Dạ Lương Thành cả giận cốc đầu con gái: "Đúng là giống tính mẹ con, cứng đầu."
Dạ Nghiên Tịch nghe ba mình có vẻ mềm lòng liền bật cười gọi ra ngoài cửa sổ: "Mẹ, có người nói mẹ cứng đầu."
Dạ Lương Thành vội nhìn về phía cửa, trừng mắt lườm cô: "Con nói thực cho ba biết, tại sao con nhất định phải đi? Có phải vì Phong Dạ Minh không?"
Hai má Dạ Nghiên Tịch nóng bừng, nhưng miệng vẫn không chịu thừa nhận: "Con vì anh ấy gì chứ? Con đi bảo vệ môi trường, truy bắt bọn săn bắt trộm."
Dạ Lương Thành nhìn con gái không biết nói sao, đành nói: "Được rồi! Con đi thu dọn hành lý đi, sáng mai xuất phát cùng họ, mang theo nhiều đồ một chút, nơi đó không có cửa hàng dành cho con gái đâu!"
"Con biết rồi, cám ơn ba!" Dạ Nghiên Tịch nói xong liền vui vẻ quay người rời đi.
Dạ Lương Thành nhìn theo bóng dáng con gái, thực sự hiểu được câu con gái lớn không thể giữ lâu trong nhà, nhưng những năm qua, ông cũng dần buông tay để con gái rời xa gia đình, đi làm những việc mà con thích.
Cho dù được bảo vệ thì cũng cần chuẩn bị để buông tay, vì con cái lớn rồi, sẽ cần phải học tự tung cánh bay.
Dạ Nghiên Tịch bước ra khỏi phòng làm việc của ba, chuẩn bị về phòng thu dọn hành lý, vừa bước ra liền thấy ở sau tường có một bàn tay giữ chặt lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong.
Dạ Nghiên Tịch nhận ra hơi thở quen thuộc liền tiến sát lại không hề phản kháng, trong bóng tối, cô nhìn thấy một đôi mắt lo lắng.
"Nghiên Tịch, em đừng đi." Ánh mắt Phong Dạ Minh vô cùng lo lắng.
"Tại sao vậy?" Dạ Nghiên Tịch hỏi ngược lại.
"Anh không muốn em tranh cãi, mâu thuẫn với ba em vì anh." Phong Dạ Minh vừa rồi nhìn thấy sắc mặt của Dạ thủ trưởng vô cùng khó coi, anh lo lắng muốn chết.
Dạ Nghiên Tịch bật cười một tiếng, có điều cũng chả trách, khi có mặt người ngoài, cô tuyệt đối không thể phá hoại vẻ uy nghiêm của ba, chỉ khi có hai ba con, rất nhiều việc mới ngồi xuống thương lượng, hơn nữa mức độ ba cô cưng chiều cô, người ngoài không thể biết được.
"Ba em đồng ý rồi." Dạ Nghiên Tịch vui mừng nói với anh.
Phong Dạ Minh hơi ngạc nhiên nhìn cô: "Ba em đồng ý rồi?"
"Đồng ý rồi, ba bảo em bây giờ về chuẩn bị, mai sẽ cùng mọi người xuất phát."
"Vậy ba em có giận không? Tình cảm giữa hai người không bị ảnh hưởng chứ?" Phong Dạ Minh hỏi nhỏ.
"Nói với anh một bí mật, ba mẹ thương em nhất." Dạ Nghiên Tịch mỉm cười.
Khi đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng bước chân vọng lại, hình như là từ phòng làm việc của ba cô, nhất định là ba đang đi ra.
Dạ Nghiên Tịch liền bịt chặt miệng Phong Dạ Minh lại, cả người nép sát vào ngực anh, đẩy anh vào sâu trong bóng tối.
Phong Dạ Minh cũng nín thở, không dám lên tiếng, chỉ có đôi mắt sâu thẳm đang nhìn lên mặt cô gái trong lòng mình.
Hai má Dạ Nghiên Tịch ửng hồng, nếu như để ba cô nhìn thấy cảnh này, cô thực sự không biết phải làm sao.
Vì tư thế lúc này giống như cô đang cưỡng ép anh vậy.
Một lát sau liền nghe thấy tiếng bước chân đi xa dần, hơi thở hai người có phần gấp gáp, khi Dạ Nghiên Tịch còn chưa kịp thở lấy hơi đã bị một làn môi cướp đoạt đi hơi thở.
Lần này, anh hóa thân chủ động, đẩy cô vào trong góc tối, hôn tận tình.
Khi bước ra, xung quanh đã yên lặng như tờ, Dạ Nghiên Tịch đỏ mặt đẩy anh ra: "Mau về chuẩn bị đồ, mang theo những thứ cần mang."
"Ừ, mai gặp lại!" Phong Dạ Minh hài lòng trầm giọng nói với cô một câu sau đó mới đi về.
"Có cần tới phòng y tế lấy thuốc không? Vết thương trên người anh không sao chứ?" Dạ Nghiên Tịch quan tâm hỏi một câu.
Phong Dạ Minh mỉm cười: "Chỉ là vết thương ngoài da thôi, không là gì cả."
Dạ Nghiên Tịch nghĩ tới nếu như câu nói này bị những người thuộc lớp đàn anh, đàn em của cô nghe được, chắc sẽ tức hộc máu.
"Sáu người đó là những anh em cùng em lớn lên, anh khách khí với họ một chút."
Phong Dạ Minh gật đầu: "Được! Nể mặt em, anh không so đo với họ!"
Trong phòng y tế còn có mấy người đang được trị thương, cho dù bị thương cũng không được lỡ dở hành động xuất phát tới khu vực không người sáng ngày mai.
Dương Thận bước vào nhìn thấy sáu anh em bị đánh, trong lòng có chút áy náy, anh không nên để họ khiêu chiến Phong Dạ Minh.
"Làm khó các cậu rồi."
"Anh Dương, không sao cả, chẳng qua chỉ là bị đánh vài cái! Vào đây, chúng tôi bị đánh còn ít sao?"
"Anh ta lợi hại vậy thật sao?" Dương Thận nghiêm túc nhìn họ.
Sáu người lập tức cúi đầu, có chút rầu rĩ.
"Mặc dù tôi cũng không muốn thừa nhận anh ta lợi hại, nhưng không có cách nào cả, anh ta đúng là mạnh hơn chúng tôi." Có một anh lính xòe tay, lập tức xuýt xoa, vì khớp tay anh ta vẫn còn đau.
"Nắm đấm của anh ta giống như được làm bằng thép vậy, bên trong chắc là bọc thép."
"Đừng nói vậy, chẳng qua nắm đấm của anh ta mạnh hơn thôi, đâu có thần thoại tới vậy? "Đó là vì cậu không bị anh ta đấm một cú bay xa hai mét!"
"Đó là... Ôi! Bác sĩ nhẹ chút đi, chỗ này đau chết mất." Anh ta vẫn còn muốn cố gắng giải thích, nhưng thực sự rất đau.
Dương Thận bất giác nắm chặt nắm tay, có cơ hội anh nhất định phải đọ sức với người đàn ông này một trận, anh không tin anh ta thực sự mạnh tới vậy.
Sáng sớm, Dạ Nghiên Tịch tỉnh dậy khi trời vừa sáng, vì cô lo rằng mình sẽ không theo kịp đội.
Cô xách túi xuống lầu, Cung Muội Muội lại giúp cô chuẩn bị một túi đồ nữa, nói với cô: "Con gái con đứa đi theo làm gì chứ? Nơi đó hoang vu, có khi tới nước cũng không tìm được, vậy mà con cũng đòi đi."
"Mẹ, mẹ đừng lo, con không chết đói được đâu." Dạ Nghiên Tịch nói xong liền nhìn túi đồ bà chuẩn bị: "Mẹ chuẩn bị gì cho con vậy?"
"Đồ ăn, đồ dùng, mang cả đi, con không xách được thì bảo các anh em mang giúp."
"Mẹ yên tâm, chỉ là chuyện vặt, sao con có thể không xách được chứ?"
Cung Muội Muội không yên tâm con gái như hoa như ngọc của bà đi tới đó chịu khổ. Thấy con gái đi rồi, Dạ Lương Thành cũng xuống lầu, ông khẽ ôm vợ mình.
"Đừng lo lắng, Nghiên Tịch đã có thể độc lập xử lý vấn đề rồi, cứ mạnh dạn buông tay thôi!"
"Anh cũng thật, tại sao lại để họ đi chịu khổ vậy chứ?" Cung Muội Muội hỏi ngược lại.
"Anh chỉ muốn để Phong Dạ Minh có cơ hội dẫn đội, lần này anh muốn xem xem, cậu ta có giống như trong báo cáo là một người tự cho mình là trung tâm, không quan tâm tới đại cục hay không, lần này chính là một thử thách tốt nhất với cậu ta."
Cung Muội Muội nghe ra, ông xã làm như vậy là vì muốn thử thách con rể tương lai!
"Được thôi! Chỉ khổ Nghiên Tịch nhà chúng ta!"
Dạ Nghiên Tịch thì không hề cảm thấy khổ chút nào! Chỉ cần được ở bên anh, đi đâu cũng được.
Lúc này, một chiếc máy bay đã chuẩn bị sẵn sàng, sáu người lính xách túi đang nói chuyện ở sân bay, nhìn thấy cô tới đều cảm thấy kinh ngạc.
"Nghiên Tịch, em cũng đi thật sao?"
"Sao vậy? Không hoan nghênh sao?" Dạ Nghiên Tịch mỉm cười nói.
"Hoan nghênh, nhưng chị Nghiên Tịch, tại sao chị nhất định phải đi! Em thấy không giống như vì bọn em!"
"Chị Nghiên Tịch đâu quan tâm tới cậu, biến qua một bên."
Đúng trong lúc này, từ một hướng khác, một bóng người tuấn mỹ cao ráo vững vàng bước tới.
Bước chân mạnh mẽ và khí chất toàn thân khiến sáu người đều sững sờ, một lần nữa khẳng định rằng, họ không cùng đẳng cấp.
"Nhìn thấy chưa, chị Nghiên Tịch thích người này."
Dạ Nghiên Tịch nghe thấy vậy nhưng cũng không hề phản bác vì tình cảm của cô dành cho anh đã không cần phải che giấu.
Phong Dạ Minh đưa mắt nhìn Dạ Nghiên Tịch, tình yêu trong ánh mắt cũng không hề che giấu.
"Được rồi, có mặt đủ cả rồi thì lên máy bay đi." Phong Dạ Minh thể hiện phong thái của người dẫn đội.
Sáu người này liền lập tức sững sờ, thực sự vẫn không thích ứng với việc bị chỉ đạo.
Dạ Nghiên Tịch mỉm cười, giơ tay xách túi nhưng phát hiện hai chiếc túi bên cạnh mình không biết từ khi nào đã được Phong Dạ Minh xách lên máy bay.
Trong lòng cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, liền chạy theo anh, sáu người sau lưng đưa mắt nhìn nhau cũng đi theo lên máy bay.
Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh ngồi vào khoang lái, hành trình lần này đương nhiên sẽ không thể sắp xếp phi hành viên cho họ, tất cả đều cần họ phải tự lo liệu.
Sáu người lập tức ngồi vào ghế sau, bắt đầu tiếp nhận sự sắp xếp của hành trình lần này.
Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh đã trở thành cặp bài trùng vô cùng ăn ý.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, Phong Dạ Minh nhẹ nhàng lái máy bay lao thẳng lên mây.
Trên máy bay, mọi người đều đang xem một tấm bản đồ, đây là bản đồ khu vực không người rộng lớn bao la, đồng thời trên tay mỗi người cũng có một bản báo cáo tình hình một năm gần đây của nơi đó."
Trong đó những kẻ săn bắt trộm tới từ nơi khác có tới hơn một trăm người, đều có vũ khí hạng nặng, có thể thấy mức độ nguy hiểm không hề thấp.
Vì thế lần hành động này tuyệt đối không đơn giản.
Dạ Nghiên Tịch nghe ba mình có vẻ mềm lòng liền bật cười gọi ra ngoài cửa sổ: "Mẹ, có người nói mẹ cứng đầu."
Dạ Lương Thành vội nhìn về phía cửa, trừng mắt lườm cô: "Con nói thực cho ba biết, tại sao con nhất định phải đi? Có phải vì Phong Dạ Minh không?"
Hai má Dạ Nghiên Tịch nóng bừng, nhưng miệng vẫn không chịu thừa nhận: "Con vì anh ấy gì chứ? Con đi bảo vệ môi trường, truy bắt bọn săn bắt trộm."
Dạ Lương Thành nhìn con gái không biết nói sao, đành nói: "Được rồi! Con đi thu dọn hành lý đi, sáng mai xuất phát cùng họ, mang theo nhiều đồ một chút, nơi đó không có cửa hàng dành cho con gái đâu!"
"Con biết rồi, cám ơn ba!" Dạ Nghiên Tịch nói xong liền vui vẻ quay người rời đi.
Dạ Lương Thành nhìn theo bóng dáng con gái, thực sự hiểu được câu con gái lớn không thể giữ lâu trong nhà, nhưng những năm qua, ông cũng dần buông tay để con gái rời xa gia đình, đi làm những việc mà con thích.
Cho dù được bảo vệ thì cũng cần chuẩn bị để buông tay, vì con cái lớn rồi, sẽ cần phải học tự tung cánh bay.
Dạ Nghiên Tịch bước ra khỏi phòng làm việc của ba, chuẩn bị về phòng thu dọn hành lý, vừa bước ra liền thấy ở sau tường có một bàn tay giữ chặt lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong.
Dạ Nghiên Tịch nhận ra hơi thở quen thuộc liền tiến sát lại không hề phản kháng, trong bóng tối, cô nhìn thấy một đôi mắt lo lắng.
"Nghiên Tịch, em đừng đi." Ánh mắt Phong Dạ Minh vô cùng lo lắng.
"Tại sao vậy?" Dạ Nghiên Tịch hỏi ngược lại.
"Anh không muốn em tranh cãi, mâu thuẫn với ba em vì anh." Phong Dạ Minh vừa rồi nhìn thấy sắc mặt của Dạ thủ trưởng vô cùng khó coi, anh lo lắng muốn chết.
Dạ Nghiên Tịch bật cười một tiếng, có điều cũng chả trách, khi có mặt người ngoài, cô tuyệt đối không thể phá hoại vẻ uy nghiêm của ba, chỉ khi có hai ba con, rất nhiều việc mới ngồi xuống thương lượng, hơn nữa mức độ ba cô cưng chiều cô, người ngoài không thể biết được.
"Ba em đồng ý rồi." Dạ Nghiên Tịch vui mừng nói với anh.
Phong Dạ Minh hơi ngạc nhiên nhìn cô: "Ba em đồng ý rồi?"
"Đồng ý rồi, ba bảo em bây giờ về chuẩn bị, mai sẽ cùng mọi người xuất phát."
"Vậy ba em có giận không? Tình cảm giữa hai người không bị ảnh hưởng chứ?" Phong Dạ Minh hỏi nhỏ.
"Nói với anh một bí mật, ba mẹ thương em nhất." Dạ Nghiên Tịch mỉm cười.
Khi đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng bước chân vọng lại, hình như là từ phòng làm việc của ba cô, nhất định là ba đang đi ra.
Dạ Nghiên Tịch liền bịt chặt miệng Phong Dạ Minh lại, cả người nép sát vào ngực anh, đẩy anh vào sâu trong bóng tối.
Phong Dạ Minh cũng nín thở, không dám lên tiếng, chỉ có đôi mắt sâu thẳm đang nhìn lên mặt cô gái trong lòng mình.
Hai má Dạ Nghiên Tịch ửng hồng, nếu như để ba cô nhìn thấy cảnh này, cô thực sự không biết phải làm sao.
Vì tư thế lúc này giống như cô đang cưỡng ép anh vậy.
Một lát sau liền nghe thấy tiếng bước chân đi xa dần, hơi thở hai người có phần gấp gáp, khi Dạ Nghiên Tịch còn chưa kịp thở lấy hơi đã bị một làn môi cướp đoạt đi hơi thở.
Lần này, anh hóa thân chủ động, đẩy cô vào trong góc tối, hôn tận tình.
Khi bước ra, xung quanh đã yên lặng như tờ, Dạ Nghiên Tịch đỏ mặt đẩy anh ra: "Mau về chuẩn bị đồ, mang theo những thứ cần mang."
"Ừ, mai gặp lại!" Phong Dạ Minh hài lòng trầm giọng nói với cô một câu sau đó mới đi về.
"Có cần tới phòng y tế lấy thuốc không? Vết thương trên người anh không sao chứ?" Dạ Nghiên Tịch quan tâm hỏi một câu.
Phong Dạ Minh mỉm cười: "Chỉ là vết thương ngoài da thôi, không là gì cả."
Dạ Nghiên Tịch nghĩ tới nếu như câu nói này bị những người thuộc lớp đàn anh, đàn em của cô nghe được, chắc sẽ tức hộc máu.
"Sáu người đó là những anh em cùng em lớn lên, anh khách khí với họ một chút."
Phong Dạ Minh gật đầu: "Được! Nể mặt em, anh không so đo với họ!"
Trong phòng y tế còn có mấy người đang được trị thương, cho dù bị thương cũng không được lỡ dở hành động xuất phát tới khu vực không người sáng ngày mai.
Dương Thận bước vào nhìn thấy sáu anh em bị đánh, trong lòng có chút áy náy, anh không nên để họ khiêu chiến Phong Dạ Minh.
"Làm khó các cậu rồi."
"Anh Dương, không sao cả, chẳng qua chỉ là bị đánh vài cái! Vào đây, chúng tôi bị đánh còn ít sao?"
"Anh ta lợi hại vậy thật sao?" Dương Thận nghiêm túc nhìn họ.
Sáu người lập tức cúi đầu, có chút rầu rĩ.
"Mặc dù tôi cũng không muốn thừa nhận anh ta lợi hại, nhưng không có cách nào cả, anh ta đúng là mạnh hơn chúng tôi." Có một anh lính xòe tay, lập tức xuýt xoa, vì khớp tay anh ta vẫn còn đau.
"Nắm đấm của anh ta giống như được làm bằng thép vậy, bên trong chắc là bọc thép."
"Đừng nói vậy, chẳng qua nắm đấm của anh ta mạnh hơn thôi, đâu có thần thoại tới vậy? "Đó là vì cậu không bị anh ta đấm một cú bay xa hai mét!"
"Đó là... Ôi! Bác sĩ nhẹ chút đi, chỗ này đau chết mất." Anh ta vẫn còn muốn cố gắng giải thích, nhưng thực sự rất đau.
Dương Thận bất giác nắm chặt nắm tay, có cơ hội anh nhất định phải đọ sức với người đàn ông này một trận, anh không tin anh ta thực sự mạnh tới vậy.
Sáng sớm, Dạ Nghiên Tịch tỉnh dậy khi trời vừa sáng, vì cô lo rằng mình sẽ không theo kịp đội.
Cô xách túi xuống lầu, Cung Muội Muội lại giúp cô chuẩn bị một túi đồ nữa, nói với cô: "Con gái con đứa đi theo làm gì chứ? Nơi đó hoang vu, có khi tới nước cũng không tìm được, vậy mà con cũng đòi đi."
"Mẹ, mẹ đừng lo, con không chết đói được đâu." Dạ Nghiên Tịch nói xong liền nhìn túi đồ bà chuẩn bị: "Mẹ chuẩn bị gì cho con vậy?"
"Đồ ăn, đồ dùng, mang cả đi, con không xách được thì bảo các anh em mang giúp."
"Mẹ yên tâm, chỉ là chuyện vặt, sao con có thể không xách được chứ?"
Cung Muội Muội không yên tâm con gái như hoa như ngọc của bà đi tới đó chịu khổ. Thấy con gái đi rồi, Dạ Lương Thành cũng xuống lầu, ông khẽ ôm vợ mình.
"Đừng lo lắng, Nghiên Tịch đã có thể độc lập xử lý vấn đề rồi, cứ mạnh dạn buông tay thôi!"
"Anh cũng thật, tại sao lại để họ đi chịu khổ vậy chứ?" Cung Muội Muội hỏi ngược lại.
"Anh chỉ muốn để Phong Dạ Minh có cơ hội dẫn đội, lần này anh muốn xem xem, cậu ta có giống như trong báo cáo là một người tự cho mình là trung tâm, không quan tâm tới đại cục hay không, lần này chính là một thử thách tốt nhất với cậu ta."
Cung Muội Muội nghe ra, ông xã làm như vậy là vì muốn thử thách con rể tương lai!
"Được thôi! Chỉ khổ Nghiên Tịch nhà chúng ta!"
Dạ Nghiên Tịch thì không hề cảm thấy khổ chút nào! Chỉ cần được ở bên anh, đi đâu cũng được.
Lúc này, một chiếc máy bay đã chuẩn bị sẵn sàng, sáu người lính xách túi đang nói chuyện ở sân bay, nhìn thấy cô tới đều cảm thấy kinh ngạc.
"Nghiên Tịch, em cũng đi thật sao?"
"Sao vậy? Không hoan nghênh sao?" Dạ Nghiên Tịch mỉm cười nói.
"Hoan nghênh, nhưng chị Nghiên Tịch, tại sao chị nhất định phải đi! Em thấy không giống như vì bọn em!"
"Chị Nghiên Tịch đâu quan tâm tới cậu, biến qua một bên."
Đúng trong lúc này, từ một hướng khác, một bóng người tuấn mỹ cao ráo vững vàng bước tới.
Bước chân mạnh mẽ và khí chất toàn thân khiến sáu người đều sững sờ, một lần nữa khẳng định rằng, họ không cùng đẳng cấp.
"Nhìn thấy chưa, chị Nghiên Tịch thích người này."
Dạ Nghiên Tịch nghe thấy vậy nhưng cũng không hề phản bác vì tình cảm của cô dành cho anh đã không cần phải che giấu.
Phong Dạ Minh đưa mắt nhìn Dạ Nghiên Tịch, tình yêu trong ánh mắt cũng không hề che giấu.
"Được rồi, có mặt đủ cả rồi thì lên máy bay đi." Phong Dạ Minh thể hiện phong thái của người dẫn đội.
Sáu người này liền lập tức sững sờ, thực sự vẫn không thích ứng với việc bị chỉ đạo.
Dạ Nghiên Tịch mỉm cười, giơ tay xách túi nhưng phát hiện hai chiếc túi bên cạnh mình không biết từ khi nào đã được Phong Dạ Minh xách lên máy bay.
Trong lòng cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, liền chạy theo anh, sáu người sau lưng đưa mắt nhìn nhau cũng đi theo lên máy bay.
Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh ngồi vào khoang lái, hành trình lần này đương nhiên sẽ không thể sắp xếp phi hành viên cho họ, tất cả đều cần họ phải tự lo liệu.
Sáu người lập tức ngồi vào ghế sau, bắt đầu tiếp nhận sự sắp xếp của hành trình lần này.
Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh đã trở thành cặp bài trùng vô cùng ăn ý.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, Phong Dạ Minh nhẹ nhàng lái máy bay lao thẳng lên mây.
Trên máy bay, mọi người đều đang xem một tấm bản đồ, đây là bản đồ khu vực không người rộng lớn bao la, đồng thời trên tay mỗi người cũng có một bản báo cáo tình hình một năm gần đây của nơi đó."
Trong đó những kẻ săn bắt trộm tới từ nơi khác có tới hơn một trăm người, đều có vũ khí hạng nặng, có thể thấy mức độ nguy hiểm không hề thấp.
Vì thế lần hành động này tuyệt đối không đơn giản.
Danh sách chương