Dương Tinh Vũ đi rồi, một mình Phong Tử An nằm trên giường bệnh. Anh còn chưa biết Dương Tinh Vũ hiểu lầm anh bởi một cuộc điện thoại.
Lúc anh tỉnh dậy thì trời đã gần sáng, cả người đau nhức, khuôn mặt bị sưng làm anh nhíu mày, không khỏi than nhẹ một tiếng.
Nhìn khung cảnh trước mắt, Phong Tử An giật mình, anh đang ở bệnh viện, nhưng mà Dương Tinh Vũ đi đâu mất rồi.
Nhìn sang bên cạnh tủ nhỏ. Chỉ thấy có một hộp cháo đã lạnh từ lâu, còn có chìa khoá xe, điện thoại của mình, nhưng Dương Tinh Vũ thì không ở. Phong Tử An có chút hụt hững.
Vươn tay cầm điện thoại, anh phát hiện có đến chín cuộc gọi nhỡ, là từ mẹ của anh. Đang định bước xuống giường thì bên ngoài cửa có người đẩy cửa vào.
Phong Tử An ngạc nhiên khi thấy mẹ anh, còn có thêm một cô gái nữa, cô gái này có mái tóc màu nâu đô, xoăn dài, được cột lên kiểu đuôi ngựa nhìn rất trẻ trung. Mặc áo thun ba lỗ lap top, quần ống suông bằng jean. Đôi giày cao gót bảy phân đính đá quý cực kỳ sành điệu. Nước da trắng nõn như sứ, đặc biệt có đôi mắt rất sắc, nhìn qua liền biết là một mỹ nữ sắc xảo.
“Tiểu Quân, mẹ.” Phong Tử An có chút kinh ngạc mà nhìn hai người vừa đi vào.
Cô gái được Phong Tử An gọi là tiểu Quân kia nghe vậy liền bĩu môi, “Sao hả, thấy người vào đây là mẹ với em mà không phải chị gái xinh đẹp kia thì anh không vui hả?”
Chị gái xinh đẹp gì? Phong Tử An có chút không hiểu, hơi day mi tâm, “Sao hai người biết con ở đây mà đến?”
Bà Phong tức giận ra mặt, “Sao hả, người bị cuốn băng sắp thành củ mì trắng rồi, còn không muốn cho chúng ta biết. Có phải anh coi mẹ anh không vào mắt phải không?” Bà Phong vừa tức giận vừa oán trách, giọng bà có chút run lên như sắp khóc đến nơi.
Nuôi thằng con gần ba mươi năm, đến giờ thì hay rồi, đi đâu làm gì cũng không muốn cho bà biết, bị thương còn muốn giấu diếm, nếu không phải cô gái hôm qua nói cho bà biết, bà làm sao biết con bà bị đánh đến nông nỗi này.
Cô gái vỗ vai bà Phong, “mợ, đừng xúc động quá, hại sức khoẻ.” Đoạn cô gái nhìn Phong Tử An cười cười mà trêu chọc, “Haizz, mợ thật là tội nghiệp, con trai lớn rồi…không giữ được.”
Phong Tử An nghe lời nói của cô gái, hai mắt híp lại, sắc mặt khó coi cực kỳ, “Tần Uyên Quân, em nói lại lần nữa cho anh xem.”
Cô gái bĩu môi, “Xí, em nói sai à, anh đúng là trai lớn không dùng được.”
Nói xong liền lui bước ra sau bà Phong, lè lưỡi với Phong Tử An. “Em còn lâu mới sợ anh.”
“Em…” Phong Tử An nghiến răng trèo trẹo, nếu không phải năm đó cô em họ này cứu anh một màn, anh tuyệt đối sẽ cho nó biết thế nào là quả đắng. Cái con nhỏ Tần Uyên Quân này, bao lớn rồi mà bản tính vẫn không thay đổi.
Để rồi coi, anh nhất định sẽ tìm được người quản lý con nhỏ này. Phong Tử An nghĩ thầm.
Tần Uyên Quân là con gái của Phong Tử Linh, cô ruột của Phong Tử An. Cô gọi ông Phong bằng cậu, vì ông Phong là anh của mẹ cô. Vậy nên quan hệ giữa Phong Tử An và Tần Uyên Quân chính là anh em họ. Thậm chí còn là họ ruột rất thân.
Hơn bốn năm trước, chính Tần Uyên Quân là người đã giúp Phong Tử An thoát khỏi bẫy của Lâm Lạc Nhi. Vậy nên Phong Tử An rất biết ơn cô em họ này. Cũng yêu thương cô hết mực. Vì nhà họ Phong có mỗi hai anh em họ là độc nhất.
Nhà họ Phong chỉ có một đứa cháu nội và một đứa cháu ngoại là Phong Tử An và Tần Uyên Quân. Nói họ là ngọc quý trên tay nhà họ Phong, tuyệt không sai.
Bà Phong lúc này mới thở ra một hơi, ngồi xuống bên giường con trai, “Làm sao lại bị thương thành thế này, còn nữa, cô gái hôm qua nhận điện thoại của mẹ đâu rồi, cô ấy không ở cùng con?”
Phong Tử An nhàn nhạt nói: “Không có gì, tranh mối làm ăn, gây thù không ít, giữa đường bị trả thù thôi.”
Tần Uyên Quân nghe xong, hai mắt đẹp nheo lại, cô mới không tin tên anh họ này, nếu như là kẻ thù thật sự của anh, tuyệt sẽ không để mấy tên gà mờ như vậy đến chặn đánh người.
Đêm qua, sau khi cô gái kia nhận điện thoại thông báo anh họ bị đánh phải nằm ở bệnh viện, thì sau đó không lâu, bác Tử Kỳ đã gọi tới nói là đám người chặn đường đã bị anh đánh cho thê thảm, trong đó có một tên trở thành người thực vật chính là tên đại ca. Mà đám người này, chỉ là mấy tên lưu manh côn đồ đang bị cảnh sát ngắm tới thôi.
Không phải xã hội đen chân chính.
Tần Uyên Quân nhìn Phong Tử An, nghi ngờ hỏi: “Anh họ, anh nói thật đi, đám người hôm qua có phải là nhắm vào chị xinh đẹp ở cùng với anh?”
Trước hay sau câu nào Tần Uyên Quân cũng không có nhắc đến ba từ mẹ đơn thân với Phong Tử An, cô vừa từ Anh về, nghe mợ nói anh họ có để ý đến một cô gái rất xinh đẹp, nhưng mà cô gái này lại là mẹ đơn thân.
Đêm qua lúc gọi điện đến, vừa hay cô gái đó bắt máy, cô liền trêu chọc một chút, cô gái kia không nói là ai, cũng không có nhận là mẹ đơn thân gì cả, nhưng có lẽ hẳn là chị ta đi, chỉ là không biết vì sao có vẻ như cô gái kia rất tức giận. Vậy nên là khi cô và bà Phong đến đây, cô gái kia đã không ở đây.
Phong Tử An nheo mắt nhìn Tần Uyên Quân, “Em biết cái gì rồi, còn nữa, hai người có phải có chuyện gì đang giấu tôi?” Anh không biết Dương Tinh Vũ tối qua nhận điện thoại, bị Tần Uyên Quân trêu chọc một câu liền hiểu lầm anh.
Bà Phong nói: “Tối qua, mẹ điện thoại cho con, có một cô gái đã bắt máy, nhưng mẹ không biết là cô ấy đang cầm máy, thế nên là…”
Phong Tử An tự nhiên thấy thấp thỏm, “Có phải mẹ lại bộc lộ tính khí rồi không?”
Bà Phong ỉu xìu. “Mẹ tưởng là con nên…nên..”
“Nên chửi rất hăng đúng không?” Phong Tử An đỡ trán, mẹ anh sao lại thế rồi, nếu vậy thì có cô gái nào dám làm con dâu bà chứ, nếu là Dương Tinh Vũ thì càng không!
“Còn có..” Tần Uyên Quân lúc này có chút áy náy, “Anh họ…Em lỡ chọc tức chị ấy rồi.”
Phong Tử An nhăn mặt, “Em lại nói gì nữa?”
Tần Uyên Quân giọng bỗng nhỏ như mèo, “Em chỉ nói có một câu thôi, chính là nói anh hơn bốn năm không gần nữ sắc, bây giờ lại dây vào mẹ đơn thân.”
“Cái gì!!” Phong Tử An bỗng nổi giận, “Tần Uyên Quân, em đúng là điên rồi.”
Phong Tử An lập tức hất mền ra, bước nhanh xuống giường, bước tới chỗ Tần Uyên Quân đang đứng, tức giận đến mặt cũng xanh, “Sao em dám nói với cô ấy như vậy hả? Em có biết Dương Tinh Vũ cô ấy ghét ba từ kia thế nào không? Hơn nữa dù anh có quen ai, không tới lượt em quản.”
“Em xin lỗi, em không biết chị ấy như vậy.” Tần Uyên Quân sợ hãi, cô vội vàng lui đến sau lưng bà Phong, “Anh họ, có gì từ từ nói, em em xin lỗi chị ấy là được mà.”
Bà Phong cũng sợ con trai làm liều mà đánh cháu gái thật, vội vàng xua tay, “Tử An, đừng có giận hại vết thương..”
Phong Tử An cau mày, anh đúng là bị chọc cho điên máu rồi, chẳng trách sau khi anh tỉnh lại thì không thấy Dương Tinh Vũ đâu cả, thì ra là cô vì hiểu lầm anh nên mới bỏ đi.
Khốn kiếp, người anh vừa dỗ đến tay, không tiếc đổ máu để người ta cảm thông anh, vậy mà…
Chắc chắn Dương Tinh Vũ đã hiểu Tần Uyên Quân con nhỏ này là bạn gái hay gì gì đó của mình, nên cô ấy mới không ở lại với anh. Phong Tử An giận đến máu huyết sôi trào.
Cái con nhỏ Tần Uyên Quân này. Sao không có thằng nào ngu xuẩn đến hốt em đi dùm cái…
Danh sách chương