Đỗ Chí Kiệt sau khi nói chuyện xong với Phong Dạ Minh liền mau chóng về lại phòng bệnh, anh ta lập tức lo lắng nhìn Trương Chí đang hôn mê nằm trên giường. Anh ta thầm thở phào, nói với Dạ Nghiên Tịch ngồi bên cạnh: "Dạ tiểu thư, đã muộn lắm rồi, hãy để Dạ Minh đưa cô về đi!"
Ánh mắt Dạ Minh cũng thầm lo lắng, đưa mắt nhìn Trương Chí đang hôn mê, bây giờ điều anh sợ nhất chính là Đỗ Chí Kiệt sẽ ra tay giết hại Trương Chí, không cần biết anh ta có tỉnh lại hay không.
Phong Dạ Minh bước tới bên cạnh Đỗ Chí Kiệt, thở dài nói: "Vậy A Chí trông cậy vào anh, dù sao cậu ấy cũng là anh em tốt của chúng ta, cùng trải qua bao năm tháng khó khăn, cho dù cậu ấy là người thực vật tôi cũng hy vọng cậu ấy có thể sống."
Đỗ Chí Kiệt giả bộ tỏ vẻ huynh đệ tình thâm: "Đúng vậy, tôi cũng giống anh, hi vọng cậu ấy có thể sống."
Phong Dạ Minh giơ tay vỗ vai anh: "Vậy phiền anh chăm sóc cậu ấy, mai tôi lại vào thăm."
Đỗ Chí Kiệt sau khi nhìn theo tiễn hai người ra khỏi cửa phòng, anh ta bất giác thở phào, ánh mắt nhìn về phía Trương Chí nằm trên giường, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: "Tôi vẫn muốn giữ lại mạng sống cho cậu, nhưng cậu lại tỉnh lại sớm quá!"
Trương Chí sau khi được tiêm một lượng lớn thuốc ngủ, lúc này ý thức của anh vẫn đang hôn mê.
Phong Dạ Minh bước với phòng làm việc của bác sĩ, anh trao đổi rất rõ ràng, bác sĩ và y tá tốt nhất cần luân lưu trực ban, cứ nửa tiếng lại đi kiểm tra phòng một lần, có bất cứ tình hình khẩn cấp gì đều phải gọi điện cho anh ngay lập tức.
Anh thậm chí không ngại nói cho bác sĩ, người nằm trên giường bệnh là vệ sĩ của ngài tổng thống, anh ấy tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, trở thành người mà ngài tổng thống quan tâm, bác sĩ đương nhiên không dám lơ là, vội vàng đáp lời.
Dạ Nghiên Tịch ôm tay anh, hai người đi về phía bãi đậu xe.
Khi không có người, Dạ Nghiên Tịch nói nhỏ: "Em đã tiêm thuốc cho thuốc ngủ có thể duy trì hai mươi tư giờ cho Trương Chí, chí ít có thể bảo đảm hôm nay anh ấy không tỉnh lại được."
"Đỗ Chí Kiệt đã mất hết nhân tính, anh sợ anh ta sẽ điên cuồng lấy tính mạng của A Chí." Phong Dạ Minh nắm chặt nắm tay, nghiến răng lên tiếng.
Dạ Nghiên Tịch khẽ thở dài, an ủi nói: "Chúng ta chỉ có thể nghĩ theo hướng tốt đẹp, hi vọng Đỗ Chí Kiệt niệm tình anh em từng vào sinh ra tử trước đây, chí ít cũng để Trương Chí hôn mê bất tỉnh sống thêm một thời gian, chỉ cần làm rõ vụ việc sau lưng anh ta là có thể lập tức cứu Trương Chí."
Phong Dạ Minh ngồi trong xe, Dạ Nghiên Tịch lái xe, ánh mắt anh nhìn về một chỗ, không biết đang nghĩ gì.
"Dạ Minh, anh nói xem, kế hoạch sau lưng Đỗ Chí Kiệt có lẽ là gì? Có khi nào sẽ gây ra tác hại cực kì lớn không?"
Phong Dạ Minh khẽ nheo mắt, quay đầu lại nhìn cô: "Bây giờ sứ mệnh duy nhất của anh ta là bảo vệ sự an toàn của tổng thống, chấp hành các nhiệm vụ bí mật mà tổng thống giao phó, nếu như người sau lưng anh ta muốn lợi dụng anh ta vậy thì nhất định sẽ lợi dụng việc mà anh ta sở trường nhất."
Hơi thở của Dạ Nghiên Tịch có vẻ gấp gáp: "Ám sát, đây chính là mục đích tồn tài của đội ngũ thần bí này."
Phong Dạ Minh khẽ gật đầu, cảm giác tâm trạng cô không phẳng lặng, anh giơ tay ra vỗ nhẹ lên vai cô: "Đừng lo lắng, cũng may là bọn họ chưa làm việc này, chí ít chúng ta cũng đã phát hiện ra âm mưu của họ. Đỗ Chí Kiệt lần này về đây chắc cũng chỉ là gặp mặt đám người đó thương lượng kế hoạch tiếp theo."
"Bọn họ muốn mưu hại ngài tổng thống." Dạ Nghiên Tịch nghĩ tới điểm này liền không thể yên tâm, ngài tổng thống là hy vọng của cả quốc gia, cũng là người thân của gia tộc cô, sao cô có thể cho phép chuyện này xảy ra được? "Em yên tâm, chúng ta nhất định sẽ ngăn cản thành công, không để việc này xảy ra." Phong Dạ Minh lên tiếng.
"Dạ Minh, anh có thể về lại đội không? Chỉ có thể như vậy anh mới có thể theo dõi hành động của Đỗ Chí Kiệt, nếu không bây giờ hắn ta có thể tiếp cận tổng thống bất cứ lúc nào, lúc nào cũng có thể ra tay." Trong lòng Dạ Nghiên Tịch vô cùng lo lắng.
"Nếu như anh về đội thì cần phải có ba em giúp đỡ, anh cần được ông cho phép và tiến cử." Phong Dạ Minh biết, đây là cách nhanh nhất để anh về đội.
Dạ Nghiên Tịch gật đầu: "Yên tâm, việc này em sẽ nói với ba, ba nhất định sẽ để anh về đội."
Chỉ có điều để anh về lại đội ngũ thần bí đó, tiếp xúc với Đỗ Chí Kiệt đã mất đi nhân tính, cô cũng rất lo lắng.
Phong Dạ Minh giơ tay, Dạ Nghiên Tịch một tay cầm vô lăng, một tay nắm chặt tay anh, lúc này lòng bàn tay của hai người đang truyền sức mạnh cho nhanh, cũng để cả hai không quá lo lắng.
Chỉ cần họ ở bên nhau, mọi khó khăn đều có thể được khắc phục.
Về tới nhà, Dạ Nghiên Tịch liền lấy máy tính của mình ra, máy tính của cô đã được cài đặt hệ thống chống hack vô cùng lợi hại, đây cũng chính là cách cô và ba nói chuyện.
Cô đăng nhập hệ thống quân sự vô cùng bí mật, dùng giọng nói để gọi vào điện thoại cho ba mình, đầu bên kia vọng lại một giọng nói: "Nghiên Tịch, sao vậy?"
"Ba, bây giờ ba có tiện nói chuyện không? Con có việc khẩn cấp muốn nói với ba!"
"Đợi một lát." Dạ thủ trưởng nói xong liền vọng tới một vài tiếng ồn ào, hình như ông đang rời khỏi đám đông tìm tới một nơi yên tĩnh.
"Nói đi, gặp phải khó khăn gì sao?" Đầu bên kia, giọng Dạ thủ trưởng vẫn vô cùng ấm áp làm yên lòng người.
Dạ Nghiên Tịch ghé sát lại gần máy tính, giọng nói có chút khẩn cầu: "Ba, con muốn xin ba giúp đỡ, cho phép Phong Dạ Minh về đội, để anh ấy có thể về lại đội ngũ kia, tốt nhất là mai anh ấy có thể đi điểm danh!"
Dạ thủ trưởng có phần ngạc nhiên: "Sao vậy? Việc này cần con nói giúp cậu ta sao?"
"Ba hãy tin con một lần, việc này rất quan trọng, vô cùng quan trọng, ba nhất định phải tin con, để anh ấy về đội, nếu như ba không đồng ý, con sẽ đi xin ngài tổng thống đồng ý." Giọng Dạ Nghiên Tịch rất khẩn thiết.
"Vớ vẩn, hỗn nào, con không có việc gì làm phiền tổng thống làm gì?" Dạ thủ trưởng trách mắng một câu.
"Ba, cầu xin ba đấy, giúp anh ấy một lần, anh ấy là con rể tương lai của ba đấy." Dạ Nghiên Tịch đành nói thật."
"Cái gì? Con đầu ý lời cầu hôn của cậu ta rồi sao?" Dạ thủ trưởng ngạc nhiên hỏi.
"Đồng ý rồi, cả đời này ngoài anh ấy ra con sẽ không lấy ai khác, vì thế ba nhất định phải giúp anh ấy."
"Nếu như cậu ấy về đó, không phải sẽ rời xa con sao? Con vẫn muốn để cậu ta về sao?"
"Chí ít bây giờ để anh ấy về, đợi anh ấy xử lý xong việc, chúng con có thể gặp lại, cầu xin ba đấy. Ba, bây giờ ba hãy gọi điện cho anh ấy về đội đi!" Giọng Dạ Nghiên Tịch vô cùng khẩn thiết.
"Không biết phải làm sao với con, được rồi, đồng ý với con, bây giờ ba sẽ gọi điện cho ngài tổng thống cho phép cậu ta mai về đội, được rồi chứ?" Dạ thủ trưởng vẫn có thể nghe ra được sư cấp thiết của con gái.
"Cám ơn ba, con yêu ba!" Dạ Nghiên Tịch thở phào, không ngờ cuối cùng cũng đã khiến ba cô đồng ý, dù sao ba cô cũng rất nghiêm khắc về mặt này, tuyệt đối không có việc đi cửa sau.
"Con phải chú ý an toàn đấy, ba ngắt máy đây." Dạ thủ trưởng ngắt điện thoại.
Dạ Nghiên Tịch gập máy tính lại, cô bỗng cảm thấy sau lưng có ánh mắt đang nhìn mình, cô vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy anh đang đứng dựa cửa.
Phong Dạ Minh không biết đã đứng đó từ khi nào, nghĩ tới cuộc trò chuyện với ba lúc nãy, cô vẫn cảm thấy hơi mắc cỡ.
Tuy nhiên, ánh mắt Phong Dạ Minh ngập tràn cảm động, vừa nãy cô nói rằng ngoài anh ra sẽ không lấy ai khác khiến anh thực sự vô cùng cảm động.
Anh bước tới, giơ tay ôm nhẹ vai cô, hôn lên mái tóc mềm mại của cô: "Nghiên Tịch, cám ơn em."
"Không cần khách sáo, chỉ cần em có thể giúp được anh em nhất định sẽ làm vì anh." Dạ Nghiên Tịch nắm chặt tay, gò má dịu dàng tì xuống mu bàn tay anh.
Hai người tắm gội rồi nằm lên giường, Phong Dạ Minh trong lòng chất chứa tâm sự, anh tạm thời không thể chợp mắt, Dạ Nghiên Tịch cũng thức cùng anh, an ủi: "Có phải anh đang nghĩ tới việc của A Chí không? Em cảm thấy Đỗ Chí Kiệt chắc không nghi ngờ đâu."
"Anh đang nghĩ, rốt cuộc là lợi ích gì có thể khiến Đỗ Chí Kiệt bán mạng cho người đó tới vậy?"
"Đỗ Chí Kiệt bây giờ đã ngồi vào vị trí của anh, tại sao anh ta có thể ngồi vào được? Những người anh em khác của anh lại không ngồi được? Điều đó chẳng phải nói lên được rằng có người giúp anh ta sao? có điều cấp trên của các anh là ai?"
Trong đầu Phong Dạ Minh lập tức xuất hiện một số việc, tại sao việc anh bị hạ cấp lại nhanh như vậy, sau khi anh đi Đỗ Chí Kiệt cũng lập tức ngồi vào vị trí của anh, vậy chỉ có thể là do cấp trên của anh đã làm tất cả những việc này.
Ngài tổng thống bận rộn quốc sự, việc này ông tín nhiệm giao cho một người quản lý, người này có thân phận vô cùng mạnh, bình thường vẫn thường hỏi việc của chính trị và quân đội.
Ông ta là Nhậm Bang, cũng là cấp trên trực thuộc của anh, nếu như Đỗ Chí Kiệt có vấn đề, vậy thì ông ta cũng có vấn đề.
Ánh mắt Dạ Minh cũng thầm lo lắng, đưa mắt nhìn Trương Chí đang hôn mê, bây giờ điều anh sợ nhất chính là Đỗ Chí Kiệt sẽ ra tay giết hại Trương Chí, không cần biết anh ta có tỉnh lại hay không.
Phong Dạ Minh bước tới bên cạnh Đỗ Chí Kiệt, thở dài nói: "Vậy A Chí trông cậy vào anh, dù sao cậu ấy cũng là anh em tốt của chúng ta, cùng trải qua bao năm tháng khó khăn, cho dù cậu ấy là người thực vật tôi cũng hy vọng cậu ấy có thể sống."
Đỗ Chí Kiệt giả bộ tỏ vẻ huynh đệ tình thâm: "Đúng vậy, tôi cũng giống anh, hi vọng cậu ấy có thể sống."
Phong Dạ Minh giơ tay vỗ vai anh: "Vậy phiền anh chăm sóc cậu ấy, mai tôi lại vào thăm."
Đỗ Chí Kiệt sau khi nhìn theo tiễn hai người ra khỏi cửa phòng, anh ta bất giác thở phào, ánh mắt nhìn về phía Trương Chí nằm trên giường, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: "Tôi vẫn muốn giữ lại mạng sống cho cậu, nhưng cậu lại tỉnh lại sớm quá!"
Trương Chí sau khi được tiêm một lượng lớn thuốc ngủ, lúc này ý thức của anh vẫn đang hôn mê.
Phong Dạ Minh bước với phòng làm việc của bác sĩ, anh trao đổi rất rõ ràng, bác sĩ và y tá tốt nhất cần luân lưu trực ban, cứ nửa tiếng lại đi kiểm tra phòng một lần, có bất cứ tình hình khẩn cấp gì đều phải gọi điện cho anh ngay lập tức.
Anh thậm chí không ngại nói cho bác sĩ, người nằm trên giường bệnh là vệ sĩ của ngài tổng thống, anh ấy tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, trở thành người mà ngài tổng thống quan tâm, bác sĩ đương nhiên không dám lơ là, vội vàng đáp lời.
Dạ Nghiên Tịch ôm tay anh, hai người đi về phía bãi đậu xe.
Khi không có người, Dạ Nghiên Tịch nói nhỏ: "Em đã tiêm thuốc cho thuốc ngủ có thể duy trì hai mươi tư giờ cho Trương Chí, chí ít có thể bảo đảm hôm nay anh ấy không tỉnh lại được."
"Đỗ Chí Kiệt đã mất hết nhân tính, anh sợ anh ta sẽ điên cuồng lấy tính mạng của A Chí." Phong Dạ Minh nắm chặt nắm tay, nghiến răng lên tiếng.
Dạ Nghiên Tịch khẽ thở dài, an ủi nói: "Chúng ta chỉ có thể nghĩ theo hướng tốt đẹp, hi vọng Đỗ Chí Kiệt niệm tình anh em từng vào sinh ra tử trước đây, chí ít cũng để Trương Chí hôn mê bất tỉnh sống thêm một thời gian, chỉ cần làm rõ vụ việc sau lưng anh ta là có thể lập tức cứu Trương Chí."
Phong Dạ Minh ngồi trong xe, Dạ Nghiên Tịch lái xe, ánh mắt anh nhìn về một chỗ, không biết đang nghĩ gì.
"Dạ Minh, anh nói xem, kế hoạch sau lưng Đỗ Chí Kiệt có lẽ là gì? Có khi nào sẽ gây ra tác hại cực kì lớn không?"
Phong Dạ Minh khẽ nheo mắt, quay đầu lại nhìn cô: "Bây giờ sứ mệnh duy nhất của anh ta là bảo vệ sự an toàn của tổng thống, chấp hành các nhiệm vụ bí mật mà tổng thống giao phó, nếu như người sau lưng anh ta muốn lợi dụng anh ta vậy thì nhất định sẽ lợi dụng việc mà anh ta sở trường nhất."
Hơi thở của Dạ Nghiên Tịch có vẻ gấp gáp: "Ám sát, đây chính là mục đích tồn tài của đội ngũ thần bí này."
Phong Dạ Minh khẽ gật đầu, cảm giác tâm trạng cô không phẳng lặng, anh giơ tay ra vỗ nhẹ lên vai cô: "Đừng lo lắng, cũng may là bọn họ chưa làm việc này, chí ít chúng ta cũng đã phát hiện ra âm mưu của họ. Đỗ Chí Kiệt lần này về đây chắc cũng chỉ là gặp mặt đám người đó thương lượng kế hoạch tiếp theo."
"Bọn họ muốn mưu hại ngài tổng thống." Dạ Nghiên Tịch nghĩ tới điểm này liền không thể yên tâm, ngài tổng thống là hy vọng của cả quốc gia, cũng là người thân của gia tộc cô, sao cô có thể cho phép chuyện này xảy ra được? "Em yên tâm, chúng ta nhất định sẽ ngăn cản thành công, không để việc này xảy ra." Phong Dạ Minh lên tiếng.
"Dạ Minh, anh có thể về lại đội không? Chỉ có thể như vậy anh mới có thể theo dõi hành động của Đỗ Chí Kiệt, nếu không bây giờ hắn ta có thể tiếp cận tổng thống bất cứ lúc nào, lúc nào cũng có thể ra tay." Trong lòng Dạ Nghiên Tịch vô cùng lo lắng.
"Nếu như anh về đội thì cần phải có ba em giúp đỡ, anh cần được ông cho phép và tiến cử." Phong Dạ Minh biết, đây là cách nhanh nhất để anh về đội.
Dạ Nghiên Tịch gật đầu: "Yên tâm, việc này em sẽ nói với ba, ba nhất định sẽ để anh về đội."
Chỉ có điều để anh về lại đội ngũ thần bí đó, tiếp xúc với Đỗ Chí Kiệt đã mất đi nhân tính, cô cũng rất lo lắng.
Phong Dạ Minh giơ tay, Dạ Nghiên Tịch một tay cầm vô lăng, một tay nắm chặt tay anh, lúc này lòng bàn tay của hai người đang truyền sức mạnh cho nhanh, cũng để cả hai không quá lo lắng.
Chỉ cần họ ở bên nhau, mọi khó khăn đều có thể được khắc phục.
Về tới nhà, Dạ Nghiên Tịch liền lấy máy tính của mình ra, máy tính của cô đã được cài đặt hệ thống chống hack vô cùng lợi hại, đây cũng chính là cách cô và ba nói chuyện.
Cô đăng nhập hệ thống quân sự vô cùng bí mật, dùng giọng nói để gọi vào điện thoại cho ba mình, đầu bên kia vọng lại một giọng nói: "Nghiên Tịch, sao vậy?"
"Ba, bây giờ ba có tiện nói chuyện không? Con có việc khẩn cấp muốn nói với ba!"
"Đợi một lát." Dạ thủ trưởng nói xong liền vọng tới một vài tiếng ồn ào, hình như ông đang rời khỏi đám đông tìm tới một nơi yên tĩnh.
"Nói đi, gặp phải khó khăn gì sao?" Đầu bên kia, giọng Dạ thủ trưởng vẫn vô cùng ấm áp làm yên lòng người.
Dạ Nghiên Tịch ghé sát lại gần máy tính, giọng nói có chút khẩn cầu: "Ba, con muốn xin ba giúp đỡ, cho phép Phong Dạ Minh về đội, để anh ấy có thể về lại đội ngũ kia, tốt nhất là mai anh ấy có thể đi điểm danh!"
Dạ thủ trưởng có phần ngạc nhiên: "Sao vậy? Việc này cần con nói giúp cậu ta sao?"
"Ba hãy tin con một lần, việc này rất quan trọng, vô cùng quan trọng, ba nhất định phải tin con, để anh ấy về đội, nếu như ba không đồng ý, con sẽ đi xin ngài tổng thống đồng ý." Giọng Dạ Nghiên Tịch rất khẩn thiết.
"Vớ vẩn, hỗn nào, con không có việc gì làm phiền tổng thống làm gì?" Dạ thủ trưởng trách mắng một câu.
"Ba, cầu xin ba đấy, giúp anh ấy một lần, anh ấy là con rể tương lai của ba đấy." Dạ Nghiên Tịch đành nói thật."
"Cái gì? Con đầu ý lời cầu hôn của cậu ta rồi sao?" Dạ thủ trưởng ngạc nhiên hỏi.
"Đồng ý rồi, cả đời này ngoài anh ấy ra con sẽ không lấy ai khác, vì thế ba nhất định phải giúp anh ấy."
"Nếu như cậu ấy về đó, không phải sẽ rời xa con sao? Con vẫn muốn để cậu ta về sao?"
"Chí ít bây giờ để anh ấy về, đợi anh ấy xử lý xong việc, chúng con có thể gặp lại, cầu xin ba đấy. Ba, bây giờ ba hãy gọi điện cho anh ấy về đội đi!" Giọng Dạ Nghiên Tịch vô cùng khẩn thiết.
"Không biết phải làm sao với con, được rồi, đồng ý với con, bây giờ ba sẽ gọi điện cho ngài tổng thống cho phép cậu ta mai về đội, được rồi chứ?" Dạ thủ trưởng vẫn có thể nghe ra được sư cấp thiết của con gái.
"Cám ơn ba, con yêu ba!" Dạ Nghiên Tịch thở phào, không ngờ cuối cùng cũng đã khiến ba cô đồng ý, dù sao ba cô cũng rất nghiêm khắc về mặt này, tuyệt đối không có việc đi cửa sau.
"Con phải chú ý an toàn đấy, ba ngắt máy đây." Dạ thủ trưởng ngắt điện thoại.
Dạ Nghiên Tịch gập máy tính lại, cô bỗng cảm thấy sau lưng có ánh mắt đang nhìn mình, cô vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy anh đang đứng dựa cửa.
Phong Dạ Minh không biết đã đứng đó từ khi nào, nghĩ tới cuộc trò chuyện với ba lúc nãy, cô vẫn cảm thấy hơi mắc cỡ.
Tuy nhiên, ánh mắt Phong Dạ Minh ngập tràn cảm động, vừa nãy cô nói rằng ngoài anh ra sẽ không lấy ai khác khiến anh thực sự vô cùng cảm động.
Anh bước tới, giơ tay ôm nhẹ vai cô, hôn lên mái tóc mềm mại của cô: "Nghiên Tịch, cám ơn em."
"Không cần khách sáo, chỉ cần em có thể giúp được anh em nhất định sẽ làm vì anh." Dạ Nghiên Tịch nắm chặt tay, gò má dịu dàng tì xuống mu bàn tay anh.
Hai người tắm gội rồi nằm lên giường, Phong Dạ Minh trong lòng chất chứa tâm sự, anh tạm thời không thể chợp mắt, Dạ Nghiên Tịch cũng thức cùng anh, an ủi: "Có phải anh đang nghĩ tới việc của A Chí không? Em cảm thấy Đỗ Chí Kiệt chắc không nghi ngờ đâu."
"Anh đang nghĩ, rốt cuộc là lợi ích gì có thể khiến Đỗ Chí Kiệt bán mạng cho người đó tới vậy?"
"Đỗ Chí Kiệt bây giờ đã ngồi vào vị trí của anh, tại sao anh ta có thể ngồi vào được? Những người anh em khác của anh lại không ngồi được? Điều đó chẳng phải nói lên được rằng có người giúp anh ta sao? có điều cấp trên của các anh là ai?"
Trong đầu Phong Dạ Minh lập tức xuất hiện một số việc, tại sao việc anh bị hạ cấp lại nhanh như vậy, sau khi anh đi Đỗ Chí Kiệt cũng lập tức ngồi vào vị trí của anh, vậy chỉ có thể là do cấp trên của anh đã làm tất cả những việc này.
Ngài tổng thống bận rộn quốc sự, việc này ông tín nhiệm giao cho một người quản lý, người này có thân phận vô cùng mạnh, bình thường vẫn thường hỏi việc của chính trị và quân đội.
Ông ta là Nhậm Bang, cũng là cấp trên trực thuộc của anh, nếu như Đỗ Chí Kiệt có vấn đề, vậy thì ông ta cũng có vấn đề.
Danh sách chương