Trầm Tịch Dương ngóng đợi món bánh hoa quế cựcphẩm từ trưa, kết quả tới tận chiều tà cô vẫn chưa được nếm thử- dù làmột miếng bánh nhỏ.

Dù cô có tha thiết vuốt lông ngựa Mạc đại boss, kết quả người ta không thèm mảy may tới cô.

Cả Khanh bảo bối hay Tiểu Vân luôn dính cô không rời cũng thế, bỏ rơi côkhông thương tiếc, ba người họ còn đang thần thần bí bí vụng trộm làmđiều gì đó.

Bịcả thế giới ruồng bỏ, Trầm Tịch Dương nhất thời buồn chán nằm dài trênghế trúc, dõi mắt ra xa ngắm nhìn cảnh hoàng hôn trên biển, miệng bângquơ vài câu hát đang hot trên mạng xã hội.

"Nhóc con, chúng ta đi tắm biển."

Trầm Tịch Dương không buồn phản ứng, hừ lạnh, "Em không phải con chó nhà anh, gọi đến là đến, đuổi đi là đi!"

Hiếm thấy khi trông thấy bộ dáng xù lông này của mèo nhỏ, Mạc Tu Nghiêu cốcnhẹ lên trán cô, bật cười, "Từ bao giờ mà em ăn dấm chua với cả con mình thế này ?"

Trầm Tịch Dương:..............

Mạc Tu Nghiêu lại tiếp tục xoa đầu cô, "Mèo nhỏ, giờ lại còn cỏ cả vị cay là thế nào nhỉ ?"

Trầm Tịch Dương:...............

Nói đoạn anh lại ghé sát vào tai cô, phả nhẹ một hơi, "Bất quá anh lại thích ăn mặn cơ..... Phải làm sao đây....?"

Trầm Tịch Dương, "Anh muốn ăn đấm không ?!!"

"Nhan sắc yêu nghiệt dường này của phu quân, em lỡ sao ?"

Trầm Tịch Dương đã nóng tới mức uống cạn cả nước sông Hoàng Hà, tên thần kinh gợi đòn thiếu muối này!!!!

Nhưng nghĩ lại những lời ban nãy của Tiểu Vân, cô không tài nào xuống taynổi. Hai chữ "cô độc" như gieo vào trong trái tim cô hạt mầm rồi sau đóbén rễ dần khắc sâu vào tâm khản.

Được rồi, trước kia cô cũng từng đi làm gián điệp, nhẫn nhịn chút thôi mà,Trầm Tịch Dương tự nhủ rồi đẩy Mạc Tu Nghiêu ra, vào trong phòng thayđồ.

Cuối chiềunước biển vừa độ ấm, không gay gắt như ban trưa, cũng không lạnh nhưbuổi sáng, là thời điểm vô cùng lý tưởng để tắm biển.

Nói vậy chứ chỉ có ba cha con nhà kia tắm thôi, còn Trầm Tịch Dương ngồi trên bờ cát dài, rảnh rỗi xây lâu đài cát.

Lâu nay bảo bối luôn làm ra bộ dáng ông cụ non làm Trầm Tịch Dương suýt nữa quên rằng bé chỉ mới năm tuổi.

Trầm Tịch Dương chợt nảy ra ý tưởng muốn lưu giữ thời khắc ấm áp này lại, cô cầm lấy di động nháy liên hồi.

Không thể không công nhận giá trị nhan sắc của ba mẫu ảnh này thật cao, côchỉ là tay mơ chụp ảnh, thế mà khi lên hình còn đẹp hơn tranh vẽ, dướibầu trời hoàng hôn đỏ rực, người đàn ông cùng hai đứa trẻ một trai mộtgái té nước vào nhau, ai nấy đều mang trên môi nụ cười hạnh phúc.

"Mèo nhỏ, ra đây nào!"

"Cô xinh đẹp chơi cùng Tiểu Vân đi!"

Trầm Tịch Dương mỉm cười vẫy tay chào ba cha con, vốn định đặt di động xuống thì màn hình điện thoại xuất hiện tin nhắn.

"Cyrin còn sống, hắn đã đến nước X. Dương, thời gian này ra ngoài cẩn thận, chú ý an toàn, hắn sẽ tìm em báo thù."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện