Nhưng, ai kêu cô Trình là mẹ ruột của con trai anh ấy chứ? Nếu đã không cần tặng thiệp, Nhan Dương chọn xong ảnh một kiểu bó hoa trong máy tính, gọi điện thoại cho tiệm hoa mang đi tặng.
Tiệm hoa nằm ở gần đây, may mà vẫn còn loại đã bó sẵn, nhân viên tiệm hoa lập tức chạy đi tặng ngay.
Trình Ly Nguyệt đang cắn môi, vắt nát óc với bức tranh chỉ vừa phác họa được một nửa. Chính vào lúc này, Đường Duy Duy lại đẩy cửa bước vào, trong tay ôm theo một bó hoa, kêu lên đầy kích động: "Chị Ly Nguyệt, người theo đuổi chị đổi kiểu chiêu trò rồi này! Không tặng hoa mà tặng chocolate và đồ chơi thỏ con! Đáng yêu quá! Chị xem thử đi."
Trình Ly Nguyệt đứng dậy, kinh ngạc nhìn bó hoa do Đường Duy Duy ôm vào, sao đó đột nhiên nhìn sang hướng tòa nhà cao lớn đối diện, ánh mắt ngạc nhiên sửng sốt.
Cung Dạ Tiêu tặng ư?
Hôm nay anh tức giận như thế, còn tặng nữa? Hay là anh ta đã đặt từ trước, sau đó tặng đúng theo giờ?
"Ôi! Bó hoa hôm nay không có thiệp!" Đường Duy Duy đặt hoa lên bàn cô: "Thiệp rơi mất rồi sao? Chắc không thể được! Nhân viên tặng hoa không thể ẩu tả như thế được!
Trình Ly Nguyệt cũng ôm bó hoa xem thử, không có thiệp, cô bỗng nhiên nhớ đến lần nào Cung Dạ Tiêu cũng đều viết thiệp, nhưng lần này không viết, có nghĩa là, mỗi ngày tặng hoa cho cô, anh đều biết, hơn nữa, còn nhớ rõ, chuyện dị ứng với phấn hoa cô nói lần trước, cho nên, hôm nay đổi lại tặng cái này.
Con tim Trình Ly Nguyệt như bị kim đâm, hơi nhói đau.
Cô ôm bó hoa, ngũ vị tạp trần.
Nhất thời chìm vào trong trạng thái ngơ ngác.
Đường Duy Duy vẫn còn đang thèm muốn ăn một viên chocolate, xem ra, Trình Ly Nguyệt rất để ý bó hoa này, vì thế, tất nhiên không nhẫn tâm phá hoại nó rồi.
Dưới tòa nhà công ty Kaman, một chiếc siêu xe màu đỏ phách lối dừng trước cửa, trong xe, Lục Nhã Tình mặc một bộ váy gợi cảm bước ra khỏi xe, bên ghế phó lái, chị em tốt của cô ta cũng bước xuống trong một bộ thời trang sành điệu.
Cô ta khoanh tay trước ngực nhìn tòa nhà cao không quá 20 tầng trước mắt, tỏ vẻ hơi khinh thường: "Đây là nơi Trình Ly Nguyệt làm việc à! Cũng quá tồi tàn rồi đó! Chẳng cao được một nửa so với tòa nhà của ba tôi!"
"Loại nhân viên quèn như cô ta, còn có thể ứng tuyển được chỗ nào chứ? Chẳng phải là kiểu công ty nhỏ hay sao!" Lục Nhã Tình hừ lạnh, tháo kính rầm xuống đi vào sảnh lớn.
Sau lưng, bạn của cô ta cũng đi vào với vẻ đầy kiêu ngạo, luôn bày ra vẻ khinh thường đối với bất kỳ thứ gì trong tòa nhà này.
"Chào cô, cho hỏi hai cô tìm công ty nào?" Tiếp tân thấy thế, cản họ lại.
Lục Nhã Tình lạnh lùng nhìn lướt qua: "Chúng tôi tìm ai chẳng lẽ lại phải hẹn trước sao?"
"Không phải, ít ra cũng có thể phiền cô đăng ký một chút chứ?"
"Không cần thiết, chúng tôi là khách hàng của họ." Vẻ mặt của Lục Nhã Tình kiêu ngạo.
Tiếp tân dù sao cũng chỉ là nhân viên làm công ăn lương bình thường, nhìn hai người này mặc toàn đồ hiệu, lại lái siêu xe đến, cô thật sự không đắc tội được, chỉ đành cười không nói gì, để mặc cho họ đi về hướng thang máy.
Vừa vào thang máy, Lục Nhã Tình liền ấn vào tầng 10, tầng của công ty thiết kế châu báu Kaman.
Khi Lục Nhã Tình bước vào, cô ta trực tiếp hỏi một nhân viên trong đó, "Xin hỏi văn phòng Trình Ly Nguyệt ở đâu?"
"Cô tìm nhà thiết kế Trình của chúng tôi có việc gì sao?"
"Tôi là khách hàng của cô ấy."
"Cô đi theo hành lang này, căn phòng số ba từ dưới đếm lên chính là nó." Nữ nhân viên không dám hướng dẫn lậu.
Lục Nhã Tình nở một nụ cười lạnh, đếm văn phòng, đến phòng thứ ba, thông qua cửa kính cô ta nhìn người phụ nữ đang ngồi ở bên trong, vừa nhìn liền nhận ra đó là Trình Ly Nguyệt.
Cô ta không thèm gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào.
Trình Ly Nguyệt đang vẽ tranh, cô cho rằng là Đường Duy Duy vào đưa tư liệu, nên cô không ngẩng đầu lên, nói: "Đặt trên bàn đi!"
Nhưng sau lưng bỗng vang lên một tiếng cười lạnh: "Trình Ly Nguyệt, đã lâu không gặp, dạo này thế nào rồi."
Giọng nói này khiến Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu lên ngay lập tức, chỉ thấy Lục Nhã Tình và một cô gái xa lạ bất thiện đứng trước bàn làm việc của cô.
Vẻ mặt Trình Ly Nguyệt bỗng trở nên căng thẳng, ánh mắt cũng tỏa ra độ lạnh: "Xin hỏi cô Lục tìm tôi có việc gì sao?"
Lục Nhã Tình quan sát đánh giá văn phòng bé tẹo, khóe môi nở một nụ cười trào phúng: "Chị dâu tôi nói cô làm việc ở đây, tôi không tin đâu, nhưng không ngờ cô lại lưu lạc đến nông nổi này, trở thành một nhân viên quèn của một công ty cỏn con."
Lời nói của Lục Nhã Tình chứa đầy sự chế giễu, khinh thường, mỉa mai.
Cứ như trong mắt cô ta, Trình Ly Nguyệt giống như một thứ để tiện thấp hèn vậy.
Trình Ly Nguyệt hừ lạnh, mỉm cười: "Tôi dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền, có gì đáng để mất mặt đâu, kẻ mất mặt là cô chủ như cô mới đúng! Ngồi trong nhà há miệng chờ sung, giơ tay ra có áo mặc há miệng ra có cơm ăn, có gì đáng tự hào đâu chứ?"
Năm xưa Lục Nhã Tình là tiểu như trong nhà, cứ luôn ngửa tay xin tiền của Lục Tuấn Hiên, chẳng hề có năng lực gì, thậm chí còn lười biếng nhớt thây.
Lục Nhã Tình không ngờ Trình Ly Nguyệt vừa ra tay là đâm vào chỗ đau của cô ta, mặt cô ta biến sắc, nghiến răng trừng mắt nhìn cô: "Cô nói gì? Một người bị nhà họ Lục đuổi ra khỏi cửa như cô, có tư cách gì ăn nói lung tung về tôi hả?!"
"Đừng nhắc về nhà họ Lục với tôi, người nhà họ Lục các cô, chỉ khiến tôi buồn nôn kinh tởm." Trình Ly Nguyệt tức giận lên tiếng.
Lúc trước Lục Nhã Tình vẫn không tin lời Thẩm Quân Dao nói, cả người Trình Ly Nguyệt dường như đã thay đổi, bây giờ, cô ta đã tin rồi, quả nhiên Trình Ly Nguyệt không còn là kiểu phụ nữ bị bắt nạt không nói tiếng nào như trước nữa, giờ phút này, cô ta ngồi ở đây, toàn thân toát ra một kiểu khí thế mạnh mẽ.
"Nhã Tình, nói nhảm với cô ta chi nữa! Không phải cậu nói muốn dạy dỗ cô ta sao? Cậu nói xem nên dạy dỗ cô ta thế nào?" Cô gái bên cạnh cười lạnh, nói.
Lục Nhã Tình bỗng nhiên nhìn thấy bó hoa chocolate đặt trên chiếc tủ nằm cạnh bàn, cô ta chế giễu ngay lập tức: "Chà! Còn không quên dụ dỗ đàn ông nữa à! Còn có người tặng hoa cho cô nữa cơ đấy?" Nói xong, đi đến gần bó hoa.
Trình Ly Nguyệt đang ngồi trước bàn làm việc, cách bó hoa một chiếc bàn, cô thấy Lục Nhã Tình đi gần tới nó, trong lòng hoảng hốt, nôn nóng quát lên:
"Không được đụng vào hoa của tôi."
Cô nói không được đụng vào, Lục Nhã Tình đang rầu vì không tìm được chỗ xuống tay, thứ cô nói không được chạm vào, thì cô ta càng muốn chạm vào, cô ta lập tức ôm lấy bó hoa, xoay đầu nhìn Trình Ly Nguyệt đang tức đỏ mặt bằng vẻ mặt đắc ý: "Để ý bó hoa này như thế, của người tình nào tặng đấy?"
Trình Ly Nguyệt bỗng nhiên siết chặt nắm tay, nhìn cô ta dùng tay chạm vào bó hoa này, khiến cô tức điên lên vậy, cô vội vàng nhào tới giành nó lại.
Lục Nhã Tình thấy cô để ý đến mức như thế, lập tức ném bó hoa xuống đất, sau đó dùng giày cao gót đạp mạnh hai cái, chocolate lăn ra ngoài, vài viên bị giẫm nát, còn có chú thỏ màu hồng đáng yêu sạch sẽ kia nữa, cũng bị dính một lớp bụi bẩn đen xì.
Con tim Trình Ly Nguyệt đau nhói, bỗng dưng, cô có một niềm thôi thúc điên cuồng muốn xé nát khuôn mặt của Lục Nhã Tình, cô nghĩ như thế, và cũng đã làm như thế.
Tiệm hoa nằm ở gần đây, may mà vẫn còn loại đã bó sẵn, nhân viên tiệm hoa lập tức chạy đi tặng ngay.
Trình Ly Nguyệt đang cắn môi, vắt nát óc với bức tranh chỉ vừa phác họa được một nửa. Chính vào lúc này, Đường Duy Duy lại đẩy cửa bước vào, trong tay ôm theo một bó hoa, kêu lên đầy kích động: "Chị Ly Nguyệt, người theo đuổi chị đổi kiểu chiêu trò rồi này! Không tặng hoa mà tặng chocolate và đồ chơi thỏ con! Đáng yêu quá! Chị xem thử đi."
Trình Ly Nguyệt đứng dậy, kinh ngạc nhìn bó hoa do Đường Duy Duy ôm vào, sao đó đột nhiên nhìn sang hướng tòa nhà cao lớn đối diện, ánh mắt ngạc nhiên sửng sốt.
Cung Dạ Tiêu tặng ư?
Hôm nay anh tức giận như thế, còn tặng nữa? Hay là anh ta đã đặt từ trước, sau đó tặng đúng theo giờ?
"Ôi! Bó hoa hôm nay không có thiệp!" Đường Duy Duy đặt hoa lên bàn cô: "Thiệp rơi mất rồi sao? Chắc không thể được! Nhân viên tặng hoa không thể ẩu tả như thế được!
Trình Ly Nguyệt cũng ôm bó hoa xem thử, không có thiệp, cô bỗng nhiên nhớ đến lần nào Cung Dạ Tiêu cũng đều viết thiệp, nhưng lần này không viết, có nghĩa là, mỗi ngày tặng hoa cho cô, anh đều biết, hơn nữa, còn nhớ rõ, chuyện dị ứng với phấn hoa cô nói lần trước, cho nên, hôm nay đổi lại tặng cái này.
Con tim Trình Ly Nguyệt như bị kim đâm, hơi nhói đau.
Cô ôm bó hoa, ngũ vị tạp trần.
Nhất thời chìm vào trong trạng thái ngơ ngác.
Đường Duy Duy vẫn còn đang thèm muốn ăn một viên chocolate, xem ra, Trình Ly Nguyệt rất để ý bó hoa này, vì thế, tất nhiên không nhẫn tâm phá hoại nó rồi.
Dưới tòa nhà công ty Kaman, một chiếc siêu xe màu đỏ phách lối dừng trước cửa, trong xe, Lục Nhã Tình mặc một bộ váy gợi cảm bước ra khỏi xe, bên ghế phó lái, chị em tốt của cô ta cũng bước xuống trong một bộ thời trang sành điệu.
Cô ta khoanh tay trước ngực nhìn tòa nhà cao không quá 20 tầng trước mắt, tỏ vẻ hơi khinh thường: "Đây là nơi Trình Ly Nguyệt làm việc à! Cũng quá tồi tàn rồi đó! Chẳng cao được một nửa so với tòa nhà của ba tôi!"
"Loại nhân viên quèn như cô ta, còn có thể ứng tuyển được chỗ nào chứ? Chẳng phải là kiểu công ty nhỏ hay sao!" Lục Nhã Tình hừ lạnh, tháo kính rầm xuống đi vào sảnh lớn.
Sau lưng, bạn của cô ta cũng đi vào với vẻ đầy kiêu ngạo, luôn bày ra vẻ khinh thường đối với bất kỳ thứ gì trong tòa nhà này.
"Chào cô, cho hỏi hai cô tìm công ty nào?" Tiếp tân thấy thế, cản họ lại.
Lục Nhã Tình lạnh lùng nhìn lướt qua: "Chúng tôi tìm ai chẳng lẽ lại phải hẹn trước sao?"
"Không phải, ít ra cũng có thể phiền cô đăng ký một chút chứ?"
"Không cần thiết, chúng tôi là khách hàng của họ." Vẻ mặt của Lục Nhã Tình kiêu ngạo.
Tiếp tân dù sao cũng chỉ là nhân viên làm công ăn lương bình thường, nhìn hai người này mặc toàn đồ hiệu, lại lái siêu xe đến, cô thật sự không đắc tội được, chỉ đành cười không nói gì, để mặc cho họ đi về hướng thang máy.
Vừa vào thang máy, Lục Nhã Tình liền ấn vào tầng 10, tầng của công ty thiết kế châu báu Kaman.
Khi Lục Nhã Tình bước vào, cô ta trực tiếp hỏi một nhân viên trong đó, "Xin hỏi văn phòng Trình Ly Nguyệt ở đâu?"
"Cô tìm nhà thiết kế Trình của chúng tôi có việc gì sao?"
"Tôi là khách hàng của cô ấy."
"Cô đi theo hành lang này, căn phòng số ba từ dưới đếm lên chính là nó." Nữ nhân viên không dám hướng dẫn lậu.
Lục Nhã Tình nở một nụ cười lạnh, đếm văn phòng, đến phòng thứ ba, thông qua cửa kính cô ta nhìn người phụ nữ đang ngồi ở bên trong, vừa nhìn liền nhận ra đó là Trình Ly Nguyệt.
Cô ta không thèm gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào.
Trình Ly Nguyệt đang vẽ tranh, cô cho rằng là Đường Duy Duy vào đưa tư liệu, nên cô không ngẩng đầu lên, nói: "Đặt trên bàn đi!"
Nhưng sau lưng bỗng vang lên một tiếng cười lạnh: "Trình Ly Nguyệt, đã lâu không gặp, dạo này thế nào rồi."
Giọng nói này khiến Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu lên ngay lập tức, chỉ thấy Lục Nhã Tình và một cô gái xa lạ bất thiện đứng trước bàn làm việc của cô.
Vẻ mặt Trình Ly Nguyệt bỗng trở nên căng thẳng, ánh mắt cũng tỏa ra độ lạnh: "Xin hỏi cô Lục tìm tôi có việc gì sao?"
Lục Nhã Tình quan sát đánh giá văn phòng bé tẹo, khóe môi nở một nụ cười trào phúng: "Chị dâu tôi nói cô làm việc ở đây, tôi không tin đâu, nhưng không ngờ cô lại lưu lạc đến nông nổi này, trở thành một nhân viên quèn của một công ty cỏn con."
Lời nói của Lục Nhã Tình chứa đầy sự chế giễu, khinh thường, mỉa mai.
Cứ như trong mắt cô ta, Trình Ly Nguyệt giống như một thứ để tiện thấp hèn vậy.
Trình Ly Nguyệt hừ lạnh, mỉm cười: "Tôi dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền, có gì đáng để mất mặt đâu, kẻ mất mặt là cô chủ như cô mới đúng! Ngồi trong nhà há miệng chờ sung, giơ tay ra có áo mặc há miệng ra có cơm ăn, có gì đáng tự hào đâu chứ?"
Năm xưa Lục Nhã Tình là tiểu như trong nhà, cứ luôn ngửa tay xin tiền của Lục Tuấn Hiên, chẳng hề có năng lực gì, thậm chí còn lười biếng nhớt thây.
Lục Nhã Tình không ngờ Trình Ly Nguyệt vừa ra tay là đâm vào chỗ đau của cô ta, mặt cô ta biến sắc, nghiến răng trừng mắt nhìn cô: "Cô nói gì? Một người bị nhà họ Lục đuổi ra khỏi cửa như cô, có tư cách gì ăn nói lung tung về tôi hả?!"
"Đừng nhắc về nhà họ Lục với tôi, người nhà họ Lục các cô, chỉ khiến tôi buồn nôn kinh tởm." Trình Ly Nguyệt tức giận lên tiếng.
Lúc trước Lục Nhã Tình vẫn không tin lời Thẩm Quân Dao nói, cả người Trình Ly Nguyệt dường như đã thay đổi, bây giờ, cô ta đã tin rồi, quả nhiên Trình Ly Nguyệt không còn là kiểu phụ nữ bị bắt nạt không nói tiếng nào như trước nữa, giờ phút này, cô ta ngồi ở đây, toàn thân toát ra một kiểu khí thế mạnh mẽ.
"Nhã Tình, nói nhảm với cô ta chi nữa! Không phải cậu nói muốn dạy dỗ cô ta sao? Cậu nói xem nên dạy dỗ cô ta thế nào?" Cô gái bên cạnh cười lạnh, nói.
Lục Nhã Tình bỗng nhiên nhìn thấy bó hoa chocolate đặt trên chiếc tủ nằm cạnh bàn, cô ta chế giễu ngay lập tức: "Chà! Còn không quên dụ dỗ đàn ông nữa à! Còn có người tặng hoa cho cô nữa cơ đấy?" Nói xong, đi đến gần bó hoa.
Trình Ly Nguyệt đang ngồi trước bàn làm việc, cách bó hoa một chiếc bàn, cô thấy Lục Nhã Tình đi gần tới nó, trong lòng hoảng hốt, nôn nóng quát lên:
"Không được đụng vào hoa của tôi."
Cô nói không được đụng vào, Lục Nhã Tình đang rầu vì không tìm được chỗ xuống tay, thứ cô nói không được chạm vào, thì cô ta càng muốn chạm vào, cô ta lập tức ôm lấy bó hoa, xoay đầu nhìn Trình Ly Nguyệt đang tức đỏ mặt bằng vẻ mặt đắc ý: "Để ý bó hoa này như thế, của người tình nào tặng đấy?"
Trình Ly Nguyệt bỗng nhiên siết chặt nắm tay, nhìn cô ta dùng tay chạm vào bó hoa này, khiến cô tức điên lên vậy, cô vội vàng nhào tới giành nó lại.
Lục Nhã Tình thấy cô để ý đến mức như thế, lập tức ném bó hoa xuống đất, sau đó dùng giày cao gót đạp mạnh hai cái, chocolate lăn ra ngoài, vài viên bị giẫm nát, còn có chú thỏ màu hồng đáng yêu sạch sẽ kia nữa, cũng bị dính một lớp bụi bẩn đen xì.
Con tim Trình Ly Nguyệt đau nhói, bỗng dưng, cô có một niềm thôi thúc điên cuồng muốn xé nát khuôn mặt của Lục Nhã Tình, cô nghĩ như thế, và cũng đã làm như thế.
Danh sách chương