Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh đều nhận ra thần sắc của Đỗ Tuấn Kiệt có vấn đề, Dạ Nghiên Tịch nhìn người đàn ông đi về phía đám đông, cô lấy điện thoại ra, chụp một tấm hình chính diện của ông ta, cất vào túi, nói với Phong Dạ Minh: "Chúng ta đi thôi!"
Phong Dạ Minh nhìn Đỗ Chí Kiệt, chỉ thấy anh ta đang cầm một ly rượu mạnh bước về phía ban công.
Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh ra ngoài ngồi vào xe, Dạ Nghiên Tịch liền gửi tấm hình vừa chụp cho một người quen, bảo anh điều tra thân phận của người đó. Một lát sau, đầu bên kia gửi tin nhắn tới. Người đàn ông này là phó nghị viên Trương Liệt được đề bạt lên trong hai năm qua, hơn nữa từ khi ông ta tham chính tới nay, chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi nhưng được đề bạt rất nhanh.
"Người đàn ông này là Trương Liệt, phó nghị viên được đề bạt lên từ hai năm trước, Đố Chí Kiệt gặp riêng ông ta nói chuyện gì?" Dạ Nghiên Tịch nhíu mày có chút hiếu kì.
Phong Dạ Minh nheo mắt ngẫm nghĩ: "Anh rất rõ thân thế của Chí Kiệt, anh ta là con một, cha mẹ đều đã qua đời, trong nhà cho dù còn họ hàng khác thì cũng đã rất ít qua lại!"
"Lẽ nào Trương Liệt có quan hệ thân thích với anh ta?"
"Khi anh ở trong đội, không nghe anh ta nhắc tới việc có người thân theo đuổi sự nghiệp chính trị bao giờ." Phong Dạ Minh lắc đầu.
Dạ Nghiên Tịch cắn môi, cô nói thẳng ra suy nghĩ của mình: "Em thấy Đỗ Chí Kiệt tâm tư thâm trầm, có chút tâm địa không ngay thẳng, không giống người đàng hoàng."
Phong Dạ Minh nhìn về phía trước, ánh mắt cũng có phần lo lắng: "Dù sao đi nữa anh cũng không muốn anh ta trở thành người xấu."
"Vẫn còn sớm, có thể cùng anh tới bệnh viện một chuyến không? Anh muốn đi tham A Chí." Phong Dạ Minh trong lòng lo lắng cho đồng đội của mình.
"Vâng." Dạ Nghiên Tịch gật đầu.
Hai người lái xe đi về phía bệnh viện, bệnh viện buổi tối ánh đèn sáng trưng, nơi này cũng không giống những bệnh viện bình thường khác có người qua kẻ lại.
Buổi tối ở đây vô cùng yên tĩnh, tới cả các y tá cũng làm việc rất lặng lẽ.
Hai người bước vào phòng bệnh của Trương Chí, y ta đang giúp anh lau chân tay, xoay người lau lưng, những người hôn mê như anh rất dễ gặp phải các vấn đề về cơ thịt, vì thế phải thường xuyên mát xa giúp cơ thịt thoải mái.
"Mọi người là bạn của người bị thương sao?" Y tá nam chừng ba mươi tuổi hỏi.
"Đúng thế!" Dạ Nghiên Tịch gật đầu.
"Được rồi, tôi đã làm xong rồi, tôi ở bên ngoài, có việc gì cứ gọi tôi." Y tá xách bình nước nóng ra ngoài.
Phong Dạ Minh ngồi xuống ghế cạnh giường, ánh mắt nhìn gương mặt đang hôn mê của Trương Chí, anh khẽ thở dài, giơ tay nắm tay Trương Chí, giống như anh em.
"A Chí, khi nào cậu mới tính gì vậy? Mọi người đang đợi cậu trở về."
Tay Trương Chí khẽ cử động nhẹ, Phong Dạ Minh lập tức nhìn chằm chặp ngón tay cậu ta, tưởng rằng đó chỉ là ảo giác.
Tuy nhiên, tay Trương Chí thực sự đang nắm lại, giống như biết rằng anh đang ở bên cạnh, anh ta đang thử chào anh.
"A Chí, là tôi đây, tôi là Dạ Minh." Phong Dạ Minh vui mừng cúi đầu gọi anh ta.
Dạ Nghiên Tịch cũng bước tới thấy Trương Chí có biểu hiện nắm tay, cô cũng rất vui mừng, cuối cùng đã tỉnh rồi sao? Trương Chí dường như đang gắng gượng tỉnh dậy, lông mày nhíu chặt, gương mặt nhăn nhó, động tác mở mắt vốn rất bình thường nhưng đối với anh mà nói lại vô cùng khó khăn.
"A Chí, tôi là Dạ Minh, tôi đang ở đây." Phong Dạ Minh ghé sát gần anh ta an ủi, động viên.
Đối với người mới tỉnh dậy, có thể xác định được người bên cạnh là người có thể tin tưởng là việc rất quan trọng.
Quả nhiên Trương Chí không vội mở mắt ra ngay, anh ta chỉ nắm chặt tay Phong Dạ Minh, Dạ Nghiên Tịch nói với Phong Dạ Minh: "Em đi gọi bác sĩ."
Trương Chí đang hôn mê dường như có thể nghe thấy, anh đột ngột nắm chặt tay Phong Dạ Minh.
Phong Dạ Minh phát giác ra ý định của anh liền gọi Dạ Nghiên Tịch lại: "Nghiên Tịch, đừng tìm bác sĩ vội, đóng cửa lại."
Dạ Nghiên Tịch sững người nhưng vẫn bước ra đóng cửa lại, thậm chí còn khóa cửa.
Trương Chí quả nhiên thả lỏng người hơn, tay cũng nới lỏng, cuối cùng anh cũng mở mắt ra, đôi mắt đỏ ngầu, sung huyết nghiêm trọng khiến người khác xót ruột.
Trương Chí vừa mở mắt ra vẫn chưa nhìn rõ ngay được nhưng giọng nói rất khàn: "Anh Dạ Minh..."
"Là tôi, tôi ở đây." Mắt Phong Dạ Minh rớm lệ, nhưng giọng vẫn bình tĩnh khiến người khác yên lòng.
Trương Chí nhắm chặt mắt: "Đỗ Chí Kiệt..."
Giọng anh nói không giống đang gọi tên cấp trên mà là có chút nghiến răng nghiến lợi.
"A Chí, cậu muốn nói gì?" Phong Dạ Minh ghé sát lại, sắc mặt căng thẳng chờ đợi.
"Là anh ta... là anh ta nổ súng..." Giọng Trương Chí ngắt quáng nhưng người khác có thể hiểu được ý anh muốn biểu đạt.
Phong Dạ Minh kinh ngạc lắng nghe, cơ thịt trên mặt co giật: "Anh ta nổ súng với cậu? A Chí, có phải anh ta làm cậu bị thương không?"
"Anh ta... anh ta có một bí mật... em nghe thấy anh ta đang giao dịch với ai đó... anh ta muốn làm một việc lớn... Khụ khụ..." Trương Chí nói xong liền ho mạnh, miệng hộc máu khiến anh không thể nói tiếp.
Phong Dạ Minh cho dù muốn biết thêm nhưng lúc này anh cũng không thể giương mắt để anh em mình mất mạng, anh nói với Dạ Nghiên Tịch: "Nghiên Tịch, gọi bác sĩ."
Dạ Nghiên Tịch lập tức quay người chạy ra ngoài, lúc này Trương Chí cũng không thể quan tâm tới việc hộc máu, anh nắm chặt tay Phong Dạ Minh: "Cẩn thận anh ta..."
Nói xong, Trương Chí há miệng thở dốc, không nói lên lời, chỉ có điều máu trong bụng vẫn tiếp tục hộc ra.
"Bác sĩ..." Phong Dạ Minh gọi.
Bác sĩ và các y tá vội vã xông vào, lập tức xử lý khẩn cấp cho Trương Chí đang hộc máu, bác sĩ nói: "Đưa ngay vào phòng cấp cứu."
Phong Dạ Minh và Dạ Nghiên Tịch liền chạy theo tới cửa phòng cấp cứu, nhìn Trương Chí được đẩy vào trong.
Phong Dạ Minh nắm chặt nắm tay, đấm mạnh vào tường, không hề kìm nén phẫn nộ, lửa giận bùng bùng thiêu đốt lý trí của anh.
Dạ Nghiên Tịch giơ tay ôm chặt lấy anh: "Đừng như vậy, bình tĩnh!"
"Tại sao chứ? Tại sao anh ta lại nổ súng? Giết người của mình?" Phong Dạ Minh nghiến răng như thể muốn tìm Đỗ Chí Kiệt liều mạng.
Dạ Nghiên Tịch rất thương anh nhưng cô biết, giết Trương Chí tuyệt đối không tội ác lớn nhất của Đỗ Chí Kiệt, lúc này đây anh ta còn đang tham gia vào một việc khác.
Có thể khiến anh ta xuống tay giết anh em của mình, việc sau lưng sao sẽ là việc lớn cỡ nào? Có thể uy hiếp tới sự an toàn của quốc gia không?
"Anh sẽ giết anh ta." Phong Dạ Minh đang ở vào trạng thái bạo nộ.
Dạ Nghiên Tịch giữ chặt cánh tay anh, không muốn anh tiếp tục đấm lên tường, làm bị thương tay mình.
"Được rồi, bình tĩnh lại, chúng ta phải điều tra rõ chuyện này." Dạ Nghiên Tịch an ủi nói.
Phong Dạ Minh được cô an ủi cũng dẫn dần kìm nén sự phẫn nộ trong lòng xuống, bình tình hơn một chút: "Anh ta đã muốn giết A Chí, tại sao lại đưa A Chí tới đây cấp cứu? Anh ta tốt bụng hay là có mục đích gì khác?"
Dạ Nghiên Tịch bình tĩnh hơn, ánh mắt cô ánh lên suy ngẫm, chả mấy chốc cô liền đoán định: "Có khi nào anh ta cần lý do để rời khỏi đội ngũ, về lại thành phố, hộ tống A Chí về cấp cứu chính là cơ hội của anh ta?"
Suy đoán này chắc đã là gần đúng nhất, Phong Dạ Minh gật đầu: "Anh ta căn bản không coi tính mạng A Chí ra gì, anh ta chỉ mượn việc đưa A Chí về để bí mật âm mưu việc của mình."
"Đúng, hôm nay anh ta gặp phó nghị viên kia cũng rất có vấn đề!" Dạ Nghiên Tịch suy đoán.
Phong Dạ Minh nắm chặt tay, muốn bấu chặt vào thịt.
Dạ Nghiên Tịch nhìn phòng cấp cứu, cô giơ tay nắm chặt tay anh, bình tĩnh khuyên nhủ: "Dạ Minh, bây giờ A Chí tỉnh rồi, anh nhất định phải giả vờ như chưa từng trò chuyện với A Chí, anh phải như thường lệ, không được để Đỗ Chí Kiệt phát giác ra những gì anh biết."
Phong Dạ Minh cho dù hận không thể chất vấn ngay người anh em trước đây của mình nhưng bây giờ A Chí vẫn đang trong giai đoạn nguy hiểm, chỉ có thể chấp nhận, hiện tại, việc quan trọng nhất là tìm ra âm mưu đứng sau Đỗ Chí Kiệt, anh ta rốt cuộc đã tham gia vào việc gì, việc này tuyệt đối không đơn giản.
"Có thể làm được không?" Dạ Nghiên Tịch khẽ hỏi.
Phong Dạ Minh tiếp tục hít thở vài hơn, khi thở ra, giọng nói cũng không phục bình tĩnh: "Có thể."
Dạ Nghiên Tịch giơ tay ôm anh, nói với anh: "Bây giờ gọi điện cho Đỗ Chí Kiệt, bảo anh ta tới đây."
Ánh mắt Phong Dạ Minh thoáng vẻ căm hận, Dạ Nghiên Tịch nhìn anh: "Anh gọi điện cho anh ta mới không khiến anh ta nghi ngờ, khiến anh ta tưởng rằng anh không biết gì cả."
Phong Dạ Minh nghiến răng gật đầu, cầm điện thoại gọi vào số của Đỗ Chí Kiệt: "Alo!" Đầu bên kia vọng tới tiếng của Đỗ Chí Kiệt, xung quanh anh ta còn có tiếng nhạc, rõ ràng anh ta vẫn đang ở buổi tiệc.
"Chí Kiệt, A Chí vào phòng cấp cứu rồi, anh tới đây một chuyến." Phong Dạ Minh kìm nén tâm trạng, nói bằng giọng điệu bình thường.
Phong Dạ Minh nhìn Đỗ Chí Kiệt, chỉ thấy anh ta đang cầm một ly rượu mạnh bước về phía ban công.
Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh ra ngoài ngồi vào xe, Dạ Nghiên Tịch liền gửi tấm hình vừa chụp cho một người quen, bảo anh điều tra thân phận của người đó. Một lát sau, đầu bên kia gửi tin nhắn tới. Người đàn ông này là phó nghị viên Trương Liệt được đề bạt lên trong hai năm qua, hơn nữa từ khi ông ta tham chính tới nay, chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi nhưng được đề bạt rất nhanh.
"Người đàn ông này là Trương Liệt, phó nghị viên được đề bạt lên từ hai năm trước, Đố Chí Kiệt gặp riêng ông ta nói chuyện gì?" Dạ Nghiên Tịch nhíu mày có chút hiếu kì.
Phong Dạ Minh nheo mắt ngẫm nghĩ: "Anh rất rõ thân thế của Chí Kiệt, anh ta là con một, cha mẹ đều đã qua đời, trong nhà cho dù còn họ hàng khác thì cũng đã rất ít qua lại!"
"Lẽ nào Trương Liệt có quan hệ thân thích với anh ta?"
"Khi anh ở trong đội, không nghe anh ta nhắc tới việc có người thân theo đuổi sự nghiệp chính trị bao giờ." Phong Dạ Minh lắc đầu.
Dạ Nghiên Tịch cắn môi, cô nói thẳng ra suy nghĩ của mình: "Em thấy Đỗ Chí Kiệt tâm tư thâm trầm, có chút tâm địa không ngay thẳng, không giống người đàng hoàng."
Phong Dạ Minh nhìn về phía trước, ánh mắt cũng có phần lo lắng: "Dù sao đi nữa anh cũng không muốn anh ta trở thành người xấu."
"Vẫn còn sớm, có thể cùng anh tới bệnh viện một chuyến không? Anh muốn đi tham A Chí." Phong Dạ Minh trong lòng lo lắng cho đồng đội của mình.
"Vâng." Dạ Nghiên Tịch gật đầu.
Hai người lái xe đi về phía bệnh viện, bệnh viện buổi tối ánh đèn sáng trưng, nơi này cũng không giống những bệnh viện bình thường khác có người qua kẻ lại.
Buổi tối ở đây vô cùng yên tĩnh, tới cả các y tá cũng làm việc rất lặng lẽ.
Hai người bước vào phòng bệnh của Trương Chí, y ta đang giúp anh lau chân tay, xoay người lau lưng, những người hôn mê như anh rất dễ gặp phải các vấn đề về cơ thịt, vì thế phải thường xuyên mát xa giúp cơ thịt thoải mái.
"Mọi người là bạn của người bị thương sao?" Y tá nam chừng ba mươi tuổi hỏi.
"Đúng thế!" Dạ Nghiên Tịch gật đầu.
"Được rồi, tôi đã làm xong rồi, tôi ở bên ngoài, có việc gì cứ gọi tôi." Y tá xách bình nước nóng ra ngoài.
Phong Dạ Minh ngồi xuống ghế cạnh giường, ánh mắt nhìn gương mặt đang hôn mê của Trương Chí, anh khẽ thở dài, giơ tay nắm tay Trương Chí, giống như anh em.
"A Chí, khi nào cậu mới tính gì vậy? Mọi người đang đợi cậu trở về."
Tay Trương Chí khẽ cử động nhẹ, Phong Dạ Minh lập tức nhìn chằm chặp ngón tay cậu ta, tưởng rằng đó chỉ là ảo giác.
Tuy nhiên, tay Trương Chí thực sự đang nắm lại, giống như biết rằng anh đang ở bên cạnh, anh ta đang thử chào anh.
"A Chí, là tôi đây, tôi là Dạ Minh." Phong Dạ Minh vui mừng cúi đầu gọi anh ta.
Dạ Nghiên Tịch cũng bước tới thấy Trương Chí có biểu hiện nắm tay, cô cũng rất vui mừng, cuối cùng đã tỉnh rồi sao? Trương Chí dường như đang gắng gượng tỉnh dậy, lông mày nhíu chặt, gương mặt nhăn nhó, động tác mở mắt vốn rất bình thường nhưng đối với anh mà nói lại vô cùng khó khăn.
"A Chí, tôi là Dạ Minh, tôi đang ở đây." Phong Dạ Minh ghé sát gần anh ta an ủi, động viên.
Đối với người mới tỉnh dậy, có thể xác định được người bên cạnh là người có thể tin tưởng là việc rất quan trọng.
Quả nhiên Trương Chí không vội mở mắt ra ngay, anh ta chỉ nắm chặt tay Phong Dạ Minh, Dạ Nghiên Tịch nói với Phong Dạ Minh: "Em đi gọi bác sĩ."
Trương Chí đang hôn mê dường như có thể nghe thấy, anh đột ngột nắm chặt tay Phong Dạ Minh.
Phong Dạ Minh phát giác ra ý định của anh liền gọi Dạ Nghiên Tịch lại: "Nghiên Tịch, đừng tìm bác sĩ vội, đóng cửa lại."
Dạ Nghiên Tịch sững người nhưng vẫn bước ra đóng cửa lại, thậm chí còn khóa cửa.
Trương Chí quả nhiên thả lỏng người hơn, tay cũng nới lỏng, cuối cùng anh cũng mở mắt ra, đôi mắt đỏ ngầu, sung huyết nghiêm trọng khiến người khác xót ruột.
Trương Chí vừa mở mắt ra vẫn chưa nhìn rõ ngay được nhưng giọng nói rất khàn: "Anh Dạ Minh..."
"Là tôi, tôi ở đây." Mắt Phong Dạ Minh rớm lệ, nhưng giọng vẫn bình tĩnh khiến người khác yên lòng.
Trương Chí nhắm chặt mắt: "Đỗ Chí Kiệt..."
Giọng anh nói không giống đang gọi tên cấp trên mà là có chút nghiến răng nghiến lợi.
"A Chí, cậu muốn nói gì?" Phong Dạ Minh ghé sát lại, sắc mặt căng thẳng chờ đợi.
"Là anh ta... là anh ta nổ súng..." Giọng Trương Chí ngắt quáng nhưng người khác có thể hiểu được ý anh muốn biểu đạt.
Phong Dạ Minh kinh ngạc lắng nghe, cơ thịt trên mặt co giật: "Anh ta nổ súng với cậu? A Chí, có phải anh ta làm cậu bị thương không?"
"Anh ta... anh ta có một bí mật... em nghe thấy anh ta đang giao dịch với ai đó... anh ta muốn làm một việc lớn... Khụ khụ..." Trương Chí nói xong liền ho mạnh, miệng hộc máu khiến anh không thể nói tiếp.
Phong Dạ Minh cho dù muốn biết thêm nhưng lúc này anh cũng không thể giương mắt để anh em mình mất mạng, anh nói với Dạ Nghiên Tịch: "Nghiên Tịch, gọi bác sĩ."
Dạ Nghiên Tịch lập tức quay người chạy ra ngoài, lúc này Trương Chí cũng không thể quan tâm tới việc hộc máu, anh nắm chặt tay Phong Dạ Minh: "Cẩn thận anh ta..."
Nói xong, Trương Chí há miệng thở dốc, không nói lên lời, chỉ có điều máu trong bụng vẫn tiếp tục hộc ra.
"Bác sĩ..." Phong Dạ Minh gọi.
Bác sĩ và các y tá vội vã xông vào, lập tức xử lý khẩn cấp cho Trương Chí đang hộc máu, bác sĩ nói: "Đưa ngay vào phòng cấp cứu."
Phong Dạ Minh và Dạ Nghiên Tịch liền chạy theo tới cửa phòng cấp cứu, nhìn Trương Chí được đẩy vào trong.
Phong Dạ Minh nắm chặt nắm tay, đấm mạnh vào tường, không hề kìm nén phẫn nộ, lửa giận bùng bùng thiêu đốt lý trí của anh.
Dạ Nghiên Tịch giơ tay ôm chặt lấy anh: "Đừng như vậy, bình tĩnh!"
"Tại sao chứ? Tại sao anh ta lại nổ súng? Giết người của mình?" Phong Dạ Minh nghiến răng như thể muốn tìm Đỗ Chí Kiệt liều mạng.
Dạ Nghiên Tịch rất thương anh nhưng cô biết, giết Trương Chí tuyệt đối không tội ác lớn nhất của Đỗ Chí Kiệt, lúc này đây anh ta còn đang tham gia vào một việc khác.
Có thể khiến anh ta xuống tay giết anh em của mình, việc sau lưng sao sẽ là việc lớn cỡ nào? Có thể uy hiếp tới sự an toàn của quốc gia không?
"Anh sẽ giết anh ta." Phong Dạ Minh đang ở vào trạng thái bạo nộ.
Dạ Nghiên Tịch giữ chặt cánh tay anh, không muốn anh tiếp tục đấm lên tường, làm bị thương tay mình.
"Được rồi, bình tĩnh lại, chúng ta phải điều tra rõ chuyện này." Dạ Nghiên Tịch an ủi nói.
Phong Dạ Minh được cô an ủi cũng dẫn dần kìm nén sự phẫn nộ trong lòng xuống, bình tình hơn một chút: "Anh ta đã muốn giết A Chí, tại sao lại đưa A Chí tới đây cấp cứu? Anh ta tốt bụng hay là có mục đích gì khác?"
Dạ Nghiên Tịch bình tĩnh hơn, ánh mắt cô ánh lên suy ngẫm, chả mấy chốc cô liền đoán định: "Có khi nào anh ta cần lý do để rời khỏi đội ngũ, về lại thành phố, hộ tống A Chí về cấp cứu chính là cơ hội của anh ta?"
Suy đoán này chắc đã là gần đúng nhất, Phong Dạ Minh gật đầu: "Anh ta căn bản không coi tính mạng A Chí ra gì, anh ta chỉ mượn việc đưa A Chí về để bí mật âm mưu việc của mình."
"Đúng, hôm nay anh ta gặp phó nghị viên kia cũng rất có vấn đề!" Dạ Nghiên Tịch suy đoán.
Phong Dạ Minh nắm chặt tay, muốn bấu chặt vào thịt.
Dạ Nghiên Tịch nhìn phòng cấp cứu, cô giơ tay nắm chặt tay anh, bình tĩnh khuyên nhủ: "Dạ Minh, bây giờ A Chí tỉnh rồi, anh nhất định phải giả vờ như chưa từng trò chuyện với A Chí, anh phải như thường lệ, không được để Đỗ Chí Kiệt phát giác ra những gì anh biết."
Phong Dạ Minh cho dù hận không thể chất vấn ngay người anh em trước đây của mình nhưng bây giờ A Chí vẫn đang trong giai đoạn nguy hiểm, chỉ có thể chấp nhận, hiện tại, việc quan trọng nhất là tìm ra âm mưu đứng sau Đỗ Chí Kiệt, anh ta rốt cuộc đã tham gia vào việc gì, việc này tuyệt đối không đơn giản.
"Có thể làm được không?" Dạ Nghiên Tịch khẽ hỏi.
Phong Dạ Minh tiếp tục hít thở vài hơn, khi thở ra, giọng nói cũng không phục bình tĩnh: "Có thể."
Dạ Nghiên Tịch giơ tay ôm anh, nói với anh: "Bây giờ gọi điện cho Đỗ Chí Kiệt, bảo anh ta tới đây."
Ánh mắt Phong Dạ Minh thoáng vẻ căm hận, Dạ Nghiên Tịch nhìn anh: "Anh gọi điện cho anh ta mới không khiến anh ta nghi ngờ, khiến anh ta tưởng rằng anh không biết gì cả."
Phong Dạ Minh nghiến răng gật đầu, cầm điện thoại gọi vào số của Đỗ Chí Kiệt: "Alo!" Đầu bên kia vọng tới tiếng của Đỗ Chí Kiệt, xung quanh anh ta còn có tiếng nhạc, rõ ràng anh ta vẫn đang ở buổi tiệc.
"Chí Kiệt, A Chí vào phòng cấp cứu rồi, anh tới đây một chuyến." Phong Dạ Minh kìm nén tâm trạng, nói bằng giọng điệu bình thường.
Danh sách chương