Vì bác sĩ Lục không ở nhà, nên em zai quyết định cùng anh mình sang Mỹ, dù sao ở trong nước cũng rất nhàm chán! Máy bay ầm ầm xông lên tận trời cao, anh zai cảm thấy rất toẹt zời! Vì anh vô cùng chờ mong ‘tiểu biệt thắng tân hôn’ trong truyền thuyết!!
“Anh còn phải đến Los Angeles họp, sau đó mới về nhà gặp chị dâu được, giờ kích động cái gì chứ.” Em zai ngồi bên cạnh, không mặn không nhạt dội cho thằng anh một chậu nước lạnh.
Anh zai tiện tay rút ra ‘Cách sử dụng dù nhảy’ cho thằng em mình, hiền từ nói, “Ngoan, nắm chặt thời gian đọc đi, lát nữa phải dùng.”
Em zai lập tức nước mắt đầy mặt, trong lòng rít gào dọa dẫm em trai không phải là người anh tốt!
Đương nhiên trong tình trạng kích động phấn khởi tung tăng không chỉ có anh cậu, còn có cả chị dâu cậu nữa!
Vừa nghĩ đến Cố Khải sang Mỹ đón mình, Lưu Tiểu Niên liền cảm thấy nhân sinh vô cùng rực rỡ! Ngay cả đám độc giả cũng nhao nhao gửi thư truy hỏi đến cùng ‘Thạch Thỏ cậu có phải có chuyện vui không!’ ‘Chương mới gần đây đều là màu hường hả hu hu hu!’ ‘Truyện cạnh tranh kinh doanh mà viết ngọt như vậy là không khoa học!’, Lưu Tiểu Niên vừa ngây ngô cười vừa gõ bàn phím cộp cộp, viết vật hi sinh vốn định cho chết thành sống, lại thêm bàn tay vàng ban cho hắn một cô vợ, từ nay về sau giục ngựa khắp chốn giang hồ! Ý đồ nơi nơi khắp chốn ăn mừng gì đó không cần quá rõ ràng đâu!
Ba Cố nhìn thấy vô cùng cảm khái, tuổi trẻ gì đó đúng là tốt, nhìn con dâu ông vui chưa!
Sáng sớm hôm nay, bảy giờ Lưu Tiểu Niên đứng lên nhìn đồng hồ chờ đợi, cảm thấy kim đồng hồ chạy quá chậm!
“A Khải phải ba tiếng nữa mới về.” Ba ba nhắc nhở cậu.
“Cháu đi mua đồ ăn đã.” Lưu Tiểu Niên đứng lên.
Ba ba bất đắc dĩ, “Hôm qua chúng ta vừa ra siêu thị.”
“Cháu đi lau dọn!” Lưu Tiểu Niên tiện tay cầm cái khăn lau, động tác vô cùng thành thạo, vô cùng vô cùng cần cù!
Vì loại chuyện chờ đợi rất giày vò, cho nên Lưu Tiểu Niên chỉ biết lao động chân tay giết thời gian, cậu lau sàn không những bóng loáng còn đánh thêm một tầng sáp!
Ba Cố đành phải đi trước, chỉ sợ ngã xuống xương cốt già yếu của mình rắc một cái!
Sau khi lau sạch nền gạch cuối cùng, Lưu Tiểu Niên nhìn giờ một chút, còn hai mươi phút nữa là ảnh về rôi! Vì thế đứng lên phủi quần, định đi thay quần áo khác!
“Tin tin.” Trong sân đột nhiên vang lên tiếng còi ô tô, còn có giọng nói phấn khích của Cố Hi, “Tụi con về rồi!”
Về rồi? Lưu Tiểu Niên sửng sốt.
Cửa phòng khách bị đẩy ra, sau đó Cố tổng mặc một thân áo gió màu đen, bả vai còn lưu lại vài bông tuyết, một thân khí lạnh đứng ở cửa, vô cùng uy vũ!!
Ánh mắt Lưu Tiểu Niên lập tức sáng lên!
Thấy vợ yêu ngốc ngốc đứng ở xó nhà, trong lòng Cố tổng mềm mại đến tan chảy, quên luôn ý định ôm hôn một phen, kết quả trăm triệu lần không ngờ sàn nhà quá trơn! Còn chưa đi được hai bước liền ‘vèo’ một cái nảy lên, trong tiếng thét của vợ yêu nhà anh, ngã một cú tiêu chuẩn! Orz…….
Em zai đứng ở cửa, vô cùng đồng tình che mắt, đúng là không đành lòng nhìn thẳng! Anh mình sao xui xẻo vậy chứ……
Lưu Tiểu Niên vội vàng cẩn thận chạy qua, đỡ anh dậy, “Anh không sao chứ?”
Cố tổng cảm thấy vô cùng mất mặt, nhưng là một tinh • anh • công, nhất định không thể làm ra động tác thô bỉ ngạo kiều nào, vì thế anh cố nén đau đớn nơi đầu gối, bình tĩnh mỉm cười nói, “Không sao.”
“Mau ngồi xuống.” Lưu Tiểu Niên đỡ anh đến sofa.
Em zai biết điều kéo vali lên lầu, để lại không gian cho anh zai và chị dâu!
Cố tổng tiếp tục chuyện chưa hoàn thành, đầu tiên ôm vợ yêu cuồng dã nồng nhiệt hôn môi, vừa hôn vừa luồn tay vào trong quần áo vợ!
“Không được làm ở đây!” Lưu Tiểu Niên tuy cũng rất ý loạn tình mê, nhưng vẫn còn lý trí! Cậu ra sức đẩy Cố Khải, vô cùng khẩn trương nói, “Bác trai sẽ thấy!”
“Không đâu.” Cố tổng tiếp tục vuốt ve vợ yêu, cảm xúc thiệt tốt thiệt mịn!
“Khụ!” Ba Cố đột nhiên đứng ở cầu thang uy nghiêm ho khan một tiếng, sắc mặt hơi âm trầm!
Lưu Tiểu Niên bị dọa sợ toàn thân cứng đờ, lập tức ngồi thẳng dậy! Ô ô ô quả nhiên là bị nhìn thấy rồi!
Tuy Cố tổng muốn đóng vai hôn quân một phen, vứt bỏ sự nghiệp vì mỹ nhơn! Nhưng cuối cùng vẫn thành thật theo đuôi ba mình vào thư phòng, báo cáo phương hướng chủ yếu một năm của công ty! Một cuộc nói chuyện kéo dài đến tận đêm, ngay cảm em zai cũng cảm thấy cha mình thiệt là không có tình người!
Lúc mười giờ tối, ba Cố rốt cuộc cũng buông tha cho con zai lớn, “Đi nghỉ đi.”
Cố Khải gật đầu, thu dọn tài liệu ra khỏi thư phòng, đi đến cửa quay đầu lại, “Ba yên tâm, con có chừng mực.”
Ba Cố uống một ngụm trà, không nói gì. Vừa về nhà đã khẩn cấp ôm hôn vợ, đã thế còn ở trong phòng khách! Thật không hiểu chừng mực của anh ở đâu đây!
“Lần sau con sẽ chú ý.” Cố Khải áy náy, “Xin lỗi.”
“Biết là tốt rồi, Tiểu Niên là đứa trẻ ngoan, ba cũng không muốn can thiệp nhiều vào chuyện hai đứa.” Ba Cố hiếm khi nghiêm túc, “Đi đi, không còn việc gì nữa.”
Trong phòng ngủ, Lưu Tiểu Niên đang nằm trên giường đọc sách, vô cùng vô cùng mất tập trung!
“Anh về rồi.” Cố Khải nhào lên, ôm cậu hôn một cái.
“Có phải bác trai rất tức giận không?” Lưu Tiểu Niên hơi sợ, “Lúc ăn cơm tối cũng không nói gì cả.”
“Là anh sai, nhưng giờ không sao rồi.” Cố Khải căn cắn đầu ngón tay cậu, “Sau này chỉ bắt nạt em trong phòng ngủ.”
“Gì chứ.” Lưu Tiểu Niên bật cười, “Có mệt không? Em đi chuẩn bị nước tắm giúp anh.”
“Cùng tắm.” Cố Khải ôm vợ đứng lên.
Lần này Lưu Tiểu Niên vô cùng nhu thuận bởi vì… Nguyên một tháng trời không gặp đó biết không!!!!!! Cho nên khi Cố Khải ở trong phòng tắm giở trò thú tính quá độ, cậu chỉ lầm bầm tượng trưng vài tiếng, sau đó xấu hổ giả bộ ỡm ờ!
Tiểu biệt thắng tân hôn gì đó quả nhiên là thiệt na! Cố tổng vừa thở dốc vừa cảm khái, thích đến suýt nữa hồn phách lên mây! Một tháng không gặp, Cố Khải cảm thấy dù là miệng nhỏ hay mông nhỏ đều vô cùng toẹt zời! Tuy thói quen hưng phấn lên là cong lưng rất đáng buồn bực, nhưng không sao cả, anh đây vẫn coi như là tiểu tình thú được!
Lưu Tiểu Niên bị anh gặm từ phòng tắm ra đến phòng ngủ, cảm thấy mình muốn hôn mê, cậu yếu ớt xin tha nói chúng ta đi ngủ đi. Sau đó vừa dứt lời, cúc hoa nhỏ bị chọt một cái!
“Ô!” Mắt Lưu Tiểu Niên lập tức ngập nước, “Anh bắt nạt người ta!”
“Thế này gọi là bắt nạt?” Khóe miệng Cố tổng giương lên, xấu xa đổi tư thế, “Vậy như này thì sao?”
“Không được đụng vào chỗ đó!” Vòng eo mẫn cảm của Lưu Tiểu Niên run lên, rốt cuộc khóc luôn!
Hôn lên nước mắt trên mặt vợ, động tác của Cố tổng vẫn cuồng dã! Một tháng xa nhau gì đó nhất định phải bù hết lại!
Cuối cùng do Cố tổng quá mãnh liệt! Lưu Tiểu Niên hoàn toàn không phản kháng nổi, đành phải thụ động thỏa hiệp, ban đầu còn có sức cầu xin, sau chỉ có thể rên rỉ yếu ớt, cả người phớt hồng đáng yêu!
Đúng là Thạch thỏ hường phấn mà! Cố tổng chợt giống như bị tâm thần nhớ đến mấy lời này! Sau đó anh suýt cười hô hố! Nhưng may mắn nhịn xuống được! Với tư cách là 1, sao lại cười trong thời khắc then chốt như vầy chớ! Không khoa học biết không!
Lưu Tiểu Niên mơ màng nhìn anh, chỉ cảm thấy không hiểu sao động tác của anh biến đổi… Khát vọng trong cơ thể chưa được thỏa mãn, trống rỗng muốn chớt, vì thế cậu vô thức uốn éo thắt lưng, nỉ non nói một câu, “Mạnh lên một chút đi…”
Ông phắc!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Cố tổng lập tức cảm thấy mũi mình nóng lên!!!!!!!!!!!!!!!!!! Cái quéo gì vừa xảy ra vại!!!!! Vợ yêu moe moe dễ thương của anh vợ yêu mềm mại hay xấu hổ thế mà lại lắc eo chủ động bảo mình mạnh hơn chút!!!!!!!!!!! Mạnh!!!!!!!! Một!!!!!!!!!!!! Chút!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Đòe mòe tiểu yêu tinh em có cần phải gợi cảm câu nhân thư thế không!!! Cố tổng trong lòng ngửa mặt rít gào, trong đầu nảy ra vô số lời thoại trong truyện Loli!!!!! Ví dụ như ‘Hôm nay quả nhân nhất định sẽ khiến ngươi khóc xin tha thứ!’!!!! Hay là câu ‘Bé ngoan van xin trẫm, trẫm vui sẽ thỏa mãn ngươi!’!!!!!!!!! Hoặc là như vầy ‘Nếu muốn tôi buông tha tập đoàn Vương thị, em hãy dùng thân thể quyến rũ của mình tận lực hầu hạ tôi!’!!!! Đòe mòe cái loại ảo tưởng này cảm giác như sắp thành sự thật rồi!!!
“Ngoan, vừa nói gì, lặp lại anh nghe.” Cố tổng hoàn hồn, anh nhảy xuống giường lôi điện thoại ra, mở phần mềm ghi âm!
“Ừm…” Lưu Tiểu Niên trợn tròn mắt, vẻ mặt mờ mịt, sao đang làm một nửa lại dừng thế chứ!
“Có muốn anh không?” Cố tổng kiên nhẫn dụ dỗ, tay ở phía sau cậu khẽ mơn trớn.
“Ừm.” Lưu Tiểu Niên ôm lấy cổ anh, nhu thuận mở chân ra.
Đậu má!! Cố tổng phấn khích muốn chớt! Anh rất muốn cuồng dã chà đạp vợ yêu! Nhưng anh không làm thế!
“Nhanh một chút đi.” Giọng Lưu Tiểu Niên rất nhỏ, đầu óc cũng mờ mịt.
Đòe mòe ngàn vạn lần đừng phun máu mũi! Cố tổng vừa nghiêm túc nhắc nhở mình, vừa ác ôn hỏi, “Nhanh làm gì?”
“Muốn anh.” Lưu Tiểu Niên đầu óc thanh tỉnh một chút, rất ủy khuất nhìn anh.
Dù hơi xí hổ, nhưng thiệt rất muốn tiếp tục mà…
“Cầu xin anh đi.” Rốt cuộc Cố tổng cũng nói ra được một lời thoại của tổng tài!
“Ô….” Lưu Tiểu Niên trong lòng kháng nghị, anh anh anh ăn cắp câu nói bản quyền trong truyện của em!
“Ngoan, nói đi anh sẽ cho.” Ánh mắt Cố tổng vô cùng vô cùng tà mị!
Tự làm bậy không thể sống, sớm biết thế này nhất quyết không viết như thế, lần sau phải viết văn tổng tài trung hậu! Lưu Tiểu Niên chôn khuôn mặt đỏ bừng ở bả vai anh, lấy dũng khí nửa ngày, rốt cuộc anh dũng lí nhí, “Xin anh!”
Đây là cái giọng quéo giề! Cố tổng nhéo mông nhỏ trừng phạt một chút. Sau đó anh nghe được vợ yêu khẽ thở dốc! Âm thanh vô cùng vô cùng tiêu hồn!
Như thế mới đúng na…. Cố tổng thỏa mãn nâng thắt lưng ậu lên, sau đó cuồng dã tiến vào!
Hai mắt Lưu Tiểu Niên mờ mịt, bất giác xoay thắt lưng hùa theo, cảm thấy mình sắp tan chảy dưới thân anh Thì ra cảm giác viết trong tiểu thuyết là có thiệt na….
Cuối cùng sau một lần phun trào, phòng ngủ rốt cuộc an tĩnh lại, hai người lộn xộn ôm ấp nhau thành một đống, không ai muốn buông ra trước.
“Có làm đau em không?” Một lúc lâu sau, Cố Khải nhỏ giọng hỏi.
Hai má Lưu Tiểu Niên ửng hồng, giọng như muỗi kêu, “Không có.”
“Vậy có thoải mái không?” Trong giọng Cố Khải pha lẫn ý cười.
Lưu Tiểu Niên liều mạng cuộn tròn lại, vì cái răng gì mà muốn hỏi loại vấn đề này hả hả hả! Rõ ràng là anh biết mà!
“Nói đi.” Cố Khải tiếp tục đùa cậu.
“Khó chịu!” Lưu Tiểu Niên mạnh miệng!
“Phải không?” Cố Khải ngả ngớn vỗ vỗ mông nhỏ trắng mịn của cậu, “Vậy sao nơi này vẫn không chịu thả anh ra?”
“Em em em đâu có!” Lưu Tiểu Niênđỏ mặt che miệng anh, “Không cho anh nói!”
Vợ yêu xấu hổ gì đó thiệt moe! Cố Khải kéo tay cậu ra, hôn hôn lên trán cậu.
Lưu Tiểu Niên nằm úp sấp trong lòng anh, lỗ tai vẫn bừng bừng!
“Đi nào, đưa em đi tắm.” Cố Khải vỗ vỗ thắt lưng cậu, “Nếu không mai bụng sẽ khó chịu.”
“Đợt một chút.” Lưu Tiểu Niên không chịu di chuyển, “Một chút nữa.”
Đòe mòe! Cố tổng đáng xấu hổ nhộn nhạo lần hai! Chẳng lẽ muốn để thứ kia của mình ở trong thân thể của em ấy lâu hơn một chút gì đó loại tình huống này thiệt toẹt zời! Nhưng nghĩ một chút, Cố tổng vẫn kiên định tin tưởng là mình là tên hay YY, vợ yêu mềm mại đơn thuần như thế, sao lại có cái ý tưởng như zầy! Nhưng! Thực ra anh đoán đúng rồi đó nha nha nha nha nha nha nha! Tuy có chết cũng không thừa nhận nhưng đúng là tiểu trạch nam cậu thực sự… nghĩ như vậy đó!
Ô ô ô quả nhiên viết H nhiều sẽ bị biến thái theo. Lưu Tiểu Niên mặt đỏ bừng chôn trong lòng anh!
Thực sự thực sự, rất hạnh phúc na!
Tuy tối đó vận động kịch liệt, nhưng Lưu Tiểu Niên vẫn quen thói dậy sớm, đang ở trong phòng bếp làm bữa sáng cho mọi người.
“Ăn xong cùng đi dạo nhé?” Cố Khải ôm lấy thắt lưng cậu từ phía sau, “Sắp đến lễ Noel rồi, chúng ra đi mua đồ trang trí và cây thông.”
“Phải đón Noel bên này sao?” Lưu Tiểu Niên nhét miếng cà chua vào miệng anh.
“Ừ, Noel ở đây rất vui.” Cố Khải hôn nhẹ lỗ tai cậu, “Coi như cho mình một kỳ nghỉ, thời gian trước mệt mỏi quá.”
Nếu Cố Khải đã nói vậy, đương nhiên Lưu Tiểu Niên sẽ đồng ý, huống hồ có thể cùng anh đón Noel ở nước ngoài, thiệt tốt na!
Người ở đây không nhiều, thỉnh thoảng có những bông tuyết nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống, Lưu Tiểu Niên mặc áo lông tròn một cục, tay nhét trong túi áo Cố Khải, cảm thấy không lạnh chút nào!
“Nhìn này!” Trong tủ kính có bày một con thỏ nhỏ bằng sứ, Lưu Tiểu Niên rất vui mừng.
Chỉ là đồ vật bình thường, không tinh xảo. Nhưng vợ yêu nói gì cũng đều trở thành moe cả! Cố tổng vừa cảm khái vừa sảng khoái móc ví trả tiền.
Trong thành phố có phiên chợ Giáng sinh, hai người đi shopping một chút, lúc sau vác một đống đồ lớn, hổn hển ném vào trong xe mới để ý đã đến trưa, vì thế cùng đến một nhà hàng Thái lan ăn chút gì đó.
“Tiểu Niên!” Vừa ngồi xuống, giọng nói quen thuộc liền truyền đến.
Lưu Tiểu Niên sửng sốt, quay đầu lại thì thấy Diệp Thanh.
“Bạn em?” Cố Khải hỏi.
“Vâng, Diệp Thanh.” Lưu Tiểu Niên chột dạ.
“Gọi cậu ta lại đây cùng ăn đi.” Cố Khải thì ngược lại, dù sao có mình ở cạnh vợ yêu, không muốn sau gặp phải cái tên Diệp Thanh Diệp Hồng gì đó!
“Khéo quá.” Diệp Thanh bưng đồ ăn sang, ngồi cạnh Lưu Tiểu Niên, “Cố tổng.”
“Chào cậu.” Cố Khải vô cùng vô cùng khí phách, cố gắng show ra mình là người đàn ông có mị lực! Cứ như là chim công trong sở thú! ( =))))
“Không ngờ lại gặp cậu ở đây.” Diệp Thanh cười cười, “Muốn ăn gì? Tôi mời.”
Sao lại để cậu mời được! Cố tổng vô cùng muốn kiêu căng rút thẻ tín dụng bạch kim ra, nhưng anh nhịn, vì làm thế quá giống nhà giàu mới nổi!
“Sao cậu lại đến ăn một mình vậy?” Lưu Tiểu Niên chủ động tìm đề tài.
“Bạn tôi có việc đột xuất.” Trách ngược với cách nói chuyện cẩn thận của cậu, Diệp Thanh rất tự nhiên phóng khoáng, nói cũng nhiều. Cố Khải không ngờ, “Cậu cũng chuyên ngành vi tính?”
“Đúng, tôi còn nghĩ sau này về nước, nếu được có thể công tác tại Cố thị.” Diệp Thanh cười khẽ, “Cố tổng là nhân tài trong giới nhà mạng, tôi vẫn luôn hi vọng có thể trò chuyện cùng một lần.”
Lưu Tiểu Niên cắn đũa nghe hai người nói chuyện phiếm, có chút hâm mộ ghen tị, mạng mủng gì đó mình dốt đặc ô ô ô! Chỉ biết viết văn tổng tài nhà vua gì đó cảm giác thiệt ngâu xi!
Một bữa ăn vừa ăn vừa tâm sự, đến khi kết thúc là ba giờ! Lưu Tiểu Niên tối hôm qua hoạt động quá độ, sáng sớm lại đi dạo, giờ còn bị bắt nghe mấy tiếng thuật ngữ internet, đã sớm buồn ngủ ngáp liên tục, lại mặc áo lông trắng, y như thỏ nhỏ tròn bông!
“Cảm ơn bữa trưa, cũng cám ơn anh bằng lòng chia sẻ kinh nghiệm cho tôi.” Diệp Thanh nho nhã lễ độ chào tạm biệt.
“Không cần khách khí, cậu có rất nhiều ý tưởng.” Cố Khải cười cười, “Có muốn tôi đưa cậu về không?”
“Không cần, tôi tự đi xe bus.” Diệp Thanh vẫy tay chào, “Tạm biệt.”
Cố Khải gật đầu, nhìn theo bóng dáng hắn ta rời khỏi, sau đó… Bị vợ anh giẫm cho một phát!
“Sao vậy?” Cố Khải xoa xoa đầu cậu.
“Không sao.” Lưu Tiểu Niên nhìn trời.
“Không sao sao lại giẫm anh.” Cố tổng phì cười, nâng mặt cậu lên, “Có nói không?”
“Lúc ăn cơm anh cứ nhìn cậu ta!” Lưu Tiểu Niên trong lòng bổ sung hết nửa câu, hơn nữa ánh mắt vô cùng nóng cháy! Hừ!
“Ghen?” Cố Khải vui vẻ.
“Không!” Lưu Tiểu Niên mở cửa chui vào!
“Bọn anh nói chuyện, không nhìn cậu ta thì nhìn ai?” Cố Khải kiên nhẫn giải thích, cảm thấy vợ càng ngày càng đáng yêu!
“Nói chuyện tận ba tiếng!” Lưu Tiểu Niên tức giận nhấn mạnh!
Sau đó cậu bị cuồng dã hôn lưỡi một phen!
A a, mình đang không vui mà! Sao lại hôn như thế! Lưu Tiểu Niên trừng to mắt, ra sức đẩy anh ra, tình tiết này không phù hợp tí nào!
Cố tổng bị câu nói can đảm của cậu chọc đúng điểm moe, ba giờ gì đó, đô mắt nhỏ tức giận gì đó, vẻ mặt lạnh lùng gì đó… Thiệt là chệu hông nổi mà!
Vì thế Lưu Tiểu Niên chưa kịp triệu hồi hình thức tức giận ghen tuông, anh lại nhào zô đè xuống ghế!
Hôn sâu tiêu chuẩn gì đó hóa giải tất cả mâu thuẫn! Lưu Tiểu Niên bị hôn đến choáng váng, đành phải buông tha công cuộc tức giận, vì cậu cảm thấy nếu hôn tiếp, mình sẽ ngất thiệt luôn!
“Lần sau sẽ không thế nữa.” Cố tổng giơ tay phải lên, “Lần sau anh chỉ nói chuyện với Tiểu Niên về văn tổng tài!”
“Anh im miệng!” Lưu Tiểu Niên buồn bực che mặt! Vì cái răng gì lại cảm thấy mình cứ như xuyên vào kịch Quỳnh Dao nổi máu ghen tuông chờ ảnh dỗ dành gì đó chứ ô ô ô ô! Sa đọa thiệt dồi!
Sau khi về nhà, mọi người cùng trang trí cây thông trước lò sưởi, ngay cả Tim cũng chạy tới chạy lui, cầm ruy băng rực rỡ sắc màu đưa anh trai!
“Không thích màu này! Muốn màu vàng! Yellow!” Cố Hi đứng trên cái thang, kiên nhẫn giải thích cho em zai nhỏ.
“Yes! Màu vàng! Yellow!” Tim giơ cái ruy băng màu đỏ lên, vẻ mặt vô cùng vô cùng nghiêm túc!
“Đây là màu đỏ!” Cố Hi giải thích cho bé.
“Đây là màu đỏ!” Tim tóm một cái màu xanh ở dưới đất lên!
“Mọi người chắc em nó không bị bệnh mù màu chứ?” Cố Hi lo lắng nhìn em zai cùng cha khác mẹ.
Nhưng ba ba và Lưu Tiểu Niên đang cùng xâu chuỗi đèn, hoàn toàn không để ý đứa con nhỡ và đứa con nhỏ! Mẹ kế cũng đang chuyên tâm học cắt giấy Trung Quốc, không ngẩng đầu lên nhìn một cái!
Cố Hi bất đắc dĩ thở dài, chìa tay về phía Tim, “Được rồi, đưa màu gì cho anh cũng được.”
Tim cười khanh khách, sau đó xách tất cả ruy băng sắc màu bẹp một phát lên đầu Cố Khải!
“Nhóc phá phách!” Cố Khải giận dữ, tóm lấy bé. Tim vừa thét lên vừa trốn, trong phòng một mảnh cười đùa, cùng với ngọn đèn vàng, tràn ngập hơi thở ấm áp.
Diệp Thanh đứng ngoài cửa một lúc, sau đó bọc kĩ áo khoác lại, xoay người đi giữa trời gió tuyết.
Một đêm bão tuyết, sáng sớm Lưu Tiểu Niên hơi phát sốt, đại khái do hôm qua ở ngoài lạnh quá.
“Ngoan, hôm nay đừng ra khỏi giường.” Sau khi Cố Khải đút cho cậu bát cháo, lại giúp cậu đắp chăn, “Ngủ một giấc đi, đổ mồ hôi ra rồi sẽ không sao nữa.”
“Vâng.” Lưu Tiểu Niên rất nghe lời.
“Ngủ đi.” Cố Khải hôn chóp mũi cậu, yêu muốn chết dáng vẻ nhu thuận này của cậu.
Trong sân ồn ào, Cố Hi và Tim đang đi san tuyết, Cố Khải giúp cậu thả rèm, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
“Cha!!!!!!!!!! HELP!!!!!!” Tim khóc lóc trong sân, rõ ràng là bị Cố Hi ngược đãi!
Ba Cố ngồi trên xích đu, rất không hòa ái không để ý đứa con nhỏ, bưng chén tử sa uống trà nóng.
“Con chơi cờ vây với ba?” Cố Khải tìm trong ngăn tủ mấy quân cờ.
“Được!” Ba Cố thích thú, xoa tay định làm một ván, kết quả còn chưa đi được mười bước, cuộc chơi cờ này đã bị vị khách không mời cắt ngang.
“Cố tổng.” Diệp Thanh bọc áo khoác, chóp mũi bị đông lạnh đến đỏ bừng.
“Ngồi.” Cố Khải hơi bất ngờ, rót chén nước cho hắn, “Tuyết lớn như vậy, sao cậu lại đến?” Ngay cả giao thông cũng ngừng, hắn lại không có xe, đi đến đây rất xa nha!
“Có việc muốn nói với anh.” Diệp Thanh cầm tách trà, bị đông lạnh đến run cầm cập.
“Cha!!!!!!!!!!!!! HELP!!!!!!!!!!!!!!!!! Anh muốn giết con!!!!!!!!!!!!” Tiếng thét chói tai của nhóc mập mạp lần thứ hai vang lên.
Ba Cố đành phải xuống nhà nghĩ cách cứu vớt đứa con béo ú, Cố Khải ngồi trên sofa hỏi Diệp Thanh, “Tìm tôi có chuyện?” Mạo hiểm vượt bão tuyết đến đây đừng bảo là sẽ nói mấy câu ‘Tôi thật lòng với Tiểu Niên’ ‘Tôi với anh quyết đấu một trận’ gì đó nhé!
Kết quả sự thật luôn máo cún hơn ảo tưởng nhiều.
Vì anh rõ ràng nghe được Diệp Thanh gọi mình một câu “Khải ca.”