Trình Ly Nguyệt hôn lên môi anh và bị anh đè xuống sofa không thể nhúc nhích. Trình Ly Nguyệt sợ hãi mở tròn mắt, môi vẫn bị anh hôn không buông ra, cô đưa tay đẩy anh theo bản năng nhưng người anh giống như một ngọn núi lớn không hề bị lay chuyển. Mắt cô mở to, nhìn đôi mắt khép hờ mơ màng của anh, mùi vị hoóc-môn nam tính mạnh liệt truyền tới, tim Trình Ly Nguyệt đập loạn xạ. Trên môi là làn môi không cam chịu bị hôn của anh, đang bắt đầu tấn công hàm răng cắn. chặt của cô. Trình Ly Nguyệt muốn phát điên, anh nói lời mà không giữ lời, vừa rồi còn đồng ý với cô thế nào? Giờ lại đè cô ra định làm gì? Đầu óc cô trống rỗng, anh tấn công vào khoang miệng cô, bắt đầu khám phá một cách cuồng dã, Trình Ly Nguyệt cảm thấy choáng váng nhưng cô vẫn có phần không cam tâm bị anh sàm sỡ, vòng eo nhỏ bé không ngừng uốn éo dưới người anh. Cung Dạ Tiêu vốn dĩ chỉ muốn hôn thật lâu thần sâu, tuy nhiên cô ấy cứ xoay người như vậy làm gì? Lẽ nào cô không biết hành động đó của mình sẽ khiến anh càng thêm khó kiềm chế sao? Quả nhiên cô đã khiến cho anh phản ứng càng mãnh liệt hơn! Cung Dạ Tiêu đành phải rời xa môi cô, khẽ ngẩng đầu, hơi thở gấp gáp nhìn cô gái vẫn còn đang cọ quậy, đồng tử đen nhánh co lại, giọng khàn khàn nguy hiểm lên tiếng cảnh cáo: "Em thử cọ quậy nữa xem?"

Trình Ly Nguyệt giật mình, phát hiện ra cơ thể căng cứng của anh. Cô lập tức không dám động đậy, người cứng đờ, dưới ánh đèn, hai người cứ thế nhìn nhau. Ánh mắt anh toát lên sự lạnh lùng mạnh mẽ nam tính. Còn ánh mắt cô, vì nụ hôn ban nãy mà lúc này đang có một ngọn lửa bùng cháy rực rỡ. Trong lúc này, dường như không ai chiếm ưu thế cả. "Buông tôi ra, Cung Dạ Tiêu, anh là tên khốn." Trình Ly Nguyệt giận dữ quát lên, nhưng cô không dám cử động, chỉ sợ thú tính của anh ta bộc phát sẽ cứ thế cưỡng ép cô thì hỏng.

"Tôi trở thành tên khốn cũng vì em cả."

"Liên quan gì tới tôi chứ."

"Có, ai bảo em hấp dẫn như vậy? Nếu em xấu một chút, vóc dáng thô kệch một chút, ánh mắt đờ đẫn một chút, chiếc miệng này đừng ngọt ngào như vậy tôi tuyệt đối sẽ là một chính nhân quân tử." Cung Dạ Tiêu liên tiếp kể ra một loạt tội trạng của cô.

Trình Ly Nguyệt nghe xong, mắt trợn tròn, im bặt không biết nói sao. Điều này thực sự có liên quan tới cô sao? Chỉ có thể nói là khả năng kiềm chế của anh quá kém. "Buông ra, tối nay đã hôn rồi, tôi đi ngủ đây."

Trình Ly Nguyệt không muốn tranh cãi với anh ta, cô chỉ muốn nói lý lẽ. Cung Dạ Tiêu thấy cô gương mặt ửng hồng, hơi thở gấp gáp, lồng ngực nhấp nhô, đây tuyệt đối là biểu hiện của rung động tình cảm.

"Tối nay em có ngủ được không?" Làn môi mỏng gợi cảm của anh ghé sát bên tai đỏ ửng của cô, khẽ cười hỏi.

Trình Ly Nguyệt giận dữ mặt đỏ gay, gã khốn, đồ lưu manh. "Tôi có ngủ được hay không thì liên quan gì tới anh, anh buông tôi ra là được." Trình Ly Nguyệt muốn phát điên.

Hơi thở của Cung Dạ Tiêu tiến lại gần cô, nóng bỏng và mê hoặc: "Chỉ cần em muốn tôi sẽ khiến em thỏa mãn."

"Tôi không muốn." Trình Ly Nguyệt trừng mắt, giận dữ đẩy anh ra. Cung Dạ Tiêu nhíu mày, lật người ra để cô đứng dậy.

Trình Ly Nguyệt đứng bật dậy, trước khi đi cô cũng không quên trừng mắt nhìn anh: "Tôi không phiền nếu anh đi tìm người khác để giải tỏa, nhưng đừng định giở trò với tôi."

"Tôi không cần những người phụ nữ khác, tôi chỉ cần em." Anh trả lời cô rất kiên định.

"Vậy... anh hãy rèn luyện thêm khả năng tự kiểm soát bản thân đi." Trình Ly Nguyệt trả lời một câu không đầu không cuối, sau đó vội vã đi về phòng.

Sau lưng, Cung Dạ Tiêu bất giác muốn bật cười, khả năng tự kiềm chế của anh từ trước khi chạm vào cô luôn rất tốt, hai mươi tám năm rồi anh chỉ có một người phụ nữ, cũng chỉ có một lần duy nhất, nói ra tới anh cũng không dám tin. Xem ra lại phải tắm lại rồi, sống cùng cô ấy, tiền nước tốn quá!

Trình Ly Nguyệt về lại phòng đâu có thể ngủ được, quả nhiên trong lòng chỉ toàn oán giận, sau đó không thể nào giải tỏa được, cũng không thể nuốt trôi, khiến cô cứ thế bực bội ngồi trên giường, trong đầu là gương mặt đáng ghét của Cung Dạ Tiêu. Còn cả nụ hôn khiến cô đỏ mặt ban nãy lẫn nhiệt độ cơ thể nóng bỏng trên người anh khiến cô hoảng loạn. Cung Dạ Tiêu chết tiệt, đã nói là sẽ chung sống hòa thuận kia mà? Cứ thế này sao mà chung sống yên ổn được? Cô nghĩ tới ngày mai còn phải dẫn Tiểu Trạch tới chơi với ba mẹ nhà họ Cung cô lại thấy đau đầu, xem ra cô nhất định phải ngủ một giấc nếu không mai sẽ rất mệt mỏi. Trình Ly Nguyệt ngồi trên giường hơn một giờ đồng hồ, sắp tới một giờ sáng, đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng, nghe âm thanh tuyệt đối không thể là trẻ nhỏ gõ cửa, là ở chỗ cao trên cửa, chắc chắn là Cung Dạ Tiêu. Chết tiệt, anh ta còn muốn sao nữa đây, chưa thể chấm dứt sao? Trình Ly Nguyệt bực bội bước tới, mở cửa ra thì thấy Cung Dạ Tiêu nhăn nhó nhìn cô: "Em có nhớ hộp thuốc trong nhà để ở đâu không?"

"Sao vậy?" Trình Ly Nguyệt thò đầu ra, không muốn để anh vào phòng. "Tôi bị đau bụng" Cung Dạ Tiêu ôm bụng, vẻ mặt ủ dột, khó chịu.

Trình Ly Nguyệt lập tức nhớ tới việc buổi tối ăn lẩu cay, chắc bởi vậy nên bị đau bụng. "Thật sao?" Trình Ly Nguyệt sợ anh lại lừa cô ra ngoài.

Cung Dạ Tiêu bất mãn nhìn cô: "Em nói xem?"

Trình Ly Nguyệt thấy anh có vẻ đau bụng thật.Cô còn nhớ chỗ mà lần trước mình đã cất hộp thuốc, cô bước tới dưới tủ ở trong phòng cất đồ, kéo ra, lấy hộp thuốc bước ra.

Cung Dạ Tiêu nhăn nhó ngồi trên sofa, Trình Ly Nguyệt rót cho anh một cốc nước ấm, sau đó lấy mấy loại thuốc trị đau bụng cho anh: "Anh xem uống loại nào?"

"Anh là rối loạn tiêu hóa, uống loại này là được." Trình Ly Nguyệt đọc xong công dụng của thuốc liền đưa cho anh.

Cung Dạ Tiêu không đọc, có vẻ rất tin tưởng cô: "Đưa đây cho tôi." "Uống ba viên" Trình Ly Nguyệt đưa cho anh ta ba viên, Cung Dạ Tiêu liền lấy nước ấm uống thuốc.

Trình Ly Nguyệt thở dài nói: "Xem ra, dạ dày của anh khó tính và cao quý quá, lần sau tôi sẽ không đưa anh tới những nơi như vậy nữa." Cung Dạ Tiêu nhìn cô không biết nên nói sao.

====

End chương 96
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện