Thế là chiều hôm đó cô không tình nguyện bị anh kéo tới trung tâm thương mại toàn là vào những cửa hàng lớn từ cửa hàng này tới cửa hàng khác từ quần áo tới trang sức rồi sang giày dép. Ban đầu cô vẫn bình thường chỉ là không tình nguyện một chút thôi không tỏ bất kì một thái độ gì khó chịu nhưng mà tới khi cô bị anh xoay như một con chong chóng đi mấy vòng rồi nhưng vẫn còn chưa chọn được gì thì cô không kìm lại được nữa nổi nóng.

" Giám đốc rốt cuộc anh muốn như thế nào hả?" Cô rốt cuộc không nhịn được nữa mà hét lên với anh. Ban đầu anh hơi nhíu mày nhưng có vẻ hiểu ý cô nên im lặng sau một lúc lại lên tiếng.

" Không có ý gì cả chỉ muốn chọn một cái gì đó thật đẹp thôi." Nghe thấy anh nói vậy cô liền lầm bầm trong miệng. " Anh có ý thì có, rõ ràng còn để thứ trong lòng chắc là chuyện tối qua người gì đâu mà nhỏ nhen dễ sợ." Mặc dù cô nói rất nhỏ nhưng hình như anh nghe được đành hỏi cô.

" Cô nói cái gì, nói to lên đi cũng đâu phải trưa cô chưa ăn cơm."

" Tôi nói là anh không có ý gì thì cũng nên nghĩ cho tôi với chứ? Anh nhìn chân tôi xem, nó sưng lên hết rồi còn mất một mảnh da nữa." Cô nhìn xuống chân mình thầm than, mặc dù ngày nào cô cũng đi nhiều nhưng không có ngày nào nhiều như hôm nay chạy tới chạy lui giữa các phòng rồi chuyện bị tài liệu họp rồi đi đi lại lại chiều hôm nay còn đi với anh ta nhưng cả cái trung tâm thương mại rộng lớn thế này mà còn chưa chọn được một bất cứ thứ gì. Nghe cô nói vậy anh liền nhìn chân cô, mắt anh đảo qua đảo lại một hồi chỗ đó liền trầm ngâm nhìn cô hỏi.

" Có đau lắm không? Có tới mức không đi được không?"

" Đau thì đau nhưng mà không tới mức không đi được."

" Vậy thì ổn tháo giày ra đi." Nghe anh nói vậy trong lòng cô trào dâng một cảm xúc ngọt ngào chẳng lẽ giống trong phim anh sẽ cõng cô sao, sau đó mối tình của họ chớm nở nhưng có vẻ cô vẫn còn vui mừng quá sớm vừa cởi giày ra, anh liền ra lạnh cho cô.

" Cầm giày lên, đi chân trần có lẽ dễ chịu hơn chút." Thấy cô đứng bất động không nói gì anh liền nói thêm.

" Chẳng lẽ cô bất mãn với đôi giày này? Vậy tôi sẽ vứt đi." Còn chưa dứt lời thì đã thấy cô cúi xuống cầm đôi giày của mình trên tay. Nói vứt làm sao vứt được gần một triệu của cô đấy. Nhưng mà không phải trên phim ảnh giám đốc sẽ đều thoa thuốc cho nhân viên rồi hỏi có đau không sao? Sao đối với cô lại một tình trạng khác như thế này. Đúng là cô bảo cũng không dễ ăn mà.

Cô cầm theo đôi giày cao gót năm phân của mình lung la lung lẳng đi sau anh. Lại đi thêm mấy vòng nữa nhưng lại cho có gì vào mắt anh cả. Cô cũng chính vì không chịu được nữa liền lên tiếng.

" Giám đốc anh hà gì phải kén chọn như vậy, tôi thấy bộ nào cũng ổn mà."

" Cô thấy thì đã sao? Chỉ cần tôi thấy xấu là không được."

" Nhưng hình như là tôi mặc chứ đâu phải anh mặc."

" Cô mặc nhưng mà mặt tôi, tôi mất mặt chứ cô đâu mất mặt cô có chút gì gọi là tiếng tăm đâu." Cô cứ lần lượt bị anh đả kích tới lần này đến lần khác.

" Anh còn như vậy nữa là tôi về, nói lại với bác gái tôi không tới được cho tôi xin lỗi." Cô vừa đi xoay lưng bước đi thì đã bị anh kéo vào một cửa hàng gần đó.

" Lấy cho tôi mẫu kia."

" Vâng ạ."

Cô nhìn mẫu váy trên tay cô nhân viên rồi nhìn vẻ mặt cô nhân viên còn đang nín cười thì cô dùng vẻ mặt không thể tin nổi nhìn anh.

" Anh chắc chắn là mẫu kia hay sao?"

" Ừm làm sao?" Anh còn hỏi làm sao hiện tại cô còn muốn được chết lâm sàng tại chỗ. Tại sao cô lại không biết thẩm mỹ của anh ta lại tồi tệ như vậy.

" Anh mà lấy mẫu kia thì anh mặc đi nhé tôi không mặc đâu." Cô không kìm được liền nói thẳng với anh. Anh nhíu mày nhìn cô sau đó không thấy câu trả lời liền lên tiếng.

" Làm sao? Chẳng phải rất bình thường hay sao? Tôi thấy mẹ tôi cùng với mấy bà gì bạn mẹ ấy hay mặc vậy mà?" Đấy anh dùng cái gu thẩm mỹ người già để gắn lên người cô.

" Bình thường?" Cô khó hiểu nhìn anh, nhưng hoa tiết hoa lá to đùng còn kiểu cách như những thập niên tám mười còn là màu hồng cánh sen. Cô thật sự muốn bỏ về ngay lập tức mà. Hỏi sao toàn bộ mấy cửa hàng đi qua anh không cảm thấy ưng ý bộ nào thảo nào là gu thẩm mỹ của anh lại nặng như vậy

" Anh gắn mắn những cô bác sáu bảy mươi tuổi lên một người con gái xuân xanh hai sáu hai bảy tuổi như tôi? Anh thấy những cô bạn cùng trang lứa hay những con nàng trong công ty hay là những đại minh tinh những cô gái hay theo đuổi anh chưa? Anh thấy gu ăn mặc của họ thế nào?"

"Không biết. Chưa từng để ý qua."

"..." Giám đốc tôi xin chắc có lẽ cả cuộc đời này anh cô độc. " Vẫn nên là để tôi tự chọn thì hơn." Cô đưa mắt nhìn toàn bộ cửa hàng rồi quyết định lấy một chiếc váy đuôi cá, ngực hơi khoét sâu để lộ lưng trần. Cô không thử liền lấy theo size của cô rồi thanh toán. Bây giờ cô muốn về nhà để bù đắp cái chân tổn thương của cô. Cô còn định xin về trước thì anh lại kéo cô sang cửa hàng trang sức, rồi giày cao gót lần này những thứ này đều là anh chọn, phát hiện ra thẩm mỹ có tăng lên hơn chút ít.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện