Ai ngờ được người đàn ông cao cao tại thượng như Lôi Thần Phong lại có đến ba lần bước lên lễ đường. Định mệnh đã tạo ra nhiều cuộc gặp ngang trái, lương duyên hay nghiệt duyên không quan trọng bằng tình yêu thuần khiết trong mỗi trái tim nóng hổi ấy.
Tôn Khả Thiên ngồi trước gương, ngây ngốc nhìn mình trong bộ lễ phục cô dâu do Nhạn Tuyết thiết kế. Niềm hạnh phúc bao trùm khắp mọi nơi, cùng với hương hoa tươi thấm nhuần vào từng ngóc ngách trong khu vực hôn lễ, bao phủ lấy tấm thân mảnh khảnh của cô.
Đồng Lệ Giao sớm đã nước mắt lưng tròng, cuối cùng thì hạnh phúc cũng mỉm cười với cô bạn thân của mình. Giao Giao ôm chặt lấy Tôn Khả Thiên, không kiềm được sự xúc động trong lòng.
- Hứa với mình, trải qua đau thương đủ rồi, bây giờ cậu chỉ được phép hạnh phúc thôi nhé.
Trong thời khắc đen tối nhất, tưởng rằng ánh mặt trời chẳng thể chiếu rọi thì một tia hy vọng nhỏ nhoi đã cứu vớt những linh hồn lạc lối. Tôn Khả Thiên vỗ nhẹ vào lưng Giao giao, cố nén nước mắt trong lòng.
- Khóc gì chứ, hôm nay là ngày vui. Mình hứa sẽ đối xử tốt với bản thân, nâng niu hạnh phúc mà khăn lắm mới giành lại được.
Lúc này Tôn Diệc Quân bước vào với một đứa trẻ trên tay. Miệng bé chum chím, cười toe toét như để hòa chung vào ngày vui của ba mẹ.
- Anh mang Thần Thần vào đây làm gì? Nhỡ đâu Thần Phong nhìn thấy thì làm sao? Tôn Diệc Quân hếch mũi. Anh phải tranh thủ ôm Thần Thần, chứ để chút nữa thằng bé nhận cha ruột rồi, anh muốn ôm ấp, nghe nó gọi một tiếng papa cũng khó. Hôm nay là ngày vui của Tôn Khả Thiên nhưng Tôn Diệc Quân lại cảm thấy đau ở trong lòng một chút vì anh chính thức bị Lôi Thần Phong cùng lúc cướp đi em gái và con trai.
- Có khi tên ngốc đó nhìn thấy Thần Thần cũng không nhận ra đây là con trai mình ấy chứ.
Đồng Lệ Giao liếc mắt cảnh cáo Tôn Diệc Quân.
- Mau đưa Thần Thần cho em. Sắp đến giờ hôn lễ bắt đầu rồi, anh tuyệt đối không được làm kế hoạch này đổ bể đâu đấy.
Nói xong Đồng Lệ Giao liền bế Thần Thần đi ra. Trong phòng chỉ còn Tôn Diệc Quân và Tôn Khả Thiên. Lúc này, anh đã không còn mang bất cứ lớp mặt nạ nào trên người. Anh đặt tay lên tóc cô, bạc môi vẽ một nụ cười dịu dàng.
- Dù cuộc sống sau này ra sao, lúc nào cũng phải nhớ phía sau em luôn có anh, Giao Giao và cả một đế chế Milan sẽ thay em gánh vác tất cả mọi việc. Đừng rơi nước mắt vì những thứ không xứng đáng, hãy sống hạnh phúc nhé em gái của anh.
Đây không phải anh trai ruột của cô, nhưng luôn dành cho cô sự bao dung, yêu chiều hơn bất kỳ ai trên đời này. Tôn Khả Thiên sụt sùi, nước mắt đã chực chờ rồi.
Thấy vậy, Tôn Diệc Quân liền lấy khăn tay chấm lên khóe mắt cô.
- Em đừng khóc, nếu để thằng em rể đó nhìn thấy lại tưởng anh bắt nạt vợ của nó đấy. Bây giờ hãy để anh thay mẹ dẫn em đến lễ đường nhé.
Chưa bao giờ Tôn Khả Thiên thấy bước chân của mình nhẹ nhõm như vậy, tưởng chừng mỗi nơi đi qua đều nở rộ những bông hoa rực rỡ. Trong bản nhạc du dương và muôn ngàn cánh hoa tươi bay tự do trên bầu trời, cô mặc bộ váy cưới trắng tinh tiến tới vòng tay vững chãi của anh.
Nơi cuối con đường, người đàn ông ấy đang hướng tay về phía cô. Anh ấy mỉm cười, mang hết sự ôn nhu và dịu dàng ra để đón lấy cô gái đang đến gần.
Tôn Diệc Quân đặt tay Tôn Khả Thiên lên bàn tay to lớn của Lôi Thần Phong, nói ra những điều canh cánh trong lòng.
- Tôi giao con bé cho cậu, hãy thay chúng tôi bù đắp lại tất cả những tổn thương mà nó đã phải trải qua nhé.
Lôi Thần Phong dịu dàng kéo Tôn Khả Thiên về phía mình, dùng thứ giọng điệu trầm thấp nhưng cực kỳ uy nghi để khẳng định chắc nịch lời hứa của bản thân.
- Em nhất định sẽ khiến cô ấy hạnh phúc.
Tiếng sóng biển rì rào đập vào bãi cát trắng tinh. Nắng vàng ươm nhuộm sáng nụ cười trên khóe môi cô. Những lời tuyên thệ vang vọng khắp lễ đường để minh chứng cho khoảnh khắc thiêng liêng nhất của hai người.
Trước khi đeo nhẫn vào tay Tôn Khả Thiên, Lôi Thần Phong đã hỏi một lần cuối cùng như một thông lệ đặc biệt của Lôi gia đã truyền mấy đời nay.
- Em có đồng ý thu nhận anh làm chồng không?
Tôn Khả Thiên mỉm cười sáng lạn, có lẽ bây giờ đã là lúc thích hợp để gia đình ba người đoàn tụ rồi. Cô ngập ngừng, hạ thấp tông giọng.
- Xin lỗi anh, em phải hỏi qua ý kiến của một người vô cùng quan trọng.
Lôi Thần Phong xìu mặt, bàn tay đang cầm nhẫn dừng lại trên không trung, sự thất vọng hiện rõ trong đáy mắt của anh. Chuyện cô đồng ý gả cho anh thì liên quan quái gì đến người khác.
- Khả Thiên, hôm nay là hôn lễ của chúng ta, em có thể thôi nhắc đến người đó. Anh cũng biết ghen đấy, cho dù là một đứa trẻ cũng làm anh tức điên.
- Anh chắc chưa?
Tôn Khả Thiên lại bật cười, gương mặt ghen tuông của anh đáng yêu thật đấy. Cô cầm tay anh, xoay lưng về phía sau. Ở nơi ấy, Đồng Lệ Giao đang ôm Thần Thần tiến gần đến chỗ hai người. Tuy không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh, nhưng cô có thể cảm nhận được toàn thân của người đàn ông bên cạnh mình đang cứng đờ.
Lôi Thần Phong nhìn chằm chằm vào bé con trên tay Đồng Lệ Giao, trong lòng nảy sinh vô số cảm xúc hỗn độn, từ bất ngờ, ngỡ ngàng, cho đến niềm vui sướng khó tả. Làm sao anh có thể không nhận ra ánh mắt sáng tựa lưu ly giống y hệt cô của ngày ấy.
- Pa pa. Pa pa.
Thần Thần nhìn thấy Lôi Thần Phong liền bập bẹ gọi. Thanh âm trong trẻo như mật ngọt rót vào tai khiến người đàn ông lãnh khốc như anh sắp rơi lệ mất rồi.
- Pa pa… ma ma… ma ma… pa pa.
Thần Thần luôn miệng gọi. Đến khi còn cách một khoảng gần, đứa bé liền với người về phía trước để được người đàn ông ôm vào lòng. Bàn tay Lôi Thần Phong khẽ run, đón lấy sinh linh bé nhỏ. Cảm xúc hạnh phúc ập đến như sóng cuộn trên đại dương, từng lớp từng lớp cuồn cuộn đập vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim anh. Anh hôn nhẹ lên đôi má phúng phính của bé con, cũng cảm nhận rõ vị mặn chát từ giọt nước mắt vừa rơi xuống.
- Thần Phong, em chưa từng từ bỏ cục cưng. Diệc Thần chính là con trai chúng ta.
- Diệc Thần, con trai của ba.
Một tay Lôi Thần Phong ôm Thần Thần, tay còn lại kéo Tôn Khả Thiên vào lòng mình. Cô không bỏ đi đứa con của bọn họ, ngay cả khi vẫn còn hiểu lầm về mối quan hệ chung huyết thống giữa hai người. Lúc ấy cô đã phải đau khổ và dằn vặt như thế nào chứ, anh chẳng biết gì cả, lại còn ngu ngốc oán trách cô.
Anh nguyện sẽ dùng cả đời này để làm chỗ dựa vững chắc cho cô và con. Chỉ cần anh còn sống, vòng tay này sẽ đủ lớn để cho gia đình nhỏ một bến đỗ bình yên.
- Diệc Thần, Khả Thiên, anh yêu hai mẹ con.
- Bé con đã nhận ba rồi, em muốn từ chối thu nhận gã chồng vô sỉ như anh cũng không được. Nhưng có vẻ ai đó vừa gặp được con trai đã quên mất việc đeo nhẫn cho em rồi.
Tôn Khả Thiên giả vờ ấm ức. Lúc này Lôi Thần Phong mới ý thức được chiếc nhẫn đã thấm đẫm mồ hôi trong tay mình. Anh cầm nhẫn cùng bàn tay nhỏ xíu của Thần Thần rồi cẩn thận đeo vào ngón tay cô.
- Khả Thiên à, anh rất vinh hạnh được làm chồng em, là ba của con chúng ta.
Nghi thức trao nhẫn kết thúc, tất cả mọi người đều vỗ tay chúc mừng. Mặc dù Lôi lão phu nhân đã biết trước sự tồn tại của Thần Thần nhưng cũng không cầm được nước mắt. May mà có Duật Trác Minh và Lăng Ngạn Nhiên ở bên cạnh nhắc nhở, nếu không bà đã biến nơi này thành sông rồi.
- Hai đứa bao giờ mới cưới vợ đây?
Duật Trác Minh và Lăng Ngạn Nhiên bỗng cười sượng. Đang xúc động mà bị hỏi câu đó giống như trời đông rét buốt bị tạt nước lạnh vô người vậy. Bọn họ ngó trời, ngó đất để thoát khỏi sự chú ý của Lôi lão phu nhân.
- Đừng có đánh trống lảng. Khi nãy ta đã nhìn thấy có Thường Tâm và Diệp Y. Nhân cơ hội này ta đến tìm gặp hai con bé đó có được không?
Nghe đến cái tên này Duật Trác Minh và Lăng Ngạn Nhiên liền giãy nảy.
- Bà làm như vậy có khác gì thời phong kiến đâu. Thời buổi này là tự do yêu đương, giống như chị Khả Thiên và anh Thần Phong ấy. Có duyên thì thế nào cũng về bên nhau thôi.
- Bà già này mặc kệ các anh. Đến lúc ấy đừng than thở.
Lôi lão phu nhân bất lực, tiếp tục hướng về phía gia đình ba người trên sân khấu, rồi lấy tay chấm nước mắt. Lăng Ngạn Nhiên gật gù, tán thưởng thằng em khù khờ nay đã biết nói đạo lý.
Đột nhiên mắt chim ưng ánh lên khi nhìn thấy thứ gì đó từ con mồi trước mặt, Lăng Ngạn Nhiên vỗ vai Duật Trác Minh, sau đó chỉ về người đàn ông đang đứng ở phía xa. Truyện mới cập nhật
- Em cũng nhìn thấy thứ anh đang thấy đúng không? Ám Dạ nhà ta lần đầu không khoác véc đen mà chỉ mặc sơ mi trắng thôi.
Dật Trác Minh cười khẩy, đúng là chuyện lạ hiếm có. Rồi một thế lực nào đó mách bảo anh ta nhìn về hướng khác, lại thấy một hình ảnh còn khủng hoảng hơn.
- Anh… anh Nhiên, có người cũng mặc sơ mi trắng giống Ám Dạ kia kìa, hình như là Thập Nhất thì phải.
Cả hai cười khoái chí, rôm rả bàn về chuyện của Thập Nhất và Ám Dạ, đến khi bị Lôi lão phu nhân tiện tay đánh cho một cái mới chịu ngồi yên.
Sau hôn lễ, thứ được mong chờ không kém đó là màn bắt hoa cưới. Tất cả nhân viên nữ phòng chế tác, phòng thiết kế đều đang hồ hởi, chuẩn bị sẵn tinh thần cho màn giành giật hoa khốc liệt hơn giành chồng này.
Mạch Thường Tâm không muốn tham gia nhưng bị Vy Sam và Minh Nguyệt kéo vào. Lúc ấy còn bắt gặp ánh mắt mỉa mai và cười cợt từ Thập Nhất, cứ như đang khinh thường cô làm chuyện ngu ngốc vậy.
Bó hoa được tung lên không trung, kéo theo mấy chục ánh mắt dán vào nó. Cuối cùng, khi hoa chưa chạm đất đã bị bắt lấy, không những một mà có đến hai người. Vì lực đạo mạnh nên bó hoa cưới bị chia làm đôi, mỗi người cầm một nửa.
Diệp Y tiếc nuối nhìn nửa bó hoa trong tay cô gái kia, liền có ý xin nhượng lại.
- Chị có thể nhường cho em mấy bông hoa đó được không?
Mạch Thường Tâm liếc Diệp Y rồi dời tầm mắt đến những bông hoa mình vừa giành được. Tuy chẳng có chút hứng thú nào nhưng đồ đã thuộc quyền sở hữu của cô thì chưa bao giờ có chuyện để rơi vào tay kẻ khác.
- Xin lỗi cô, hoa này là của tôi.
Cuối cùng Diệp Y và Mạch Thường Tâm đều giữ lại nửa bó hoa đấy cho riêng mình. Cả hai không biết rằng, định mệnh giữa bọn họ đã bắt đầu từ bó hoa ấy. Lôi lão phu nhân cười cười, cố tình đá sang hai thằng cháu trai đang ngây người.
- Đúng là ý trời. Xem ra Lôi gia lại sắp có hỷ sự rồi.
Tôn Khả Thiên ôm Thần Thần, nắm tay Lôi Thần Phong, cùng nhìn về cánh chim đang sải cánh bay tự do giữa bầu trời. Cô đã từng cho rằng mình là cô dâu đến từ địa ngục, nhưng giây phút này cô chính là cô dâu hạnh phúc nhất thế gian.
Giữa đau thương và hạnh phúc là một con đường mù mịt. Nếu một ngày nào đó trí óc đã quá mỏi mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, hãy để đôi chân tự hoàn thành sứ mệnh của nó, đó là bước tự do về phía trước. Rồi sẽ có lúc đôi chân ấy đặt được đến miền hạnh phúc thôi.
Từng hơi thở luôn có ý nghĩa và sự thiêng liêng của nó. Không được phép chối bỏ chính mình vì mỗi người đều là những bông hoa đẹp đẽ trong thế giới bao la này. Biết đâu sau một ngày giông bão, hạnh phúc sẽ gõ cửa và nắng lại hắt trên đỉnh đầu.
Tôn Khả Thiên ngồi trước gương, ngây ngốc nhìn mình trong bộ lễ phục cô dâu do Nhạn Tuyết thiết kế. Niềm hạnh phúc bao trùm khắp mọi nơi, cùng với hương hoa tươi thấm nhuần vào từng ngóc ngách trong khu vực hôn lễ, bao phủ lấy tấm thân mảnh khảnh của cô.
Đồng Lệ Giao sớm đã nước mắt lưng tròng, cuối cùng thì hạnh phúc cũng mỉm cười với cô bạn thân của mình. Giao Giao ôm chặt lấy Tôn Khả Thiên, không kiềm được sự xúc động trong lòng.
- Hứa với mình, trải qua đau thương đủ rồi, bây giờ cậu chỉ được phép hạnh phúc thôi nhé.
Trong thời khắc đen tối nhất, tưởng rằng ánh mặt trời chẳng thể chiếu rọi thì một tia hy vọng nhỏ nhoi đã cứu vớt những linh hồn lạc lối. Tôn Khả Thiên vỗ nhẹ vào lưng Giao giao, cố nén nước mắt trong lòng.
- Khóc gì chứ, hôm nay là ngày vui. Mình hứa sẽ đối xử tốt với bản thân, nâng niu hạnh phúc mà khăn lắm mới giành lại được.
Lúc này Tôn Diệc Quân bước vào với một đứa trẻ trên tay. Miệng bé chum chím, cười toe toét như để hòa chung vào ngày vui của ba mẹ.
- Anh mang Thần Thần vào đây làm gì? Nhỡ đâu Thần Phong nhìn thấy thì làm sao? Tôn Diệc Quân hếch mũi. Anh phải tranh thủ ôm Thần Thần, chứ để chút nữa thằng bé nhận cha ruột rồi, anh muốn ôm ấp, nghe nó gọi một tiếng papa cũng khó. Hôm nay là ngày vui của Tôn Khả Thiên nhưng Tôn Diệc Quân lại cảm thấy đau ở trong lòng một chút vì anh chính thức bị Lôi Thần Phong cùng lúc cướp đi em gái và con trai.
- Có khi tên ngốc đó nhìn thấy Thần Thần cũng không nhận ra đây là con trai mình ấy chứ.
Đồng Lệ Giao liếc mắt cảnh cáo Tôn Diệc Quân.
- Mau đưa Thần Thần cho em. Sắp đến giờ hôn lễ bắt đầu rồi, anh tuyệt đối không được làm kế hoạch này đổ bể đâu đấy.
Nói xong Đồng Lệ Giao liền bế Thần Thần đi ra. Trong phòng chỉ còn Tôn Diệc Quân và Tôn Khả Thiên. Lúc này, anh đã không còn mang bất cứ lớp mặt nạ nào trên người. Anh đặt tay lên tóc cô, bạc môi vẽ một nụ cười dịu dàng.
- Dù cuộc sống sau này ra sao, lúc nào cũng phải nhớ phía sau em luôn có anh, Giao Giao và cả một đế chế Milan sẽ thay em gánh vác tất cả mọi việc. Đừng rơi nước mắt vì những thứ không xứng đáng, hãy sống hạnh phúc nhé em gái của anh.
Đây không phải anh trai ruột của cô, nhưng luôn dành cho cô sự bao dung, yêu chiều hơn bất kỳ ai trên đời này. Tôn Khả Thiên sụt sùi, nước mắt đã chực chờ rồi.
Thấy vậy, Tôn Diệc Quân liền lấy khăn tay chấm lên khóe mắt cô.
- Em đừng khóc, nếu để thằng em rể đó nhìn thấy lại tưởng anh bắt nạt vợ của nó đấy. Bây giờ hãy để anh thay mẹ dẫn em đến lễ đường nhé.
Chưa bao giờ Tôn Khả Thiên thấy bước chân của mình nhẹ nhõm như vậy, tưởng chừng mỗi nơi đi qua đều nở rộ những bông hoa rực rỡ. Trong bản nhạc du dương và muôn ngàn cánh hoa tươi bay tự do trên bầu trời, cô mặc bộ váy cưới trắng tinh tiến tới vòng tay vững chãi của anh.
Nơi cuối con đường, người đàn ông ấy đang hướng tay về phía cô. Anh ấy mỉm cười, mang hết sự ôn nhu và dịu dàng ra để đón lấy cô gái đang đến gần.
Tôn Diệc Quân đặt tay Tôn Khả Thiên lên bàn tay to lớn của Lôi Thần Phong, nói ra những điều canh cánh trong lòng.
- Tôi giao con bé cho cậu, hãy thay chúng tôi bù đắp lại tất cả những tổn thương mà nó đã phải trải qua nhé.
Lôi Thần Phong dịu dàng kéo Tôn Khả Thiên về phía mình, dùng thứ giọng điệu trầm thấp nhưng cực kỳ uy nghi để khẳng định chắc nịch lời hứa của bản thân.
- Em nhất định sẽ khiến cô ấy hạnh phúc.
Tiếng sóng biển rì rào đập vào bãi cát trắng tinh. Nắng vàng ươm nhuộm sáng nụ cười trên khóe môi cô. Những lời tuyên thệ vang vọng khắp lễ đường để minh chứng cho khoảnh khắc thiêng liêng nhất của hai người.
Trước khi đeo nhẫn vào tay Tôn Khả Thiên, Lôi Thần Phong đã hỏi một lần cuối cùng như một thông lệ đặc biệt của Lôi gia đã truyền mấy đời nay.
- Em có đồng ý thu nhận anh làm chồng không?
Tôn Khả Thiên mỉm cười sáng lạn, có lẽ bây giờ đã là lúc thích hợp để gia đình ba người đoàn tụ rồi. Cô ngập ngừng, hạ thấp tông giọng.
- Xin lỗi anh, em phải hỏi qua ý kiến của một người vô cùng quan trọng.
Lôi Thần Phong xìu mặt, bàn tay đang cầm nhẫn dừng lại trên không trung, sự thất vọng hiện rõ trong đáy mắt của anh. Chuyện cô đồng ý gả cho anh thì liên quan quái gì đến người khác.
- Khả Thiên, hôm nay là hôn lễ của chúng ta, em có thể thôi nhắc đến người đó. Anh cũng biết ghen đấy, cho dù là một đứa trẻ cũng làm anh tức điên.
- Anh chắc chưa?
Tôn Khả Thiên lại bật cười, gương mặt ghen tuông của anh đáng yêu thật đấy. Cô cầm tay anh, xoay lưng về phía sau. Ở nơi ấy, Đồng Lệ Giao đang ôm Thần Thần tiến gần đến chỗ hai người. Tuy không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh, nhưng cô có thể cảm nhận được toàn thân của người đàn ông bên cạnh mình đang cứng đờ.
Lôi Thần Phong nhìn chằm chằm vào bé con trên tay Đồng Lệ Giao, trong lòng nảy sinh vô số cảm xúc hỗn độn, từ bất ngờ, ngỡ ngàng, cho đến niềm vui sướng khó tả. Làm sao anh có thể không nhận ra ánh mắt sáng tựa lưu ly giống y hệt cô của ngày ấy.
- Pa pa. Pa pa.
Thần Thần nhìn thấy Lôi Thần Phong liền bập bẹ gọi. Thanh âm trong trẻo như mật ngọt rót vào tai khiến người đàn ông lãnh khốc như anh sắp rơi lệ mất rồi.
- Pa pa… ma ma… ma ma… pa pa.
Thần Thần luôn miệng gọi. Đến khi còn cách một khoảng gần, đứa bé liền với người về phía trước để được người đàn ông ôm vào lòng. Bàn tay Lôi Thần Phong khẽ run, đón lấy sinh linh bé nhỏ. Cảm xúc hạnh phúc ập đến như sóng cuộn trên đại dương, từng lớp từng lớp cuồn cuộn đập vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim anh. Anh hôn nhẹ lên đôi má phúng phính của bé con, cũng cảm nhận rõ vị mặn chát từ giọt nước mắt vừa rơi xuống.
- Thần Phong, em chưa từng từ bỏ cục cưng. Diệc Thần chính là con trai chúng ta.
- Diệc Thần, con trai của ba.
Một tay Lôi Thần Phong ôm Thần Thần, tay còn lại kéo Tôn Khả Thiên vào lòng mình. Cô không bỏ đi đứa con của bọn họ, ngay cả khi vẫn còn hiểu lầm về mối quan hệ chung huyết thống giữa hai người. Lúc ấy cô đã phải đau khổ và dằn vặt như thế nào chứ, anh chẳng biết gì cả, lại còn ngu ngốc oán trách cô.
Anh nguyện sẽ dùng cả đời này để làm chỗ dựa vững chắc cho cô và con. Chỉ cần anh còn sống, vòng tay này sẽ đủ lớn để cho gia đình nhỏ một bến đỗ bình yên.
- Diệc Thần, Khả Thiên, anh yêu hai mẹ con.
- Bé con đã nhận ba rồi, em muốn từ chối thu nhận gã chồng vô sỉ như anh cũng không được. Nhưng có vẻ ai đó vừa gặp được con trai đã quên mất việc đeo nhẫn cho em rồi.
Tôn Khả Thiên giả vờ ấm ức. Lúc này Lôi Thần Phong mới ý thức được chiếc nhẫn đã thấm đẫm mồ hôi trong tay mình. Anh cầm nhẫn cùng bàn tay nhỏ xíu của Thần Thần rồi cẩn thận đeo vào ngón tay cô.
- Khả Thiên à, anh rất vinh hạnh được làm chồng em, là ba của con chúng ta.
Nghi thức trao nhẫn kết thúc, tất cả mọi người đều vỗ tay chúc mừng. Mặc dù Lôi lão phu nhân đã biết trước sự tồn tại của Thần Thần nhưng cũng không cầm được nước mắt. May mà có Duật Trác Minh và Lăng Ngạn Nhiên ở bên cạnh nhắc nhở, nếu không bà đã biến nơi này thành sông rồi.
- Hai đứa bao giờ mới cưới vợ đây?
Duật Trác Minh và Lăng Ngạn Nhiên bỗng cười sượng. Đang xúc động mà bị hỏi câu đó giống như trời đông rét buốt bị tạt nước lạnh vô người vậy. Bọn họ ngó trời, ngó đất để thoát khỏi sự chú ý của Lôi lão phu nhân.
- Đừng có đánh trống lảng. Khi nãy ta đã nhìn thấy có Thường Tâm và Diệp Y. Nhân cơ hội này ta đến tìm gặp hai con bé đó có được không?
Nghe đến cái tên này Duật Trác Minh và Lăng Ngạn Nhiên liền giãy nảy.
- Bà làm như vậy có khác gì thời phong kiến đâu. Thời buổi này là tự do yêu đương, giống như chị Khả Thiên và anh Thần Phong ấy. Có duyên thì thế nào cũng về bên nhau thôi.
- Bà già này mặc kệ các anh. Đến lúc ấy đừng than thở.
Lôi lão phu nhân bất lực, tiếp tục hướng về phía gia đình ba người trên sân khấu, rồi lấy tay chấm nước mắt. Lăng Ngạn Nhiên gật gù, tán thưởng thằng em khù khờ nay đã biết nói đạo lý.
Đột nhiên mắt chim ưng ánh lên khi nhìn thấy thứ gì đó từ con mồi trước mặt, Lăng Ngạn Nhiên vỗ vai Duật Trác Minh, sau đó chỉ về người đàn ông đang đứng ở phía xa. Truyện mới cập nhật
- Em cũng nhìn thấy thứ anh đang thấy đúng không? Ám Dạ nhà ta lần đầu không khoác véc đen mà chỉ mặc sơ mi trắng thôi.
Dật Trác Minh cười khẩy, đúng là chuyện lạ hiếm có. Rồi một thế lực nào đó mách bảo anh ta nhìn về hướng khác, lại thấy một hình ảnh còn khủng hoảng hơn.
- Anh… anh Nhiên, có người cũng mặc sơ mi trắng giống Ám Dạ kia kìa, hình như là Thập Nhất thì phải.
Cả hai cười khoái chí, rôm rả bàn về chuyện của Thập Nhất và Ám Dạ, đến khi bị Lôi lão phu nhân tiện tay đánh cho một cái mới chịu ngồi yên.
Sau hôn lễ, thứ được mong chờ không kém đó là màn bắt hoa cưới. Tất cả nhân viên nữ phòng chế tác, phòng thiết kế đều đang hồ hởi, chuẩn bị sẵn tinh thần cho màn giành giật hoa khốc liệt hơn giành chồng này.
Mạch Thường Tâm không muốn tham gia nhưng bị Vy Sam và Minh Nguyệt kéo vào. Lúc ấy còn bắt gặp ánh mắt mỉa mai và cười cợt từ Thập Nhất, cứ như đang khinh thường cô làm chuyện ngu ngốc vậy.
Bó hoa được tung lên không trung, kéo theo mấy chục ánh mắt dán vào nó. Cuối cùng, khi hoa chưa chạm đất đã bị bắt lấy, không những một mà có đến hai người. Vì lực đạo mạnh nên bó hoa cưới bị chia làm đôi, mỗi người cầm một nửa.
Diệp Y tiếc nuối nhìn nửa bó hoa trong tay cô gái kia, liền có ý xin nhượng lại.
- Chị có thể nhường cho em mấy bông hoa đó được không?
Mạch Thường Tâm liếc Diệp Y rồi dời tầm mắt đến những bông hoa mình vừa giành được. Tuy chẳng có chút hứng thú nào nhưng đồ đã thuộc quyền sở hữu của cô thì chưa bao giờ có chuyện để rơi vào tay kẻ khác.
- Xin lỗi cô, hoa này là của tôi.
Cuối cùng Diệp Y và Mạch Thường Tâm đều giữ lại nửa bó hoa đấy cho riêng mình. Cả hai không biết rằng, định mệnh giữa bọn họ đã bắt đầu từ bó hoa ấy. Lôi lão phu nhân cười cười, cố tình đá sang hai thằng cháu trai đang ngây người.
- Đúng là ý trời. Xem ra Lôi gia lại sắp có hỷ sự rồi.
Tôn Khả Thiên ôm Thần Thần, nắm tay Lôi Thần Phong, cùng nhìn về cánh chim đang sải cánh bay tự do giữa bầu trời. Cô đã từng cho rằng mình là cô dâu đến từ địa ngục, nhưng giây phút này cô chính là cô dâu hạnh phúc nhất thế gian.
Giữa đau thương và hạnh phúc là một con đường mù mịt. Nếu một ngày nào đó trí óc đã quá mỏi mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, hãy để đôi chân tự hoàn thành sứ mệnh của nó, đó là bước tự do về phía trước. Rồi sẽ có lúc đôi chân ấy đặt được đến miền hạnh phúc thôi.
Từng hơi thở luôn có ý nghĩa và sự thiêng liêng của nó. Không được phép chối bỏ chính mình vì mỗi người đều là những bông hoa đẹp đẽ trong thế giới bao la này. Biết đâu sau một ngày giông bão, hạnh phúc sẽ gõ cửa và nắng lại hắt trên đỉnh đầu.
Danh sách chương