Đại tiệc tẩy trần lúc này không khí trở nên lặng ngắt như tờ.
Không ai biết rốt cuộc đây lại là chuyện gì, chẳng lẽ thật sự như cô gái kia nói, cái cô con dâu này của nhà họ Phong mới giới thiệu hôm nay chính là hàng fake.
Còn cái cô gái dáng vẻ khổ sở trước mặt mọi người đây mới là hàng thật, giá thật. Lâm Lạc Nhi cười hả hê trong bụng, đúng là tốt thật. Đến đúng lúc lắm.
Một tháng trước, Lâm Lạc Nhi điều tra Dương Tinh Vũ thì biết được cô ở chung cư Cố Viên, hơn nữa còn có xích mích với một cô gái tên là Khương Nhĩ.
Lâm Lạc Nhi cố tình gặp mặt của Khương Nhĩ, sau đó còn biết được Khương Nhĩ kia vốn rất là thích Phong Tử An. Một công đôi việc, cô ta liền dùng Khương Nhĩ như một con cờ. Dùng tiền xin từ Lương Định giúp Khương Nhĩ phẫu thuật thẩm mĩ. Còn nói rõ Khương Nhĩ nếu muốn nhận khoản tiền lớn thì phải làm như cô ta nói.
Khương Nhĩ vốn là cô gái nông thôn nghèo khó, thấy tiền như thấy báu vật. Khi mà nghe được cái kế hoạch của Lâm Lạc Nhi rằng chỉ cần cô ta giả mạo Dương Tinh Vũ, trong tiệc nhà họ Phong đứng ra vạch trần Dương Tinh Vũ, như vậy thì cô ta vừa được làm con dâu nhà họ Phong, vừa có được Phong Tử An, còn có tiền nữa. Thứ mà cả đời cô ta làm mãi cũng không có nhiều. Vừa được tiền, lại vừa được nhan sắc đẹp mà không mất đồng nào, hơn nữa nếu như may mắn vào được nhà họ Phong, vậy chẳng phải chính là Phượng Hoàng trong mây xanh sao? Vì thế, Khương Nhĩ chấp nhận huỷ bỏ gương mặt cũ của mình, phẫu thuật thẩm mĩ trở thành Dương Tinh Vũ xinh đẹp.
Lúc này, quả thật có đến hai Dương Tinh Vũ xuất hiện trước mặt mọi người.
Một người là Dương Tinh Vũ trên bục cao đang đứng cạnh Phong Tử An, một người chính là Khương Nhĩ phẫu thuật thẩm mĩ đứng dưới trung tâm bữa tiệc cùng nhìn về phía đối phương.
Dương Tinh Vũ có chút khiếp sợ nhìn cô gái bên dưới cũng sở hữu khuôn mặt giống hệt cô. Dù bàn tay cô đang được Phong Tử An nắm lấy, nhưng nội tâm cô lại sóng trào đến cuồn cuộn.
Cô ấy là ai? Tại sao lại có thể giống cô đến như vậy?
Còn nữa, nếu như vậy, vậy thì người năm đó liệu có còn phải là mình không? Hay là…
Dương Tinh Vũ còn đang suy nghĩ thì cô gái bên dưới nhìn mọi người, sau đó lập tức ra vẻ đáng thương, “Các vị, bốn năm trước, tôi là người bị hại, bị người ta đưa lên giường của người khác. Nhưng ông trời còn thương tôi, người đàn ông quan hệ với tôi lại là anh Tử An, chỉ là lúc đó tôi hôn mê nên không biết là anh ấy. Sau này, tôi mới biết. Các vị phải tin tôi.”
Sau đó, Khương Nhĩ lại chỉ mặt Dương Tinh Vũ nói tiếp: “Là cô ta, cô ta dùng khuôn mặt kia để thay thế tôi, tôi không biết tại sao cô ta lại có khuôn mặt giống mình đến vậy, vậy nên anh Tử An mới nhận lầm cô ta, mọi người đừng để cô ta lừa.”
Dương Tinh Vũ càng nghe càng cảm thấy khiếp sợ. Cô ngàn vạn không nghĩ đến lại còn có loại chuyện người giống người thế này.
Mọi người xì xào bàn tán ngày càng lớn, dường như đã dần tin tưởng Khương Nhĩ giả dạng kia.
Mà Lâm Lạc Nhi lại đứng đó, cười đắc ý trong lòng. Dương Tinh Vũ, nhìn đi, quà mừng của tôi cho cô, thật lớn nha. Lương Định nhìn biểu cảm của cô ta, liền có chút nghi ngờ hỏi, “Chuyện này là em làm?”
Lâm Lạc Nhi nhìn hắn, bình thản mà lắc đầu, “Em không biết, kia chính là do Dương Tinh Vũ ăn ở không được lòng người, nghiệp trả thôi, haha.”
Lương Định bán tín bán nghi, hắn cũng không có dám tin, Lâm Lạc Nhi sẽ làm loại chuyện kia. Nếu như thật sự như vậy, vậy thì người phụ nữ này quả thật rất ghê gớm.
Dưới cái sự bàn tán của mọi người.
Hàn Phi và Lưu Nguyệt lại chỉ có thể đứng nhìn, không biết thật sự nên làm sao, ông Phong và bà Phong cũng không dám xác định. Lại nhìn Phong Tử An.
Dường như chính là chờ một cái quyết định của anh mà thôi.
Phong Tử An nheo mắt nhìn cô gái đã tháo khẩu trang bỏ xuống. Cô ta quả thật rất giống người phụ nữ đang đứng bên cạnh anh đây.
Rõ ràng là giống nhau như vậy, nhưng khí chất, khác xa một trời một vực.
Nhưng mà, chuyện đã đến nước này, thật sự không thể làm ầm ĩ lên. Không những vậy, cần giải quyết một cách triệt để.
Khốn kiếp, hôm nay là bữa tiệc của con gái anh. Người bày bố ra cái trò này, cũng đủ độc. Nếu anh trực tiếp lôi cô gái kia ra ngoài, nhà họ Phong chắc chắn sẽ bị mang tiếng xấu.
Nhưng nếu không giải quyết êm xuôi, người bị tổn thương sẽ là Tinh Vũ của anh. Chuyện của cô làm mẹ đơn thân, nhất định sẽ bị bêu xấu khắp cả Ninh Thành này.
Phong Tử An suy nghĩ trong đầu, đôi mắt sâu u vẫn nhìn về phía Khương Nhĩ kia. Cô ta đứng đó, không dám bước về phía anh, Nhưng lại cứ lớn miệng nói Dương Tinh Vũ đang đứng bên cạnh anh là đồ giả mạo. Anh rất bình tĩnh, không có phản ứng gì, chỉ là bàn tay thon dài của anh lại nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Dương Tinh Vũ thêm một chút, bỗng nói nhỏ vào tai cô, “Tinh Vũ, em có tin anh không?”
Dương Tinh Vũ nghi ngờ nhìn anh, xong vẫn theo bản năng mà nhẹ gật đầu. Phong Tử An bất giác siết chặt bàn tay cô, nói thêm, “Tin tưởng anh, nha.”
Dương Tinh Vũ vẫn là gật đầu, không hiểu sao cô linh cảm Phong Tử An sẽ làm cái gì đó, khiến cô cảm thấy uỷ khuất, nhưng không biết vì sao, cô vẫn lựa chọn tin tưởng anh.
Phong Tử An nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của Dương Tinh Vũ, anh có chút không nỡ làm cô đau lòng, nhưng để giải quyết nhanh chuyện này, một tên trúng hai nhạn, anh chỉ có thể làm vậy.
“Bạch Hải, đưa cô Dương khỏi bữa tiệc. Nơi này không còn nhiệm vụ của cô ấy.” Phong Tử An nói.
Anh quay lại nói với Dương Tinh Vũ, “Cô Dương, cảm ơn cô thời gian qua đã giúp tôi. Hiện tại tôi đã tìm thấy người trong lòng tôi rồi.”
Một lời này vừa dứt, không khí lại một lần nữa chìm vào im lặng.
Cô Dương sao? Nhiệm vụ gì? Còn có ai là người trong lòng Phong Tử An, là cô gái ở dưới đây sao?
Mọi người đều khó hiểu mà nhìn về phía Dương Tinh Vũ, Phong Tử An gọi Dương Tinh Vũ là cô Dương, lại còn nói đã hết nhiệm vụ, vậy thì…
Dương Tinh Vũ chính là hàng giả rồi.
Dương Tinh Vũ bỗng siết chặt nắm tay. Cô không nghĩ Phong Tử An lại nói vậy. Vậy thì khác nào chính anh khẳng định cô chính là kẻ giả mạo rồi. Tâm cô cứ thế liền lạnh ngắt như chìm trong băng…
Không ai biết rốt cuộc đây lại là chuyện gì, chẳng lẽ thật sự như cô gái kia nói, cái cô con dâu này của nhà họ Phong mới giới thiệu hôm nay chính là hàng fake.
Còn cái cô gái dáng vẻ khổ sở trước mặt mọi người đây mới là hàng thật, giá thật. Lâm Lạc Nhi cười hả hê trong bụng, đúng là tốt thật. Đến đúng lúc lắm.
Một tháng trước, Lâm Lạc Nhi điều tra Dương Tinh Vũ thì biết được cô ở chung cư Cố Viên, hơn nữa còn có xích mích với một cô gái tên là Khương Nhĩ.
Lâm Lạc Nhi cố tình gặp mặt của Khương Nhĩ, sau đó còn biết được Khương Nhĩ kia vốn rất là thích Phong Tử An. Một công đôi việc, cô ta liền dùng Khương Nhĩ như một con cờ. Dùng tiền xin từ Lương Định giúp Khương Nhĩ phẫu thuật thẩm mĩ. Còn nói rõ Khương Nhĩ nếu muốn nhận khoản tiền lớn thì phải làm như cô ta nói.
Khương Nhĩ vốn là cô gái nông thôn nghèo khó, thấy tiền như thấy báu vật. Khi mà nghe được cái kế hoạch của Lâm Lạc Nhi rằng chỉ cần cô ta giả mạo Dương Tinh Vũ, trong tiệc nhà họ Phong đứng ra vạch trần Dương Tinh Vũ, như vậy thì cô ta vừa được làm con dâu nhà họ Phong, vừa có được Phong Tử An, còn có tiền nữa. Thứ mà cả đời cô ta làm mãi cũng không có nhiều. Vừa được tiền, lại vừa được nhan sắc đẹp mà không mất đồng nào, hơn nữa nếu như may mắn vào được nhà họ Phong, vậy chẳng phải chính là Phượng Hoàng trong mây xanh sao? Vì thế, Khương Nhĩ chấp nhận huỷ bỏ gương mặt cũ của mình, phẫu thuật thẩm mĩ trở thành Dương Tinh Vũ xinh đẹp.
Lúc này, quả thật có đến hai Dương Tinh Vũ xuất hiện trước mặt mọi người.
Một người là Dương Tinh Vũ trên bục cao đang đứng cạnh Phong Tử An, một người chính là Khương Nhĩ phẫu thuật thẩm mĩ đứng dưới trung tâm bữa tiệc cùng nhìn về phía đối phương.
Dương Tinh Vũ có chút khiếp sợ nhìn cô gái bên dưới cũng sở hữu khuôn mặt giống hệt cô. Dù bàn tay cô đang được Phong Tử An nắm lấy, nhưng nội tâm cô lại sóng trào đến cuồn cuộn.
Cô ấy là ai? Tại sao lại có thể giống cô đến như vậy?
Còn nữa, nếu như vậy, vậy thì người năm đó liệu có còn phải là mình không? Hay là…
Dương Tinh Vũ còn đang suy nghĩ thì cô gái bên dưới nhìn mọi người, sau đó lập tức ra vẻ đáng thương, “Các vị, bốn năm trước, tôi là người bị hại, bị người ta đưa lên giường của người khác. Nhưng ông trời còn thương tôi, người đàn ông quan hệ với tôi lại là anh Tử An, chỉ là lúc đó tôi hôn mê nên không biết là anh ấy. Sau này, tôi mới biết. Các vị phải tin tôi.”
Sau đó, Khương Nhĩ lại chỉ mặt Dương Tinh Vũ nói tiếp: “Là cô ta, cô ta dùng khuôn mặt kia để thay thế tôi, tôi không biết tại sao cô ta lại có khuôn mặt giống mình đến vậy, vậy nên anh Tử An mới nhận lầm cô ta, mọi người đừng để cô ta lừa.”
Dương Tinh Vũ càng nghe càng cảm thấy khiếp sợ. Cô ngàn vạn không nghĩ đến lại còn có loại chuyện người giống người thế này.
Mọi người xì xào bàn tán ngày càng lớn, dường như đã dần tin tưởng Khương Nhĩ giả dạng kia.
Mà Lâm Lạc Nhi lại đứng đó, cười đắc ý trong lòng. Dương Tinh Vũ, nhìn đi, quà mừng của tôi cho cô, thật lớn nha. Lương Định nhìn biểu cảm của cô ta, liền có chút nghi ngờ hỏi, “Chuyện này là em làm?”
Lâm Lạc Nhi nhìn hắn, bình thản mà lắc đầu, “Em không biết, kia chính là do Dương Tinh Vũ ăn ở không được lòng người, nghiệp trả thôi, haha.”
Lương Định bán tín bán nghi, hắn cũng không có dám tin, Lâm Lạc Nhi sẽ làm loại chuyện kia. Nếu như thật sự như vậy, vậy thì người phụ nữ này quả thật rất ghê gớm.
Dưới cái sự bàn tán của mọi người.
Hàn Phi và Lưu Nguyệt lại chỉ có thể đứng nhìn, không biết thật sự nên làm sao, ông Phong và bà Phong cũng không dám xác định. Lại nhìn Phong Tử An.
Dường như chính là chờ một cái quyết định của anh mà thôi.
Phong Tử An nheo mắt nhìn cô gái đã tháo khẩu trang bỏ xuống. Cô ta quả thật rất giống người phụ nữ đang đứng bên cạnh anh đây.
Rõ ràng là giống nhau như vậy, nhưng khí chất, khác xa một trời một vực.
Nhưng mà, chuyện đã đến nước này, thật sự không thể làm ầm ĩ lên. Không những vậy, cần giải quyết một cách triệt để.
Khốn kiếp, hôm nay là bữa tiệc của con gái anh. Người bày bố ra cái trò này, cũng đủ độc. Nếu anh trực tiếp lôi cô gái kia ra ngoài, nhà họ Phong chắc chắn sẽ bị mang tiếng xấu.
Nhưng nếu không giải quyết êm xuôi, người bị tổn thương sẽ là Tinh Vũ của anh. Chuyện của cô làm mẹ đơn thân, nhất định sẽ bị bêu xấu khắp cả Ninh Thành này.
Phong Tử An suy nghĩ trong đầu, đôi mắt sâu u vẫn nhìn về phía Khương Nhĩ kia. Cô ta đứng đó, không dám bước về phía anh, Nhưng lại cứ lớn miệng nói Dương Tinh Vũ đang đứng bên cạnh anh là đồ giả mạo. Anh rất bình tĩnh, không có phản ứng gì, chỉ là bàn tay thon dài của anh lại nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Dương Tinh Vũ thêm một chút, bỗng nói nhỏ vào tai cô, “Tinh Vũ, em có tin anh không?”
Dương Tinh Vũ nghi ngờ nhìn anh, xong vẫn theo bản năng mà nhẹ gật đầu. Phong Tử An bất giác siết chặt bàn tay cô, nói thêm, “Tin tưởng anh, nha.”
Dương Tinh Vũ vẫn là gật đầu, không hiểu sao cô linh cảm Phong Tử An sẽ làm cái gì đó, khiến cô cảm thấy uỷ khuất, nhưng không biết vì sao, cô vẫn lựa chọn tin tưởng anh.
Phong Tử An nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của Dương Tinh Vũ, anh có chút không nỡ làm cô đau lòng, nhưng để giải quyết nhanh chuyện này, một tên trúng hai nhạn, anh chỉ có thể làm vậy.
“Bạch Hải, đưa cô Dương khỏi bữa tiệc. Nơi này không còn nhiệm vụ của cô ấy.” Phong Tử An nói.
Anh quay lại nói với Dương Tinh Vũ, “Cô Dương, cảm ơn cô thời gian qua đã giúp tôi. Hiện tại tôi đã tìm thấy người trong lòng tôi rồi.”
Một lời này vừa dứt, không khí lại một lần nữa chìm vào im lặng.
Cô Dương sao? Nhiệm vụ gì? Còn có ai là người trong lòng Phong Tử An, là cô gái ở dưới đây sao?
Mọi người đều khó hiểu mà nhìn về phía Dương Tinh Vũ, Phong Tử An gọi Dương Tinh Vũ là cô Dương, lại còn nói đã hết nhiệm vụ, vậy thì…
Dương Tinh Vũ chính là hàng giả rồi.
Dương Tinh Vũ bỗng siết chặt nắm tay. Cô không nghĩ Phong Tử An lại nói vậy. Vậy thì khác nào chính anh khẳng định cô chính là kẻ giả mạo rồi. Tâm cô cứ thế liền lạnh ngắt như chìm trong băng…
Danh sách chương