Phòng chế tác nằm ở tầng 20, là một thế giới cách biệt so với phần còn lại, chỉ có nhân viên được phân quyền mới được phép bước vào.

Lần đầu tiên gặp mặt nhà thiết kế Linh San, ấn tượng khác hẳn trong tưởng tượng. Chị ấy không mang gương mặt nghiêm khắc và hung giữ, ngược lại có phần hiền lành, phúc hậu, có lẽ những người trước đây đều bị vẻ mặt này đánh lừa nên mới bị đuổi việc nhanh như vậy.

- Chào em, chắc em đã nghe nhiều về tôi rồi. Để được làm việc trong phòng chế tác em phải vượt qua bài kiểm tra của tôi.

- Em sẽ hoàn thành tốt.

Tôn Khả Thiên không hề lo sợ, thản nhiên đối mặt với thách thức của Linh San. Hành động này trong mắt Linh San lại giống như tuổi trẻ chưa trải sự đời. Trước đây cũng có nhiều người thái độ vô cùng tự tin, nhưng chẳng mấy ai vượt qua được thử thách.

- Xem ra cũng có chút ngạo mạn. Ra cửa rẽ trái đến kho chứa vải thừa sắp bỏ đi. Hãy sử dụng số vải đó để may một bộ trang phục tùy ý trong 24 giờ, nếu mẫu trang phục của em có số người đặt mua trước trên trang chủ của Lôi thị đạt trên 1 triệu thì mới vượt qua bài kiểm tra.

Thành tích 1 triệu người đặt mua trước trong lần ra mắt không phải ai cũng đạt được, thế hệ nhà thiết kế trẻ mới chỉ có 2 người đạt thành tích này, một là Jenny Ton, hai là Lâm Nhã Kỳ. Nhưng đó là khi bộ trang phục được hai tập đoàn lớn PR trong tuần lễ thời trang quốc tế chứ không phải chỉ âm thầm đăng bán trên trang web chính thức như vậy.

Tôn Khả Thiên không từ chối, thoạt đầu cứ ngỡ đây là một nhiệm vụ bất khả thi, nhưng biết đâu thái độ sẽ quyết định kết quả. Chưa làm đã bỏ cuộc không phải phong cách làm việc của cô. Dù kết quả cuối cùng thế nào cũng không khiến bản thân phải hối hận.

- Em có thể sử dụng những vật liệu trang trí ở đây không? - Đương nhiên, có thể sử dụng bất cứ thứ gì em muốn.

Tôn Khả Thiên cúi chào Linh San rồi đi ra, ở ngoài cửa đã có sẵn mấy chục người đang tập trung bàn luận về thử thách vừa rồi. Đối với nơi được gọi là “lãnh cung” như thế này thì sự xuất hiện của một thực tập sinh với những câu chuyện đời tư không mấy hay ho đúng là một ẩn số.

Tuy vậy ánh mắt của bọn họ so với những người trong phòng thiết kế có vẻ thân thiện hơn đôi chút.

- Tôi là thực tập sinh nới, rất mong nhận được sự giúp đỡ từ mọi người. Đợi sau khi hoàn thành kiểm tra của chị Linh San, tôi sẽ chào hỏi mọi người sau.

Tôn Khả Thiên cúi đầu chào, sau đó đi một mạch đến kho chứa vải theo hướng dẫn. Kho này khá rộng, tuy là vải thừa sắp bị vứt đi nhưng vẫn được sắp xếp rất gọn gàng. Cô tiện tay lấy vài mảnh lên xem, đều là vải chất lượng tốt.

- Em hãy cố gắng nhé, lâu lắm rồi không có nhân viên mới được giữ lại.

Có vài người sợ cô đi lạc nên đã đi theo sau, cũng cho cô một lời khích lệ.

- Cảm ơn mọi người, em sẽ cố gắng.

- Cần giúp đỡ gì thì em cứ nói, vì giữa phòng chế tác và phòng thiết kế có mối thù truyền kiếp, vậy nên ai bị đưa xuống đây bọn chị đều quý hết. Thôi, bọn chị phải đi làm việc tiếp đây, nếu không lại bị chị Linh San khiển trách.

Tôn Khả Thiên thở dài, cuộc sống đầy rẫy bất công, kẻ có quyền thế cưỡi đầu kẻ thấp cổ bé họng, mà cô là một trong số những người bị chèn ép ấy. Vì phòng thiết kế là kẻ thù của phòng chế tác nên cô hạ quyết tâm nhất định phải được giữ lại nơi này.

Sau khi lựa chọn xong loại vải cần thiết, cô đến vị trí làm việc số 28 được chỉ định sẵn, vừa hay vị trí này ở ngay cạnh Hải Đường, một cô gái trẻ tuổi và hoạt bát không kém Tiểu Dương. Cô ấy làm việc luôn tay, nhưng cái miệng cũng tíu tít cả ngày khiến nơi làm việc bớt nặng nề hơn một chút.

Tôn Khả Thiên cầm bút lên, định vẽ phác thảo thiết kế ra giấy, nhưng mới được vài nét thì chợt nghĩ đến điều gì đó, vội vàng chuyển bút sang tay trái. Cô có thể vẽ bằng cả hai tay, nhưng vì lý do đặc biệt nên không thể dùng tay phải bây giờ, sợ rằng sau này sẽ để lại rắc rối.

Cổ tay của cô vẫn còn bị thương nên nét vẽ có phần nguệch ngoạc, nhưng không sao, ở vị trí thực tập sinh thì bản thân không nên vẽ ra một bản thảo quá xuất sắc, nếu không sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Sau hơn 1 giờ đồng hồ tập trung thì bản vẽ cũng hoàn thành, cô đưa bản vẽ lên ngắm nhìn một chút nhưng lại bị người kế bên đột ngột giật lấy.

- Khả Thiên, bản bản thiết kế này rất độc đáo, sao cô có thể nghĩ ra chi tiết ở chân váy lạ mắt thế này. So với sản phẩm của đám người trên kia thì bản vẽ này đặc sắc hơn rất nhiều nha.

Hải Đường nhìn bản vẽ trong tay không khỏi trầm trồ. Cô ấy lớn giọng kéo theo những người khác hùa nhau xôn xao.

- Đẹp thật nha. Nhưng giai đoạn chế tác mới quyết định thành phẩm cuối cùng.

- Chỉ e cô ấy trẻ như vậy, kỹ năng cắt may không được tốt.

Tôn Khả Thiên cười nhẹ, không quá tỏ ra tự hào, sợ bị kẻ khác đánh giá là ngạo mạn. Cũng muốn tranh thủ tiến hành công đoạn cắt may, nhưng cái bụng đang đình công dữ dội, vì đồ ăn buổi trưa đã bị ai đó cướp mất. Trong lòng không khỏi mang Lôi Thần Phong chửi rủa, chính là con người vô lương tâm ấy đã khiến cô thê thảm như thế này.

Đột nhiên có mùi thơm của đồ ăn từ đâu bay đến khiến cả đám người dậy sóng. Chị Linh San đã cấm mang đồ ăn vào khu vực làm việc, vậy thì ai có gan dám làm chuyện ấy. Không chờ mọi người đoán già đoán non, Duật Trác Minh đã xuất hiện cùng xe đẩy thức ăn thơm phức.

- Xin chào phòng chế tác, để cổ vũ tinh thần cho các bạn trong hạng mục quan trọng sắp tới, hôm nay tôi thay mặt ban lãnh đạo tặng các bạn một bữa ăn xế chiều. Mau dừng tay thưởng thức một chút nào.

Mọi người liếc ngang liếc dọc tìm chị Linh San, chỉ khi chị ấy gật đầu cho phép thì mới dám vi phạm quy tắc đặt ra.

- Duật Trác Minh, cậu không biết phòng chế tác chúng tôi cấm không được mang đồ ăn vào sao!

Linh San xuất hiện, trừng mắt đe dọa Duật Trác Minh, khiến anh hơi rén, vội ghé tai chị ta nói nhỏ.

- Chị Linh San, không phải lỗi do tôi, đây là chỉ thị của chủ tịch.

Linh San nhăn mặt, không hiểu vì sao một người không bao giờ quan tâm đến phòng chế tác lại đột nhiên cho mang đồ ăn đến. Chị ta không mấy hào hứng nhưng cũng phải gật đầu cho phép, hơn nữa muốn nhân cơ hội này để đòi công bằng cho nhân viên của mình.

- Nếu ban lãnh đạo đã quan tâm như vậy thì tiện thể tăng thêm lương cho nhân viên phòng chế tác luôn đi. Chúng tôi lúc nào cũng phải tăng ca mới kịp tiến độ, không như phòng ban nào đó chưa đến giờ đã về rồi.

Lời của chị Linh San vừa kết thúc thì mọi người đã vội vỗ tay tán đồng. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến mối quan hệ giữa phòng thiết kế và phòng chế tác trở nên xấu như hiện tại.

Duật Trác Minh có phần khó xử, bởi vì từ trước đến nay phòng thiết kế luôn chiếm ưu thế trong mọi việc, nói là thiết kế nhưng họ kiêm nhiệm thêm nhiều công việc khác. Nhưng chị Linh San đã công khai xin tăng lương thì anh cũng không thể cứ như vậy mà cho qua.

- Nếu muốn tăng lương thì cũng không phải không có cách, chỉ cần phòng chế tác giành chiến thắng trong cuộc thi đánh giá năng lực hàng năm của tập đoàn thì chắc chắn sẽ được tăng lương. Chỉ có điều 5 năm gần nhất đều là người của phòng thiết kế chiến thắng.

Đây đúng là điểm yếu chí mạng khiến bao nhiêu năm qua phòng chế tác chịu yếu thế hơn. Lúc đầu mọi người còn tham gia hào hứng nhưng bây giờ chỉ tham gia cho có lệ bởi vì kết quả không phải đã biết trước rồi sao.

- Tổng giám đốc nói như không nói nhỉ. Thôi mọi người nghỉ ngơi 20 phút sau đó tiếp tục công việc, nếu không phòng trên kia lại nói chúng ta là những kẻ vô công rỗi nghề.

Chị Linh San trở về phòng làm việc, không tiếp chuyện Duật Trác Minh nữa, mà anh ta cũng không tỏ vẻ bài xích khó chịu. Tính cách của Linh San trước giờ ai mà không biết, đến cả Lôi Thần Phong chị ta cũng không kiêng nể thì anh là cái thá gì.

Cái bụng đói cuối cùng cũng được lấp đầy, như vậy Tôn Khả Thiên có thể bắt tay vào chế tác trang phục được rồi. Bàn tay nhanh thoăn thoắt nhặt từng mảnh vải rồi ghép lại với nhau sao cho những họa tiết bị khiếm khuyết trên mỗi mảnh khớp với nhau thành họa tiết giống trong bản vẽ. Thao tác của cô nhanh nhẹn và chính xác khiến Duật Trác Minh không rời mắt.

Hồ sơ của Tôn Khả Thiên anh đã đọc qua, tuy đã giành chiến thắng cuộc thi thiết kế do Milan tổ chức và nhận được học bổng khóa học thiết kế thời trang online của Milan trong 2 năm, nhưng anh vẫn lo lắng kinh nghiệm của cô chưa đủ.

Nhưng hiện giờ khi nhìn bản vẽ và thao tác của cô thì không thể coi thường. Đây là một thực tập sinh sao?

Phòng chế tác chính là nơi tạo ra những sản phẩm hoàn chỉnh nhất, sát với bản thiết kế nhất. Đối với những người có thâm niên làm việc lâu năm thì sẽ được giao nhiệm vụ hoàn thành tổng thể một trang phục còn những người ít kinh nghiệm hơn sẽ được qiao hoàn thành một vài chi tiết nhỏ. Dù là đơn giản hay phức tạp thì cũng đều đòi hỏi sự tỉ mỉ và chính xác.

Đồng hồ đã chỉ 7 giờ tối, nhưng tất cả vẫn còn mải mê làm việc, chỉ có vài người bận việc gia đình rời khỏi, nếu là ở phòng thiết kế thì sớm đã vườn không nhà trống rồi.

Chị Linh San trước khi ra về còn đi hỏi thăm từng người một, xem tiến độ công việc như thế nào.

- Hải Đường em sắp hoàn thành xong chưa?

- Dạ chắc khoảng một tiếng nữa sẽ hoàn thành xong tất cả.

- Còn Khả Thiên, em tính mấy giờ về để chị dặn bộ phận bảo vệ lên niêm phong phòng?

- Dạ em chưa biết, chắc phải hơn 10 giờ. Phần thân váy sắp hoàn thành xong rồi.

Linh San nhìn lướt qua phần trang phục đã may xong rồi lại nhìn xuống bản vẽ, đầu khẽ gật một cái.

- Chị sẽ dặn bảo vệ đúng 10 giờ đêm đến niêm phong phòng. Thiết kế rất độc đáo, hãy cố gắng chăm chỉ làm việc nhé.

Lời khen từ một người nghiêm khắc chính là sự đền đáp cho những cố gắng. Tuy chưa tiếp xúc nhiều nhưng Tôn Khả Thiên thấy rất có hảo cảm với chị Linh San, hy vọng bản thân sẽ có cơ hội làm việc lâu dài cùng những người như thế này.

Hải Đường sắp hoàn thành xong công việc của mình, đứng dậy vươn vai, không quên liếc nhìn sản phẩm của Tôn Khả Thiên.

- Hải Đường này có bao giờ cô chán ghét làm ở đây chưa, ghét việc thường xuyên phải tăng ca ấy?

Hải Đường lắc đầu, day day lên thái dương rồi lại cười một cái tươi rói.

- Không. Từ từ rồi cô sẽ thấy rời xa phòng thiết kế là một sự may mắn.

Tôn Khả Thiên cảm nhận được nguồn năng lượng rất lớn tỏa ra từ cô gái này, điều mà cô không bao giờ có được. Đột nhiên điện thoại của Hải Đường đổ chuông, chẳng biết bên kia nói gì mà cô ấy háo hức ra mặt sau đó chạy một mạch về phía cửa.

Khi Hải Đường quay lại thì trên tay đã cầm hai phần cơm gà nóng hổi, khói tỏa ra nghi ngút. Mùi thơm phức xộc vào mũi khiến dạ dày đang yên ổn bỗng đình công dữ dội.

- Phần này của cô, phần này của tôi. Cơm gà ở đây ngon nhức nách.

- Nghe nói phòng chế tác cấm mang đồ ăn nơi làm việc, cô không sợ bị kỷ luật à.

- Đương nhiên là không, vì đồ ăn này là chị Linh San mang đến cho chúng ta mà. Tôi nói cô nghe chị Linh San bề ngoài lạnh lùng vậy thôi nhưng đích thị là người sếp tốt.

Nói vậy cô cũng không do dự, giống như Hải Đường ăn cái đùi gà trong hạnh phúc. Sau đó Hải Đường rời khỏi còn cô vẫn tiếp tục với công việc của mình.

Nãy giờ cô vẫn đang phân vân về chi tiết nhỏ trên thắt lưng. Nếu dùng phụ kiện mắc tiền quá sẽ làm ảnh hưởng đến giá thành sản phẩm, nhưng nếu làm bằng thủ thì khá mất thời gian. Cuối cùng cô đã quyết định mang theo đống phụ kiến về nhà để làm, như vậy mới có thể hoàn thành trước thời hạn.

Niềm đam mê làm việc, nụ cười mãn nguyện khi nhìn thành phẩm mình tạo ra, tất cả những cảm xúc ấy của cô đều lọt vào mắt một người. Ai nói chỉ có Tôn Khả Thiên ở lầu 20 mới đang làm việc miệt mài, mà văn phòng ở lầu 50 vẫn chưa hề tắt đèn. Chủ nhân của nó vừa nghiên cứu đống tài liệu thỉnh thoảng lại liếc qua màn hình máy tính nhìn ai đó qua camera.

Đến 10 giờ đêm, đợi bảo vệ đến niêm phong xong thì cô cũng rời khỏi. Cả hành lang không một bóng người khiến sống lưng cô lành lạnh.

Cô loay hoay sắp xếp lại mấy dụng cụ và linh kiện trong túi, nghe thấy tiếng cửa thăng máy mở thì bước vào theo bản năng, cho đến khi cô vô tình đụng trúng ai đó mới giật mình nhìn lên người bên cạnh. Đập vào mắt cô vẫn là khuôn mặt lãnh đạm ngàn năm bất biến ấy.

Cô vội vàng đứng cách xa một chút theo phản xạ. Hành động này trong mắt Lôi Thàn Phong lại mang ý nghĩa khác.

- Tôi cũng không phải là ma, việc gì em phải hốt hoảng như vậy.

Tôn Khả Thiên nghĩ bụng người đàn ông này còn đáng sợ hơn ma quỷ nữa. Chẳng hiểu sao có thang máy dành riêng cho lãnh đạo cấp cao rồi mà anh ta còn sử dụng thang máy của nhân viên.

- Không… không có, chỉ vì anh xuất hiện quá bất ngờ.

- Em xem, đến đi cũng không nhìn đường thì còn có thể làm được gì. Đúng là không hề có chút tiền đồ.

Tôn Khả Thiên cười trừ cho qua, cũng không dám nói gì thêm sợ bị anh ta bắt lỗi trong mấy câu nói của mình. Đợi thang máy dừng ở sảnh cô định bước ra nhưng lại bị Lôi Thần Phong giữ lại.

- Em định đi đâu?

- Ra cổng để bắt taxi về biệt thự.

Bàn tay đang giữ cánh tay của cô bỗng gia tăng lực đạo, thể hiện sự không hài lòng.

- Xem ra chuyện hôm qua vẫn không khiến em biết sợ?

- Cũng đã từng bị bỏ ngay giữa đường khi đang mặc lễ phục cô dâu rồi. Sợ gì chứ.

Tôn Khả Thiên không chắc trong nhiều chuyện có lỗi mà Lôi Thần Phong làm với mình thì anh ta nhớ được bao nhiêu, chỉ nói bâng quơ. Về phía Lôi Thần Phong đương nhiên anh biết rõ cô đang cố ý nhắc lại chuyện cũ, đã vậy còn tỏ vẻ vô tội.

- Tôi không biết thực ra em có bao nhiêu lá gan, hoặc là lá gan của em quá bé nên không biết sợ là gì. Bây giờ em còn dám mang chuyện cũ trách tôi sao?

"Vậy là có nhớ?"

Trong lòng Tôn Khả Thiên khẽ run, vội xua tay chối bỏ.

- Chắc anh đang hiểu nhầm gì rồi, anh làm sao có thể là kẻ không bằng cầm thú đó chứ.

Thang máy dừng lại ở tầng hầm, Lôi Thần Phong kéo theo Tôn Khả Thiên rồi ném cô vào trong xe.

- Anh, anh muốn làm gì?

Lôi Thần Phong quét ánh mắt thập phần nguy hiểm nhìn cô, dường như chính bản thân Tôn Khả Thiên cũng ý thức được vừa rồi mình đã vô tình khiến anh ta nổi giận.

Khẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, phải khiến anh ta dịu cơn tức giận thì bản thân mới có đường thoát. Tôn Khả Thiên đè ép sự khó chịu trong lòng, lựa chọn tone giọng êm tai nhất để nói lời “đường mật”.

- Em… em… em xin lỗi, em thực sự không cố ý. Đừng tức giận, anh tuyệt đối đừng nên tức giận…

Lôi Thần Phong hừ một tiếng.

- Cũng biết sợ? Nếu có gan làm thì phải có gan chịu.

Tôn Khả Thiên căng thẳng, toàn thân cứng đờ, sợ rằng thú tính của anh ta nổi lên thì cô có chạy đằng trời. Thấy anh buông tay lái hơi chồm người về phía mình, tay trái giơ cao khiến Tôn Khả Thiên theo phản xạ đưa hai tay ôm lấy đầu.

- Đừng có đánh em mà…

Lôi Thần Phong nhất thời dừng động tác, thì ra trong cái đầu nhỏ này lại nghĩ bản thân sắp bị đánh.

- Em nghĩ tôi tệ bạc vậy sao, trước giờ tôi không đánh phụ nữ.

Thì ra là anh ta giúp cô cài dây an toàn, vậy mà vừa rồi còn nghĩ…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện