“Khách sạn?!” Ánh mắt Lưu Tiểu Niên soạt cái sáng bừng! Cố Khải hơi kinh ngạc nhìn cậu, đờ mờ có phải mình hoa mắt không, vì cái răng gì cảm thấy vợ yêu thiệt vui mừng? Hay là em ấy đã có tâm tư với mình, bằng không sao lại kích động như thế chớ! Đờ mờ giả thuyết này thiệt là toẹt zời!
Cố tổng đập zai sôi trào một lúc, thời điểm này nhất định phải hôn thắm thiết một cách nóng bỏng và triền miên!
“Có khách sạn, ở cửa nhất định có taxi!” Lưu Tiểu Niên rất sung sướng độc thoại, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn! Quả thực là bước đi như bay!
…… Phắc! Cố tổng cảm thấy mình lại bị lừa.
Ngay khi tâm tình anh zai không ổn, em zai lại cố tình không cảm nhận được gọi đến!
“Lại làm sao?” Cố Khải rất bất mãn, giọng lạnh xuống.
“Anh, hai người sao còn chưa về?” Em zai vô cùng sốt ruột, “Hơn một giờ đêm rồi, trên đường có oan hồn lệ quỷ đó!”
“Mày câm miệng cho ông!” Anh zai rất muốn về nhà ngược đãi thằng em mình một trận.
“Rõ ràng là em có ý tốt.” Em zai uất ức, “Hơn nữa ngày mai anh còn đưa em đến viện kiểm tra, nếu không đi được thì làm sao nha, em đã hẹn trước với bác sĩ Lục rồi!”
“Ngoan, mai chúng ta đổi bác sĩ, đổi một bác sĩ chuyên khoa!” Nghe ba chữ ‘bác sĩ Lục’, giọng của anh zai trở nên ấm nóng hơn một chút, đờ mờ em zai bị thất tình, không thể kích động nó!
“Em không cần bác sĩ chuyên khoa.” Em zai rất kiên quyết, “Em muốn bác sĩ Lục! Ngay cả quần lót mới em cũng chuẩn bị xong rồi!”
…… Anh zai cảm thấy vô lực, sao lại tuyệt vọng thế này cơ chứ.
“Anh, hai người về mau đi nha.” Em zai mềm mại làm nũng.
Cố Khải nhìn khách sạn cách đó không xa, cảm thấy vô cùng vô cùng không muốn.
“Về nhanh đi mà.” Em zai vẫn đang lải nhải.
“Ngủ đi ngủ đi, bọn anh lập tức về đây!” Thấy vợ yêu giơ tay vẫy taxi, anh zai đành phải không cam tâm tiếp nhận sự thật tàn nhẫn này!
“Nhanh một chút!” Lưu Tiểu Niên mở cửa xe, gọi Cố Khải ở phía xa.
Cố Khải cúp máy, tăng tốc bước đến.
“Khuya như vậy ai gọi nữa vậy?” Ngồi vào ghế sau xe taxi, Lưu Tiểu Niên hơi tò mò hỏi.
“Tiểu Hi, nó hỏi sao giờ này chúng ta còn chưa về.” Cố Khải trả lời cậu.
“Tình cảm của hai anh em thật tốt.” Lưu Tiểu Niên có chút hâm mộ, “Tôi không có anh em trai gì cả.”
Nhưng mà em có anh. Cố tổng vô cùng thương tiếc nhìn cậu, giọng điệu vừa rồi của vợ lúc nói chuyện, đúng là khiến người ta đau lòng!
“Nhưng mà tôi có Hùng Mạnh!” Lưu Tiểu Niên tự an ủi mình.
Phắc! Cố tổng lập tức buồn bực, đang êm đẹp vì cái răng gì lại nhắc đến tráng hán uy mãnh!
“Cậu ấy giống như anh trai tôi vậy.” Lưu Tiểu Niên nghĩ lại, thở dài, “Không biết khi nào phòng của tôi mới sửa xong nữa, lâu rồi không gặp cậu ấy.”
Cố Khải cảm thấy mình đang bị dìm trong một vại dấm chua, cái ngữ điệu vô cùng chờ mong này là thế méo nào!
“Cậu có thể tiếp tục ở lại nhà tôi.” Cố Khải cố gắng làm âm thanh của mình nghe thật từ tính.
“Như vậy sao được.” Lưu Tiểu Niên vội vã lắc đầu, “Không tiện lắm đâu.”
Rốt cuộc là không tiện cái giề! Ở nhà chồng em chẳng lẽ có chuyện! Chẳng có ý tứ gì cả! Cố tổng trong lòng rít gào! Em là vợ ông đó! Vợ yêu!
“Nhưng sau này tôi có thể đến hầm canh cho anh và Tiểu Hi.” Lưu Tiểu Niên cười tủm tỉm.
Cố tổng hung tợn nghĩ, hầm mỗi canh thì sao mà đủ! Tôi nhất định phải có được toàn bộ thân thể lẫn tâm hồn em!
“Buồn ngủ quá à.” Lưu Tiểu Niên dụi mắt, uể oải ngáp dài.
Chỉ biết bán manh câu dẫn chồng em! Cố tổng bất mãn oán thầm một chút, sau đó đưa tay kéo cậu vào lòng, “Ngủ đi.”
“Ơ.” Tư thế quá thân mật thế này dọa Lưu Tiểu Niên sợ, soạt một cái ngồi thẳng dậy, “Không cần không cần, kia… thực ra không buồn ngủ lắm.”
Phắc! Cố Khải cảm thấy mình sắp phát điên, gặp phải vợ ngốc như vậy, có phải bản thân mình sẽ rất dễ cáu kỉnh không! Con giun xéo lắm cũng quằn nhá! Vì thế Cố tổng dứt khoát nghiêng đầu qua, dựa vào vai Lưu Tiểu Niên!
“……” Lưu Tiểu Niên ngạc nhiên nhìn anh.
“Đừng nhúc nhích.” Cố Khải nhíu mày, “Tôi buồn ngủ!”
Lưu Tiểu Niên cảm thấy 囧, nhưng không dám làm gì, đành phải làm gối đầu cho ảnh! Không dám động đậy!
Hai phút sau, Lưu Tiểu Niên cảm thấy đau vai, toàn thân cứng đờ khó chịu vô cùng! Vì thế cẩn thận nhìn Cố Khải, phát hiện anh đã ngủ rồi!
Hiệu suất cao vậy… Lưu Tiểu Niên khóc không ra nước mắt, cảm thấy nửa người mình tê dại mất cảm giác rồi!
Cùng lúc đó, Cố tổng cũng bực bội! Ngủ mà cũng phải giả vờ! Vợ yêu nhùn quá, bờ vai lại rất gầy yếu, cho nên Cố Khải phải nghiêng đầu theo một tư thế quái dị, mới có thể giữ nguyên tư thế không bị lệch khỏi vai cậu! Chưa đến nửa phút đã đau cả cổ, rõ ràng là Thập đại cực hình thời Mãn Thanh mà!
Nhưng dù là thế, Cố tổng vẫn kiên trì không chịu sửa lại tư thế! Bởi vì anh cảm thấy như thế thiệt ngọt ngào, cho nên dù cổ có bị đau thì cũng rất đáng giá!
Cố Khải bất động, Lưu Tiểu Niên càng không dám cử động! Kết quả là thật vất vả chờ taxi về đến nhà, tư thế đi đường của hai người đều quái gở giống nhau, Cố Khải vừa đi vừa xoa cổ, Lưu Tiểu Niên còn thảm hơn, bước lên bậc thang mà chân tê dại, suýt ngã sấp xuống luôn!
“Cẩn thận một chút!” Cố Khải nhanh tay đỡ cậu.
“Chân tôi hơi tê.” Lưu Tiểu Niên vịn vào anh nhảy nhảy.
Đờ mờ giống y hệt bé thỏ trắng đáng yêu nha! Bụng nhỏ mềm mại sinh động đáng yêu! Cố tổng lại nhộn nhạo! Anh dìu vợ yêu nhà mình, móc chìa khóa ra mở cửa.
“Anh!” Em zai đang ngồi trong phòng khách!
“Chân em còn chưa khỏi hẳn, sao lại tự xuống lầu!” Anh zai oán trách.
“Em đi chậm một chút thì không sao mà.” Em zai tắt TV, “Em lo cho hai người, không ngủ được.”
“Ngồi đó trước đã, anh đỡ Tiểu Niên lên nhà, sau đó xuống đưa em lên phòng.” Cố Khải ôm vợ yêu đang khập khiễng, chậm rãi lên lầu.
“Chân đỡ hơn chút nào chưa?” Cố Khải dìu cậu đến bên giường.
“Không sao nữa rồi, chắc là dây thần kinh bị đè ép hơi lâu.” Lưu Tiểu Niên lắc chân, “Nghỉ ngơi một chút sẽ khỏi thôi.”
“Vậy thì nghỉ ngơi sớm một chút.” Cố Khải mặc dù rất muốn cho cậu một nụ hôn chúc ngủ ngon thiệt ôn nhu, nhưng lý trí vẫn chiến thắng thú tính!
“Ừm, anh ngủ ngon.” Lưu Tiểu Niên vẫy tay với anh, vẻ mặt vô cùng moe!
Vì thế Cố tổng cảm thấy tình yêu của mình với cậu lại sâu sắc hơn một chút! Mãi đến khi ra khỏi cửa xuống lầu, vẫn còn đắm chìm trong ánh mắt vô cùng moe của vợ yêu, không thể kiềm chế!
“Anh!” Em zai vừa thấy anh mình, vẻ mặt lập tức kích động ngồi thẳng dậy.
“Vẻ mặt gì đấy.” Anh zai vô cùng chán ghét!
“Vừa nãy hai người, chị dâu, không phải là!” Em zai nhất định phải nói năng lộn xộn.
“Rốt cuộc em muốn nói gì?” Anh zai không nói gì nhìn thằng em mình.
“Không đi nổi á á á!” Em zai cầm tay anh mình, trong mắt bùm bùm lóe sáng, “Mau nói cho em biết, anh làm thế nào vậy!”
Phắc! Anh zai yên lặng trầm mặc một lúc.
“Chẳng trách nửa đêm ra ngoài, thì ra là dã chiến á!” Em zai tiếp tục nói ra mấy từ khác thường, vô cùng sùng bái nhìn anh mình, “Dã chiến gì đó… Khẩu vị của anh đúng là nặng quá!”
“Mày câm miệng cho ông!” Anh zai hung ác nhìn thằng em.
“Đừng ngượng mà, mau mau kể chi tiết!” Em zai nhích lại gần anh mình, tràn trề hào hứng chờ mong vô tận!
“… Mày nghĩ nhiều rồi.” Anh zai phun từng chữ qua kẽ răng.
“Lừa người!” Em zai không tin.
“Lừa em gái mày!” Anh zai thẹn quá hóa giận.
“Thật hả?” Em zai nhất định không tin, “Nhưng ban nãy còn không đi nổi nha! Còn về muộn như vậy, tại sao anh không hoàn toàn chiếm lấy chị dâu!”
Phắc! Anh zai cảm thấy mình bị khinh thường! Anh hung hăng kéo thằng em dậy, “Từ giờ trở đi không cho phép nhắc lại chuyện này!”
“Anh thật khiến em thất vọng!” Cố Hi thở dài.
“Chít chít meo meo một câu nữa, ông liền ném mày lại cầu thang!” Anh zai nghiến răng uy hiếp.
“……” Em zai ngoan ngoãn ngậm miệng, tự an ủi bản thân, đại trượng phu biết co biết duỗi, chờ sau này chân khỏi hẳn sẽ lại điên cuồng khinh bỉ anh zai!
Buổi tối hôm đó Cố tổng trằn trọc thật lâu mới ngủ, bởi vì anh vô cùng bất mãn với tình hình hiện giờ! Vợ yêu tuy ở sát vách phòng mình, nhưng mà em ấy hoàn toàn là một nhóc đầu gỗ đáng yêu, chưa từng có phản ứng gì với tình yêu điên cuồng của mình, còn mưu đồ dọn nhà đi, trở lại bên cạnh thằng đàn ông khác! Em zai thì chết mê chết mệt một thằng đàn ông làm bác sĩ tính hướng không rõ, cả ngày chỉ biết tìm cách nhìn ‘hym’ người ta! Nhất định là đói khát đến không dám nhìn thẳng!
Đời người đúng là tịch mịch như tuyết… Cố tổng thở dài thật dài, đứng trước cửa sổ nhìn biển sao trên trời, vẻ mặt vô cùng sầu muộn!
Sầu muộn một đêm, kết quả anh zai thành công bám giường! Mãi cho đến khi em zai sửa soạn xong, mãi cho đến khi vợ yêu chuẩn bị xong bữa sáng, anh vẫn còn đang ngủ khò trên giường! Bạn đang �
“Cậu đi gọi anh ấy dậy đi.” Em zai xui dại chị dâu mình!
“… Vì sao cậu không đi gọi?” Lưu Tiểu Niên buộc lại tạp dề, đứng cạnh cái nồi không chịu đi!
“Bởi vì chân tui đau!” Em zai rất nghiêm túc.
Từ trước đến nay ốm đau luôn là cái cơ tốt nhất, Lưu Tiểu Nên đành phải thả cái muôi xuống, tiếp nhận nhiệm vụ vô cùng quang vinh này!
Cánh cửa phòng ngủ vẫn luôn không khóa, bên trong im lặng, gõ cửa cũng không có phản ứng, Lưu Tiểu Niên đành phải mở cửa bước vào.
Ở giữa phòng có một chiếc giường cực lớn, Cố Khải đang nằm giữa đống chăn, ngủ chẳng biết trời đất gì, vẻ mặt trẻ con hơn bình thường, không đề phòng gì giống như một đứa trẻ to xác.
Lưu Tiểu Niên ngồi bên giường gọi anh, “Đến giờ dậy rồi đó.”
Giọng vô cùng nhỏ, Cố Khải chẳng có dấu hiệu nào gọi là tỉnh lại!
“Cố tổng.” Lưu Tiểu Niên đưa tay ra đẩy anh, “Tỉnh mau, đã chín giờ rồi!”
Một lúc sau, rốt cuộc Cố Khải cũng mở mắt, có chút mờ mịt đối diện với cậu.
“Tiểu Hi còn đang chờ anh đưa cậu ấy đi — á!” Lưu Tiểu Niên còn chưa nói hết, đột nhiên bị Cố Khải kéo vào trong lòng!
“Không muốn dậy.” Giọng Cố Khải khàn khàn oán giận, sau đó xoay người đặt vợ yêu ở dưới thân.
“Buông tôi ra!” Lưu Tiểu Niên cực kì 囧, dùng cả tay lẫn chân đẩy anh.
“……” Cố Khải tài năng xuất chúng tiếp tục giả vờ ngủ, sau đó gắt gao ôm lấy thắt lưng cậu, đầu hung hăng cọ cọ cổ cậu!
Đờ mờ thiệt là thích mà à à à!!!
Cố tổng đập zai sôi trào một lúc, thời điểm này nhất định phải hôn thắm thiết một cách nóng bỏng và triền miên!
“Có khách sạn, ở cửa nhất định có taxi!” Lưu Tiểu Niên rất sung sướng độc thoại, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn! Quả thực là bước đi như bay!
…… Phắc! Cố tổng cảm thấy mình lại bị lừa.
Ngay khi tâm tình anh zai không ổn, em zai lại cố tình không cảm nhận được gọi đến!
“Lại làm sao?” Cố Khải rất bất mãn, giọng lạnh xuống.
“Anh, hai người sao còn chưa về?” Em zai vô cùng sốt ruột, “Hơn một giờ đêm rồi, trên đường có oan hồn lệ quỷ đó!”
“Mày câm miệng cho ông!” Anh zai rất muốn về nhà ngược đãi thằng em mình một trận.
“Rõ ràng là em có ý tốt.” Em zai uất ức, “Hơn nữa ngày mai anh còn đưa em đến viện kiểm tra, nếu không đi được thì làm sao nha, em đã hẹn trước với bác sĩ Lục rồi!”
“Ngoan, mai chúng ta đổi bác sĩ, đổi một bác sĩ chuyên khoa!” Nghe ba chữ ‘bác sĩ Lục’, giọng của anh zai trở nên ấm nóng hơn một chút, đờ mờ em zai bị thất tình, không thể kích động nó!
“Em không cần bác sĩ chuyên khoa.” Em zai rất kiên quyết, “Em muốn bác sĩ Lục! Ngay cả quần lót mới em cũng chuẩn bị xong rồi!”
…… Anh zai cảm thấy vô lực, sao lại tuyệt vọng thế này cơ chứ.
“Anh, hai người về mau đi nha.” Em zai mềm mại làm nũng.
Cố Khải nhìn khách sạn cách đó không xa, cảm thấy vô cùng vô cùng không muốn.
“Về nhanh đi mà.” Em zai vẫn đang lải nhải.
“Ngủ đi ngủ đi, bọn anh lập tức về đây!” Thấy vợ yêu giơ tay vẫy taxi, anh zai đành phải không cam tâm tiếp nhận sự thật tàn nhẫn này!
“Nhanh một chút!” Lưu Tiểu Niên mở cửa xe, gọi Cố Khải ở phía xa.
Cố Khải cúp máy, tăng tốc bước đến.
“Khuya như vậy ai gọi nữa vậy?” Ngồi vào ghế sau xe taxi, Lưu Tiểu Niên hơi tò mò hỏi.
“Tiểu Hi, nó hỏi sao giờ này chúng ta còn chưa về.” Cố Khải trả lời cậu.
“Tình cảm của hai anh em thật tốt.” Lưu Tiểu Niên có chút hâm mộ, “Tôi không có anh em trai gì cả.”
Nhưng mà em có anh. Cố tổng vô cùng thương tiếc nhìn cậu, giọng điệu vừa rồi của vợ lúc nói chuyện, đúng là khiến người ta đau lòng!
“Nhưng mà tôi có Hùng Mạnh!” Lưu Tiểu Niên tự an ủi mình.
Phắc! Cố tổng lập tức buồn bực, đang êm đẹp vì cái răng gì lại nhắc đến tráng hán uy mãnh!
“Cậu ấy giống như anh trai tôi vậy.” Lưu Tiểu Niên nghĩ lại, thở dài, “Không biết khi nào phòng của tôi mới sửa xong nữa, lâu rồi không gặp cậu ấy.”
Cố Khải cảm thấy mình đang bị dìm trong một vại dấm chua, cái ngữ điệu vô cùng chờ mong này là thế méo nào!
“Cậu có thể tiếp tục ở lại nhà tôi.” Cố Khải cố gắng làm âm thanh của mình nghe thật từ tính.
“Như vậy sao được.” Lưu Tiểu Niên vội vã lắc đầu, “Không tiện lắm đâu.”
Rốt cuộc là không tiện cái giề! Ở nhà chồng em chẳng lẽ có chuyện! Chẳng có ý tứ gì cả! Cố tổng trong lòng rít gào! Em là vợ ông đó! Vợ yêu!
“Nhưng sau này tôi có thể đến hầm canh cho anh và Tiểu Hi.” Lưu Tiểu Niên cười tủm tỉm.
Cố tổng hung tợn nghĩ, hầm mỗi canh thì sao mà đủ! Tôi nhất định phải có được toàn bộ thân thể lẫn tâm hồn em!
“Buồn ngủ quá à.” Lưu Tiểu Niên dụi mắt, uể oải ngáp dài.
Chỉ biết bán manh câu dẫn chồng em! Cố tổng bất mãn oán thầm một chút, sau đó đưa tay kéo cậu vào lòng, “Ngủ đi.”
“Ơ.” Tư thế quá thân mật thế này dọa Lưu Tiểu Niên sợ, soạt một cái ngồi thẳng dậy, “Không cần không cần, kia… thực ra không buồn ngủ lắm.”
Phắc! Cố Khải cảm thấy mình sắp phát điên, gặp phải vợ ngốc như vậy, có phải bản thân mình sẽ rất dễ cáu kỉnh không! Con giun xéo lắm cũng quằn nhá! Vì thế Cố tổng dứt khoát nghiêng đầu qua, dựa vào vai Lưu Tiểu Niên!
“……” Lưu Tiểu Niên ngạc nhiên nhìn anh.
“Đừng nhúc nhích.” Cố Khải nhíu mày, “Tôi buồn ngủ!”
Lưu Tiểu Niên cảm thấy 囧, nhưng không dám làm gì, đành phải làm gối đầu cho ảnh! Không dám động đậy!
Hai phút sau, Lưu Tiểu Niên cảm thấy đau vai, toàn thân cứng đờ khó chịu vô cùng! Vì thế cẩn thận nhìn Cố Khải, phát hiện anh đã ngủ rồi!
Hiệu suất cao vậy… Lưu Tiểu Niên khóc không ra nước mắt, cảm thấy nửa người mình tê dại mất cảm giác rồi!
Cùng lúc đó, Cố tổng cũng bực bội! Ngủ mà cũng phải giả vờ! Vợ yêu nhùn quá, bờ vai lại rất gầy yếu, cho nên Cố Khải phải nghiêng đầu theo một tư thế quái dị, mới có thể giữ nguyên tư thế không bị lệch khỏi vai cậu! Chưa đến nửa phút đã đau cả cổ, rõ ràng là Thập đại cực hình thời Mãn Thanh mà!
Nhưng dù là thế, Cố tổng vẫn kiên trì không chịu sửa lại tư thế! Bởi vì anh cảm thấy như thế thiệt ngọt ngào, cho nên dù cổ có bị đau thì cũng rất đáng giá!
Cố Khải bất động, Lưu Tiểu Niên càng không dám cử động! Kết quả là thật vất vả chờ taxi về đến nhà, tư thế đi đường của hai người đều quái gở giống nhau, Cố Khải vừa đi vừa xoa cổ, Lưu Tiểu Niên còn thảm hơn, bước lên bậc thang mà chân tê dại, suýt ngã sấp xuống luôn!
“Cẩn thận một chút!” Cố Khải nhanh tay đỡ cậu.
“Chân tôi hơi tê.” Lưu Tiểu Niên vịn vào anh nhảy nhảy.
Đờ mờ giống y hệt bé thỏ trắng đáng yêu nha! Bụng nhỏ mềm mại sinh động đáng yêu! Cố tổng lại nhộn nhạo! Anh dìu vợ yêu nhà mình, móc chìa khóa ra mở cửa.
“Anh!” Em zai đang ngồi trong phòng khách!
“Chân em còn chưa khỏi hẳn, sao lại tự xuống lầu!” Anh zai oán trách.
“Em đi chậm một chút thì không sao mà.” Em zai tắt TV, “Em lo cho hai người, không ngủ được.”
“Ngồi đó trước đã, anh đỡ Tiểu Niên lên nhà, sau đó xuống đưa em lên phòng.” Cố Khải ôm vợ yêu đang khập khiễng, chậm rãi lên lầu.
“Chân đỡ hơn chút nào chưa?” Cố Khải dìu cậu đến bên giường.
“Không sao nữa rồi, chắc là dây thần kinh bị đè ép hơi lâu.” Lưu Tiểu Niên lắc chân, “Nghỉ ngơi một chút sẽ khỏi thôi.”
“Vậy thì nghỉ ngơi sớm một chút.” Cố Khải mặc dù rất muốn cho cậu một nụ hôn chúc ngủ ngon thiệt ôn nhu, nhưng lý trí vẫn chiến thắng thú tính!
“Ừm, anh ngủ ngon.” Lưu Tiểu Niên vẫy tay với anh, vẻ mặt vô cùng moe!
Vì thế Cố tổng cảm thấy tình yêu của mình với cậu lại sâu sắc hơn một chút! Mãi đến khi ra khỏi cửa xuống lầu, vẫn còn đắm chìm trong ánh mắt vô cùng moe của vợ yêu, không thể kiềm chế!
“Anh!” Em zai vừa thấy anh mình, vẻ mặt lập tức kích động ngồi thẳng dậy.
“Vẻ mặt gì đấy.” Anh zai vô cùng chán ghét!
“Vừa nãy hai người, chị dâu, không phải là!” Em zai nhất định phải nói năng lộn xộn.
“Rốt cuộc em muốn nói gì?” Anh zai không nói gì nhìn thằng em mình.
“Không đi nổi á á á!” Em zai cầm tay anh mình, trong mắt bùm bùm lóe sáng, “Mau nói cho em biết, anh làm thế nào vậy!”
Phắc! Anh zai yên lặng trầm mặc một lúc.
“Chẳng trách nửa đêm ra ngoài, thì ra là dã chiến á!” Em zai tiếp tục nói ra mấy từ khác thường, vô cùng sùng bái nhìn anh mình, “Dã chiến gì đó… Khẩu vị của anh đúng là nặng quá!”
“Mày câm miệng cho ông!” Anh zai hung ác nhìn thằng em.
“Đừng ngượng mà, mau mau kể chi tiết!” Em zai nhích lại gần anh mình, tràn trề hào hứng chờ mong vô tận!
“… Mày nghĩ nhiều rồi.” Anh zai phun từng chữ qua kẽ răng.
“Lừa người!” Em zai không tin.
“Lừa em gái mày!” Anh zai thẹn quá hóa giận.
“Thật hả?” Em zai nhất định không tin, “Nhưng ban nãy còn không đi nổi nha! Còn về muộn như vậy, tại sao anh không hoàn toàn chiếm lấy chị dâu!”
Phắc! Anh zai cảm thấy mình bị khinh thường! Anh hung hăng kéo thằng em dậy, “Từ giờ trở đi không cho phép nhắc lại chuyện này!”
“Anh thật khiến em thất vọng!” Cố Hi thở dài.
“Chít chít meo meo một câu nữa, ông liền ném mày lại cầu thang!” Anh zai nghiến răng uy hiếp.
“……” Em zai ngoan ngoãn ngậm miệng, tự an ủi bản thân, đại trượng phu biết co biết duỗi, chờ sau này chân khỏi hẳn sẽ lại điên cuồng khinh bỉ anh zai!
Buổi tối hôm đó Cố tổng trằn trọc thật lâu mới ngủ, bởi vì anh vô cùng bất mãn với tình hình hiện giờ! Vợ yêu tuy ở sát vách phòng mình, nhưng mà em ấy hoàn toàn là một nhóc đầu gỗ đáng yêu, chưa từng có phản ứng gì với tình yêu điên cuồng của mình, còn mưu đồ dọn nhà đi, trở lại bên cạnh thằng đàn ông khác! Em zai thì chết mê chết mệt một thằng đàn ông làm bác sĩ tính hướng không rõ, cả ngày chỉ biết tìm cách nhìn ‘hym’ người ta! Nhất định là đói khát đến không dám nhìn thẳng!
Đời người đúng là tịch mịch như tuyết… Cố tổng thở dài thật dài, đứng trước cửa sổ nhìn biển sao trên trời, vẻ mặt vô cùng sầu muộn!
Sầu muộn một đêm, kết quả anh zai thành công bám giường! Mãi cho đến khi em zai sửa soạn xong, mãi cho đến khi vợ yêu chuẩn bị xong bữa sáng, anh vẫn còn đang ngủ khò trên giường! Bạn đang �
“Cậu đi gọi anh ấy dậy đi.” Em zai xui dại chị dâu mình!
“… Vì sao cậu không đi gọi?” Lưu Tiểu Niên buộc lại tạp dề, đứng cạnh cái nồi không chịu đi!
“Bởi vì chân tui đau!” Em zai rất nghiêm túc.
Từ trước đến nay ốm đau luôn là cái cơ tốt nhất, Lưu Tiểu Nên đành phải thả cái muôi xuống, tiếp nhận nhiệm vụ vô cùng quang vinh này!
Cánh cửa phòng ngủ vẫn luôn không khóa, bên trong im lặng, gõ cửa cũng không có phản ứng, Lưu Tiểu Niên đành phải mở cửa bước vào.
Ở giữa phòng có một chiếc giường cực lớn, Cố Khải đang nằm giữa đống chăn, ngủ chẳng biết trời đất gì, vẻ mặt trẻ con hơn bình thường, không đề phòng gì giống như một đứa trẻ to xác.
Lưu Tiểu Niên ngồi bên giường gọi anh, “Đến giờ dậy rồi đó.”
Giọng vô cùng nhỏ, Cố Khải chẳng có dấu hiệu nào gọi là tỉnh lại!
“Cố tổng.” Lưu Tiểu Niên đưa tay ra đẩy anh, “Tỉnh mau, đã chín giờ rồi!”
Một lúc sau, rốt cuộc Cố Khải cũng mở mắt, có chút mờ mịt đối diện với cậu.
“Tiểu Hi còn đang chờ anh đưa cậu ấy đi — á!” Lưu Tiểu Niên còn chưa nói hết, đột nhiên bị Cố Khải kéo vào trong lòng!
“Không muốn dậy.” Giọng Cố Khải khàn khàn oán giận, sau đó xoay người đặt vợ yêu ở dưới thân.
“Buông tôi ra!” Lưu Tiểu Niên cực kì 囧, dùng cả tay lẫn chân đẩy anh.
“……” Cố Khải tài năng xuất chúng tiếp tục giả vờ ngủ, sau đó gắt gao ôm lấy thắt lưng cậu, đầu hung hăng cọ cọ cổ cậu!
Đờ mờ thiệt là thích mà à à à!!!
Danh sách chương