Sắp đến giờ tan làm, Tôn Khả Thiên nhận được tin nhắn từ số lạ. Người này hẹn cô tại hẻm bên cạnh công ty lúc 5 giờ chiều. Ở đó sẽ có sẵn xe taxi đưa cô đến bệnh viện thăm Lôi lão phu nhân, còn nhắc nhở cô không được cho Lôi Thần Phong biết chuyện này.

Cùng lúc đó, Lâm Nhạn Tuyết lên kế hoạch mời Lôi Thần Phong đi ăn tối cùng mình. Lúc đầu Lôi Thần Phong có ý từ chối, nhưng Lâm Nhạn Tuyết lại sử dụng chiêu lạt mềm buộc chặt, khiến anh không muốn đồng ý cũng phải gật đầu.

- Anh phải đi cùng em, nếu không chúng ta chia tay.

Lâm Nhạn Tuyết trưng ra bộ mặt uất ức, vài giọt nước mắt lăn xuống gò má, trông mỏng manh và yếu đuối vô cùng.

- Thôi được, chiều nay anh sẽ đi cùng em.

Lâm Nhạn Tuyết nghe thấy vậy mới ngừng khóc, đằng sau giọt nước mắt giả tạo ấy chính là nụ cười đắc ý và mãn nguyện. Tối nay sẽ là buổi tối định mệnh, vừa khiến Tôn Khả Thiên sống không bằng chết, vừa đường đường chính chính trở thành người của anh. Cô ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi.

Đến giờ tan làm, Tôn Khả Thiên vẫn không biết viện cớ gì để không cần trở về cùng Lôi Thần Phong. Đang lúc bế tắc thì anh đã chủ động gọi tới.

- Anh gọi em có chuyện gì không? - Hôm nay anh có hẹn với đối tác, để Ám Dạ đưa em về nhé.

Đây đúng là thời cơ tốt.

- Không… không cần phiền anh ta đâu. Em sẽ tự bắt taxi về biệt thự.

Lôi Thần Phong không phản đối, có thể vì gần đây cô rất ngoan ngoãn và nghe lời nên mới khiến buông lỏng sự giam cầm. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng thu gọn bàn làm việc rồi rời khỏi công ty.

Đứng trước sảnh lớn, Tôn Khả Thiên đưa mắt nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy chiếc taxi đậu trước con hẻm nhỏ đằng xa, cô ngay lập tức đi thẳng về phía ấy không chút do dự.

Tài xế taxi vừa thấy cô gõ cửa xe thì hồ hởi, ngay lập tức mở cửa cho cô lên xe.

- Cô có phải là Tôn Khả Thiên không?

- Anh là?

- Tôi đã chờ cô từ nãy đến giờ. Có người dặn tôi đưa cô đến bệnh viện Shinwa. Hình như đó là một vị bác sĩ vô cùng đẹp trai.

Vị bác sĩ đẹp trai? Lăng Ngạn Nhiên?

Mặc kệ là ai đang có ý giúp đỡ, chuyện bây giờ cô quan tâm nhất chính là được đến thăm bà nội.

- Cảm ơn anh. Chúng ta đi thôi.

Xe bắt đầu lăn bánh. Tôn Khả Thiên không hề chú ý đến vẻ mặt của gã tài xế đó đã thay đổi kể từ khi cô lên xe. Cho đến khi chiếc taxi chuyển hướng từ trung tâm ra ngoại thành thì cô mới nhận ra có điều bất ổn.

- Xin lỗi anh, hình như đây không phải đường đến bệnh viện ShinWa.

Gã tài xế mặc kệ câu hỏi ngu ngốc của cô. Hắn ta tăng volume để nghe bài nhạc mình yêu thích, như thể tự thưởng cho bản thân khi đã bắt được con mồi thành công.

- Mau dừng xe lại, tôi muốn xuống xe!

Hắn ta nở nụ cười ghê tởm, hai hàm răng ố vàng miết vào nhau ken két.

- Ha ha, một chút nữa thôi cô sẽ được toại nguyện. Còn bây giờ thì khôn hồn ngồi yên đi.

Tôn Khả Thiên lén lục lọi túi xách, tìm điện thoại để cầu cứu nhưng phát hiện điện thoại của mình đã không cánh mà bay.

Cô tự trấn an bản thân không được hoảng loạn, vì những việc nguy hiểm hơn cô đã từng trải qua rồi, thậm chí còn đi dạo quỷ môn quan đến mấy lần.

Đầu tiên, cô quay đầu lại phía sau, nhìn thấy có một vài chiếc xe đi phía sau lưng, có xe chở hàng, có taxi, có moto.

Chiếc moto đó…

Tôn Khả Thiên hít một hơi sâu, mang hết sự sợ hãi giấu vào bên trong và khoác lên mình một diện mạo bình tĩnh nhất.

- Ai là người bày ra trò này?

Gã lái xe nhướng mày. Hắn ta không tin đây là thái độ của một người đang bị bắt cóc. Nên nói con mồi này mạnh mẽ hay ngu ngốc đây.

- Cô phải tự hỏi bản thân mình gần đây có đắc tội với ai không. Con cừu non à, nếu bây giờ cô khóc lóc van xin thì tôi sẽ rủ lòng thương, xuống tay nhanh gọn, giúp cô ít đau đớn hơn.

Tôn Khả Thiên thầm nghĩ, những kẻ cô đã đắc tội nhiều vô số kể, nhưng đến mức phải bày ra trò này thì chỉ có đám người Lâm gia mà thôi. Kẻ chủ mưu biết được mối quan hệ của cô và Lôi lão phu nhân nên lợi dụng nó. Kẻ này có khả năng là Lâm Nhã Kỳ.

- Cô ta trả anh bao nhiêu tiền cho việc này?

- Cô ta? Sai quá sai rồi em gái à. Người đó không phải là nữ, ngược lại là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai.

Hắn ta cười ha hả, vừa lái xe vừa đung đưa theo điệu nhạc như một kẻ biến thái. Xe đã ra khỏi trung tâm thành phố một đoạn khá xa, cảnh vật xung quanh chỉ còn là rừng cây hẻo lánh, thỉnh thoảng có một vài căn nhà thưa thớt.

Cuối cùng gã tài xế chở cô đến một căn nhà hoang. Trước khi kéo cô xuống xe, hắn đã trói tay cô lại, để cô không có cơ hội phản kháng.

Một tên đồng bọn khác của hắn đã đợi sẵn ở đây. Tên này vẻ mặt bặm trợn, có một vết sẹo lớn ngay giữa mặt, thân hình mập tròn như con heo mọi.

- Sao mày lại về trễ như vậy, có mỗi chuyện cỏn con này mà cũng mất thời gian.

Tên mặt sẹo càu nhàu. So với gã tài xế thì hắn ta có vẻ cọc cằn và thô lỗ hơn.

Hắn ta đưa tay lên chạm vào khuôn mặt cô, cảm giác đối lập giữa làn da mềm mại và bàn tay thô ráp tạo ra một loại kích thích không thể tả, khiến hắn ta vừa thèm thuồng, vừa tiếc nuối.

- Bỏ cái bàn tay dơ bẩn ra khỏi người tao!

Chát!!!

Tên mặt sẹo tát mạnh vào mặt cô, làm thành tiếng chát lớn. Hành nghề bao năm, hắn ta ghét nhất những con mồi tỏ ra cao ngạo trước mắt mình. Hắn rất mong chờ được nhìn thấy vẻ mặt đau đớn, sống không bằng chết của cô ít phút nữa.

- Đã chuẩn bị xong hết dụng cụ chưa?

Hắn ta hướng về gã tài xế hỏi. Người kia ngay lập tức hiểu ý, vào căn phòng bên cạnh mang ra túi đồ nghề. Trong đó toàn bộ là dao phẫu thuật, gạc cầm máu, kim chỉ khâu vết thương.

Tôn Khả Thiên từng là sinh viên y khoa nên vừa nhìn qua đã biết những thứ đồ đó để làm gì. Trong lòng cô liền nảy sinh nghi ngờ, nếu muốn giết cô thì không cần chuẩn bị kỳ công như vậy.

Tên mặt sẹo đưa con dao phẫu thuật sắc bén lên quơ quơ trước mặt cô. Hắn trợn tròn mắt, hít ngửi mùi hương trên con dao ấy, rồi tận hưởng một cách man rợ.

- Vốn dĩ con dao phẫu thuật này chuyên dùng để cắt nội tạng, thế nhưng hôm nay nó chỉ để dùng để cắt gân mà thôi. Tiếc thật…

Gã tài xế ghì chặt Tôn Khả Thiên trên ghế, còn tên mặt sẹo kéo hai tay của cô kê lên bàn.

- Cánh tay nào của cô đã đẩy Lôi lão phu nhân ngã xuống cầu thang?

Vì sao hắn ta lại hỏi như vậy? Chuyện bắt cóc này có liên quan gì tới việc bà nội bị ngã? Nếu là người của Lâm gia thì chắc chắn sẽ không hỏi như thế. Lúc này, một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô, dù chỉ kéo dài một phần triệu giây nhưng cũng đủ khiến cô sợ hãi.

Tên mặt sẹo dường như đã nhặt được một tia sợ hãi trong ánh mắt ngoan cường của cô, điều đó khiến hắn ta càng thêm phấn khích.

- Người đó nói cánh tay nào đã đẩy bà nội của anh ta xuống cầu thang thì tôi sẽ phế cánh tay đó. Nhưng hôm nay tâm trạng tôi rất vui vẻ, nên khuyến mãi cho cô thêm một chút, phế đi cả hai cánh tay của cô luôn. Ha ha. Em gái à, không đau đâu.

Bà nội? Lôi Thần Phong? Không, không phải như vậy. Nếu anh muốn trừng phạt cô thì không phải dùng đến cách này.

- Im đi! Anh Thần Phong sẽ không bao giờ làm như vậy.

Tôn Khả Thiên gào lên. Tên mặt sẹo thì cười man rợ, nghiến răng ken két.

- Cô đoán đúng rồi, người đó chính là Lôi Thần Phong. Cô nghĩ vì sao anh ta không tự mình ra tay?

Tôn Khả Thiên liên tục lắc đầu, phủ nhận những điều gã ta vừa nói.

- Chỉ có thể là không muốn bị bẩn tay mà thôi.

- Câm miệng! không được nói nữa.

Cô gằn giọng, mang theo sự căm phẫn và oán giận. Cô sợ nếu hắn ta tiếp tục nói nữa thì bản thân cô sẽ bị thuyết phục tin vào những điều ấy.

- Thôi nào, nãy giờ luyên thuyên đủ rồi. Với đôi tay này, chỉ cần hai đường cắt cơ bản sẽ trở thành phế nhân vĩnh viễn, ngay cả việc cầm đũa cũng không nổi chứ đừng mơ tưởng tới việc trở thành nhà thiết kế.

Việc phế đi đôi tay của một nhà thiết kế còn tàn nhẫn hơn nhiều so với việc trực tiếp giết chết họ. Kẻ chủ mưu phải tàn nhẫn bao nhiêu mới có thể nghĩ ra âm mưu thâm độc như thế.

Khi mũi dao sắp chạm vào tay cô thì đột nhiên cánh cửa phòng bị đá tung ra. Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai che khuất nửa khuôn mặt xuất hiện. Trên người anh ta tỏa ra sát khí nồng đậm, ngay cả những kẻ hành nghề mổ người sống để buôn bán nội tạng như hai tên kia cũng không thể chịu nổi mà run rẩy.

- Mày là ai mà dám xông vào đây?

Người đội mũ mang theo hơi thở lạnh lẽo, trực tiếp hướng đến tên mặt sẹo và tấn công vào yết hầu hắn. Máu tươi lập tức trào ra miệng, mùi tanh nồng lấp đầy cuống họng, nhưng tên mặt sẹo vẫn không biết bằng cách nào mà một người có thể dịch chuyển tức thời từ khoảng cách 3 mét đến gần hắn nhanh như vậy.

Gã tài xế thấy tên mặt sẹo bị hạ gục, liền dùng ghế tấn công người đội mũ từ phía sau. Hắn ta còn chưa đi được một bước đã ngã sõng soài ra đất, cảm giác hai chân vô lực.

Khi hắn quay đầu nhìn lại thì thấy hai chân mình ngập trong vũng máu. Con dao phẫu thuật của tên mặt sẹo đã mằm gọn trên tay người đội nón, lưỡi dao còn dính một ít máu. Vừa rồi hắn đã bị chính con dao ấy cắt đứt dây chằng gối.

Hắn biết mình đã chọc nhầm người, nhưng bây giờ hối hận cũng không kịp. Người kia không những có tốc độ kinh hoàng mà thân thủ đã đạt đến cảnh giới cao thủ.

Hai gã đó lăn lộn dưới đất, đau đớn cầu xin nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt lạnh băng, tràn ngập sát ý của người kia.

Người đội mũ tiến về phía Tôn Khả Thiên, nhẹ nhàng cởi dây trói tay ra cho cô, cất giọng âm trầm.

- Tiểu thư, xử lý hai tên này như thế nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện