Phong Tử An nhìn phản ứng của Dương Tinh Vũ, anh đoán chắc cô còn mê sảng nên mới nói năng lung tung.

Hơn nữa anh thật sự đáng sợ như vậy sao? Anh có ăn thịt cô đâu chứ? Phong Tử An đi vào bếp bưng chén cháo vẫn còn chút ấm mang tới cho Dương Tinh Vũ, “Tự mình ăn.”

“Cái này là..” Dương Tinh Vũ nhìn bát cháo, có chút bất ngờ mà tròn mắt, xong nhìn cái màu cháo, cô càng sợ, xong rồi anh ta thật sự ghim cô rồi sao? Muốn giết cô bằng một bát cháo màu không giống cháo.

“Là cháo đấy.” Phong Tử An lạnh nhạt, “Cháo mà cũng không biết à.”

“Cái này ăn được sao?” Dương Tinh Vũ nhìn bát cháo, lại nhìn Phong Tử An, “Là anh làm?”

Phong Tử An gật đầu, có chút bất mãn, “Dĩ nhiên ăn được, tôi đích thân nấu cho cô đấy. Sao hả? Có phải cảm động rồi không?”

Haha…Dương Tinh Vũ cười khổ, cảm động, cảm động lắm, nhưng mà bát cháo này cô ăn được xuống không?

Phong Tử An thấy Dương Tinh Vũ còn do dự chưa dám ăn, anh cũng không ép, liền nói: “Nấu cũng nấu rồi, cô không ăn liền đổ đi. Tối nay tôi ngủ nhờ nhà cô vậy, xem như cô trả ơn tôi đưa cô về.”

Dứt lời anh đứng dậy đi về phía sofa ngả mình xuống, không quan tâm đến cô gái này nữa.

Dương Tinh Vũ bê bát cháo, cố nặn ra nụ cười, hướng về phía sofa hỏi, “À thì, Phong tổng, anh, anh có biết công ty của Hàn thị không?”

Phong Tử An nghe câu hỏi của Dương Tinh Vũ, liền ngoái cổ lại nhìn, anh đang nằm trên sofa, thân hình còn dài hơn cả cái ghế này. “Hàn thị của Hàn Phi sao? Cô là gì của anh ta?”

“Là trợ lý, trợ lý đó.” Dương Tinh Vũ phấn khởi đáp, “Phong tổng, chúng tôi chiều nay vừa ký kết hợp đồng với bên tập đoàn của anh, thật tốt lại gặp được anh. Cảm ơn anh đã đồng ý cho Hàn thị một cơ hội.”

“Vậy sao?” Phong Tử An lại quay đầu như cũ, chỉ để lại một câu, “Vậy mong rằng Hàn thị cố gắng phát huy, hợp tác vui vẻ.”

Đoạn anh nhắm mắt lại, không nói tiếp. Mà Dương Tinh Vũ còn muốn hỏi thêm mấy câu nhưng thấy Phong Tử An một dạng muốn sống chớ hỏi liền im luôn.

Cô không dám tiếp xúc với người đàn ông này, mà dường như anh ta cũng không thích trò chuyện cho lắm.

Cuối cùng lại quay trở về việc ăn cháo!

Cô nhìn bát cháo, định múc một thìa lên húp, xong thoáng giật nảy vì một thân quần áo trên người.

Một giây, hai giây, ba giây…

Aaaaa…!!

Dương Tinh Vũ hét ầm lên. Làm cho Phong Tử An đang nhắm mắt liền giật mình ngồi bật dậy.

“Cô lại làm sao nữa.” Anh bực bội không vui nhìn Dương Tinh Vũ.

Dương Tinh Vũ hai mắt chớp liên tục không thể tin vào hai con mắt của mình, quần áo của mình, quần áo của mình, ai thay cho, ai thay, ai thay?

“Mình, mình, mình…” cô lắp bắp, “anh..anh anh, đồ cá mập biến thái.” Dương Tinh Vũ bỗng nhiên xù lông hét ầm chỉ Phong Tử An mà chửi.

Phong Tử An mệt mỏi, liền cáu: “ Ai là biến thái, cô mới biến thái.”

“Anh.. anh.. cởi đồ tôi, anh..anh nhìn trộm tôi.” Dương Tinh Vũ nói toẹt ra. “Anh thấy cái gì của tôi rồi hả?”

Phong Tử An lúc này mới nhếch miệng cười một cái, làn môi anh bạc mỏng, cười lên cuốn hút kỳ lạ, anh đáp: “Cái gì cũng nhìn thấy, cũng không có gì hấp dẫn.”

“Aaa…cái tên này!” Dương Tinh Vũ nổi cáu, “Tôi hấp dẫn hay không liên quan gì anh, anh cái đồ mất nết, sao có thể nhìn thân thể người khác như vậy hả?”

Phong Tử An liếc Dương Tinh Vũ một cái, liền có lý không sợ nói: “Là cô sốt, tôi thay giúp cô, nhìn cũng đã nhìn rồi.”

Anh vừa nói vừa đứng dậy, sắc mặt nửa đùa nửa thật, phúc hắc bá khí tiến tới chỗ cô, nói tiếp: “Không ấy, tôi cho cô nhìn lại thân thể tôi, chúng ta không ai nợ ai, huề.”

Gì chứ? Nhìn lại sao? Cái tên Phong Tử An khốn kiếp này. Dương Tinh Vũ đen mặt, bây giờ cô mới biết tên này không chỉ xấu tính thôi, mà còn biến thái, biến thái!

Hai người còn đang tranh cãi, ồn ào, chợt một giọng nói nhỏ trong veo vang lên từ cửa phòng, “Mami, chú đẹp trai, hai người đánh nhau sao?”

Cô bé Thiên Thiên bị giật mình vì tiếng ồn ào bên ngoài, bé nhỏm dậy đi ra ngoài thì nhìn phải cảnh này.

“Mẹ, chú ấy là người tốt. Chú chăm sóc mẹ rất tốt.” Thiên Thiên ăn ngay nói thật. Bé chỉ là thấy sao nói vậy.

Người tốt! A người tốt! Dương Tinh Vũ đầu đầy vạch đen, tốt cái quỷ gì?

Cởi đồ người ta, nhìn xong lại còn nói không hấp dẫn, lại còn đòi cho nhìn lại, hứ nằm mơ đi, cô mới không thèm nhìn anh ta, đồ con cá mập xấu xa.

“Không có gì, mẹ con lại lên cơn sốt ấy.” Phong Tử An xoay người tiến lại chỗ Thiên Thiên dỗ dành.

Mà Thiên Thiên nghe xong liền gật đầu, “Vậy chú chăm sóc mẹ thật tốt. Thiên Thiên buồn ngủ..”

Dương Tinh Vũ hai mắt trợn tròn, há hốc mồm, cô đây là bị con gái ruột bán đứng. Bị bán trắng trợn.

Phong Tử An dỗ được Thiên Thiên quay về phòng xong, lúc này mới đứng lên, quay người lại nhìn Dương Tinh Vũ, không nhẫn nại nữa, giọng lãnh đạm, “Cô cứ ở đó mà chửi nhiều vào, tôi cũng không tàn phai chút nhan sắc nào vì mấy câu chửi của cô đâu. Tối nay là tôi giúp cô, lại chỉ nhận được mấy câu chửi bới.”

Anh đi vào chỗ sofa, nằm trở lại. Thật không hiểu, cô ấy sao chẳng biết lý lẽ mà lại có con gái hiểu chuyện như vậy.

Nghĩ đoạn anh im lặng, quyết định không nói thêm gì. Để cho cô gái này bình tĩnh lại thì hơn.

Nhưng mà…

Cô gái này lúc xù lông lên cũng có chút đặc biệt đó chứ!

Thấy Phong Tử An chẳng thèm phản ứng nữa, Dương Tinh Vũ ôm mặt, vừa tức giận vừa xấu hổ không thôi.

Bị anh ta nhìn thấy hết rồi, liệu anh ta có đánh giá cô không? Vừa rồi cô lại thất thố như vậy, anh ta có chán ghét cô không? Có coi cô là vô giáo dục không?

A thật là tức quá mà! Nhìn bát cháo vẫn còn kia, cô tức tối múc một thìa lên miệng, tôi ăn, ăn cho bõ ghét…

Nhưng là một miếng đầu tiên..Dương Tinh Vũ liền phụt một cái, phun ra…

Mặn quá!!!

Phong Tử An! Cái tên khốn nhà anh cho hết cả hũ muối nhà tôi vào à!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện