- Xuống xe!
Cách Hiên muốn đuổi Cách Cổ Lạp xuống. Cô không nói gì.
Nhiếp Lạc Dật nhanh như cắt rút từ trong túi ra một khẩu súng dí sát vào đầu của Cách Hiên. Hắn không quan tâm người đàn ông này và cô có cái quan hệ gì. Miễn là làm sao đến được địa điểm mà họ cần đến là được.
Bị dí súng vào đầu, Cách Hiên có chút hoảng sợ.
\- Cách Cổ Lạp!
Nhưng Cách Cổ Lạp vẫn điềm nhiên không lên tiếng. Nhiếp Lạc Dật tiếp tục nói, tay đã hạ chốt an toàn xuống.
\- Sân vận động đua xe, chỉ cần đưa chúng tôi đến đó, sẽ thả anh đi. Còn không... Viên đạn này sẽ ghim vào đầu anh!
Tuy tức giận nhưng Cách Hiên bất đắc dĩ làm theo lời của Nhiếp Lạc Dật. Anh ta không biết đứa em gái này của anh ta nhặt được thằng nhóc này ở đâu nhưng điều quan trọng hơn là thằng nhóc này... Không phải dạng vừa.
Cách Hiên lái xe thẳng đến sân vận động. Hôm nay là cuối tuần nên sân vận động khá đông người tới đua xe, nhất là các vị thiếu gia tiểu thư nhà giàu. Cách Cổ Lạp nhanh chóng xuống xe trước, Nhiếp Lạc Dật lúc này rút súng lại rồi cùng cô nhanh chóng đi tìm người.
Hai người đi lên khán đài ngồi quan sát tình hình, Nhiếp Lạc Dật chợt lên tiếng về phía của cô.
\- Chính là ông ta, người mà đang nói chuyện với người nhân viên nam kia.
\- Nhóc chắc chứ?
\- Ông ta hay đến nhà tôi, đương nhiên tôi chắc.
Theo trí nhớ của Nhiếp Lạc Dật, người đàn ông đó là Phong Hữu Đằng, người nắm quyền quản lí đất đai cũng là cộng tác của ba hắn.
Cách Cổ Lạp còn đang mải quan sát, ai ngờ Nhiếp Lạc Dật đã hằm hằm đi về phía của Phong Hữu Đằng. Khi cô phát hiện ra thì đã hơi muộn. Có vẻ Phong Hữu Đằng nhận ra Nhiếp Lạc Dật. Ông ta hơi hoảng rồi quay người lại, sai thuộc hạ chặn Nhiếp Lạc Dật để bản thân có cơ hội chạy đi. Nhưng, Cách Cổ Lạp đời nào để cho ông ta có coe hội đấy. Cô nhanh chóng hoà vào đám đông rồi bám sát Phong Hữu Đằng.
Đi đến chỗ gốc cây lớn không người, Phong Hữu Đằng nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho ai đó vẻ mặt khẩn cấp. Trên trán ông ta mồ hơi tuôn như suối.
\- Ngài Loss, con trai của Nhiếp Vân Lãng còn sống. Thằng ranh con đó chắc đã để ý tới tôi rồi, ngài mau giúp tôi với....
Đầu dây bên kia còn chưa lên tiếp. Chiếc điện thoại trên tay của Phong Hữu Đằng bị Cách Cổ Lạp 1 cước đá văng ra xa. Ông ta còn chưa kịp tiêu hoá chuyện vừa rồi đã bị thêm cú đá của cô thẳng vào mặt ngã lăn xuống đất.
Cách Cổ Lạp đi tới, túm lấy cổ của Phong Hữu Đằng.
\- Nói, cái chết của Nhiếp gia có liên quan tới ông đúng không? Kẻ chủ mưu là ai? Hay ông và tên còn lại bày kế?
\- Cô gái... Cô cứ từ từ bình tĩnh nói... Tôi có thể cho cô bao nhiêu tiền mà cô muốn... Mau, thả tôi đi...
Dáng vẻ sợ hãi này của Phong Hữu Đằng lại càng khiến cho Cách Cổ Lạp hứng thú. Tuy cô không biết dùng vũ khí nhưng cô biết võ. Phong Hữu Đằng này nhìn qua cũng chỉ là 1 lão già tóc bạc bụng phệ, chưa chắc là đối thủ của cô.
\- Nghe cho rõ đây, Cách Cổ Lạp tôi sống trên đời, thứ mà nhiều nhất chính là tiền! Nếu ông không nói, ngày mai thôi... Tất cả bằng chứng ông làm ăn phạm pháp sẽ được chuyển cho cảnh sát.
Quả nhiên, mặt mày của Phong Hữu Đằng tím tái lại. Ông ta bị ép quá nên buộc phải nói ra.
\- Thực ra... Chính tôi cũng là bất đắc dĩ thôi... Hắn ta là người đứng Lam Hội. Tôi không thể lấy tính mạng mình ra mạo hiểm được. Chỉ tại.. Nhiếp Vân Lãng không chịu đi theo ngài Loss nên mới bị giết diệt khẩu. Không liên quan đến tôi!
Lam Hội?
Cách Cổ Lạp còn đang nghĩ đến vấn đề này, đột nhiên vai của cô bị ai đó nắm lấy.
\- Cách Cổ Lạp, mày phá chưa đủ hả mà còn ở đây định đánh người?
Cách Hiên vô tình đi qua thấy Cách Cổ Lạp đang túm lấy Phong Hữu Đằng nên anh ta tưởng cô gây sự với người khác.
Mà nhân lúc Cách Cổ Lạp không để ý, Phong Hữu Đằng chớp lấy cơ hội rút từ trong túi ra một con dao. Cô đã biết bí mật của ông ta nên ông ta không thể để cho cô sống. Tên nhãi kia lại vô tình xuất hiện, cơ hội tốt để ông ta khử cả hai.
Con dao sắc xoẹt qua, may là Cách Cổ Lạp phản ứng nhanh nên né kịp. Tuy nhiên, cánh tay của cô bị sượt nhẹ nên bị thương. Phong Hữu Đằng hạ sát Cách Cổ Lạp không thành công. Ông ta đổi mục tiêu về phía Cách Hiên.
Tình thế bất ngờ khiến Cách Hiên không kịp phản ứng. Đến khi anh ta ý thức được nguy hiểm thì Cách Cổ Lạp đã đứng trước mặt anh ta từ bao giờ.
Cô từ từ nhìn xuống, con dao sắc đâm sâu vào bụng cô, một dòng máu đỏ từ từ chảy xuống đất. Mà, Phong Hữu Đằng lại ra tăng thêm lực. Ông ta rút dao ra lại đâm thêm cho cô một dao nữa.
\- Mày... Đi chết đi....
Cách Hiên muốn đuổi Cách Cổ Lạp xuống. Cô không nói gì.
Nhiếp Lạc Dật nhanh như cắt rút từ trong túi ra một khẩu súng dí sát vào đầu của Cách Hiên. Hắn không quan tâm người đàn ông này và cô có cái quan hệ gì. Miễn là làm sao đến được địa điểm mà họ cần đến là được.
Bị dí súng vào đầu, Cách Hiên có chút hoảng sợ.
\- Cách Cổ Lạp!
Nhưng Cách Cổ Lạp vẫn điềm nhiên không lên tiếng. Nhiếp Lạc Dật tiếp tục nói, tay đã hạ chốt an toàn xuống.
\- Sân vận động đua xe, chỉ cần đưa chúng tôi đến đó, sẽ thả anh đi. Còn không... Viên đạn này sẽ ghim vào đầu anh!
Tuy tức giận nhưng Cách Hiên bất đắc dĩ làm theo lời của Nhiếp Lạc Dật. Anh ta không biết đứa em gái này của anh ta nhặt được thằng nhóc này ở đâu nhưng điều quan trọng hơn là thằng nhóc này... Không phải dạng vừa.
Cách Hiên lái xe thẳng đến sân vận động. Hôm nay là cuối tuần nên sân vận động khá đông người tới đua xe, nhất là các vị thiếu gia tiểu thư nhà giàu. Cách Cổ Lạp nhanh chóng xuống xe trước, Nhiếp Lạc Dật lúc này rút súng lại rồi cùng cô nhanh chóng đi tìm người.
Hai người đi lên khán đài ngồi quan sát tình hình, Nhiếp Lạc Dật chợt lên tiếng về phía của cô.
\- Chính là ông ta, người mà đang nói chuyện với người nhân viên nam kia.
\- Nhóc chắc chứ?
\- Ông ta hay đến nhà tôi, đương nhiên tôi chắc.
Theo trí nhớ của Nhiếp Lạc Dật, người đàn ông đó là Phong Hữu Đằng, người nắm quyền quản lí đất đai cũng là cộng tác của ba hắn.
Cách Cổ Lạp còn đang mải quan sát, ai ngờ Nhiếp Lạc Dật đã hằm hằm đi về phía của Phong Hữu Đằng. Khi cô phát hiện ra thì đã hơi muộn. Có vẻ Phong Hữu Đằng nhận ra Nhiếp Lạc Dật. Ông ta hơi hoảng rồi quay người lại, sai thuộc hạ chặn Nhiếp Lạc Dật để bản thân có cơ hội chạy đi. Nhưng, Cách Cổ Lạp đời nào để cho ông ta có coe hội đấy. Cô nhanh chóng hoà vào đám đông rồi bám sát Phong Hữu Đằng.
Đi đến chỗ gốc cây lớn không người, Phong Hữu Đằng nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho ai đó vẻ mặt khẩn cấp. Trên trán ông ta mồ hơi tuôn như suối.
\- Ngài Loss, con trai của Nhiếp Vân Lãng còn sống. Thằng ranh con đó chắc đã để ý tới tôi rồi, ngài mau giúp tôi với....
Đầu dây bên kia còn chưa lên tiếp. Chiếc điện thoại trên tay của Phong Hữu Đằng bị Cách Cổ Lạp 1 cước đá văng ra xa. Ông ta còn chưa kịp tiêu hoá chuyện vừa rồi đã bị thêm cú đá của cô thẳng vào mặt ngã lăn xuống đất.
Cách Cổ Lạp đi tới, túm lấy cổ của Phong Hữu Đằng.
\- Nói, cái chết của Nhiếp gia có liên quan tới ông đúng không? Kẻ chủ mưu là ai? Hay ông và tên còn lại bày kế?
\- Cô gái... Cô cứ từ từ bình tĩnh nói... Tôi có thể cho cô bao nhiêu tiền mà cô muốn... Mau, thả tôi đi...
Dáng vẻ sợ hãi này của Phong Hữu Đằng lại càng khiến cho Cách Cổ Lạp hứng thú. Tuy cô không biết dùng vũ khí nhưng cô biết võ. Phong Hữu Đằng này nhìn qua cũng chỉ là 1 lão già tóc bạc bụng phệ, chưa chắc là đối thủ của cô.
\- Nghe cho rõ đây, Cách Cổ Lạp tôi sống trên đời, thứ mà nhiều nhất chính là tiền! Nếu ông không nói, ngày mai thôi... Tất cả bằng chứng ông làm ăn phạm pháp sẽ được chuyển cho cảnh sát.
Quả nhiên, mặt mày của Phong Hữu Đằng tím tái lại. Ông ta bị ép quá nên buộc phải nói ra.
\- Thực ra... Chính tôi cũng là bất đắc dĩ thôi... Hắn ta là người đứng Lam Hội. Tôi không thể lấy tính mạng mình ra mạo hiểm được. Chỉ tại.. Nhiếp Vân Lãng không chịu đi theo ngài Loss nên mới bị giết diệt khẩu. Không liên quan đến tôi!
Lam Hội?
Cách Cổ Lạp còn đang nghĩ đến vấn đề này, đột nhiên vai của cô bị ai đó nắm lấy.
\- Cách Cổ Lạp, mày phá chưa đủ hả mà còn ở đây định đánh người?
Cách Hiên vô tình đi qua thấy Cách Cổ Lạp đang túm lấy Phong Hữu Đằng nên anh ta tưởng cô gây sự với người khác.
Mà nhân lúc Cách Cổ Lạp không để ý, Phong Hữu Đằng chớp lấy cơ hội rút từ trong túi ra một con dao. Cô đã biết bí mật của ông ta nên ông ta không thể để cho cô sống. Tên nhãi kia lại vô tình xuất hiện, cơ hội tốt để ông ta khử cả hai.
Con dao sắc xoẹt qua, may là Cách Cổ Lạp phản ứng nhanh nên né kịp. Tuy nhiên, cánh tay của cô bị sượt nhẹ nên bị thương. Phong Hữu Đằng hạ sát Cách Cổ Lạp không thành công. Ông ta đổi mục tiêu về phía Cách Hiên.
Tình thế bất ngờ khiến Cách Hiên không kịp phản ứng. Đến khi anh ta ý thức được nguy hiểm thì Cách Cổ Lạp đã đứng trước mặt anh ta từ bao giờ.
Cô từ từ nhìn xuống, con dao sắc đâm sâu vào bụng cô, một dòng máu đỏ từ từ chảy xuống đất. Mà, Phong Hữu Đằng lại ra tăng thêm lực. Ông ta rút dao ra lại đâm thêm cho cô một dao nữa.
\- Mày... Đi chết đi....
Danh sách chương