Sau khi về nhà, Hứa Nam đi tắm rửa trước, trút bỏ mùi rượu trên người cùng với những mệt mỏi, sau khi ra khỏi phòng tắm liền ngồi trên sofa suy nghĩ.
Cô đang nghĩ, ở cái tuổi 27 sao cô lại động tâm với một nữ nhân.
Từ khi gặp Lâm Sanh trên đường, sau này lại trở thành hàng xóm, sau đó xảy ra một nùi chuyện, nhớ tới liền cảm thấy không tưởng tượng nổi.
E rằng cũng bởi vì Lâm Sanh là người như vậy: rất đơn giản lạc quan tích cực, thích đùa thích quậy, miệng lại thiếu đòn, mang cho cô cảm giác mới lạ, cảm giác đúng rồi, thật sự đúng là cái gì cũng đúng.
Hứa Nam bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, thu hồi những tâm tư rối loạn của mình, mở laptop xử lý tài liệu về XM do thư ký gởi tới.
Biết thời gian bữa tiệc bắt đầu và kết thúc, Tô Bối An rất nhanh thì gọi điện thoại cho Hứa Nam, đi thẳng vào vấn đề:
"Nam Nam, bữa tiệc tối nay thu hoạch được gì?"
Nhắc tới thu hoạch, Hứa Nam hơi nhướn mày, nhấn loa ngoài, đặt lên bàn trà, giọng bình tĩnh trả lời:
"Có thu hoạch được một thứ."
Tô Bối An nằm trên giường, nghe Hứa Nam nói, hai mắt sáng lên, hưng phấn ngồi dậy, kêu lên:
"Bắt được lão tổng tập đoàn LT à?"
Hứa Nam tạt cho một chậu nước lạnh:
"Không phải."
Tô Bối An đứng hình vài giây, trợn mắt sau đó ngã xuống giường, bất mãn chỉ trích:
"Nam Nam, cậu có thể nói một lần cho xong không, hại mình kích động tào lao, nói mau, thu hoạch được gì?"
Hứa Nam không vội trả lời.
Nhìn văn kiện trên màn hình, đọc nhanh như gió, nắm rõ trong lòng, ngón tay thon dài gõ gõ bàn phím, trả lời văn kiện.
Khóe môi Hứa Nam cong lên, bình thản trả lời:
"Lâm Túc của tập đoàn LT... là cô cô của Lâm Sanh."
Nghe Hứa Nam nói Tô Bối An trợn mắt há hốc mồm, lặng im một phút đồng hồ mới lên tiếng:
"Lâm Sanh chính là hàng xóm nhà bên, cũng chính là tiểu bảo mẫu kia à?"
"Ừ." Hứa Nam bình thản trả lời, "Mới đầu mình cũng khiếp sợ, vốn không nghĩ tới."
Đại não của Tô Bối An nhanh chóng hoạt động.
Lão tổng tập đoàn LT là cô cô của Lâm Sanh, Lâm Sanh lại cùng Hứa Nam có tình, nếu như mượn Lâm Sanh làm bàn đạp tiến tới đưa ra lời mời, Lâm Túc suy xét cháu gái thì có thể gặp mặt.
Rất nhanh Tô Bối An nói trúng tim đen Hứa Nam:
"Lâm Túc đối với cậu có ấn tượng gì?"
Hứa Nam lắc đầu, nói:
"Vậy cậu phải thất vọng rồi, theo mình thấy, hẳn là không được tốt lắm."
Ở trong bữa tiệc, hai người cũng không nói chuyện qua lại quá nhiều, chỉ bắt chuyện khách sáo bình thường.
Nếu như không phải Lâm Sanh đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lâm Túc, làm rối loạn kế hạch ban đầu của cô, cô sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào nói chuyện với 'con mồi'.
Ánh mắt Hứa Nam sắc bén, từ lúc Lâm Túc xuất hiện ở bữa tiệc cô vẫn lưu ý nhất cử nhất động của Lâm Túc.
Sau khi cùng Lâm Sanh từ trên lầu đi xuống, cô rõ ràng chú ý tới ánh mắt Lâm Túc nhìn sang cô, đó là sự cảnh cáo như có như không.
Hai người cũng không hề quen biết gì, loại cảnh cáo đó là sao?
Lâm Túc tung hoành trong giới thương trường nhiều năm như vậy, lại là tổng tài tập đoàn LT, là người quyết định cao nhất sao có thể không có thủ đoạn cùng với ánh mắt bá đạo kia.
Hứa Nam không muốn thường nhận, nếu như cô đoán không ầm thì Lâm Túc đã phát hiện mối quan hệ giữa cô và Lâm Sanh là không bình thường.
Bên kia điện thoại trầm mặc, tiếng hít thở cũng nặng nề hơn, Tô Bối An biết Hứa Nam đang suy nghĩ gì, cũng không lên tiếng nhưng đến lúc này thực sự không nhịn được.
"Nam Nam, cậu nói xem Lâm Túc rốt cuộc là loại người gì, XM là một tập đoàn lớn, cùng LT của cô ta hợp tác, đôi bên đều có lợi, đối với LT cũng là chuyện tốt vô cùng, làm gì từ chối người ta từ ngoài ngàn dặm."
Hứa Nam nở nụ cười:
"Thương nhân nói chuyện là xét quyền lợi, khi cậu nói ra hợp tác khiến cho người ta không chiếm được quyền lợi mong muốn thì sao có thể hợp tác với cậu, cho dù đi tìm người ta, thì cũng không có khả năng đồng ý hợp tác."
Tô Bối An tức giận:
"Tiểu bảo mẫu nhà cậu mắng đúng lắm, nhà tư bản quả nhiên đều là sâu hút máu."
Hứa Nam coi nhẹ lời của Tô Bối An, nhẹ giọng hỏi:
"Cậu còn muốn gặm khối xương cứng LT nữa không?"
"Gặm, vì sao không gặm."
Tô Bối An nắm chặt nắm tay, cắn răng nói:
"Mình không tin Lâm Túc kia có thể trốn mình cả đời, sớm muộn gì mình cũng phải gặp được bản mặt thật của người đó, chờ quan hệ hợp tác được xác định, mình cắn chết cô ta."
Hứa Nam cười nói:
"Người ta là kẻ lọc lõi, không cắn chết cậu là tốt lắm rồi."
"Không, mình muốn cắn chết cô ta." Tô Bối An tức đến túm chăn bỏ lên miệng cắn xé, "Nữ nhân kia mềm không được cứng cũng không xong, một lần rồi lại một lần cho mình leo cây, đùa bỡn mình 10 lần, chọc mình tức chết."
"Đừng nóng vội, thất bại 10 thì mình trả lại 10 lần." điện thoại bỏ chế độ loa ngoài, cầm điện thoại đặt bên tai, dựa lên sofa, khẽ cười hỏi: "Lâm Túc đồng ý lời mời của cậu chưa?"
"Không biết nữa, còn chưa thấy thông báo." Tô Bối An ném chăn, hai mắt giảo hoạt chuyển động, "Nam Nam, nếu không cậu cho tiểu bảo mẫu nhà cậu đi thử đi?"
"Không được." Hứa Nam không suy nghĩ một lời từ chối,"An An, không được đánh chủ ý với Lâm Sanh, đây là chuyện giữa XM và LT, không dính líu tới em ấy."
Tô Bối An không để bụng:
"Nam Nam, cậu là thương nhân, quan hệ giao tiếp không phải vào lúc này nên phát huy cho chuyện quan trọng sao."
"Cậu nghĩ biện pháp khác đi."
Hứa Nam xoa mi tâm:
"Thực sự không được, khối xương cứng LT này không gặm được thì buông bỏ, tìm một công ty khác thích hợp hơn, hoặc là công ty đã từng có quan hệ hợp tác, trao đổi những hạn mục khả thi."
Tô Bối An nhíu mày, trầm ngâm nói:
"Nam Nam, như vầy đi trước hết xem lần ở thành phố Z này có thể hẹn người không, nếu như vẫn bị từ chối..."
"Nếu vẫn bị từ chối thì từ bỏ LT." Hứa Nam tự nhiên tiếp lời.
Tô Bối An trầm mặc, nhỏ giọng nói:
"Được rồi, cũng không còn cách nào khác."
Hứa Nam an ủi:
"An An, từ bỏ LT, cũng không có nghĩa là thất bại, đừng làm khó dễ chính mình."
"Không phải mình làm khó dễ chính mình." Tô Bối An lắc đầu, "Lâm Túc kia cần gì phải khó dễ với tiền, chơi mình lần nữa, thật sự là đóng lên cột nhân sinh của mình một điều sỉ nhục, cũng chính là một nét bút hỏng."
Hứa Nam phá lên cười, hai chân thon dài bắt chéo, ngửa cằm, cổ dựa lên sofa, ánh mắt nhìn trần nhà đầy màu sắc, nhẹ giọng an ủi bạn mình:
"Đừng nhục chí, chuyện này còn có thể xoay chuyển mà."
"Được rồi, không thèm nói chuyện với cậu nữa, cậu nghỉ ngơi sớm đi, mình cũng phải đi ngủ, tốt nhất có thể ở trong mơ cắn chết nữ nhân thích chơi đùa mình."
"Ừ, chúc cậu mơ đẹp, ngủ ngon."
Cúp máy chưa bao lâu, Hứa Nam nhận được tin nhắn Lâm Sanh gởi tới từ 10 phút trước.
Tiểu bảo mẫu: Bây giờ em đón cô cô về, mấy ngày này cô cô có thể ở trong nhà.
Tiểu bảo mẫu: Em đón cô cô về rồi, chìa khóa xe em đặt dưới thảm ở cửa nhà chị.
Tiểu bảo mẫu: cô cô ở nhà, mấy ngày này em không tiện qua nấu cơm cho chị, bất quá sau khi tan tầm em sẽ ra ngoài mang cơm về cho chị, chị yên tâm, em biết mấy quán ăn vừa sạch sẽ vừa tươi ngon.
Tiểu bảo mẫu: Chính chị nói không nên để cô cô biết chuyện chúng ta, ha ha, vì tránh tai mắt người lao động vùng lên mấy ngày!
Hứa Nam nhìn mấy tin nhắn, ngón tay thon dài lướt trên màn hình, chậm rãi gõ một câu: Em xác định em muốn vùng lên?
Nhấn gởi đi.
Qua vài giây.
Tiểu bảo mẫu: Quên đi, tự sát.
Hứa Nam khóe môi cong lên, trả lời: Đúng rồi, người lao động như em tính giác ngộ rất cao.
Tiểu bảo mẫu: Nhận rõ hiện thực không có nghĩa là thỏa hiệp với hiện thực, đại lão bản một ngày nào đó người lao động sẽ xoay người làm chủ! *đắc ý*
Hứa Nam đơn giản trả lời: Kiếp sau.
Tiểu bảo mẫu: Đời này nha.
Hứa Nam: Sao?
Tiểu bảo mẫu: Được rồi, kiếp sau.
Bên kia, hàng xóm nhà bên.
Buổi tối 11 giờ.
Lâm Túc từ phòng tắm đi ra, vừa bước vào phòng ngủ liền thấy cháu gái ngồi xếp bằng trên giường, cầm điện thoại chơi đùa, vẻ mặt tươi cười, mặt mày hơn hở.
"Sanh Sanh, đang nhìn gì mà vui vẻ vậy?" Lâm Túc ung dung bước tới.
"A, không có gì." Lâm Sanh thốt lên, sợ cô cô phát hiện gì đó ngay lập tức để điện thoại xuống.
Lâm Túc cười cười:
"Sanh Sanh, lần trước cô cô tới, kế bên chưa có người ở, giờ con có hàng xóm mới rồi, thế nào, chung đụng được không?"
Xong đời, rốt cuộc cô cô cũng hỏi hàng xóm nhà bên, Lâm Sanh giật mình trong lòng, cho dù trăm phương nghìn kế cũng không tránh được hai vị tổ tông sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau.
Hơn nữa cô cô nhà cô thực sự quá thông minh, hiểu rất rõ tính tình của cô, bất kỳ chuyện gì về mình, cô không gạt được cũng không thể gạt được đôi mắt của cô cô.
Nhìn thấy cô cô đi tới bên giường, Lâm Sanh giơ tay ôm eo cô cô mình, ngửa mặt hai mắt mở to nhìn cô cô nhà mình:
"Cô cô, con muốn thẳng thắn với người một việc."
Cháu gái tự nhiên ngoan như vậy, làm cho Lâm Túc có chút ngoài ý muốn, cúi người ngồi bên giường, xoa xoa mái tóc dài mềm mại của cháu gái, khẽ cười:
"Sanh Sanh, con ở sau lưng cô cô làm chuyện xấu gì?"
"Con không có làm chuyện xấu." Lâm Sanh vùi mặt vào bụng mềm của Lâm Túc, nhỏ giọng nói: "Chính là hàng xóm nhà bên là đại lão bản của công ty con."
"Thật không?" Lâm Túc xử sự bình tĩnh, "Chính là tổng tài tập đoàn XM, Hứa Nam?"
"Dạ phải, chính là chị ấy." Lâm Sanh hết hồn, nhỏ giọng trả lời.
Lâm Túc kéo cháu gái từ trong lòng mình ra, nhìn chằm chằm cháu gái:
"Sanh Sanh, con lừa cô cô, con căn bản không có nuôi chó mà là trở về tìm đứa nhỏ đó."
"Dạ, con thừa nhận." Lâm Sanh ngoan ngoãn quỳ, kéo vạt áo của mình, ủy khuất nhận sai: "Cô cô cầu người tha thứ, con biết lỗi rồi."
"Con biết mình sai gì sao?"
Giọng cô cô rất nghiêm túc, Lâm Sanh tiếp tục ngoan ngoãn nhận sai: "Không nên dối gạt cô cô."
"Không nên dối gạt nhưng con vẫn gạt." Lâm Túc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhéo mặt cháu gái: "Sanh Sanh vì người khác con lại học lừa gạt cô cô?"
Lâm Sanh bị cô cô nhéo mặt, ủy khuất chu miệng:
"Sẽ không có nữa, con cam đoan."
Lâm Túc nghiêm túc nói:
"Giá trị tín nhiệm của con ở chỗ cô cô chỉ còn 50%."
"Không phải đâu, chỉ có vậy mà giảm hết một nữa."
"Muốn tăng giá trị tín nhiệm của con, vậy thì thành thật trả lời câu hỏi cô cô, có làm được không?"
"Có lẽ, biết đâu, có thể." ánh mắt kia của cô cô nhìn sang, mang theo cảnh cáo rõ ràng, trong nháy mắt Lâm Sanh thẳng lưng: "Có thể làm được."
Cô cô muốn nghiêm hình bức cung rồi.
"Được, vấn đề thứ nhất." Lâm Túc nghiêng người ngồi lên giường, vén chăn chui vào, "Ba năm trước, vì sao con muốn ở lại thành phố này?"
Vẫn là bắt đầu bức cung, bất quá vấn đề này của cô cô đối với cô mà nói không phải khó trả lời, Lâm Sanh nghiêm túc trả lời:
"Bởi vì một người."
Lâm Túc không chút ngạc nhiên, gật đầu:
"Người đó là ai, có quan hệ thế nào với con?"
"Là ai không còn quan trọng nữa, ngược lại bây giờ cũng không còn quan hệ." Lâm Sanh nửa thân dưới mềm nhũn ra, gối đầu lên bụng mềm của Lâm Túc, "Cô cô, người thông minh như vậy, không cần con nói trong lòng người nhất định đã hiểu rõ."
Quả thật hiểu rõ, Lâm Túc từ chối cho ý kiến, lại hỏi:
"Được, cô cô đổi câu hỏi."
Rốt cuộc cô cô muốn bức cung sao, cô cô quá thông minh nhất định cuối cùng sẽ hỏi tới Hứa đại boss, cô nên trả lời thế nào đây, nói dối không thạo cô cô sẽ nhìn thấu, Lâm Sanh ôm chặt eo Lâm Túc, chôn mặt vào đó.
Cô cô cầu người buông tha.
Ngàn vạn lần đừng hỏi, đừng hỏi... bây giờ con còn chưa theo được đại boss nữa.
Lâm Túc trầm ngâm một hồi, giơ tay vô vỗ sau lưng cháu gái, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng hỏi Lâm Sanh:
"Sanh Sanh, có phải con thích Hứa Nam không?"
------------------------------------
Ps. Cô cô thật đáng sợ, một phát trúng tim đen tiểu bảo mẫu :v

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện