Với cái bộ dạng và nụ cười ghê rợn đó khiến cho Thẩm Ngọc Lam không nhịn được mà hít vào luồng khí lạnh.
Cô nín thở và lấy tay che miệng, trên mặt tràn đầy sợ hãi.
Đợi cô bình ổn lại tinh thần, nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra, người phụ nữ kia trở lại hình tượng tao nhã như cũ, hơi nâng khóe miệng, cô ta bây giờ với dáng vẻ ban nãy hoàn toàn khác nhau.
Cô đột nhiên nghĩ đến Ninh Thiên Vũ không những không thích mà còn đánh giá cô ta.
Chẳng lẽ mặt này của cô ta đã bị Ninh Thiên Vũ nhìn thấy?
Trong lòng cô chợt cảm thấy đáng sợ, người lớn như cô nhìn còn thấy rất kinh khủng chứ đừng nói là trẻ con.
Nghĩ vậy cô bắt đầu lo lắng cho Ninh Thiên Vũ.
Mặc dù cô không biết Cao Nhã Uyên có thói quen quái quỷ gì nhưng rõ ràng hành vi xé rách con búp bê là vì muốn xả cơn tức giận.
Một cô gái bình thường nếu có tức giận thì sẽ khóc lóc hoặc chửi bới, cùng lắm là động tay động chân.
Những Cao Nhã Uyên làm chuyện đó dễ dàng như vậy thì rõ ràng không phải lần đầu.
Nghĩ đến cái đầu con búp bê em bé bị đứt khỏi thân, cô không khỏi nghĩ đến Ninh Thiên Vũ.
Cô ta tại sao phải cắn búp bê em bé mà không phải là cắn những vật khác?
Cô liền cảm thấy có chút bất an.
Phải mất một lúc sau khi cô ta rời đi thì cô mới chậm rãi bước ra khỏi gian phòng.
Điện thoại rung lên.
Cô cầm lên thì thấy Ninh Thiên Vũ gọi video call tới, trái tim cô run lên liền tắt cuộc gọi.
“Thiên Vũ, có việc gì vậy?” Tay cô đánh chữ có chút run rẩy.
“Mẹ nhỏ, ngày mai là sinh nhật ông nội con, con muốn mẹ cùng đi mua quà tặng ông với con có được không?”
“Ba con đầu?” Vừa rồi cô thấy rất rõ ràng Ninh Nhất Phàm nhận được cuộc gọi của Ninh Thiên Vũ.
“Ba con? Ba con bạn nhiều việc lắm không có thời gian”.
Thẩm Ngọc Lam cau mày, bạn nhiều việc, không có thời gian? Cô rõ ràng vừa mới thấy Ninh Nhất Phàm nghe điện thoại của cậu bé, xem chừng chính là đi gặp Ninh Thiên Vũ.
Quay đầu một cái cô dường như nghĩ đến điều gì, cậu bé tinh nghịch này chẳng lẽ vẫn chưa từ bỏ ý định?
“Thiên Vũ, mẹ nhỏ có chút việc rồi khả năng không đi được, hay là để bác Trương đi cùng con?"
Sau đó không có hồi âm.
Thẩm Ngọc Lam nghĩ rằng cậu bé đã bỏ cuộc.
Cô cười rồi cất điện thoại vào túi, cũng không nghĩ nhiều liền quay về phòng hóa trang.
Trong phòng hóa trang có một cô gái mập, thấy cô đi tới liền tiến lại hỏi: “Ngọc Lam, sao cô không đi tham gia bữa tiệc?”
Thẩm Ngọc Lam đặt hộp trang điểm xuống bàn rồi cầm balo cười cười: “Tôi không thích mấy chỗ đông người ồn ào, còn cô, sao cô lại không đi?” Cô thuận miệng hỏi.
“Tôi sao? Lát nữa bạn trai đến đón tôi nên tôi không đi” Trên mặt cô gái mập ngập tràn nụ cười hạnh phúc, điều này khiến cho trái tim vốn nhiều tâm sự của cô trong phút chốc khá hơn rất nhiều.
Cô gái mập thực ra cũng không mập nhưng do gương mặt bánh bao cho nên mọi người gọi cô ấy là cô gái mập.
Không những không mập mà gương mặt còn xinh đẹp, vóc dáng cũng rất tốt, tính tình thì dễ mến, vui vẻ.
Nghe cô ấy nhắc đến bạn trai, Thẩm Ngọc Lam theo phản xạ có điều kiện mà lập tức nghĩ ngay đến một anh chàng cao ráo, giàu có và đẹp trai.
“Cô đi rồi sao? Hay chúng ta đi cùng nhau” Thật ra cô chỉ hỏi theo phép lịch sự nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của cô gái mập hình như có chút thay đổi.
Cô ấy lắc đầu: "Không cần đâu, tôi còn có vài thứ cần xem lại, cô đi trước đi”
Thẩm Ngọc Lam gật đầu sau đó đi ra ngoài thì cảm thấy bụng có chút khó chịu nên bước vào nhà vệ sinh.
Lúc cô quay lại, vừa bước tới cổng công ty đã thấy cô gái mập được một người đầu trọc bế vào một chiếc xe hơi sang trọng.
Nhìn qua tuổi của tên đầu trọc kia cũng có thể làm ba cô.
Thuần khiết nhanh nhẹn như cô gái mập lại...!Hình như làm người tình hoặc kẻ thứ ba?
Điện thoại trong túi cô lại rung lên.
Cô tưởng rằng đó là cuộc gọi của Ninh Thiên Vũ..