Chương 224
Trong lòng anh vui mừng, kích động ngẩng đầu nhìn Diệp Lâm, đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Ừ, vậy tối hôm đó?”
Diệp Lâm ho nhẹ, gật đầu.
Ninh Nhất Phàm ngẩng đầu cong môi, ánh mắt tràn ngập ý cười, vui mừng như một đứa trẻ, liên tục hôn lên mặt Diệp Lâm…
Hiện giờ Diệp Lâm cảm thấy bốn năm kiên trì đều có ý nghĩa, chút đau đớn phải chịu cũng đáng giá.
Kế đó, Ninh Nhất Phàm ngồi xổm xuống nhìn Diệp Minh Tuyền: “Gọi ba đi”
Diệp Minh Tuyền lè lưỡi, ngẩng đầu kiêu ngạo: “Kẻ thay lòng đổi dạ, tôi không thèm gọi chú là ba đâu”
Tuy nói là IQ của Diệp Minh Tuyền không cao như Ninh Thiên Vũ, nhưng vẫn lanh lợi hơn những đứa trẻ đồng trang lứa nhiều, khả năng ngôn ngữ của cô bé xuất sắc đến nỗi khiến Diệp Lâm phải thở dài vì mình không bằng.
Ninh Nhất Phàm cau mày quay đầu nhìn Diệp Lâm: “Kẻ thay lòng đổi dạ ư?”
Diệp Lâm sờ sờ mũi, ngồi xổm xuống: “Diệp Minh Tuyền, sao thế?
Đây là ba của con, lúc đó ba có nỗi khổ trong lòng, không phải cố ý không cần chúng ta” Nói xong cô đứng dậy chỉ chỉ Ninh Thiên Vũ: “Còn đây là anh trai con”
Gương mặt nhỏ nhản của Diệp Minh Tuyền vẫn lạnh lùng như cũ, tay nhỏ chỉ chỉ Ninh Nhất Phàm, tâm mắt lại đặt trên người Ninh Thiên Vũ: “Hai người các người đều là kẻ thay lòng đổi dạ, đều xấu xa”
Suy nghĩ rồi lại nhìn Ninh Nhất Phàm: “Lúc mẹ sinh cháu suýt tí đã chết, khi đó chú ở đâu? Mẹ cháu liều mạng làm việc để nuôi cháu, chú ở đâu? Lần trước cháu còn thấy chú hung dữ với mẹ, chú đối xử với mẹ chẳng tốt chút nào, muốn cháu gọi chú là ba à, không có cửa”
Nói xong dắt tay Diệp Lâm: “Mẹ, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, đừng quan tâm bọn họ, toàn là người xa lạ.” Tay Ninh Nhất Phàm cứng đờ giữa không trung, anh nhíu chặt mày, rất lâu sau đó mới để tay xuống.
Cô sinh con suýt chết? Liều mạng làm việc để nuôi con? Cuối cùng mấy năm nay cô chịu bao nhiêu cực khổ rồi?
Sau khi ăn cơm xong, ba Ninh gọi Ninh Nhất Phàm đến phòng sách.
Vào chưa bao lâu đã nghe thấy tiếng thứ gì đó vỡ từ trong phòng truyền ra.
“Chuyện này, con xem như lần trước đó cô ấy đã từng cứu con một mạng, đừng truy cứu nữa” Ba Ninh nói xong thở hổn hển mấy hơi.
Nhìn người đàn ông hơn năm mươi tuổi trước mắt ăn nói qua loa như vậy, ánh mắt Ninh Nhất Phàm lạnh đi: “Lẽ nào trong mắt ba, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ?” Anh xoa trán, nếu người đàn ông đứng trước mặt này không phải ba mình, thật sự anh không dám bảo đảm mình sẽ làm ra chuyện gì.
Trước tiên không nói đến chuyện của Ninh Thiên Vũ, nhưng bốn năm nay, cả nhà bọn họ gánh chịu biết bao nhiêu vì lời bịa đặt của Cao Nhã Uyên, đã đủ để Cao Nhã Uyên đền mạng.
Cô ta có ơn với anh, nhưng thời khắc đó, phần ơn tình này đã kết thúc hẳn hoi rồi.
Ba Ninh chỉ tay, tức giận trả lời: “Sao, vẫn chưa xong ư?”
“Chẳng lẽ ba không cảm thấy chuyện này kỳ lạ à?”
“Kỳ lạ gì, ba nói đừng truy cứu chuyện này nữa, chẳng lẽ con nghe không hiểu à?” Rõ ràng ba Ninh đã hết kiên nhãn.
Đột nhiên bầu không khí trong phòng sách cứng đờ.
“Con muốn hỏi ba, ba, vì sao bao nhiêu năm như vậy, cô ta không thể sinh con, ba không nói con biết, ngược lại còn giúp bọn họ? Thật sự chỉ là vì báo ơn sao?” Vẻ mặt Ninh Nhất Phàm tối lại, hơi thở quanh người khiến người ta rụt rè, dựa và hiểu biết của anh đối với ba, tuyệt đối không thể chỉ đơn giản là vì báo ơn.
Lúc ba còn trẻ, làm việc cũng quen thói ác độc, tuy nói biết ơn nhà họ Dao cứu anh, nhưng tính cách của ông ấy, tuyệt không thể nào lấy dòng máu của nhà họ Ninh ra trả ơn được.
“Ninh Nhất Phàm, con muốn làm phản phải không?” Ba Ninh dùng sức ném dụng cụ mài mực trên bàn xuống đất, phát ra tiếng vang dữ dội.
Mấy năm nay hai ba con rất ít khi cãi nhau như vậy.
Tiếng động khiến Hà Như Vân đi trước cửa nghe thấy, bà ấy mở cửa xông vào.
Sau khi ba Ninh thấy bà ấy, rõ ràng trong mắt lóe lên chút bối rối, sau đó bình tĩnh đi qua: “Như Vân, bà vào đây làm gì?”