Ngọc Tử San lòng bàn tay rỉ đầy mồ hôi, chết tiệt, cô ta đã cố tình thuliễm mình lại, để không ai chú ý tới mình, kết quả vẫn bị người ta lôira!!

Thật ra cũng không trách gì người kia, đều tại Ngọc Tử Sankhông khác Bằng Nhược Ái là bao, đức hạnh thật kém, kéo theo chỉ số thùhận của mọi người! Cái này gọi là gieo nhân nào- nhận quả nấy!

"Phải đó, cô còn không mau xin lỗi người ta...."

"Tôi thấy vị tiểu thư đây căn bản khinh thường lời xin lỗi của cô ta, trực tiếp biến khỏi đây là được rồi!"

"Haha, cái này cũng quá mất mặt quá đi!"

Ngọc Tử San càng lúc càng bối rối, nếu cứ tiếp tục sau này cô ta sao còn mặt mũi xuất hiện trước mặt giới thượng lưu? Sao có thể làm dâu Doãn giađây? Ngọc Tử San nhìn về phía Kính Thiên Dương cầu xin sự giúp đỡ, chỉcần Kính Phó tổng mở lời, Đường Bắc Diệp sẽ nể mặt cô ấy mà bỏ qua!

Kính Thiên Dương mắt nhắm tai ngơ coi như không biết gì. Ngọc Tử San đã làquân cơ chết, vũng bàn này cô ta tuyệt không nhúng chân! Chỉ là một conhát cô ta cần phải để ý chắc? Ngọc Tử San bặm môi, thấy bên phíaKính Thiên Dương không có tác dụng, lại nhìn về phía Doãn Tử Du. Nếukhông phải vạn bất đắc dĩ, cô ta sẽ không cầu cứu anh ấy.

"Đườngtổng có thể bán cho Doãn mỗ một cái nhân tình?" Doãn Tử Du lúc này cũngkhông thể bàng quan, ai bảo hôm nay anh ta đưa Ngọc Tử San đến với tưcách bạn nhảy của mình chứ? Vẫn biết cô ta ngu, chỉ là không ngờ ngu đến mức này.

Đường Bắc Diệp nhếch môi nói, "Không biết một cái nhân tình của Doãn nhị công tử đáng giá bao nhiêu?"

Doãn Tử Du cười cười, Đường Bắc Diệp không dễ chơi, đành phải quay sang phía Trầm Tịch Dương nháy mắt, "Không biết vị tiểu thư đây nghĩ sao?"

Nghĩ sao? Đừng tưởng cô không biết từ đầu tới cuối Doãn Tử Du này đều đứngtrên hành lang quan sát hết thảy, muốn mượn tay Ngọc Tử San trừng trịcô, chỉ không ngờ bị cắn ngược lại! Muốn cô buông tha sao? Không- có-khả- năng!

"Bảo Ngọc Tử San cút!"

"Cô, cô, cô....." Ngọc Tử San trợn mắt khó tin, vậy mà cô ta dám chống lại Tử Du!

Cô gái trẻ khi nãy đứng bên cạnh Trầm Tịch Dương đắc ý nói, "Cô cái gì mà cô! Ngọc Tử San à, cô còn không mau cút đi!"

Ngọc Tử San lúc này đã cùng đường, hung hãn chỉ tay vào mặt Trầm Tịch Dương, "Loại gái điếm như cô có tư cách gì lên mặt với tôi? Chẳng phải cũngchỉ dựa vào thân thể lên giường với đàn ông hay sao? Còn tự cho mìnhthanh cao? Cô nghĩ hạng người như cô mua được đồ của JA sao? Dựa vàokhuôn mặt có chút dễ nhìn rồi quyến rũ Đường tổng, Đường tổng à, anhđừng để loại con gái ti tiện này lừa dối...."

Trầm Tịch Dương tựnhủ về nhà cô nhất định phải xem lịch hôm nay là ngày gì, bản cô nươngmuốn yên tĩnh, tại sao cứ xông ra vài con chó dại, đã thế còn cắn mãikhông buông!

"Ah, muốn lên được giường với Đường tổng cũng cần có bản lĩnh đấy! Cô lên được chắc?" Lời vừa nói ra, Trầm Tịch Dương chợtcảm giác sống lưng ớn lạnh, tựa như bị ai đó xuyên thấu....

Đối với khí thế của Trầm Tịch Dương, Ngọc Tử San hoảng sợ lùi về sau một bước, "Cô... cô không biết xấu hổ!"

Trầm Tịch Dương sải bước đôi chân dài, cười gằn, "Cô tự xem lại bản thânmình đi! Chó chê mèo lắm lông! Cả giới giải trí không ai không biết côđi lên bằng cách nào! Chỉ là..... cô đã sai! Đáng lẽ ra cô- không- nên-chọc- đến- tôi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện