Ông Phong nhìn hết từng ấy người trong sảnh nhà của mình, bình thường thì cái đám người này cũng không có dám khua môi múa mép trước mặt ông như vậy, còn không phải là vì không có Tử An con trai ông ở đây sao.

Cái thằng con trai ông thật là, lúc cần thiết lại không biết ở nơi nào, giờ thì hay rồi, tự nhiên nó mang tới cho ông đứa cháu nội, xong phủi mông để ông già này phải giải thích với cái đám người này.

Tuy ông là chủ tịch, nhưng chỉ có những cuộc họp quan trọng, ông mới xuất hiện thôi, còn bình thường, ông chỉ muốn ở cùng vợ chăm cái vườn cải với vườn kiểng xanh biếc của mình mà thôi. Bà Phong vốn rất thích hoa Lan, nên ông Phong đầu tư hẳn cho bà một vườn đủ các loại hoa Lan, cho bà giải trí giết thời gian.

Lúc này, ông Phong nói: “Các vị nếu hôm nay đã đến đây, thì ở lại cùng gia đình chúng tôi dùng bữa cơm, nếu như không có hứng thú, có thể rời khỏi.”

Đám họ hàng nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Cuối cùng liền mặt dày không biết xấu hổ mà cười giả bộ để được ở lại dùng tiệc ở nhà họ Phong.

Phải biết để được nếm thử sơn hào hải vị ở Phong gia, còn khó hơn lên trời, chẳng qua hôm nay, để chào đón cháu nội về, nên ông Phong mới miễn cưỡng mà cho đám họ hàng này ăn trực thôi.

“Tú Lệ à, bà dặn dò xuống dưới, chuẩn bị một chút, cơm canh tuỳ tiện là được.” Ông Phong nói với vợ mình.

Đám họ hàng nghe qua cái lời của ông, trong lòng không có khỏi chút khó hiểu, nhà giàu như thế, lại chỉ có thể đãi cơm tuỳ tiện thôi sao? Nhưng mà…

Chẳng qua “cơm tuỳ tiện” của ông Phong chính là một mâm cơm có tới mấy mươi món ăn đặc sắc, chưa đầy một giờ đồng hồ, đã thấy người hầu trong nhà dọn bữa lên.

Đám họ hàng nhìn cái mâm cơm mà kinh ngạc, trên bàn được dọn lên mấy mươi cái món ăn, đủ màu sắc, hương vị thơm quyến rũ nức mũi, đấy chỉ nhìn cái mâm cơm tuỳ tiện nhà người ta thôi cũng biết nhà người ta giàu như thế nào?

Đám người nào có cái dạng hùng hổ như lúc nãy, thấy cả một bàn lớn đồ ăn hấp dẫn như vậy, ai mà lại từ chối được kia chứ…



Trên đường.

Xe của Phong Tử An vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm, tiến về nhà cũ của Phong gia. Lúc này Phong Tử An lấy điện thoại ra gọi cho Nam Cung Doãn.

“Doãn, cậu rảnh thì đến nhà cũ một chuyến, mẹ tôi muốn gặp cậu.” Phong Tử An nói xong liền định cúp điện thoại, chỉ là anh đột nhiên dừng lại vì nghe được cái giọng bắt máy kia vốn không phải là Nam Cung Doãn, thanh âm kia trong trẻo. Không phải Tần Uyên Quân thì là ai?

Đầu dây bên kia, Tần Uyên Quân nói: “Anh họ, Doãn hữa sẽ đưa em đi dạo ở tỉnh S rồi, không về nhà cũ cùng anh đâu .”



Phong Tử An “Ừ” một tiếng liền cúp điện thoại, nghĩ nghĩ, phụ nữ đúng là nói một thành hai, cái con nhỏ kia hôm bữa vừa nói không thích Nam Cung Doãn, bây giờ liền xem xem, tự vả mặt mình luôn, còn bắt người ta dẫn đi dạo phố.

Chợt Phong Tử An nghiêng mặt mà nhìn Dương Tinh Vũ đang ngồi bên cạnh mình. Anh vờ hỏi: “Dương Tinh Vũ, trước kia…em có từng thích ai chưa?”

Dương Tinh Vũ đang suy nghĩ làm thế nào để lát nữa đối mặt với phụ huynh của Phong Tử An, lúc này nghe anh hỏi, cô mới giật mình, “Anh nói gì cơ?”

Phong Tử An hơi nhíu mày, vậy mà lại không có tập trung như vậy, trong đầu cô gái này, anh còn chưa co nắm rõ được hết.

“Em đang nghĩ đến ai à? Đẹp hơn anh không?” Phong Tử An có chút không vui, xụ mặt hỏi.

Dương Tinh Vũ cau mày, tên đàn ông thối này lại nghĩ linh tinh cái gì rồi? Chợt nghĩ đến hay là trêu chọc Phong Tử An một chút, để xem giới hạn của anh đối với cô là đến mức nào.

Cô nói: “Cũng không có gì, chợt nghĩ có khi nào em nhớ lầm, người đàn ông năm đó không có phải là anh!”

Phong Tử An nghe vậy, lập tức xoay người nhìn vào thẳng mắt của Dương Tinh Vũ, “Thế nào là nhớ lầm?”

“Thì là người năm đó, không có uy mãnh hơn anh, còn có hình như rất mị lực, giống như còn có chút đẹp hơn anh!”

Phong Tử An đen mặt, cái gì mà uy mãnh, cái gì mà mị lực, lại còn cái gì mà đẹp hơn anh, ở Ninh Thành này, anh dám xưng mỹ nam đệ nhị thì không ai dám xưng thứ nhất.

Phong Tử An thâm sâu mà nhìn chằm chằm Dương Tinh Vũ, sau đó liền nói: “Vậy, em có muốn thử mị lực hay uy mãnh của anh ngay bây giờ không?”

Dương Tinh Vũ nghe được câu này, cảm thấy có chút chua chua, cô thấy anh thâm sâu mà nhìn cô, liền cũng không sợ hãi, cười cười, “Phong tổng, với sức khoẻ hiên tại của anh, muốn uy mãnh, e là khó nha, anh tới thử xem.”

Phong Tử An càng đen mặt, lần đầu tiên bị chọc xấu hổ vậy, nếu không phải trên người vết khâu mới khép còn chưa có lành, anh sẽ cho cô biết thế nào là đàn ông không đủ uy mãnh trong miệng cô.

Chẳng qua anh sợ cô còn bóng ma của quá khứ, anh tôn trọng càng là yêu thương cô, nên mới không tuỳ tiện mà chạm vào cô, bằng không anh liền ăn sạch cô đến xương cùng không còn.

Phong Tử An đang nghĩ ngợi, anh lại nghe Dương Tinh Vũ hỏi, cô đột nhiên rất nghiêm túc: “Phong Tử An, giả sử nếu như năm đó, người đàn ông qua đêm với em không phải là em, anh vẫn sẽ chấp nhận em, chấp nhận Thiên Thiên sao?”

Câu hỏi này, Dương Tinh Vũ vẫn luôn canh cánh trong lòng không dám hỏi Phong Tử An. Tuy là may mắn, anh là người đàn ông năm ấy, nhưng nếu như không phải anh, cô mất đi giá trị ngàn vàng của thiếu nữ, lại còn có con, là mẹ đơn thân, vậy thì anh sẽ còn chọn bên cô sao?

Chẳng một người đàn ông nào có thể chấp nhận được chuyện người phụ nữ của họ lại có con riêng bên ngoài!

Phong Tử An liệu có như vậy không?



Lần đầu gặp anh, chẳng qua là anh tiện tay giúp cô thôi, cô thật không dám tin Phong Tử An đường đường là tổng giám đốc một tập đoàn to lớn như vậy, lại đi nhìn trúng một bà mẹ đơn thân như cô.

Dương Tinh Vũ hỏi xong, cúi đầu chờ câu trả lời của Phong Tử An, trong lòng vậy mà lại dần dà dâng lên một loại cảm giác hồi hộp, liệu anh có giống như cô đang nghĩ hay không?

“Sẽ.” Phong Tử An bỗng đáp, lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ lo âu của Dương Tinh Vũ.

Sao cơ? Dương Tinh Vũ ngước to đôi mắt to đen nhìn Phong Tử An. “Anh nói gì?”

Phong Tử An bất giác đưa cánh tay ra, bàn tay khẽ nắm lấy bàn tay của Dương Tinh Vũ, mười ngón đan xen vào nhau, “Anh nói là anh sẽ, vẫn sẽ chọn em.” Vừa nói anh vừa siết chặt tay cô, “Tinh Vũ, nếu như năm đó không phải anh, anh vẫn cứ thích em. Anh thích em, cũng không phải vì cái chuyện kia. Cho dù em thất thân thì đã làm sao? Anh thích là tánh nết, đơn thuần mộc mạc của em, không thích em bởi cái màng mỏng nhỏ nhặt kia.”

Dương Tinh Vũ cúi đầu, hốc mắt cay cay, chua xót, “Phong Tử An…em…em”

Cô nói nửa ngày cũng không nói tiếp được, phảng phất như sắp khóc đến nơi. Cũng may là từ lúc lên xe, Phong Tử An đã nói Bạch Hải hạ màn chắn sau xe xuống, nên tình cảnh lúc này, chỉ có Phong Tử An nhìn thấy, đương nhiên sự yếu đuối này của Dương Tinh Vũ, chỉ có thể để cho một mình Phong Tử An anh nhìn mà thôi.

Phong Tử An chợt kéo Dương Tinh Vũ tới, đôi môi mỏng của anh lập tức dán lên môi cô, hôn xuống.

Ưm…! Dương Tinh Vũ chợt run rẩy. Cả người giống như bị điện chạy qua, ngây ngẩn. Hơi ấm trên người Phong Tử An hoà cả vào người cô, trên người anh có mùi thơm rất dễ chịu.

Hôn đến lúc cảm thấy khó thở, Phong Tử An mới buông Dương Tinh Vũ ra, anh kéo cô dựa vào người mình, anh ôn nhu: “Dương Tinh Vũ, em nghe đây, không cho phép em nghĩ đến chuyện kia nữa, từ giờ trở đi, em mà dám khóc một lần, anh liền hôn em một lần.”

Dương Tinh Vũ vừa xấu hổ, vừa tức giận nhìn Phong Tử An, có ai an ủi như anh, kia chính là đe doạ.

Phong Tử An cười cười, liếm môi một cái, “Miệng em ngọt ghê.”

Dương Tinh Vũ lại muốn xù lông, “Anh dẻo miệng! Xấu xa.”

Phong Tử An cười ha ha.

Bỗng nhiên thanh âm của anh trở nên hơi trầm, “Tinh Vũ, đừng có mãi nghĩ đến quá khứ, ở hiện tại còn nhiều thứ khiến em để tâm hơn nhiều.” Nói đến đây, Phong Tử An hơi ngừng lại, nhìn sâu vào mắt Dương Tinh Vũ , “Huống hồ, người năm đó là anh, là anh, không phải ai hết, em ghi nhớ rõ cho anh.”

Dương Tinh Vũ nghe anh nói vậy, trong lòng liền ấm áp. Đúng vậy, vì sao phải quan tâm quá khứ, nếu đã chọn ở bên Phong Tử An, vậy phải thì tin tưởng vào anh. Dù có mưa giông, gió bão, anh vẫn mãi là tường thành của cô.

Chỉ là của mình cô…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện