"Ngoan, đi đi! Anh còn có rất nhiều chuyện phải xử lý." Lục Tuấn Hiên vỗ vỗ cô, ánh mắt có vẻ hời hợt.

Thẩm Quân Dao cắn môi, lúc gần đi, Lục Tuấn Hiên còn đưa túi bánh ngọt cho cô xách đi, bởi vì hắn thật sự không có tâm trạng.

Thẩm Quân Dao xách theo túi bánh ngọt đi thẳng xuống lẩu, ngồi trong chiếc xe thể thao màu đó, cô trút sự tức giận và lòng đố kị đã đè nén trong người ra, hung hăng vỗ vào tay lái rồi hét to: "Trình Ly Nguyệt, Trình Ly Nguyệt, sao cô chưa chết...sao cô còn xuất hiện?"

Cô không ngốc, cô cũng linh cảm được rằng, Lục Tuấn Hiên đã khôi phục tình ý với Trình Ly Nguyệt. Trình Ly Nguyệt của hiện giờ dùng là mê người, đến ngay cả Cung Dạ Tiêu còn bị cô mê hoặc nữa, nên Lục Tuấn Hiên đương nhiên phải có cái nhìn khác về cô rồi. Đến Thẩm Quân Dao cô còn cảm thấy Trình Ly Nguyệt của hiện tại, tuy không quyền không thế nhưng phong thái độc lập tự tin trên người Trình Ly Nguyệt quả thực rất mê người. Thẩm Quân Dao gọi điện cho mẹ mình: "Mẹ, trưa nay con về nhà ăn cơm."

Buổi trưa, Trình Ly Nguyệt ăn cơm ở nhà ăn, thừa dịp vẫn còn hai tiếng nghỉ trưa, cô liền đến một cửa hàng gần đó mua quà tặng Cung Dạ Tiêu. Nếu như hắn đã nói muốn quần sịp, vậy thì cô cũng chỉ đành tặng sịp cho hắn thôi, cứ ngẫm lại là da đầu cô lại có chút tê dại.

Đây là lần đầu có mua thể loại này, trước đây, cô chưa từng mua mấy thứ này cho Lục Tuấn Hiên, đến quần áo của hắn có cũng chưa từng mua. Hiển nhiên khi đó, mọi thứ của hắn đều do Thẩm Quân Dao mua, còn người vợ là có đây chỉ để trang trí thôi.

Trình Ly Nguyệt cảm thấy may mắn vì năm đó bản thân cô không bỏ ra chút công sức để đi phục vụ hắn, nếu không bây giờ nghĩ lại, chẳng phải cô sẽ ghét bỏ chính mình sao? Trình Ly Nguyệt bước vào một cửa hàng đồ nam cao cấp. Cô vừa bước vào, nhân viên bản hàng liền niềm nở tiếp đón: "Tiểu thư, chào cô, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho cô?"

"Xin hỏi có quần sịp nam không?" Trình Ly Nguyệt nói xong thì khuôn mặt hơi nóng bừng lên.

"Có, bên này ạ." Nhân viên bản hàng đưa cô vào khu quẩn sịp, chỉ nhìn thấy những chiếc hộp chứa khá cao và to.

Nhân viên bán hàng nói rất thoải mải: "Xin hỏi, tiên sinh nhà cô thường mặc sịp size gi?"

Khuôn mặt Trình Ly Nguyệt càng đỏ hơn, cô cắn môi, nhất thời không đáp lại được, chỉ giải thích theo phản xạ nói: "Tôi chưa kết hôn."

"À, chắc là mua cho bạn trai rồi, vậy cô có biết size mà bạn trai cô thường mặc là gì không?" Sao Trinh Ly Nguyệt biết được chứ? Cô cũng không giặt quần áo, mỗi ngày đều có một đi giúp việc đưa quần áo của họ đi giặt sạch.

Nhân viên bán hàng nhìn thấy biểu cảm này của cô thì cũng đoán được là cô không biết, cô ấy cũng có chút ngượng ngùng hỏi: "Vậy cô cảm thấy bạn trai cô mặc size gì?"

Cảm thấy? Trình Ly Nguyệt cắn môi, có chút ngượng ngùng nơi đầu lưỡi, nhưng cô khẳng định là không nhỏ. Trình Ly Nguyệt nói: "Lấy size to nhất đi!"

"Được, dây là loại sịp có sự co dãn ở chỗ chúng tôi, những người có số đo lớn cũng thường mặc loại này, mà kích thước ra sao thì đều có thể kín đáo, chúng tôi thiết kế dựa theo quan điểm có thể đem lại cho các quý ông sự thỏa mái và cảm giác hưởng thụ."

Mặt Trình Ly Nguyệt nóng đến muốn đổ mồ hỏi, sao lại muốn cô mua cái này chứ?

Lúc trả tiền, có còn cảm thấy hơi đắt nhưng cũng cảm thấy mua xong là tốt rồi, phải nhanh chóng trả tiền rồi chuồn thôi.

Xách theo sịp về công ty, cô uống một cốc nước to đè nén hồi hộp xuống, rõ ràng chỉ mua sịp thôi mà, tại sao cô lại thấy khô miệng khô lưỡi đến thế chứ?

Buổi trưa, Cung Dạ Tiêu nhận được điện thoại của Cung lão gia, bảo hẳn về nhà họ Cung ăn bữa trưa.

Ăn xong cơm trưa, Cung lão gia có thói quen uống trà, lúc đó, Cung Dạ Tiêu đang ngồi uống trà cùng ông ấy trong vườn hoa. Cung lão gia thưởng trà, ánh mắt hơi trầm lắng nhìn đứa cháu trai, hỏi: "Dạ Tiêu, gần đây con và Tiểu Trạch thế nào rồi?"

Trong lòng Cung Dạ Tiêu chợt căng thẳng nhưng sắc mặt vẫn điềm tĩnh nói: "Tiểu Trạch rất thích con."

"Thích là tốt rồi, cha mẹ chính là người tốt nhất mà con cái có thể nương tựa vào, nhưng hiện giờ có biết bao nhiêu người ly hôn chứ? Con cái cũng khó tránh khỏi phải chịu tổn thường từ quá trình chia tay đó."

"Ông à, hiện giờ còn chưa đến một tháng mà, không phải ông cho con thời gian một năm sao?" Cung Dạ Tiêu thăm dò hỏi, lúc này hắn rất sợ ông hắn muốn kiên quyết thực hiện kế hoạch kia.

"Con yên tâm, ông cũng đâu có nói hiện tại con phải dẫn Tiểu Trạch về." Cung lão gia nói xong, đôi mắt có chút phiền muộn nhìn hắn: "Dạ Tiêu, năm nay con cũng 28 rồi, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa."

"Ông à, tâm trí con chỉ đặt ở công ty thôi, còn những việc khác con chưa nghĩ đến." Cung Dạ Tiêu liền tỏ thái độ.

Cung lão gia lập tức trừng mắt liếc hắn: "Công ty đã ổn định rồi, chuyện chung nhân đại sự của con cũng phải nắm chắc, con phải cưới một người vợ hiền lương thục đức để chăm sóc Tiểu Trạch cùng con chứ."

Cung Dạ Tiêu liền nhíu mày: "Ông à..."

"Thằng nhóc con này, mấy năm nay, ông chẳng thấy con qua lại với cô gái nào, con phải biết, con là đàn ông, có một số thứ không nên kìm nén, nếu kìm nén quá lâu thì sẽ sinh bệnh đó. Ông vẫn luôn mong con sinh thêm cho ông vài đứa chắt trai nữa!" Cung lão gia nói đầy hàm ý.

Khuôn mặt tuấn tú của Cung Dạ Tiêu dân ra, hóa ra việc mà ông lo lắng lại là chuyện này, hắn cong môi cười: "Ông à, ông không cần lo lắng, con tự có cách giải quyết."

"Đừng nói với ông, cách giải quyết của con là đi tìm mẹ Tiểu Trạch nhé!" Sắc mặt Cung lão gia đột nhiên trùng xuống.

Cung Dạ Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lão gia, sắc mặt Cung lão gia khó coi nói: "Ông nói rồi, con tuyệt đối không được phép động lòng với mẹ Tiểu Trạch, tương lai con phải cưới một cô gái phải đạt tiêu chuẩn về mọi mặt mọi điều kiện, con không được phép có bất cứ mối quan hệ mập mờ nào nữa."

Khuôn mặt anh tuấn của hắn chợt căng thẳng: "Ông à, sao ông không cho phép con lấy một cô gái không phải con nhà danh gia chứ? Lẽ nào trong mắt ông, có cô gái nào ưu tú hơn sao?"

"Môn đăng hộ đổi thì hôn nhân mới bền vững và hài hòa được, đời này của ông coi như có thể nhìn thấu loại chuyện tình cảm này rồi. Những người năm đó cứ một mực đòi kết hôn đều không có kết quả gì đẹp. Ngược lại, người môn đăng hộ đối mới có thể gắn bó lâu dài với nhau, hơn nữa, có thêm một trợ thủ đắc lực trong giới thương gia càng không phải là chuyện xấu." Cung lão gia nói một cách chắc chắn.

"Ba mẹ con cũng rất hạnh phúc mà." Cung Dạ Tiêu buồn bực phản bác.

Cung lão gia cau mày, thành khẩn chỉ bảo: "Bởi vì ba con không phải tranh đấu nên mới có thể chung sống bình yên với mẹ con. Còn con, con là người gánh vác cả nhà họ Cung, con biết con phải đối mặt với những gì không? Con còn hai người chú đang nhìn chằm chằm con như hồ đói nữa đó! Chưa nhắc đến còn biết bao con mắt như lang như hồ ngoài kia, Cung gia có thể đi được đến bước này, đều dựa vào việc chọn được người thừa kế chính xác, mới không để gia tộc suy yếu."

Cung Dạ Tiêu đương nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của Cung lão gia, tập đoàn Cung Thị có thể thịnh vượng suốt trăm năm nay, là bởi đã trao quyền lợi tiền tài vào tay người thừa kế chuẩn xác nhất. Giống như hai người chú của hắn, mưu đồ bất chính, lúc nào cũng chỉ một lòng muốn thôn tính tập đoàn, chỉ biết sống cho bản thân mình. Bởi vậy nên ông hắn mới đành phải đã văng hai đứa con này ra, chọn một đứa cháu đích tôn như hắn làm người thừa kế.

===

End chương 146
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện