Bữa cơm này, sáu người trẻ tuổi đều ăn rất vui vẻ, cùng thảo luận về cuộc sống tương lai, gia đình sự nghiệp, còn con cái chính là vấn đề quan trọng nhất của ba cặp vợ chồng này trong thời gian sắp tới.
Bước ra khỏi nhà hàng, ba cặp đôi vui vẻ trở về, tiếp tới họ sẽ có những công việc bận rộn của riêng mình, lần sau gặp mặt chắc sẽ là hôn lễ của Dạ Nghiên Tịch.
Xe chạy thẳng tới bệnh viện, vì Phong Dạ Minh muốn đi thăm tình hình hồi phục của Trương Chí.
Trong bệnh viện, Trương Chí đã tỉnh lại, mặc dù đầu bị bắn nhưng nhờ vào ý chí kiên cường, cuối cùng đã chiến thắng được ác ma, về lại với hiện thực.
Bây giờ anh vô cùng tự tin, chờ đợi ngày có thể về lại chiến trường, cùng các đồng đội tin tưởng của mình kế vai chiến đấu.
"Đội trưởng." Trương Chí thấy anh bước vào liền ngồi dậy, vô cùng kích động.
Phong Dạ Minh ngồi xuống mép giường, khẽ ấn anh xuống: "Nằm xuống đi, bây giờ cậu đang bị thương, đừng ngồi dậy, nghỉ ngơi mới là quan trọng nhất."
"Đội trưởng, tôi không sao, tôi hồi phục rất nhanh." Trương Chí vừa nói vừa nhìn Dạ Nghiên Tịch đứng bên cạnh, ánh mắt thể hiện thái độ tôn kính: "Chào chị dâu."
Dạ Nghiên Tịch mỉm cười, tiếng chị dâu khiến cô vô cùng hài lòng.
"Chào cậu!" Dạ Nghiên Tịch cười đáp.
"A Chí, cũng may cậu tỉnh lại mới khiến chúng tôi tránh được một tai họa!"
"Đỗ Chí Kiệt đúng là điên cuồng, dã tâm của anh ta quá lớn, thay thế anh còn chưa đủ, anh ta còn muốn trở thành bá chủ quân đội, tôi nghe lén được cuộc trò chuyện điện thoại của anh ta, bị anh ta phát hiện, anh ta liền lấy mạng tôi." Trương Chí vẫn không thể tin được rằng Đỗ Chí Kiết cầm súng nhằm thẳng vào đầu anh không hề do dự, anh còn chưa kịp phản ứng gì thì đã ngã xuống.
"Anh ta sẽ phải chịu sự trừng phạt xứng đáng, dã tâm của anh ta sẽ biến mất cùng với con người của anh ta." Phong Dạ Minh an ủi, xảy ra sự việc phản biến như vậy, anh cũng rất đau lòng.
"A Chí, mau khỏe lại, đợi uống rượu cưới của chúng tôi." Phong Dạ Minh lên tiếng mời anh.
"Hai người sắp kết hôn sao? Chúc mừng, tôi đợi lâu lắm rồi!" Trương Chí mỉm cười mong đợi.
"Tôi đã xin ngài tổng thống rồi, ngày đó các anh em đều có thể tham gia, tới lúc đó mọi người có thể tập trung lại cùng vui vẻ."
"Được! Tôi thực sự rất nhớ mọi người." Trương Chí gật đầu.
Ở lại bệnh viện hai tiếng đồng hồ, thời gian cũng đã tới buổi chiều, hai người bước ra khỏi bệnh viện, dắt tay đi về phía xe mình.
Ngồi vào trong xe, Dạ Nghiên Tịch nhìn thấy một người mẹ trẻ đang bế một đứa bé sơ sinh, cô liền lặng lẽ xoa bụng mình, lòng nghĩ thầm, có thai sẽ có cảm giác như thế nào? Phong Dạ Minh bất giác nghiêng người tới, mỉm cười nói: "Yên tâm, sẽ mau có em bé của chúng ta thôi."
Dạ Nghiên Tịch bối rối nhìn anh: "Anh nói mau sẽ mau thật sao? Đâu dễ vậy!"
Phong Dạ Minh liền có cảm giác lòng tự tôn của đàn ông bị xem thường, anh khởi động xe: "Vậy chúng ta lập tức về nhà."
Dạ Nghiên Tịch bị anh trêu ghẹo vừa xấu hổ vừa buồn cười: "Anh đừng giỡn nữa có được không?"
Phong Dạ Minh rất nghiêm túc, vừa về tới nhà, Dạ Nghiên Tịch liền hiểu được một điều, tuyệt đối không được động chạm tới lòng tự tôn của anh, nếu không người phải tội sẽ là cô.
Khoảng sáu giờ tối, Dạ Nghiên Tịch mệt rã rời trong lòng anh và ngủ thiếp đi, cho dù thể trạng của cô rất tốt nhưng cũng không thể chịu được sự giày vò như vậy.
Lúc này, Phong Dạ Minh phát hiện ra điện thoại đang rung, anh nhẹ nhàng rút tay mình ra, cầm điện thoại lên xem thì nhìn thấy số điện thoại hiện trên màn hình.
Anh lập tức bước ra ban công, khẽ nghe điện thoại: "Alo!"
"Đội trưởng, anh có tiện nghe điện không?"
"Đợi chút." Phong Dạ Minh bước ra khỏi phòng ngủ, đi xuống tầng dưới, nói với đầu dây bên kia: "Nói đi Tiểu Tuấn! Có việc gì vậy?"
Giọng Tiểu Tuấn đầu bên kia rất vội vã và lo lắng: "Đội trưởng, chúng tôi biết được một việc, anh còn nhớ em gái của A Quyền không?"
Ánh mắt Phong Dạ Minh thoáng qua một tia sáng sắc lạnh: "Nhớ, A Quyền sao vậy?"
"Cậu ta xin nghỉ phép một tháng, chúng tôi nhận được tín hiệu của cậu ta, cậu ta đi nước B để tìm tên khốn đã giết em gái mình, thay em gái báo thù."
"Một mình cậu ta sao?" Phong Dạ Minh vô cùng lo lắng.
"Đúng vậy, chỉ có một mình cậu ta, chúng tôi tưởng rằng cậu ta nghỉ phép về quê tảo mộ, nào ngờ theo dõi số điện thoại của cậu ta mới biết cậu ta đã ra nước ngoài, hơn nữa đã ở nước B rồi."
"Bảo cậu ta trở về, một mình cậu ta không phải đối thủ của đám người đó."
"Chúng tôi đã thử liên hệ với cậu ta nhưng điện thoại cậu ta tắt máy, bây giờ tín hiệu theo dõi càng lúc càng yếu, chúng tôi lo cậu ta đã xảy ra chuyện, đội trưởng, anh có thể đi dẫn A Quyền về không?"
Giọng Tiểu Tuấn ở bên kia mang theo sự lo lắng và khẩn cầu: "Chúng tôi đều biết, em gái A Quyền bị người của xã hội đen giết hại, một mình A Quyền qua bên đó, cho dù thân thủ lợi hại nhưng đám người xã hội đen đó rất đông, đâu dễ đắc tội, hơn nữa chỉ có anh mới khuyên được cậu ta quay về, chúng tôi nói, cậu ta không nghe."
Phong Dạ Minh trầm ngâm một vài giây sau đó quyết định: "Được, tôi sẽ đi dẫn cậu ta về."
"Cám ơn đội trưởng, A Chí sao rồi?"
"Cậu ấy đang nghỉ ngơi."
"Anh hãy nói với cậu ấy, các thành viên chúng tôi đều rất nhớ cậu ấy."
"Ừ, tôi biết rồi, việc của A Quyền cứ giao cho tôi, các cậu đừng lo lắng, yên tâm huấn luyện đi."
"Có đội trưởng ra tay, chúng tôi yên tâm rồi."
Phong Dạ Minh vốn đi báo tin đám cưới với họ nhưng xem ra vẫn phải đợi anh dẫn A Quyền về nước rồi nói sẽ thích hợp hơn, dù sao việc này cũng không thể nóng vội.
"Đội trưởng, chúng tôi đi huấn luyện đây, có cần gì cứ tìm chúng tôi, cho dù vi phạm kỉ luật chúng tôi cũng nhất định sẽ đi chi viện."
"Đừng làm bừa, đây không phải chuyện đùa, vi phạm kỉ luật, các cậu còn muốn ở lại đội nữa không?" Phong Dạ Minh trầm giọng ra lệnh một câu.
Nghe anh nói vậy, Tiểu Tuấn đầu dây bên kia liền cười hì hì: "Nghe lời đội trưởng."
"Hãy gửi tôi định vị cụ thể của A Quyền." Phong Dạ Minh lên tiếng.
"Vâng, sẽ lập tức gửi qua liền, có điều từ tối qua định vị của cậu ta đã biến mất, chỉ có định vị nơi cuối cùng cậu ta xuất hiện, chúng tôi lo lắng cậu ta đã xảy ra chuyện."
"Gửi qua đi." Phong Dạ Minh nói xong liền nheo mắt lại, mặc dù sắp tới hôn lễ nhưng việc này anh không thể khoanh tay đứng nhìn, huống hồ cấp dưới này của anh đã trong trạng thái nửa mất tích.
Phong Dạ Minh nhẹ nhàng về phòng, nhìn cô gái đang say giấc nồng, ánh mắt anh thoáng vẻ bịn rịn, có điều anh cần phải nhanh chóng dẫn A Quyền trở về.
Phong Dạ Minh xé một tờ giấy viết lại tin nhắn để trên bàn, bước tới mép giường, cúi người hôn khẽ lên trán cô.
Dạ Nghiên Tịch vẫn còn đang say giấc, dường như cảm nhận được nụ hôn của cô, khóe miệng khẽ cong lên, dụi đầu vào chăn, tiếp tục ngủ ngon hơn.
Phong Dạ Minh lấy một chiếc túi, mau chóng thu dọn vài bộ đồ sau đó ra khỏi nhà, đi tới thẳng sân bay.
Dạ Nghiên Tịch ngủ nướng tới tận tám giờ tối, vừa mở mắt ra, nhìn đồng hồ liền cảm thấy buồn rầu, cô không phải là người thích lãng phí thời gian, vì thế ngủ nướng mấy tiếng đồng hồ thế này cô cảm thấy rất tội lỗi.
Cô cầm bộ đồ anh đã để sẵn cho cô mặc lên người sau đó nhẹ nhàng bước xuống lầu, trong lòng nghĩ thầm có phải anh đang ở dưới lầu không?
Tuy nhiên, căn biệt thự không lớn, cô không hề nghe thấy tiếng động nào ở dưới lầu cả, cô hơi sững người, lẽ nào anh đi mua đồ ăn rồi?
Dạ Nghiên Tịch bước ra ngoài, nhìn xe vẫn đậu ở ngoài sân, chứng tỏ anh không hề lái xe đi.
"Đi đâu rồi?" Dạ Nghiên Tịch có chút rầu rĩ, anh không gọi cô dậy, lại đi một mình.
Dạ Nghiên Tịch liền về phòng chuẩn bị lấy điện thoại gọi cho anh, cô bước tới mới phát hiện ra dưới điện thoại của mình có một tờ giấy trắng, cô liền lấy tờ giấy ra, bên trên là chữ của Phong Dạ Minh.
"Anh có việc phải đi vài ngày, đợi anh về. Yêu em." Trên tờ giấy của Phong Dạ Minh cũng không viết rõ anh đi đâu, ánh mắt Dạ Nghiên Tịch thoáng chút lo lắng.
Anh đi đâu rồi? Có việc gì cần tới vài ngày? Dạ Nghiên Tịch liền mở tủ quần áo, bên trong vẫn còn để lại mấy bộ đồ mặc hàng ngày của anh, những trang phục khác đều đã được anh mang đi.
Xem ra, anh đi rất vội vàng, vì trong tủ còn có mấy bộ đồ bị anh vô tình làm rớt xuống đáy tủ nhưng cũng không kịp thu dọn.
Dạ Nghiên Tịch cắn môi, bất giác có dự cảm chẳng lành, cô có cảm giác lần này anh đi làm một việc nguy hiểm, ai đã xảy ra chuyện rồi? Sao anh lại phải vội vàng đi như vậy?
Bước ra khỏi nhà hàng, ba cặp đôi vui vẻ trở về, tiếp tới họ sẽ có những công việc bận rộn của riêng mình, lần sau gặp mặt chắc sẽ là hôn lễ của Dạ Nghiên Tịch.
Xe chạy thẳng tới bệnh viện, vì Phong Dạ Minh muốn đi thăm tình hình hồi phục của Trương Chí.
Trong bệnh viện, Trương Chí đã tỉnh lại, mặc dù đầu bị bắn nhưng nhờ vào ý chí kiên cường, cuối cùng đã chiến thắng được ác ma, về lại với hiện thực.
Bây giờ anh vô cùng tự tin, chờ đợi ngày có thể về lại chiến trường, cùng các đồng đội tin tưởng của mình kế vai chiến đấu.
"Đội trưởng." Trương Chí thấy anh bước vào liền ngồi dậy, vô cùng kích động.
Phong Dạ Minh ngồi xuống mép giường, khẽ ấn anh xuống: "Nằm xuống đi, bây giờ cậu đang bị thương, đừng ngồi dậy, nghỉ ngơi mới là quan trọng nhất."
"Đội trưởng, tôi không sao, tôi hồi phục rất nhanh." Trương Chí vừa nói vừa nhìn Dạ Nghiên Tịch đứng bên cạnh, ánh mắt thể hiện thái độ tôn kính: "Chào chị dâu."
Dạ Nghiên Tịch mỉm cười, tiếng chị dâu khiến cô vô cùng hài lòng.
"Chào cậu!" Dạ Nghiên Tịch cười đáp.
"A Chí, cũng may cậu tỉnh lại mới khiến chúng tôi tránh được một tai họa!"
"Đỗ Chí Kiệt đúng là điên cuồng, dã tâm của anh ta quá lớn, thay thế anh còn chưa đủ, anh ta còn muốn trở thành bá chủ quân đội, tôi nghe lén được cuộc trò chuyện điện thoại của anh ta, bị anh ta phát hiện, anh ta liền lấy mạng tôi." Trương Chí vẫn không thể tin được rằng Đỗ Chí Kiết cầm súng nhằm thẳng vào đầu anh không hề do dự, anh còn chưa kịp phản ứng gì thì đã ngã xuống.
"Anh ta sẽ phải chịu sự trừng phạt xứng đáng, dã tâm của anh ta sẽ biến mất cùng với con người của anh ta." Phong Dạ Minh an ủi, xảy ra sự việc phản biến như vậy, anh cũng rất đau lòng.
"A Chí, mau khỏe lại, đợi uống rượu cưới của chúng tôi." Phong Dạ Minh lên tiếng mời anh.
"Hai người sắp kết hôn sao? Chúc mừng, tôi đợi lâu lắm rồi!" Trương Chí mỉm cười mong đợi.
"Tôi đã xin ngài tổng thống rồi, ngày đó các anh em đều có thể tham gia, tới lúc đó mọi người có thể tập trung lại cùng vui vẻ."
"Được! Tôi thực sự rất nhớ mọi người." Trương Chí gật đầu.
Ở lại bệnh viện hai tiếng đồng hồ, thời gian cũng đã tới buổi chiều, hai người bước ra khỏi bệnh viện, dắt tay đi về phía xe mình.
Ngồi vào trong xe, Dạ Nghiên Tịch nhìn thấy một người mẹ trẻ đang bế một đứa bé sơ sinh, cô liền lặng lẽ xoa bụng mình, lòng nghĩ thầm, có thai sẽ có cảm giác như thế nào? Phong Dạ Minh bất giác nghiêng người tới, mỉm cười nói: "Yên tâm, sẽ mau có em bé của chúng ta thôi."
Dạ Nghiên Tịch bối rối nhìn anh: "Anh nói mau sẽ mau thật sao? Đâu dễ vậy!"
Phong Dạ Minh liền có cảm giác lòng tự tôn của đàn ông bị xem thường, anh khởi động xe: "Vậy chúng ta lập tức về nhà."
Dạ Nghiên Tịch bị anh trêu ghẹo vừa xấu hổ vừa buồn cười: "Anh đừng giỡn nữa có được không?"
Phong Dạ Minh rất nghiêm túc, vừa về tới nhà, Dạ Nghiên Tịch liền hiểu được một điều, tuyệt đối không được động chạm tới lòng tự tôn của anh, nếu không người phải tội sẽ là cô.
Khoảng sáu giờ tối, Dạ Nghiên Tịch mệt rã rời trong lòng anh và ngủ thiếp đi, cho dù thể trạng của cô rất tốt nhưng cũng không thể chịu được sự giày vò như vậy.
Lúc này, Phong Dạ Minh phát hiện ra điện thoại đang rung, anh nhẹ nhàng rút tay mình ra, cầm điện thoại lên xem thì nhìn thấy số điện thoại hiện trên màn hình.
Anh lập tức bước ra ban công, khẽ nghe điện thoại: "Alo!"
"Đội trưởng, anh có tiện nghe điện không?"
"Đợi chút." Phong Dạ Minh bước ra khỏi phòng ngủ, đi xuống tầng dưới, nói với đầu dây bên kia: "Nói đi Tiểu Tuấn! Có việc gì vậy?"
Giọng Tiểu Tuấn đầu bên kia rất vội vã và lo lắng: "Đội trưởng, chúng tôi biết được một việc, anh còn nhớ em gái của A Quyền không?"
Ánh mắt Phong Dạ Minh thoáng qua một tia sáng sắc lạnh: "Nhớ, A Quyền sao vậy?"
"Cậu ta xin nghỉ phép một tháng, chúng tôi nhận được tín hiệu của cậu ta, cậu ta đi nước B để tìm tên khốn đã giết em gái mình, thay em gái báo thù."
"Một mình cậu ta sao?" Phong Dạ Minh vô cùng lo lắng.
"Đúng vậy, chỉ có một mình cậu ta, chúng tôi tưởng rằng cậu ta nghỉ phép về quê tảo mộ, nào ngờ theo dõi số điện thoại của cậu ta mới biết cậu ta đã ra nước ngoài, hơn nữa đã ở nước B rồi."
"Bảo cậu ta trở về, một mình cậu ta không phải đối thủ của đám người đó."
"Chúng tôi đã thử liên hệ với cậu ta nhưng điện thoại cậu ta tắt máy, bây giờ tín hiệu theo dõi càng lúc càng yếu, chúng tôi lo cậu ta đã xảy ra chuyện, đội trưởng, anh có thể đi dẫn A Quyền về không?"
Giọng Tiểu Tuấn ở bên kia mang theo sự lo lắng và khẩn cầu: "Chúng tôi đều biết, em gái A Quyền bị người của xã hội đen giết hại, một mình A Quyền qua bên đó, cho dù thân thủ lợi hại nhưng đám người xã hội đen đó rất đông, đâu dễ đắc tội, hơn nữa chỉ có anh mới khuyên được cậu ta quay về, chúng tôi nói, cậu ta không nghe."
Phong Dạ Minh trầm ngâm một vài giây sau đó quyết định: "Được, tôi sẽ đi dẫn cậu ta về."
"Cám ơn đội trưởng, A Chí sao rồi?"
"Cậu ấy đang nghỉ ngơi."
"Anh hãy nói với cậu ấy, các thành viên chúng tôi đều rất nhớ cậu ấy."
"Ừ, tôi biết rồi, việc của A Quyền cứ giao cho tôi, các cậu đừng lo lắng, yên tâm huấn luyện đi."
"Có đội trưởng ra tay, chúng tôi yên tâm rồi."
Phong Dạ Minh vốn đi báo tin đám cưới với họ nhưng xem ra vẫn phải đợi anh dẫn A Quyền về nước rồi nói sẽ thích hợp hơn, dù sao việc này cũng không thể nóng vội.
"Đội trưởng, chúng tôi đi huấn luyện đây, có cần gì cứ tìm chúng tôi, cho dù vi phạm kỉ luật chúng tôi cũng nhất định sẽ đi chi viện."
"Đừng làm bừa, đây không phải chuyện đùa, vi phạm kỉ luật, các cậu còn muốn ở lại đội nữa không?" Phong Dạ Minh trầm giọng ra lệnh một câu.
Nghe anh nói vậy, Tiểu Tuấn đầu dây bên kia liền cười hì hì: "Nghe lời đội trưởng."
"Hãy gửi tôi định vị cụ thể của A Quyền." Phong Dạ Minh lên tiếng.
"Vâng, sẽ lập tức gửi qua liền, có điều từ tối qua định vị của cậu ta đã biến mất, chỉ có định vị nơi cuối cùng cậu ta xuất hiện, chúng tôi lo lắng cậu ta đã xảy ra chuyện."
"Gửi qua đi." Phong Dạ Minh nói xong liền nheo mắt lại, mặc dù sắp tới hôn lễ nhưng việc này anh không thể khoanh tay đứng nhìn, huống hồ cấp dưới này của anh đã trong trạng thái nửa mất tích.
Phong Dạ Minh nhẹ nhàng về phòng, nhìn cô gái đang say giấc nồng, ánh mắt anh thoáng vẻ bịn rịn, có điều anh cần phải nhanh chóng dẫn A Quyền trở về.
Phong Dạ Minh xé một tờ giấy viết lại tin nhắn để trên bàn, bước tới mép giường, cúi người hôn khẽ lên trán cô.
Dạ Nghiên Tịch vẫn còn đang say giấc, dường như cảm nhận được nụ hôn của cô, khóe miệng khẽ cong lên, dụi đầu vào chăn, tiếp tục ngủ ngon hơn.
Phong Dạ Minh lấy một chiếc túi, mau chóng thu dọn vài bộ đồ sau đó ra khỏi nhà, đi tới thẳng sân bay.
Dạ Nghiên Tịch ngủ nướng tới tận tám giờ tối, vừa mở mắt ra, nhìn đồng hồ liền cảm thấy buồn rầu, cô không phải là người thích lãng phí thời gian, vì thế ngủ nướng mấy tiếng đồng hồ thế này cô cảm thấy rất tội lỗi.
Cô cầm bộ đồ anh đã để sẵn cho cô mặc lên người sau đó nhẹ nhàng bước xuống lầu, trong lòng nghĩ thầm có phải anh đang ở dưới lầu không?
Tuy nhiên, căn biệt thự không lớn, cô không hề nghe thấy tiếng động nào ở dưới lầu cả, cô hơi sững người, lẽ nào anh đi mua đồ ăn rồi?
Dạ Nghiên Tịch bước ra ngoài, nhìn xe vẫn đậu ở ngoài sân, chứng tỏ anh không hề lái xe đi.
"Đi đâu rồi?" Dạ Nghiên Tịch có chút rầu rĩ, anh không gọi cô dậy, lại đi một mình.
Dạ Nghiên Tịch liền về phòng chuẩn bị lấy điện thoại gọi cho anh, cô bước tới mới phát hiện ra dưới điện thoại của mình có một tờ giấy trắng, cô liền lấy tờ giấy ra, bên trên là chữ của Phong Dạ Minh.
"Anh có việc phải đi vài ngày, đợi anh về. Yêu em." Trên tờ giấy của Phong Dạ Minh cũng không viết rõ anh đi đâu, ánh mắt Dạ Nghiên Tịch thoáng chút lo lắng.
Anh đi đâu rồi? Có việc gì cần tới vài ngày? Dạ Nghiên Tịch liền mở tủ quần áo, bên trong vẫn còn để lại mấy bộ đồ mặc hàng ngày của anh, những trang phục khác đều đã được anh mang đi.
Xem ra, anh đi rất vội vàng, vì trong tủ còn có mấy bộ đồ bị anh vô tình làm rớt xuống đáy tủ nhưng cũng không kịp thu dọn.
Dạ Nghiên Tịch cắn môi, bất giác có dự cảm chẳng lành, cô có cảm giác lần này anh đi làm một việc nguy hiểm, ai đã xảy ra chuyện rồi? Sao anh lại phải vội vàng đi như vậy?
Danh sách chương