Mộ Tư Phàm ngồi không yên được, vợ yêu đã đi 30" rồi mà vẫn chưa quay lại. Tiếng nhạc thỳ ồn ào, chìm trong màn đêm chỉ vài ánh đèn. Điều đó khiến anh khó mà nhìn thấy cô.

Thoạt sau, Hứa Mỹ Lệ khuôn mặt đẫm nước mắt, nói to áp đảo cả tiếng nhạc:"Mọi người hãy làm chủ cho tôi".

Đúng vậy, tiếng nhạc ngừng hẳn đi, cả gian phòng đều xì xào to nhỏ. Tất cả ánh mắt đều dồn về phía cô ta. Thuận vậy,cô ta tiếp tục nói:"Hôn phu của tôi, anh ấy,anh ấy lại ngủ cùng cô gái khác ngay ngày đính hôn,huhuhu".

Tiếng khóc thảm thương đã đánh thức sự thương cảm của mọi người, họ bàn tán.

"Không phải chứ, mới đính hôn mà đã ngoại tình rồi".

"Đúng nha..nhỡ khi cưới nhau rồi chắc dẫn tình nhân về luôn.."

"Mà không biết con hồ li tinh đó là ai nữa".

Hứa Mỹ Lệ thầm vui trong lòng, ánh mắt hiện lên vẻ đau lòng. Sau đó cô ta đứng dậy đi phía căn phòng của Ức Trai và cô. Những người ở đó cũng ngầm thắc mắc mà đi theo.

- Cạch.

Cánh cửa hiện ra, người con gái với gương mặt kiều diễm trên giường lộ ra làn da trắng nõn, được người đàn ông ôm chặt lấy. Hứa Mỹ Lệ nhếch mép nhưng chẳng ai nhìn thấy.

Con ngươi của Mộ Tư Phàm thu trọn hình ảnh đó vào, bàn tay siết chặt khuôn mặt lạnh tanh không tia cảm xúc, đi đến nắm lấy Ức Trai đánh tới tấp. Đến lúc anh ta tỉnh dậy thỳ đã ăn trọn quả đấm của anh..

Vẫn chưa hả giận, Mộ Tư Phàm đánh mạnh hơn, cú đấm có thể giết chết người. Hứa Mỹ Lệ đứng bên cạnh không khỏi sợ hãi.

Tiếng theo,cô ta đi lại giường kéo tấm chăn xuống, thân thể trắng ngần của cô hiện ra làm những người đàn ông gần đó nuốt nước bọt.

"Ưm...đầu mình đau quá"_Mục Lạc Anh lờ mờ tỉnh dậy, cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt nhìn mình, lại nói cơ thể cô có chút lạnh,nhùn xuống thỳ thấy cả người chỉ còn bộ đồ lót.

Cả người Mục Lạc Anh đông cứng lại. Chỉ biết kéo tấm chăn che đi cơ thể.

"Không ngờ hồ li tinh là Mộ phu nhân".

"Cô ta cũng ghê gớm thật...đã có Phàm chủ tịch rồi mà còn quyến rũ người đàn ông khác".

"Người đời có câu,đừng nên nhìn bề ngoài mà đánh giá, tôi cứ tưởng cô ta là người thuần khiết lắm, ái chà chà..."

Nghe những lời đó, Mục Lạc Anh xấu hổ không dám ngước mặt lên, còn Mộ Tư Phàm trao cho họ ánh mắt như muốn giết người, lạnh lùng:"Các người mau cút hết khỏi đây cho tôi".

Thế là họ ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh.Giờ trong phòng chỉ còn bốn người.

Mục Lạc Anh vẫn nắm chặt tấm chặt, vô tội:"Tư Phàm, em không làm gì có lỗi với anh cả".

Mộ Tư Phàm cười lạnh:"Mục Lạc Anh, cô đừng làm tôi thêm chán ghét nữa".

Mục Lạc Anh đổi giọng:"Anh đang nói gì vậy? Anh cư nhiên lại tin họ ".

Mộ Tư Phàm cười mỉa mai:"Còn giả vờ không hiểu, cô khiến tôi thật ghê tởm".

Hai tai Mục Lạc Anh cứ ù ù, không muốn nghe nữa, cầm lấy chiếc váy dưới sàn chạy thật nhanh vào nhà tắm.

Hứa Mỹ Lệ vẫn đứng đó, xem vỡ kịch này, Ức Trai bị đánh đến ngất đi. Một lúc sau cô bước ra.

Mục Lạc Anh đứng thẳng người, nhìn anh và Hứa Mỹ Lệ bằng ánh mắt lạnh thấu xương:"Hứa Mỹ Lệ, là cô làm việc này phải không?".

Hứa Mỹ Lệ giả vờ uất ức noí:"Tôi không có làm gì cả,tôi còn nhớ lúc nãy cô bảo tôi gọi Ức Trai đến cho cô,giờ lại đỗ tội lên người tôi".

Mộ Tư Phàm có phần tin lời nói cô ta, đúng lúc nãy anh nhìn thấy Hứa Mỹ Lệ nói gì đó với Ức Trai rồi Ức Trai rời đi. Mà thời điểm đó, cô đi vệ sinh thật khiến người ta nghiên ngờ mà.

Mục Lạc Anh nhìn gương mặt Mộ Tư Phàm đang suy tư gì đó, mỉm cười chua xót:"Anh tin lời cô ta nói".

Mộ Tư Phàm nói:"Mục Lạc Anh cô đừng tỏ ra vô tội nữa, lúc đi dự buổi tiệc này cô cứ khăng khăng bảo tôi đi, thử hỏi tôi có tin cô không?".

Cô muốn anh đi, vì cô muốn điều tra thêm về cái chết của Hứa Minh Trì! Nhưng thật không ngờ lại lọt vào cái bẫy mà Hứa Mỹ Lệ sắp đặt ra.

Mục Lạc Anh cười lạnh trên sự đau đớn:"Haha, anh lại một lần nữa khiến tôi đau lòng, đau đến mức tôi chỉ muốn moi trái tim này ra ".

Mộ Tư Phàm mặt chẳng biến sắc:"Đừng làm tôi chán ghét nữa, mau cút đi từ nay chúng ta đường ai náy đi"

Trái tim cô như có hàng nghìn con dao đâm thẳng vào, những giọt nước mắt rơi xuống:"Lúc trước tôi cứ tưởng mình sẽ hạnh phúc sống bên anh, anh nói anh sợ mất tôi, nói sẽ yêu tôi sẽ bảo vệ chăm sóc tôi, nhưng hôm nay, tôi lại bị anh hất hủi, bị hãm hại một cách không thể minh oan, khi hai chữ tin tưởng đã mất đi..".

"Đủ rồi, đứng nói mấy lời vô ích nữa ".

"Mộ Tư Phàm, xem như đời này tôi sai khi tôi yêu anh đi! Như anh nói, hai ta đường ai náy đi sau này đừng làm phiền cuộc sống của nhau nữa".

Mộ Tư Phàm quay người phất tay:"Cút, cút ngay cho tôi, thật chướng mắt".

"Trong tình yêu nếu như không có sự tin tưởng thỳ mãi mãi vẫn không có được hạnh phúc ".

Mục Lạc Anh gạt đi nước mắt, đi phớt ngang người anh, mũi thơm vẫn thoang thoảng trong mũi anh. Nhìn theo bóng lưng gầy gò ấy anh có chút đau lòng.

Nhưng lần này, anh đã tin tưởng nhầm người rồi, một người phản bội.

Hứa Mỹ Lệ nhìn một màn đẫm nước mắt không khỏi vui sướng. Đi lại gần anh:"Tư Phàm đừng buồn nữa, anh còn có em mà".

Mộ Tư Phàm mất đi lí trí, nắm chặt người Hứa Mỹ Lệ, bàn tay cởi từng cúc áo trên người, sau đó là kéo phần dây sau lưng Hứa Mỹ Lệ. Lúc sau cả cơ thể của Hứa Mỹ Lệ hiện ra, bộ đồ lót ren hồng quyến rũ. Mộ Tư Phàm mất kiểm soát hôn lấy môi cô ta, sưng tấy lên. Mùi nước hoa nồng nặc sộc vào mũi anh, bất giác anh cau mày buông cô ta ra,chỉnh lại quần áo rồi rời đi. Để lại Hứa Mỹ Lệ hụt hẫn nắm chặt tay nhìn theo.

- -----------

Mém chút nữa là mk viết H cho Mộ Tư Phàm và Hứa Mỹ Lệ rồi ( * " *).

*^O^* TÌ BÀ PHIÊU BẠC
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện