Mục Lạc Anh vội vàng lái xe đến Phàm thị.
Bước chân hiên ngang, nhân viên không những không cảm thấy ghét cô mà ngược lại khi thấy cô, họ còn cúi chào một cái.
Cô không kiêu ngạo, vẫn mỉm cười gật đầu, đi thẳng lên phòng Mộ Tư Phàm.
- Cốc cốc
"Vào đi"_giọng nói có phần băng lãnh của anh vang ra.
"Chào anh, anh có phải là Mộ Tư Phàm không?"_cô trêu anh.
Nghe tiếng vợ yêu, biết ngay người nào đó muốn chọc mình, liền phối hợp theo. Không nhìn cô:"Cô giao cơm phải không?".
Hừ! Mộ Tư Phàm, anh cũng biết đùa sao? Tên băng lãnh ngàn năm thối.
"Anh muốn ăn không?"_cô không trêu anh nữa, đặt cơm lên bàn, ngồi xuống ghế sofa. Môi Tư Phàm biết cô không đấu lạnh mình, vui vẻ đứng dậy đi về phía cô.
Cô cẩn thận lấy thức ăn ra,:"Anh ăn đi".
Mộ Tư Phàm làm nũng, dựa đầu vào lòng ngực của cô.
Như cảm nhận được đôi gò bồng đang di chuyển theo hành động của anh. Cả cơ thể Mộ Tư Phàm nóng rực, tràn đầy dục vọng. Cô hiển nhiên nhìn ra điều đó, gạt anh ra.
"Đừng quấy"_cô nhíu mày, đánh nhẹ vào bàn tay của anh.
"Em đút anh ăn đi".
"Anh không phải trẻ con".
"Nhưng ở bên em, anh luôn luôn là trẻ con".
Mục Lạc Anh:"..............."
"Bảo bối, em ngại sao?"..
"Hừ! Tên mặt dày nhà anh, suốt ngày chỉ ăn hiếp em"_cô quay mặt sang chỗ khác,giận dỗi.
"Anh nào có, thôi ăn đi, anh đút em, A...."_anh đưa thức ăn lên, lấy tay mình xoay mặt cô lại.
Tưởng rằng, Mộ Tư Phàm đút cô bằng đũa, ai ngờ anh ăn lấy thức ăn, rồi đưa vào miệng cô. Cô mở to mắt nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng bị Mộ Tư Phàm gặm lấy môi không buông, cứ thế mà làm cô như điên đảo.
"Ưm, ưm, Tư...Phàm, buông.....ra,ưm"_cô kêu lên vài tiếng.
Không muốn vợ yêu khó chịu, Mộ Tư Phàm từ từ buông đôi môi ngọt ngào của cô.
Hai má cô đỏ ửng lên, tim đập nhanh hơn bình thường. Cứ mỗi lúc cùng Mộ Tư Phàm hôn, cô đều như vậy.
Có lẽ, bây giờ trái tim nhỏ bé của cô đã bị người đàn ông này chiếm giữ.
Một lát sau, hai người ăn xong, cô không nén lại mà rời khỏi. Mộ Tư Phàm buồn bã mà chẳng biết làm gì.
Khi vừa ra khỏi Phàm thị, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, cô nhanh chóng bắt máy:"Alo, Tiểu Khuê, chuyện gì?".
"Chuyện lần trước, cậu nhờ mình điều tra về Triệu Nặc Ân, mình điều tra xong rồi".
"Vậy gặp nhau chỗ cũ".
"Ừm, chờ mình 20" ".
Triệu Nặc Ân, nếu để tôi biết anh muốn hại Phàm thị và Mộ Tư Phàm, tôi sẽ không tha cho anh!!
- -------
Bước chân hiên ngang, nhân viên không những không cảm thấy ghét cô mà ngược lại khi thấy cô, họ còn cúi chào một cái.
Cô không kiêu ngạo, vẫn mỉm cười gật đầu, đi thẳng lên phòng Mộ Tư Phàm.
- Cốc cốc
"Vào đi"_giọng nói có phần băng lãnh của anh vang ra.
"Chào anh, anh có phải là Mộ Tư Phàm không?"_cô trêu anh.
Nghe tiếng vợ yêu, biết ngay người nào đó muốn chọc mình, liền phối hợp theo. Không nhìn cô:"Cô giao cơm phải không?".
Hừ! Mộ Tư Phàm, anh cũng biết đùa sao? Tên băng lãnh ngàn năm thối.
"Anh muốn ăn không?"_cô không trêu anh nữa, đặt cơm lên bàn, ngồi xuống ghế sofa. Môi Tư Phàm biết cô không đấu lạnh mình, vui vẻ đứng dậy đi về phía cô.
Cô cẩn thận lấy thức ăn ra,:"Anh ăn đi".
Mộ Tư Phàm làm nũng, dựa đầu vào lòng ngực của cô.
Như cảm nhận được đôi gò bồng đang di chuyển theo hành động của anh. Cả cơ thể Mộ Tư Phàm nóng rực, tràn đầy dục vọng. Cô hiển nhiên nhìn ra điều đó, gạt anh ra.
"Đừng quấy"_cô nhíu mày, đánh nhẹ vào bàn tay của anh.
"Em đút anh ăn đi".
"Anh không phải trẻ con".
"Nhưng ở bên em, anh luôn luôn là trẻ con".
Mục Lạc Anh:"..............."
"Bảo bối, em ngại sao?"..
"Hừ! Tên mặt dày nhà anh, suốt ngày chỉ ăn hiếp em"_cô quay mặt sang chỗ khác,giận dỗi.
"Anh nào có, thôi ăn đi, anh đút em, A...."_anh đưa thức ăn lên, lấy tay mình xoay mặt cô lại.
Tưởng rằng, Mộ Tư Phàm đút cô bằng đũa, ai ngờ anh ăn lấy thức ăn, rồi đưa vào miệng cô. Cô mở to mắt nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng bị Mộ Tư Phàm gặm lấy môi không buông, cứ thế mà làm cô như điên đảo.
"Ưm, ưm, Tư...Phàm, buông.....ra,ưm"_cô kêu lên vài tiếng.
Không muốn vợ yêu khó chịu, Mộ Tư Phàm từ từ buông đôi môi ngọt ngào của cô.
Hai má cô đỏ ửng lên, tim đập nhanh hơn bình thường. Cứ mỗi lúc cùng Mộ Tư Phàm hôn, cô đều như vậy.
Có lẽ, bây giờ trái tim nhỏ bé của cô đã bị người đàn ông này chiếm giữ.
Một lát sau, hai người ăn xong, cô không nén lại mà rời khỏi. Mộ Tư Phàm buồn bã mà chẳng biết làm gì.
Khi vừa ra khỏi Phàm thị, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, cô nhanh chóng bắt máy:"Alo, Tiểu Khuê, chuyện gì?".
"Chuyện lần trước, cậu nhờ mình điều tra về Triệu Nặc Ân, mình điều tra xong rồi".
"Vậy gặp nhau chỗ cũ".
"Ừm, chờ mình 20" ".
Triệu Nặc Ân, nếu để tôi biết anh muốn hại Phàm thị và Mộ Tư Phàm, tôi sẽ không tha cho anh!!
- -------
Danh sách chương