Dòng sông ngầm này bề ngoài nhìn có vẻ không lớn, rất yên ắng nhưng vô cùng sâu, bên dưới rất kì lạ, có những tảng đá nhọn muôn hình muôn vẻ, thẳng đứng ở hai đầu, trong bóng tối chỉ có ánh sáng của đuốc trên mặt sông. Lúc này, người trong hang đều đang cầm súng điên cuồng bắn xuống nước, muốn ép Phong Dạ Minh ở dưới nước xuất hiện.

Lúc này, trong làn đạn dày đặc, Phong Dạ Minh chỉ có thể ẩn nấp dưới một tảng đá để tránh đạn.

Nhưng cho dù một người bơi lội giỏi thế nào đi nữa thì nín thở cũng chỉ có hạn, Phong Dạ Minh lập tức đạp nước, tạm thời nấp dưới đáy một con thuyền để ẩn mình.

"Khốn kiếp, bị lừa rồi, giết cho tao." Gã cầm đầu vô cùng tức giận, phi vụ làm ăn đang yên đang lành bị phá ngang, hơn nữa lại tổn thất bao nhiêu tay chân, lúc này hắn chỉ hận không thể lập tức băm vằm Phong Dạ Minh dưới nước thành muôn ngàn mảnh.

"Canh giữ ở bên ngoài, bên ngoài vẫn còn người, không được cho bọn chúng vào đây. Chúng ta phải trốn ngay lập tức." Kẻ cầm đầu thấy tình hình bất lợi chỉ muốn giữ mạng.

Mấy gã lập tức nổ súng về phía cửa hang, ngăn cản đám người Dạ Nghiên Tịch chuẩn bị tấn công vào trong, nhất thời, sáu người ở bên ngoài hang cũng chỉ biết giằng co cầm cự, trong lòng họ cũng vô cùng lo lắng.

Phong Dạ Minh một mình ở trong hang đối phó tội phạm, sao họ có thể không lo lắng được! Lúc này người bên trong đều đang chuẩn bị giải quyết dây thừng cột thuyền, chuẩn bị bỏ trốn, nhất thời cũng không hề phát hiện ra dưới nước có người, vì Phong Dạ Minh vẫn chưa hề lộ diện.

"Tại sao không có tiếng súng? Đội trưởng sao rồi?" Một anh lính đàn em hỏi.

"Yểm hộ tôi, tôi vào trong." Dạ Nghiên Tịch nghiến răng, cô cũng không nghe thấy tiếng súng vọng ra từ bên trong, cô không biết tình hình bên trong như thế nào, cô rất lo lắng cho Phong Dạ Minh.

Chưa ai vào tới hang trong cùng vì thế không ai biết địa hình ở trong đó như thế nào.

"Nghiên Tịch, em cẩn thận." Tiểu Cao nói, giơ súng nã loạt súng đầu tiên giúp Dạ Nghiên Tịch mở đường, Dạ Nghiên Tịch cúi người tiến vào, cảnh quang trong hang khiến cô giật mình, vì trong động trống trơn, không thấy bóng dáng Phong Dạ Minh đâu cả, chỉ có vài gã đàn ông đang vội vã gỡ dây thừng cột thuyền.

Dạ Nghiên Tịch chỉ dừng lại vài giây liền thấy có một gã đang cầm súng bắn về phía mình, cô lăn một vòng trên mặt đất, cô biết chắc chắn Phong Dạ Minh đang ở dưới nước.

Cô nhảy xuống nước không hề do dự, nước lạnh thấu xương nhưng lòng cô nóng như lửa đốt.

Dạ Nghiên Tịch vừa nhảy xuống nước, mắt vẫn còn chưa thích ứng với sự tối tăm dưới nước thì đã được ôm eo, cho dù ở trong nước, cảm nhận được sự quen thuộc từ lòng bàn tay anh, cô liền từ bỏ giãy giụa, ôm chặt lấy bóng người đó.

Dạ Nghiên Tịch cuối cùng cũng đã thích ứng hơn, ở trong nước, cô nhìn thấy nơi cô vừa nhảy xuống, đạn bắn xối xả.

Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy gương mặt tuấn tú của Phong Dạ Minh hơi tái nhợt, anh đã ở dưới nước quá lâu, xuất hiện tình trạng thiếu oxy.

Dạ Nghiên Tịch lập tức không hề do dự ôm lấy cổ anh, làn môi mát lạnh áp sát lên môi anh truyền khí, mắt Phong Dạ Minh dưới nước vụt lóe sáng, anh ôm chặt lấy eo cô trao cho nhau hơi ấm trong làn nước lạnh giá.

Nụ hôn chớp nhoáng như thể tận thế, Phong Dạ Minh mỉm cười mãn nguyện.

Dạ Nghiên Tịch không kịp bối rối liền nghe Phong Dạ Minh chỉ về phía chiếc thuyền đang nổi trên mặt nước ra hiệu, anh cần đi lật thuyền, cô hãy nấp ở đây trước.

Dạ Nghiên Tịch biết rằng, Tiểu Cao và mọi người nhất định vẫn đang tấn công, không thể vào đây ngay được, chủ mưu lần này muốn bỏ trốn trước.

Cô gật đầu, Phong Dạ Minh liền đạp chân lấy đà, cả người lao về về phía con thuyền nhỏ đang bơi cách xa vài mét, tay anh đẩy thân thuyền, chọn sẵn một bên mép thuyền, cánh tay dùng lực vịn chặt, giữ chắc một bên thuyền kéo mạnh.

Trên thuyền có hai gã đàn ông, do những chiếc thuyền này được thiết kế để đi qua hang sông ngầm vì thế chỉ là thuyền gỗ cho phép hai người ngồi, ngoài tính năng di chuyển ra thì không hề có bất cứ sức mạnh nào khác.

Phong Dạ Minh chỉ kéo một cái, một bên thuyền tràn nước vào trong rất nghiêm trọng, thuyền lập tức lật ngược lại, hai gã trên thuyền ngã xuống nữa khi chưa kịp phòng bị.

Phong Dạ Minh ngoi lên khỏi mặt nước, hít một hơi thật sâu sau đó lôi hai gã đang chuẩn bị bò lên bờ xuống nước.

Dạ Nghiên Tịch cũng nhân cơ hội đó ngoi lên mặt nước, hít một hơi thật sâu sau đó lại lặn xuống nước, tấn công một gã khác.

Những người khác ở trong hang, thấy thuyền chạy trốn của đại ca bị lật liền cầm súng, muốn nổ súng nhưng liền hoảng loạn vì lúc này bọn chúng không phân biệt được rõ người ở dưới nước là ai với ai.

Tay Phong Dạ Minh túm cổ một gã đàn ông kéo ngã xuống nước, gã này giãy giụa uống đầy bụng nước, hai mắt trợn ngược, rơi vào tình trạng hôn mê, kẻ còn lại bị Dạ Nghiên Tịch tấn công, gã đó đã mấy lần muốn bỏ chạy nhưng vẫn bị Dạ Nghiên Tịch kéo xuống nước, sau khi uống liền mấy ngụm nước, người liền nổi lên.

Tình hình xảy ra trong hang khiến những kẻ gác ngoài cửa động phân tâm, nhóm người Tiểu Cao lập tức dùng hỏa lực tấn công, sau khi giết vài tên, mỗi người đều cầm súng nhằm vào một tên, bắt bọn chúng hạ vũ khí đầu hàng.

"Bỏ súng xuống, giơ hai tay lên, ngồi xuống." Tiểu Cao quát lên.

Trong nước, Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh kéo hãi gã cầm đầu đã ngất xỉu lên bờ. Đúng lúc này, Dạ Nghiên Tịch bất ngờ nhìn thấy một gã đang ngồi xuống đất, tay cho vào trong túi áo.

Dạ Nghiên Tịch giật mình, ngay lập tức rút súng quát gã đàn ông đó: "Giơ tay lên."

Gã đó liền giơ tay lên nhưng trên mặt nở nụ cười dữ tợn, chỉ thấy trong tay gã tay không biết từ bao giờ đã cầm một quả lựu đạn, hơn nữa đã kéo chốt.

"Muốn chết thì cùng chết." Gã đó cười nham hiểm.

Dạ Nghiên Tịch lập tức nổ súng, ngực gã đó đã trúng đạn, lòng oán hận sâu sắc trước khi chết khiến hắn ném thẳng lựu đạn về phía Dạ Nghiên Tịch, dường như ngay lập tức mọi người đều né tránh theo bản năng, có điều lựu đạn cách Dạ Nghiên Tịch gần nhất, cô còn chưa kịp phản ứng gì, người đã bị đè mạnh xuống đất, bên tai là tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Trong tai Dạ Nghiên Tịch chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, là kinh hoàng, mất đi quy luật.

Vì cô biết người đàn ông đang đè trên người mình là ai.

"Dạ Minh..." Dạ Nghiên Tịch lập tức ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đè trên người mình, cô vội ôm lấy anh.

Phong Dạ Minh vẫn chưa ngất xỉu, chỉ thấy ở hai giây cuối cùng khi anh vẫn còn tỉnh táo, xác nhận cô không làm sao xong anh mới gắng gượng mỉm cười, ngất lịm đi trên người cô.

Tiểu Cao và mọi người đều bị thương nhẹ, lập tức khống chế mấy tên tội phạm đang nằm trên mặt đất, lúc này đá trên nóc hang đã bắt đầu rơi xuống, chả mấy chốc cả hang đã bị sập.

"Sắp sập rồi, đi thôi." Tiểu Cao thét lên một câu, chỉ huy hai người còn lại vác theo hai tên cầm đầu đã ngất xỉu ra ngoài.

Còn anh ngay lập tức chạy tới cõng Phong Dạ Minh trên người Dạ Nghiên Tịch lên, Dạ Nghiên Tịch cũng lập tức chống người ngồi dậy, nhặt vũ khí trên mặt đất, vội vàng chạy ra khỏi hang.

Tới tội phạm cũng biết giữ mạng, không cần đuổi cũng chạy hết ra ngoài hang, hai tên đó vẫn còn muốn bỏ trốn liền bị mấy tiếng súng nổ sau lưng làm cho sợ hãi chùn bước, ôm đầu ngồi xuống đất.

Sau khi Tiểu Cao cõng Phong Dạ Minh ra ngoài, Dạ Nghiên Tịch mới nhìn thấy lưng áo của Phong Dạ Minh đã cháy đen, anh đã dùng cơ thể mình làm thành một bức tường, giúp cô chặn sát thương của lựu đạn ở cự ly gần.

"Vết bỏng của anh ấy rất nghiêm trọng, cần đưa tới bệnh viện ngay." Dạ Nghiên Tịch nghẹn ngào nói.

"Trực thăng, trực thăng tới rồi." Có một anh lính nói lớn.

Trên bầu trời vọng xuống tiếng máy bay trực thăng đang bay về phía họ.

Dạ Nghiên Tịch nín thở, cô nhìn về phía người đàn ông trên lưng Tiểu Cao, cố gắng kìm nén nước mắt, tới hít thở cũng cảm thấy đau đớn.

Anh sao rồi? Vết thương của anh nghiêm trọng tới nhường nào? Anh nhất định không được xảy ra chuyện gì.

Máy bay trực thăng là do căn cứ gần đây tới chi viện, hai chiếc trực thăng đang đậu, Tiểu Cao cõng Phong Dạ Minh lên trực thăng, Dạ Nghiên Tịch ngồi xuống, ôm chặt Phong Dạ Minh tránh để lưng anh bị thương lần nữa.

"Nghiên Tịch, giao đội trưởng cho em đấy." Tiểu Cao nói với cô, bởi tiếp theo vẫn còn những việc khác đợi họ.

"Vâng! Việc còn lại anh phụ trách xử lý." Dạ Nghiên Tịch gật đầu, nói với người lái: "Tới bệnh viện gần nhất với tốc độ nhanh nhất."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện