Chương 130

Lê Nhược Vũ đứng dậy khỏi ghế xếp, nhẹ nhàng nói: “Anh Đông Quân, vậy nhờ anh chăm sóc Tư Duệ, chân em cũng không tiện, xin phép về trước đây.”

Hạ Đông Quân nhìn thằng vào cô: “Đề anh tiễn em.”

Cô từ chối: “Tư Duệ còn chưa ổn định lắm, cần có người ở đây chăm sóc kỹ càng.”

Hạ Tư Duệ thều thào nói chuyện: “Không sao đâu, có gì tớ sẽ tự ấn chuông gọi bác sĩ, hai người có chuyện muốn nói thì cứ nói đi, không cần phải đề ý đến tớ.”

“Anh Đông Quân cứ ở lại chăm sóc Tư Duệ đi, em đi trước đây.”

Lê Nhược Vũ quay lưng bước đi.

Hạ Đông Quân nhìn Hạ Tư Duệ chốc lát rồi vẫn đuồi theo Lê Nhược Vũ ra ngoài.

Y tá nhỏ đến phòng bênh kiểm tra, trông thấy đầu kim và dây truyền dịch nhuộm đầy máu tươi của Hạ Tư Duệ thì vội vàng chạy lại tháo kim tiêm, cô gái nhỏ bị dọa đến mức tông giọng cũng lệch đi: “Cô Hạ ơi, cánh tay truyền dịch không gõ với ai vậy?

được dùng sức đâu, cô xem máu chảy ngược ra ống đây này, nếu cô có chuyện gì thì gọi tôi hỗ trợ nhanh nhé. Bây giờ tôi soạn đồ truyền dịch vào vị trí khác trên tay cô, lần này tuyệt đối cô đừng động đậy lung tung nữa, có được không?”

Hạ Tư Duệ khép mắt lại: “Phiền cô rồi: Trên hành lang bệnh viện.

“Nhược Vũ, dạo này em có khỏe không?”

Nhận ra Hạ Đông Quân đuồi theo mình ra đây thì Lê Nhược Vũ hơi nóng nảy.

Hạ Tư Duệ đã bệnh ra nông nỗi này, anh ấy thà rằng bỏ rơi Hạ Tư Duệ chạy ra đây, chẳng lẽ chỉ vì muốn hỏi một câu này thôi sao?

“Em rất khỏe, Lâm Minh đối xử với em cũng rất tốt, anh ấy luôn luôn bảo vệ em.”

Lê Nhược Vũ biết anh ấy có ý gì, cô cắn răng dứt khoát nói thằng mọi chuyện ra luôn: “Anh Đông Quân, chuyện chúng ta đã hết rồi, mọi thứ đã trôi qua rồi. Em đã quên hết rồi, cũng mong anh có thề quên hết đi.”

Mặc dù những câu thế này khiến người ta rất đau đớn, nhưng lại không thể không nói ra.

Hạ Đông Quân bắt lấy tay cô: “Thật sự không thề cứu vãn chút nào sao?”

Cô rút tay lại: “Em không muốn vụ bê bối nhà giàu hai tháng trước tái diễn một lần nữa đâu, càng không muốn kéo anh liên lụy theo.”

“Anh biết rồi, chúc em hạnh phúc.”

Khuôn mặt anh ấy vẫn nở nụ cười dịu dàng như trước đây, chỉ là ý cười kia có hơi gượng gạo, vẻ dịu dàng cũng chẳng tự nhiên.

“Cảm ơn anh.”

Lê Nhược Vũ quay người rời đi, trong lòng lặng lẽ nói câu thật sự xin lỗi.

Cô vừa xấu hồ vừa day dứt khi phải đối diện với Hạ Đông Quân, có đau lòng, có tình nghĩa… Nhưng cố tình chỉ là không thề tiếp tục yêu anh ấy.

Bây giờ, người mà cô yêu, chính là Lâm Minh.

Lúc Lê Nhược Vũ trở về nhà họ Lâm thì Lâm Minh vẫn chưa đến công ty. Anh mặc đồ ở nhà, ngồi bên bàn ăn thong thả thưởng thức bữa sáng.

Anh thấy cô về rồi thì ngước mắt lên liếc cô một chút, ánh mắt lạnh nhạt, “Cả đêm đi gặp ai vậy? Về nhà còn mang cái vẻ mất hồn mất vía kia.”

Sống lưng cô đứng thẳng tắp, giải thích với anh: “Tư Duệ phát sốt nên tôi ở lại bệnh viện chăm sóc cô ấy một đêm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện