"Đúng, đây là địa bàn của chúng tôi, chúng tôi nói sao sẽ là vậy, chúng tôi nói muốn đánh thì nhất định phải đánh!"
Phong Dạ Minh không hứng thú với yêu cầu vô lí của họ, rõ ràng họ đang khích anh ra tay.
Trong đầu anh là ánh mắt dịu dàng của Dạ Nghiên Tịch, chỉ cần nghĩ tới cô, mọi tâm sự của anh đều được an ủi, cho dù là những việc không thể nhẫn nhịn, nhưng vì cô, anh có thể nhịn.
"Tôi không muốn đánh nhau, các anh đừng phí sức lực nữa." Phong Dạ Minh nói không đánh là không anh.
"Này, anh sợ chúng tôi sao!" Một người nói sau lưng.
"Các anh cứ coi như tôi sợ các anh đi!" Lời lẽ của Phong Dạ Minh có chút kiêu ngạo.
Chính câu nói này của anh khiến đám người kia tức giận.
Một người trong số họ cười nhạt nói một câu: "Cái gì mà coi như sợ anh, chúng tôi căn bản không sợ anh, cho dù anh là thần thoại gì của đặc chủng binh đi chăng nữa, tôi khinh, trong mắt tôi, anh chẳng qua chỉ là một thằng hèn."
Những lời như vậy đối với Phong Dạ Minh mà nói thực sự là lời lẽ có tính chất sỉ nhục.
Phong Dạ Minh chỉ khẽ mỉm cười: "Các anh muốn nói sao thì nói!"
Nói xong anh liền cất bước định bỏ đi.
Người đàn ông cầm đầu thấy vậy sao có thể để anh đi, anh ta liền chạy lên một bước giơ tay giữ lấy vai anh: "Muốn đi, đâu dễ như vậy?"
Tay anh ta chỉ mới vừa chạm xuống vai Phong Dạ Minh, Phong Dạ Minh liền hất vai, động tác nhanh nhẹn, dứt khoát né tránh sự tiếp xúc của anh ta.
Anh phủi vai, trầm giọng nói: "Tôi không thích người khác chạm vào tôi."
"Anh không thích thì không thích! Chạm vào anh thì đã sao?" Dứt lời anh ta liền tấn công, vung nắm đấm về phía mặt của anh.
Phong Dạ Minh đương nhiên không phải là người ai cũng có thể ức hiếp, anh liền nghiên người né tránh, chỉ là không đánh trả, nhưng anh cũng không thể chấp nhận để bị đánh.
"Chà, thân thủ không tệ." Anh ta lập tức hừ một tiếng, nhưng lại càng tấn công dồn dập hơn.
Phong Dạ Minh một tay cầm áo, một tay đưa ra sau lưng, liên tục né tránh.
Từ động tác né tránh của anh có thể thấy, khả năng của anh không hề nhỏ, vì người vung nắm đấm đã thể hiện toàn bộ thực lực.
"Cố lên anh hai, chắc chắn anh có thể đánh bại anh ta." Bên cạnh có người cổ vũ.
Phong Dạ Minh liên tục né tránh, người này đang dồn anh tới nơi không thể né tránh, sau lưng anh chính là núi đá.
Phong Dạ Minh đã nhìn thấy vậy từ lâu, khi anh tiến sát lại gần, ánh liền quay người, nhảy mạnh lên, đạp nghiêng trên vách đá, nhanh nhẹn xoay ngược người lại, vững vàng hạ chân xuống đất, chuẩn bị đi về theo một đường khác.
"Phong Dạ Minh, anh không trốn được đâu." Người này lập tức chạy theo, bắt đầu một đợt tấn công mới.
Phong Dạ Minh thực sự cảm thấy rất bực bội, hơn nữa bọn họ lại lợi dụng Dạ Nghiên Tịch dụ anh tới đây, anh thực sự không hề có chút thiện cảm nào với nhóm người này, sức nhẫn nại của an cũng đã coi là rất tốt rồi.
Những người này cứ khiêu khích hết lần này tới lần khác.
Phong Dạ Minh đối mặt với những cú đá tấn công liên hoàn của anh ta, nghiến răng nói: "Tôi đã nói không đánh, đứng ép tôi."
"Ép anh thì đã sao chứ? Có bản lĩnh thì đánh với tôi một trận."
"Được, vậy hãy đánh một trận, nếu tôi thắng, các anh không được quấy rầy tôi nữa." Phong Dạ Minh biết đám người này sẽ bám riết lấy mình, chỉ có thể dùng cách này để giải quyết.
Thấy anh đồng ý đánh, người đàn ông này liền khoanh tay trước ngực, vẻ mong đợi, anh ta cười nhạt nói: "Ai nói rằng anh nhất định sẽ thắng!"
"Quy tắc là gì?" Phong Dạ Minh vứt áo sang một bên, cơ bắp chất chứa sức mạnh bộc phát vô cùng nổi bật.
"Quy tắc là đánh gục đối phương, không được làm hại tới tính mạng."
"Cũng từ là chỉ cần không đánh chết đối phương, ngoài ra không còn quy tắc nào khác?" Phong Dạ Minh lạnh lùng hỏi.
"Đúng vậy, chính là ý đó, anh có dám không?"
Phong Dạ Minh cắn răng: "Nếu các anh đã muốn bám lấy tôi gây sự, vậy thì có gì không dám chứ?"
"Được, vậy cũng coi là một trang hảo hán."
Phong Dạ Minh nhìn đối thủ, anh đứng yên đó không nhúc nhích, còn người đàn ông ở đối diện kia thì vung chân đá trước, khi chân anh ta sắp sửa lại gần mặt anh, Phong Dạ Minh mới ra tay, giữ lấy chân anh ta, vung mạnh một nắm đấm, đánh xuống khớp đầu gối của anh ta.
"A..." Chỉ nghe thấy một tiếng thét vang lên, chỉ nghe một tiếng rên rỉ kêu đau, người đàn ông này lập tức lùi sau một bước, chạm vào đầu gối bị đau theo phản xạ tự nhiên.
"Anh hai, đừng khách sáo với anh ta, anh ta ra tay quá mạnh."
"Đừng quên phương thức huấn luyện của anh ta không hề giống với chúng ta, anh ta chuyên tấn công nhược điểm của người khác."
Những người có mặt lúc này, khi Phong Dạ Minh ra đòn đầu tiên liền không dám xem thường anh.
Phong Dạ Minh nheo mắt lại, không nói gì.
Người đánh với anh cũng nâng cao phòng bị, anh ta lập tức dùng nắm đấm tấn công, Phong Dạ Minh đón nhận mọi chiêu thức của anh ta, cuối cùng trong lúc nhảy lên, một tay túm lấy cổ anh ta, ấn mạnh cả người xuống đất, quả nhiên anh ta không phòng bị chiêu này, anh ta liền giơ tay muốn phản kích, còn Phong Dạ Minh quỳ gối, đè thẳng xuống xương sốt của anh ta, khiến anh ta đau đớn không thở nổi.
"Chịu thua không?" Phong Dạ Minh trầm giọng hỏi.
"Không, tôi không nhận thua." Người đàn ông này dù thế nào đi nữa cũng không thể nuốt cục tức này xuống được, mới vài chiêu đã bị hạ gục, đúng là mất mặt, anh ta vẫn còn muốn phản kích.
Nhưng bây giờ anh ta phải nằm yên trên mặt đất không thể nhúc nhích, không chịu thua cũng không được, nhưng anh ta vẫn kiên quyết không nhận.
Phong Dạ Minh bỗng cảm thấy nhàm chán, buông anh ta ra, nhặt áo lên phủi bụi: "Không phải tôi tự đại, mà là các anh căn bản không phải đối thủ của tôi."
"Anh... anh nói gì? Anh nói chúng tôi?"
"Anh nói vậy là có ý gì, chúng tôi liên thủ cũng không đánh được anh?"
"Anh ta có ý đó đấy."
Lập tức năm người còn lại bao vây anh vào giữa, ánh mắt chứng tỏ muốn đánh tập thể.
"Các người muốn đánh với tôi?" Ánh mắt Phong Dạ Minh ngạo nghễ nhìn họ.
"Người anh em này của tôi do sơ suất nên mới thua, chúng tôi cũng muốn đọ sức một phen."
"Các người cùng xông lên hay sao?" Phong Dạ Minh thấy họ tiếp tục quấy rầy, biết rằng không dạy bảo cho họ hài lòng, họ sẽ không phục.
"Cùng xông lên, đánh anh ta." Một người không ưa sự tự tin của anh.
Lúc này họ không hề quan tâm tới quy tắc trong quân đội, muốn tìm được chút cảm giác ưu việt trước mặt Phong Dạ Minh.
"Lên, đánh gục anh ta."
Chiếc áo vừa được Phong Dạ Minh phủi sạch lại bị ném ra xa một ít, nhìn năm đối thủ dáng vẻ dữ dằn trước mặt, anh nhíu mày, đợi họ tấn công.
Năm người cùng xông lên, cảnh tượng vô cùng hoành tráng, Phong Dạ Minh bị kép ở giữa, cùng lúc phải chịu hàng loạt nắm đấm dày đặc từ xung quanh, ánh mắt anh giống như dã thú đang tìm kiếm điểm đột phá tốt nhất, phương thức huấn luyện của anh quyết định anh có hi vọng chiến thắng ngay từ trước khi bắt đầu mỗi trận chiến.
Anh lập tức vung nắm đấm về phía đối thủ mà anh cho rằng yếu nhất, người đó không ngờ anh lại đánh một nắm đấm về phía mình, khi né tránh hớ hênh bụng bị đá một cú, lập tức bay ra xa hai mét.
"Quả nhiên tàn bạo."
Ngay sau đó Phong Dạ Minh liền né tránh quyền cước tấn công xung quanh, giữ lấy cánh tay của một người, ném mạnh một cú, đánh tập thể cũng có điểm yếu của đánh tập thể, đó chính là đòn tấn công của họ phối hợp không đủ ăn ý, tuy Phong Dạ Minh bị đấm trúng khá nhiều, trên người cũng bị đánh nhưng thân hình anh không hề gục ngã, giống như một con dã thú ngập tràn tinh lực.
Đợi khi anh vung nắm đấm, người bị đánh nhất định sẽ trúng đòn mạnh, động tác mạnh bạo tạo thành tiếng xé gió khiến đối thủ đều phải lùi lại mấy bước.
Cuối cùng cũng làm suy yếu đội hình tấn công anh, Phong Dạ Minh dứt khoát ra đòn, không tới hai mươi phút, sáu người khiêu khích anh đều đã gục ngã la liệt trên mặt đất, kẻ nào kẻ nấy đều cũng đều bị thương.
Phong Dạ Minh đương nhiên cũng bị thương, gương mặt tuấn tú có vài vết bầm tím, khóe miệng rớm máu, trên người cũng để lại vài vết sưng tấy do nắm đấm để lại.
Những người khác, đầu gối, đầu, chân tay gãy xương, nói chung sẽ có một chỗ bị thương nặng khiến họ không thể ra tay được nữa.
"Hài lòng rồi chứ? Hài lòng rồi thì tôi về trước đây." Phong Dạ Minh nói xong liền tiếp tục nhặt áo lên, phủi lá cây trên áo sau đó vắt lên vai bỏ về.
"Gã Phong Dạ Minh chết tiệt, quả nhiên không hổ là binh vương, nắm đấm là thép sao thế?" Một người xoa vai, nhổ ra một ngụm máu.
Mấy người này đều đã phục, coi như đã hiệu, họ quả nhiên không cùng cấp bậc với Phong Dạ Minh, thừa nhận thân phận binh vương của anh.
"Đi thôi! Về rồi không được nhắc tới việc này."
"Xương chân tôi gãy rồi, phải tới phòng y tế một chuyến."
"Tôi cũng đi, đau đầu quá."
Sáu người không thể không tới phòng y tế một chuyến, chỉ có điều khi họ ra khỏi rừng liền gặp ngay một phó tướng cấp trên đang đi qua.
Anh ta lập tức quát bọn họ: "Sao vậy? Sao người nào người nấy đều bị thương thành ra thế này? Bọn họ liền đưa mắt nhìn nhau không dám nói gì.
"Nói, không nói nữa các cậu đứng cả đó chịu phạt."
"Chúng tôi cảm thấy nhàm chán quá nên đọ sức với người khác."
"Cùng ai?"
"Là Phong Dạ Minh!"
"Một mình cậu ta đánh sáu người các cậu? Các cậu vẫn còn cười được sao? Lát nữa đi tới gặp thủ trưởng."
"Chỉ chúng tôi đi thôi sao?"
"Phong Dạ Minh cũng sẽ bị gọi đi." Phó tướng có chút tức giận nói." Ở đây mà các cậu cũng dám đánh nhau, coi kỉ luật là trò đùa sao?"
Phong Dạ Minh không hứng thú với yêu cầu vô lí của họ, rõ ràng họ đang khích anh ra tay.
Trong đầu anh là ánh mắt dịu dàng của Dạ Nghiên Tịch, chỉ cần nghĩ tới cô, mọi tâm sự của anh đều được an ủi, cho dù là những việc không thể nhẫn nhịn, nhưng vì cô, anh có thể nhịn.
"Tôi không muốn đánh nhau, các anh đừng phí sức lực nữa." Phong Dạ Minh nói không đánh là không anh.
"Này, anh sợ chúng tôi sao!" Một người nói sau lưng.
"Các anh cứ coi như tôi sợ các anh đi!" Lời lẽ của Phong Dạ Minh có chút kiêu ngạo.
Chính câu nói này của anh khiến đám người kia tức giận.
Một người trong số họ cười nhạt nói một câu: "Cái gì mà coi như sợ anh, chúng tôi căn bản không sợ anh, cho dù anh là thần thoại gì của đặc chủng binh đi chăng nữa, tôi khinh, trong mắt tôi, anh chẳng qua chỉ là một thằng hèn."
Những lời như vậy đối với Phong Dạ Minh mà nói thực sự là lời lẽ có tính chất sỉ nhục.
Phong Dạ Minh chỉ khẽ mỉm cười: "Các anh muốn nói sao thì nói!"
Nói xong anh liền cất bước định bỏ đi.
Người đàn ông cầm đầu thấy vậy sao có thể để anh đi, anh ta liền chạy lên một bước giơ tay giữ lấy vai anh: "Muốn đi, đâu dễ như vậy?"
Tay anh ta chỉ mới vừa chạm xuống vai Phong Dạ Minh, Phong Dạ Minh liền hất vai, động tác nhanh nhẹn, dứt khoát né tránh sự tiếp xúc của anh ta.
Anh phủi vai, trầm giọng nói: "Tôi không thích người khác chạm vào tôi."
"Anh không thích thì không thích! Chạm vào anh thì đã sao?" Dứt lời anh ta liền tấn công, vung nắm đấm về phía mặt của anh.
Phong Dạ Minh đương nhiên không phải là người ai cũng có thể ức hiếp, anh liền nghiên người né tránh, chỉ là không đánh trả, nhưng anh cũng không thể chấp nhận để bị đánh.
"Chà, thân thủ không tệ." Anh ta lập tức hừ một tiếng, nhưng lại càng tấn công dồn dập hơn.
Phong Dạ Minh một tay cầm áo, một tay đưa ra sau lưng, liên tục né tránh.
Từ động tác né tránh của anh có thể thấy, khả năng của anh không hề nhỏ, vì người vung nắm đấm đã thể hiện toàn bộ thực lực.
"Cố lên anh hai, chắc chắn anh có thể đánh bại anh ta." Bên cạnh có người cổ vũ.
Phong Dạ Minh liên tục né tránh, người này đang dồn anh tới nơi không thể né tránh, sau lưng anh chính là núi đá.
Phong Dạ Minh đã nhìn thấy vậy từ lâu, khi anh tiến sát lại gần, ánh liền quay người, nhảy mạnh lên, đạp nghiêng trên vách đá, nhanh nhẹn xoay ngược người lại, vững vàng hạ chân xuống đất, chuẩn bị đi về theo một đường khác.
"Phong Dạ Minh, anh không trốn được đâu." Người này lập tức chạy theo, bắt đầu một đợt tấn công mới.
Phong Dạ Minh thực sự cảm thấy rất bực bội, hơn nữa bọn họ lại lợi dụng Dạ Nghiên Tịch dụ anh tới đây, anh thực sự không hề có chút thiện cảm nào với nhóm người này, sức nhẫn nại của an cũng đã coi là rất tốt rồi.
Những người này cứ khiêu khích hết lần này tới lần khác.
Phong Dạ Minh đối mặt với những cú đá tấn công liên hoàn của anh ta, nghiến răng nói: "Tôi đã nói không đánh, đứng ép tôi."
"Ép anh thì đã sao chứ? Có bản lĩnh thì đánh với tôi một trận."
"Được, vậy hãy đánh một trận, nếu tôi thắng, các anh không được quấy rầy tôi nữa." Phong Dạ Minh biết đám người này sẽ bám riết lấy mình, chỉ có thể dùng cách này để giải quyết.
Thấy anh đồng ý đánh, người đàn ông này liền khoanh tay trước ngực, vẻ mong đợi, anh ta cười nhạt nói: "Ai nói rằng anh nhất định sẽ thắng!"
"Quy tắc là gì?" Phong Dạ Minh vứt áo sang một bên, cơ bắp chất chứa sức mạnh bộc phát vô cùng nổi bật.
"Quy tắc là đánh gục đối phương, không được làm hại tới tính mạng."
"Cũng từ là chỉ cần không đánh chết đối phương, ngoài ra không còn quy tắc nào khác?" Phong Dạ Minh lạnh lùng hỏi.
"Đúng vậy, chính là ý đó, anh có dám không?"
Phong Dạ Minh cắn răng: "Nếu các anh đã muốn bám lấy tôi gây sự, vậy thì có gì không dám chứ?"
"Được, vậy cũng coi là một trang hảo hán."
Phong Dạ Minh nhìn đối thủ, anh đứng yên đó không nhúc nhích, còn người đàn ông ở đối diện kia thì vung chân đá trước, khi chân anh ta sắp sửa lại gần mặt anh, Phong Dạ Minh mới ra tay, giữ lấy chân anh ta, vung mạnh một nắm đấm, đánh xuống khớp đầu gối của anh ta.
"A..." Chỉ nghe thấy một tiếng thét vang lên, chỉ nghe một tiếng rên rỉ kêu đau, người đàn ông này lập tức lùi sau một bước, chạm vào đầu gối bị đau theo phản xạ tự nhiên.
"Anh hai, đừng khách sáo với anh ta, anh ta ra tay quá mạnh."
"Đừng quên phương thức huấn luyện của anh ta không hề giống với chúng ta, anh ta chuyên tấn công nhược điểm của người khác."
Những người có mặt lúc này, khi Phong Dạ Minh ra đòn đầu tiên liền không dám xem thường anh.
Phong Dạ Minh nheo mắt lại, không nói gì.
Người đánh với anh cũng nâng cao phòng bị, anh ta lập tức dùng nắm đấm tấn công, Phong Dạ Minh đón nhận mọi chiêu thức của anh ta, cuối cùng trong lúc nhảy lên, một tay túm lấy cổ anh ta, ấn mạnh cả người xuống đất, quả nhiên anh ta không phòng bị chiêu này, anh ta liền giơ tay muốn phản kích, còn Phong Dạ Minh quỳ gối, đè thẳng xuống xương sốt của anh ta, khiến anh ta đau đớn không thở nổi.
"Chịu thua không?" Phong Dạ Minh trầm giọng hỏi.
"Không, tôi không nhận thua." Người đàn ông này dù thế nào đi nữa cũng không thể nuốt cục tức này xuống được, mới vài chiêu đã bị hạ gục, đúng là mất mặt, anh ta vẫn còn muốn phản kích.
Nhưng bây giờ anh ta phải nằm yên trên mặt đất không thể nhúc nhích, không chịu thua cũng không được, nhưng anh ta vẫn kiên quyết không nhận.
Phong Dạ Minh bỗng cảm thấy nhàm chán, buông anh ta ra, nhặt áo lên phủi bụi: "Không phải tôi tự đại, mà là các anh căn bản không phải đối thủ của tôi."
"Anh... anh nói gì? Anh nói chúng tôi?"
"Anh nói vậy là có ý gì, chúng tôi liên thủ cũng không đánh được anh?"
"Anh ta có ý đó đấy."
Lập tức năm người còn lại bao vây anh vào giữa, ánh mắt chứng tỏ muốn đánh tập thể.
"Các người muốn đánh với tôi?" Ánh mắt Phong Dạ Minh ngạo nghễ nhìn họ.
"Người anh em này của tôi do sơ suất nên mới thua, chúng tôi cũng muốn đọ sức một phen."
"Các người cùng xông lên hay sao?" Phong Dạ Minh thấy họ tiếp tục quấy rầy, biết rằng không dạy bảo cho họ hài lòng, họ sẽ không phục.
"Cùng xông lên, đánh anh ta." Một người không ưa sự tự tin của anh.
Lúc này họ không hề quan tâm tới quy tắc trong quân đội, muốn tìm được chút cảm giác ưu việt trước mặt Phong Dạ Minh.
"Lên, đánh gục anh ta."
Chiếc áo vừa được Phong Dạ Minh phủi sạch lại bị ném ra xa một ít, nhìn năm đối thủ dáng vẻ dữ dằn trước mặt, anh nhíu mày, đợi họ tấn công.
Năm người cùng xông lên, cảnh tượng vô cùng hoành tráng, Phong Dạ Minh bị kép ở giữa, cùng lúc phải chịu hàng loạt nắm đấm dày đặc từ xung quanh, ánh mắt anh giống như dã thú đang tìm kiếm điểm đột phá tốt nhất, phương thức huấn luyện của anh quyết định anh có hi vọng chiến thắng ngay từ trước khi bắt đầu mỗi trận chiến.
Anh lập tức vung nắm đấm về phía đối thủ mà anh cho rằng yếu nhất, người đó không ngờ anh lại đánh một nắm đấm về phía mình, khi né tránh hớ hênh bụng bị đá một cú, lập tức bay ra xa hai mét.
"Quả nhiên tàn bạo."
Ngay sau đó Phong Dạ Minh liền né tránh quyền cước tấn công xung quanh, giữ lấy cánh tay của một người, ném mạnh một cú, đánh tập thể cũng có điểm yếu của đánh tập thể, đó chính là đòn tấn công của họ phối hợp không đủ ăn ý, tuy Phong Dạ Minh bị đấm trúng khá nhiều, trên người cũng bị đánh nhưng thân hình anh không hề gục ngã, giống như một con dã thú ngập tràn tinh lực.
Đợi khi anh vung nắm đấm, người bị đánh nhất định sẽ trúng đòn mạnh, động tác mạnh bạo tạo thành tiếng xé gió khiến đối thủ đều phải lùi lại mấy bước.
Cuối cùng cũng làm suy yếu đội hình tấn công anh, Phong Dạ Minh dứt khoát ra đòn, không tới hai mươi phút, sáu người khiêu khích anh đều đã gục ngã la liệt trên mặt đất, kẻ nào kẻ nấy đều cũng đều bị thương.
Phong Dạ Minh đương nhiên cũng bị thương, gương mặt tuấn tú có vài vết bầm tím, khóe miệng rớm máu, trên người cũng để lại vài vết sưng tấy do nắm đấm để lại.
Những người khác, đầu gối, đầu, chân tay gãy xương, nói chung sẽ có một chỗ bị thương nặng khiến họ không thể ra tay được nữa.
"Hài lòng rồi chứ? Hài lòng rồi thì tôi về trước đây." Phong Dạ Minh nói xong liền tiếp tục nhặt áo lên, phủi lá cây trên áo sau đó vắt lên vai bỏ về.
"Gã Phong Dạ Minh chết tiệt, quả nhiên không hổ là binh vương, nắm đấm là thép sao thế?" Một người xoa vai, nhổ ra một ngụm máu.
Mấy người này đều đã phục, coi như đã hiệu, họ quả nhiên không cùng cấp bậc với Phong Dạ Minh, thừa nhận thân phận binh vương của anh.
"Đi thôi! Về rồi không được nhắc tới việc này."
"Xương chân tôi gãy rồi, phải tới phòng y tế một chuyến."
"Tôi cũng đi, đau đầu quá."
Sáu người không thể không tới phòng y tế một chuyến, chỉ có điều khi họ ra khỏi rừng liền gặp ngay một phó tướng cấp trên đang đi qua.
Anh ta lập tức quát bọn họ: "Sao vậy? Sao người nào người nấy đều bị thương thành ra thế này? Bọn họ liền đưa mắt nhìn nhau không dám nói gì.
"Nói, không nói nữa các cậu đứng cả đó chịu phạt."
"Chúng tôi cảm thấy nhàm chán quá nên đọ sức với người khác."
"Cùng ai?"
"Là Phong Dạ Minh!"
"Một mình cậu ta đánh sáu người các cậu? Các cậu vẫn còn cười được sao? Lát nữa đi tới gặp thủ trưởng."
"Chỉ chúng tôi đi thôi sao?"
"Phong Dạ Minh cũng sẽ bị gọi đi." Phó tướng có chút tức giận nói." Ở đây mà các cậu cũng dám đánh nhau, coi kỉ luật là trò đùa sao?"
Danh sách chương