Đêm khuya, con phố này không hề thái bình, có rất nhiều kẻ say rượu đang lượn lờ, thi thoảng cũng truyền lại tiếng đánh nhau cãi vã.
Mặc dù hai người nằm ôm nhau trên một chiếc sofa giản đơn nhưng cô cảm thấy vô cùng an tâm. Chắc lãng mạn của người khác là dắt tay nhau đi dạo phố còn lãng mạn của họ là cùng nhau làm nhiệm vụ, cùng nhau đối mặt với nguy hiểm, hai trái tim kề sát bên nhau.
Phong Dạ Minh không ngủ, sao anh dám ngủ chứ? Có cô ở bên cạnh, anh nhất định phải cảnh giác, nhưng không khí yên tĩnh này thực sự rất an bình.
Trong đầu anh bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch ứng cứu, đây là một kế hoạch không hề có chi viện, đây cũng là chiến trường không có đường rút lui.
Cho dù Dạ Nghiên Tịch có ba cô chi viện nhưng ở đất nước này, tới quốc gia cũng không có cách nào với khu vực phố bạo lực này, sao có thể hi vọng quốc gia khác chi viện được chứ? Vì thế mọi chuyện đều phải dựa vào chính bản thân mình.
Trong đầu Phong Dạ Minh không ngừng ghi nhớ bản đồ của khu vực này, như thể trong đầu anh đã vô cùng quen thuộc nơi đây.
Dạ Nghiên Tịch biết, cô phải ngủ trước, đợi mấy tiếng sau sẽ đổi tới lượt anh, cô liền không suy nghĩ gì nữa mà nhắm mắt nằm ngủ.
Bên ngoài cửa sổ, thi thoảng lại truyền tới tiếng ồn ào.
Lúc này, trong biệt thự hoa viên kiểu trang viên, một gã đàn ông đang ngồi trên ghế da hổ mềm mại, trong tay hắn đang vân vê hai khối cầu màu vàng, không ngừng xoay chuyển, khắp người đeo đầy trang sức xa xỉ, nhưng so với những thứ này, gương mặt hung hãn của hắn cũng đủ khiến người khác khiếp sợ.
"Lại có người dám tới địa bàn của tao gây chuyện, ai cho hắn ta cái gan đó?"
Gã đàn ông này chính là Dã Lang - ác bá của khu phố này, em gái của A Quyền đã chết dưới tay của thủ hạ của hắn, nhưng lần này A Quyền xâm nhập vào đây cũng đã khiến hắn tức giận.
"Hiện tại vẫn chưa điều tra được thân phận của cặp đôi nam nữ này, có cần phải điều tra không?"
"Hừ, tao cần không cần biết chúng nó là ai, dám xông vào địa bàn của tao, hoặc là chết, hoặc là cút."
"Đại ca, tôi cho rằng con bé đó rất xinh đẹp, có thể bắt về hiếu kính với đại ca, đó là một đứa con gái phương đông rất gợi cảm bốc lửa." Thuộc hạ của hắn ta lập tức nói xen vào, muốn nhận được sự đồng ý của Dã Lang, để bọn chúng đại khai sát giới.
"Vậy sao? Đàn bà phương đông, tao thích." Dã Lang cười ha ha, lộ ra hàm răng vàng ghê tởm.
"Đại ca, báo của đại ca chắc đã đói rồi, chừng nào cho nó ăn?"
"Tạm thời cho ăn thịt, gã đó hãy dùng để dụ hai đứa kia tới đây."
"Vâng, đại ca."
Dã Lang nói với mấy gã đàn em: "Hai tên đó giao cho bọn mày, bọn mày biết phải làm sao rồi đấy."
Bốn tên đàn em lập tức đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt ánh nên sự hứng khởi khi săn bắt con mồi.
Khoảng hơn bốn giờ sáng, Dạ Nghiên Tịch tỉnh dậy, cô chỉ có mấy tiếng để hồi phục thể lực, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người đàn ông kia vẫn còn đang suy nghĩ, cô ôm lấy anh nói: "Anh ngủ đi, em trông chừng."
"Dậy rồi sao? Có muốn ngủ thêm lúc nữa không?" Phong Dạ Minh cúi đầu hôn lên tóc cô.
"Anh ngủ đi!" Dạ Nghiên Tịch nói xong, cố ấn anh vào lòng mình, Phong Dạ Minh đành phải nằm xuống, gối đầu lên đùi Dạ Nghiên Tịch, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên ngoài cửa sổ, ánh sáng màu trắng chiếu vào trong, nhưng ở khu phố này, ánh mặt trời cũng không thể cứu rỗi được sự u ám tăm tối của nơi đây.
Dạ Nghiên Tịch còn nghĩ giúp anh che bớt ánh sáng, để anh ngủ thêm một lúc nhưng anh đã tỉnh lại.
Anh mở mắt ra, đôi mắt sắc bén tinh tường, rõ ràng chỉ cần chợp mắt một lúc cũng có thể khiến anh đạt tới đỉnh điểm thể chất.
"Mấy giờ rồi?"
"Còn sớm, mới sáu rưỡi thôi."
Phong Dạ Minh ngồi dậy, anh mỉm cười: "Tối qua anh nghĩ được một cách hay, vì thế nhất định phải đi xem thử."
"Có cách gì vậy?"
"Viện quân."
"Nơi này làm gì có việc quân?" Dạ Nghiên Tịch nghiêm túc hỏi.
"Địa bàn này quan năm hỗn loạn, khiến cho cảnh sát xung quanh đây vô cùng bất mãn, mấy lần giao tranh với Dã Lang, hi sinh không ít người, cảnh sát trưởng rất muốn lấy được khu vực này đồng thời ông ta đang tranh cử nghị viên, nếu có thể tiêu diệt được gã ác bá Dã Lang này sẽ có thể giúp ông ta tranh cử thành công."
"Anh muốn vị cảnh sát trưởng này chi viện?" Dạ Nghiên Tịch hỏi, có điều, Dạ Nghiên Tịch vẫn vô cùng tán thành suy nghĩ của anh.
"Vậy phải làm thế nào?" Dạ Nghiên Tịch nhìn anh.
"Em ở đây đợi anh, anh lo vụ này là được." Phong Dạ Minh nói xong, cầm chiếc áo khoác bên cạnh bước ra ngoài.
Dạ Nghiên Tịch lo lắng nhìn anh, đồng thời cũng bội phục anh có thể nghĩ ra được cách cứu viện tốt như vậy trong hoàn cảnh này.
Dạ Nghiên Tịch liền ngồi đây đợi anh, thi thoảng lại nhìn qua cửa sổ xem tình hình, ban ngày ở đây dường như không có người.
Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng mô tô ầm ầm chạy tới, đồng thời, cùng tới tiếng mô tô còn có tiếng còi xe cảnh sát chạy vào, Dạ Nghiên Tịch liền bước ra ngoài cửa.
Thấy bên cạnh đường có một người đàn ông đội mũ bảo hiểm chạy mô tô cực ngầu ở phía trước, sau lưng anh có bốn chiếc xe cảnh sát hung mãnh, trên con phố không người, cát bụi tung bay.
Dạ Nghiên Tịch nhìn thấy lưng người đó liền mỉm cười, cô biết người dẫn dụ xe cảnh sát tới chính là Phong Dạ Minh, chỉ có điều anh đội mũ bảo hiểm, cảnh sát không biết anh là ai.
Có thể đi vào con phố này, họ chỉ cho rằng đó là thuộc hạ của Dã Lang.
Rốt cuộc là dùng cách nào khiến xe cảnh sát đuổi theo miết theo anh, cô không nghĩ ra.
Xe của Phong Dạ Minh chạy giữa phố, đúng lúc này, ở một đầu phố còn có mười mấy tên tay sai lái mô tô chạy ra, bọn chúng cũng không ngờ người cũng chạy mô tô như bọn chúng không phải người của mình.
Nhưng cảnh sát đã vào tới đây, bọn chúng cũng vô cùng căm hận, lập tức bốn xe cảnh sát và mười mấy xe mô tô hình thành thế đối địch.
Lúc này, đại đội trưởng đang định bước xuống từ một chiếc xe cảnh sát, muốn nói gì đó thì súng của Phong Dạ Minh đã nã tới.
Lúc này căn bản không còn nước thương lượng nữa, cảnh sát liền rút súng nã đạn, xe mô tô bên này liền gục ngã bốn năm tên.
Phong Dạ Minh nhân lúc hỗn loạn liền né tránh, sau đó lái xe biến mất trên phố, để lại cảnh sát và tay chân của Dã Lang hỗn chiến.
Phía cảnh sát đương nhiên ngay lập tức xin chi viện của cục cảnh sát, thuộc hạ của Dã Lang cũng bị tiêu diệt mất mười mấy tên, sau đó thuộc hạ tới chi viện liền giao chiến khốc liệt cùng cảnh sát, hình thành chiến sự ác liệt ở đây.
Phong Dạ Minh rất quen thuộc bản đồ, lúc này anh đã tới sau biệt thự của Dạ Lang, lúc này thuộc hạ của Dã Lang đầu tập trung đối phó với cảnh sát, khu vực này không có người canh gác.
Phong Dạ Minh giấu mô tô đi, xoay người tiến vào sân sau, có điều hoa viên này vô cùng yên tĩnh, Phong Dạ Minh nhíu mày, cảm giác có gì đó không ổn.
Một hoa viên lớn thế này, sao lại có thể yên tĩnh tới vậy? Trong không khí có mùi của động vật.
Điều này khiến Phong Dạ Minh tròn mắt, anh chửi thầm một câu, quay người thì nhìn thấy một con báo săn rất đẹp đang nằm trên một cành cây, nhìn Phong Dạ Minh bằng ánh mắt nhìn kẻ xâm phạm.
Phong Dạ Minh cũng đang nhìn nó, một người một thú cứ thế nhìn nhau, âm thầm dồn sức.
Phong Dạ Minh đã xông vào tới đây rồi, hơn nữa dã thú này còn định ăn thịt người anh em của anh, vừa hay, anh sẽ giải quyết nó trước rồi tính.
Khi Phong Dạ Minh chuẩn bị xoay người, con báo trên cây cũng bắt đầu hành động, động tác vô cùng nhanh nhẹn và linh hoạt, tốc độ nhanh tới mức ngột thở, chớp mắt đã tới chỗ Phong Dạ Minh vừa đứng.
Phong Dạ Minh lúc này cũng đã đứng trên một vị trí cao ở bên cạnh, có lẽ con báo này cũng cảm nhận được khí thế cường giả không thể đắc tội trên người anh nên nó cũng phủ phục người xuống không dám liều lĩnh lại gần.
Phong Dạ Minh cũng trầm người xuống, như thể hai cao thủ đang giao chiến.
Khi Phong Dạ Minh cúi người, tay anh liền hạ xuống dưới ống quần, lúc này con báo cũng lập tức phát hiện ra sự nguy hiểm của anh.
Nó gầm lên một tiếng, cả người bổ nhào về phía anh đang đứng, Phong Dạ Minh cũng hành động, xông lên hai bước, người anh nhào từ trên cao xuống, hình thành thế cục hai thân hình trùng điệp trên dưới.
Lúc này, món đồ trong tay Phong Dạ Minh cũng nhanh chóng chém qua, anh xoay người lộn một vòng, con báo phát ra tiếng gầm thảm thiết, khi nó rơi xuống đất, đã bị mổ phanh bụng, cả vùng bụng bị dao sắc chém qua.
Mặc dù hai người nằm ôm nhau trên một chiếc sofa giản đơn nhưng cô cảm thấy vô cùng an tâm. Chắc lãng mạn của người khác là dắt tay nhau đi dạo phố còn lãng mạn của họ là cùng nhau làm nhiệm vụ, cùng nhau đối mặt với nguy hiểm, hai trái tim kề sát bên nhau.
Phong Dạ Minh không ngủ, sao anh dám ngủ chứ? Có cô ở bên cạnh, anh nhất định phải cảnh giác, nhưng không khí yên tĩnh này thực sự rất an bình.
Trong đầu anh bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch ứng cứu, đây là một kế hoạch không hề có chi viện, đây cũng là chiến trường không có đường rút lui.
Cho dù Dạ Nghiên Tịch có ba cô chi viện nhưng ở đất nước này, tới quốc gia cũng không có cách nào với khu vực phố bạo lực này, sao có thể hi vọng quốc gia khác chi viện được chứ? Vì thế mọi chuyện đều phải dựa vào chính bản thân mình.
Trong đầu Phong Dạ Minh không ngừng ghi nhớ bản đồ của khu vực này, như thể trong đầu anh đã vô cùng quen thuộc nơi đây.
Dạ Nghiên Tịch biết, cô phải ngủ trước, đợi mấy tiếng sau sẽ đổi tới lượt anh, cô liền không suy nghĩ gì nữa mà nhắm mắt nằm ngủ.
Bên ngoài cửa sổ, thi thoảng lại truyền tới tiếng ồn ào.
Lúc này, trong biệt thự hoa viên kiểu trang viên, một gã đàn ông đang ngồi trên ghế da hổ mềm mại, trong tay hắn đang vân vê hai khối cầu màu vàng, không ngừng xoay chuyển, khắp người đeo đầy trang sức xa xỉ, nhưng so với những thứ này, gương mặt hung hãn của hắn cũng đủ khiến người khác khiếp sợ.
"Lại có người dám tới địa bàn của tao gây chuyện, ai cho hắn ta cái gan đó?"
Gã đàn ông này chính là Dã Lang - ác bá của khu phố này, em gái của A Quyền đã chết dưới tay của thủ hạ của hắn, nhưng lần này A Quyền xâm nhập vào đây cũng đã khiến hắn tức giận.
"Hiện tại vẫn chưa điều tra được thân phận của cặp đôi nam nữ này, có cần phải điều tra không?"
"Hừ, tao cần không cần biết chúng nó là ai, dám xông vào địa bàn của tao, hoặc là chết, hoặc là cút."
"Đại ca, tôi cho rằng con bé đó rất xinh đẹp, có thể bắt về hiếu kính với đại ca, đó là một đứa con gái phương đông rất gợi cảm bốc lửa." Thuộc hạ của hắn ta lập tức nói xen vào, muốn nhận được sự đồng ý của Dã Lang, để bọn chúng đại khai sát giới.
"Vậy sao? Đàn bà phương đông, tao thích." Dã Lang cười ha ha, lộ ra hàm răng vàng ghê tởm.
"Đại ca, báo của đại ca chắc đã đói rồi, chừng nào cho nó ăn?"
"Tạm thời cho ăn thịt, gã đó hãy dùng để dụ hai đứa kia tới đây."
"Vâng, đại ca."
Dã Lang nói với mấy gã đàn em: "Hai tên đó giao cho bọn mày, bọn mày biết phải làm sao rồi đấy."
Bốn tên đàn em lập tức đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt ánh nên sự hứng khởi khi săn bắt con mồi.
Khoảng hơn bốn giờ sáng, Dạ Nghiên Tịch tỉnh dậy, cô chỉ có mấy tiếng để hồi phục thể lực, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người đàn ông kia vẫn còn đang suy nghĩ, cô ôm lấy anh nói: "Anh ngủ đi, em trông chừng."
"Dậy rồi sao? Có muốn ngủ thêm lúc nữa không?" Phong Dạ Minh cúi đầu hôn lên tóc cô.
"Anh ngủ đi!" Dạ Nghiên Tịch nói xong, cố ấn anh vào lòng mình, Phong Dạ Minh đành phải nằm xuống, gối đầu lên đùi Dạ Nghiên Tịch, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên ngoài cửa sổ, ánh sáng màu trắng chiếu vào trong, nhưng ở khu phố này, ánh mặt trời cũng không thể cứu rỗi được sự u ám tăm tối của nơi đây.
Dạ Nghiên Tịch còn nghĩ giúp anh che bớt ánh sáng, để anh ngủ thêm một lúc nhưng anh đã tỉnh lại.
Anh mở mắt ra, đôi mắt sắc bén tinh tường, rõ ràng chỉ cần chợp mắt một lúc cũng có thể khiến anh đạt tới đỉnh điểm thể chất.
"Mấy giờ rồi?"
"Còn sớm, mới sáu rưỡi thôi."
Phong Dạ Minh ngồi dậy, anh mỉm cười: "Tối qua anh nghĩ được một cách hay, vì thế nhất định phải đi xem thử."
"Có cách gì vậy?"
"Viện quân."
"Nơi này làm gì có việc quân?" Dạ Nghiên Tịch nghiêm túc hỏi.
"Địa bàn này quan năm hỗn loạn, khiến cho cảnh sát xung quanh đây vô cùng bất mãn, mấy lần giao tranh với Dã Lang, hi sinh không ít người, cảnh sát trưởng rất muốn lấy được khu vực này đồng thời ông ta đang tranh cử nghị viên, nếu có thể tiêu diệt được gã ác bá Dã Lang này sẽ có thể giúp ông ta tranh cử thành công."
"Anh muốn vị cảnh sát trưởng này chi viện?" Dạ Nghiên Tịch hỏi, có điều, Dạ Nghiên Tịch vẫn vô cùng tán thành suy nghĩ của anh.
"Vậy phải làm thế nào?" Dạ Nghiên Tịch nhìn anh.
"Em ở đây đợi anh, anh lo vụ này là được." Phong Dạ Minh nói xong, cầm chiếc áo khoác bên cạnh bước ra ngoài.
Dạ Nghiên Tịch lo lắng nhìn anh, đồng thời cũng bội phục anh có thể nghĩ ra được cách cứu viện tốt như vậy trong hoàn cảnh này.
Dạ Nghiên Tịch liền ngồi đây đợi anh, thi thoảng lại nhìn qua cửa sổ xem tình hình, ban ngày ở đây dường như không có người.
Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng mô tô ầm ầm chạy tới, đồng thời, cùng tới tiếng mô tô còn có tiếng còi xe cảnh sát chạy vào, Dạ Nghiên Tịch liền bước ra ngoài cửa.
Thấy bên cạnh đường có một người đàn ông đội mũ bảo hiểm chạy mô tô cực ngầu ở phía trước, sau lưng anh có bốn chiếc xe cảnh sát hung mãnh, trên con phố không người, cát bụi tung bay.
Dạ Nghiên Tịch nhìn thấy lưng người đó liền mỉm cười, cô biết người dẫn dụ xe cảnh sát tới chính là Phong Dạ Minh, chỉ có điều anh đội mũ bảo hiểm, cảnh sát không biết anh là ai.
Có thể đi vào con phố này, họ chỉ cho rằng đó là thuộc hạ của Dã Lang.
Rốt cuộc là dùng cách nào khiến xe cảnh sát đuổi theo miết theo anh, cô không nghĩ ra.
Xe của Phong Dạ Minh chạy giữa phố, đúng lúc này, ở một đầu phố còn có mười mấy tên tay sai lái mô tô chạy ra, bọn chúng cũng không ngờ người cũng chạy mô tô như bọn chúng không phải người của mình.
Nhưng cảnh sát đã vào tới đây, bọn chúng cũng vô cùng căm hận, lập tức bốn xe cảnh sát và mười mấy xe mô tô hình thành thế đối địch.
Lúc này, đại đội trưởng đang định bước xuống từ một chiếc xe cảnh sát, muốn nói gì đó thì súng của Phong Dạ Minh đã nã tới.
Lúc này căn bản không còn nước thương lượng nữa, cảnh sát liền rút súng nã đạn, xe mô tô bên này liền gục ngã bốn năm tên.
Phong Dạ Minh nhân lúc hỗn loạn liền né tránh, sau đó lái xe biến mất trên phố, để lại cảnh sát và tay chân của Dã Lang hỗn chiến.
Phía cảnh sát đương nhiên ngay lập tức xin chi viện của cục cảnh sát, thuộc hạ của Dã Lang cũng bị tiêu diệt mất mười mấy tên, sau đó thuộc hạ tới chi viện liền giao chiến khốc liệt cùng cảnh sát, hình thành chiến sự ác liệt ở đây.
Phong Dạ Minh rất quen thuộc bản đồ, lúc này anh đã tới sau biệt thự của Dạ Lang, lúc này thuộc hạ của Dã Lang đầu tập trung đối phó với cảnh sát, khu vực này không có người canh gác.
Phong Dạ Minh giấu mô tô đi, xoay người tiến vào sân sau, có điều hoa viên này vô cùng yên tĩnh, Phong Dạ Minh nhíu mày, cảm giác có gì đó không ổn.
Một hoa viên lớn thế này, sao lại có thể yên tĩnh tới vậy? Trong không khí có mùi của động vật.
Điều này khiến Phong Dạ Minh tròn mắt, anh chửi thầm một câu, quay người thì nhìn thấy một con báo săn rất đẹp đang nằm trên một cành cây, nhìn Phong Dạ Minh bằng ánh mắt nhìn kẻ xâm phạm.
Phong Dạ Minh cũng đang nhìn nó, một người một thú cứ thế nhìn nhau, âm thầm dồn sức.
Phong Dạ Minh đã xông vào tới đây rồi, hơn nữa dã thú này còn định ăn thịt người anh em của anh, vừa hay, anh sẽ giải quyết nó trước rồi tính.
Khi Phong Dạ Minh chuẩn bị xoay người, con báo trên cây cũng bắt đầu hành động, động tác vô cùng nhanh nhẹn và linh hoạt, tốc độ nhanh tới mức ngột thở, chớp mắt đã tới chỗ Phong Dạ Minh vừa đứng.
Phong Dạ Minh lúc này cũng đã đứng trên một vị trí cao ở bên cạnh, có lẽ con báo này cũng cảm nhận được khí thế cường giả không thể đắc tội trên người anh nên nó cũng phủ phục người xuống không dám liều lĩnh lại gần.
Phong Dạ Minh cũng trầm người xuống, như thể hai cao thủ đang giao chiến.
Khi Phong Dạ Minh cúi người, tay anh liền hạ xuống dưới ống quần, lúc này con báo cũng lập tức phát hiện ra sự nguy hiểm của anh.
Nó gầm lên một tiếng, cả người bổ nhào về phía anh đang đứng, Phong Dạ Minh cũng hành động, xông lên hai bước, người anh nhào từ trên cao xuống, hình thành thế cục hai thân hình trùng điệp trên dưới.
Lúc này, món đồ trong tay Phong Dạ Minh cũng nhanh chóng chém qua, anh xoay người lộn một vòng, con báo phát ra tiếng gầm thảm thiết, khi nó rơi xuống đất, đã bị mổ phanh bụng, cả vùng bụng bị dao sắc chém qua.
Danh sách chương