang đánh nhau.
Lưu Nguyệt nhìn cái bóng lưng ngốc nghếch của người đàn ông nhà cô, cười đến xấu hổ, anh có thể đừng có thiệt tình như vậy được không? Nhìn xem, bị con cá mập vô sỉ kia chơi chữ rồi.
Bọn đàn ông này, ngay cả chuyện kia cũng đem ra nói được.
…
Trở lại bên này, cùng lúc đó, Kỷ Thiên sau khi cất điện thoại vào túi quần lại, anh nhìn cái đám người Lâm Lạc Nhi và Lương Định, lại nhìn đến lão già họ Trạch, anh hất cằm nói: “Sao nào, lão Trạch, ông vẫn chưa bấm nút hả, bấm đi, tôi ủng hộ ông nha, muốn chết trùm hả, tới luôn đi, trên đường xuống suối vàng, tôi bồi ông! Haha..”
Lâm Lạc Nhi khiếp vía, “Đồ đàn ông điên.”
Kỷ Thiên cười đến vui vẻ, “Ha Ha ha, Lâm Lạc Nhi, cô sợ rồi à, bây giờ mới sợ không cảm thấy muộn à?”
Lão Trạch đứng cách khá xa chỗ của Kỷ Thiên, thật ra cũng chẳng có bom hay mìn gì trên cái con tàu này, cả tấn rượu ngon trên tàu, sao có thể cho nổ là nổ.
Nhưng mà lúc này, Kỷ Thiên còn chấp nhận thương lượng không?
Lão ta không dò được tâm tư của anh ta, Kỷ Thiên nổi tiếng tàn bạo trong giới ngầm, một khi anh ta điên cuồng, thì có trời xuống mà thương lượng…
Danh sách chương