Cái tên Lâm Hùng khiến sự dao động nơi cô bỗng chốc tiêu tan. Cô và anh không thể đến với nhau, đó là mối quan hệ nghịch với luân thường đạo lý. Nếu ông trời đã bất công thì chỉ một mình cô gánh chịu là đủ rồi, cô không muốn anh cũng vì chuyện này mà phải dằn vặt, day dứt, nhục nhã.
- Anh không buông tay? Vậy được, khi Tôn gia phát tang, anh đừng thắp nhang trước di ảnh của tôi.
Ai ban phát cho cô thứ ngữ khí lạnh lẽo hơn địa ngục ấy? Cô không biết. Đến chính cô còn cảm thất run sợ trước sự tuyệt tình của chính mình, huống hồ là cha của đứa con sắp bị cô ruồng bỏ. Truyện Đông Phương
Mọi chuyện dường như đã bị đẩy đi quá tầm kiểm soát, Lăng Ngạn Nhiên đành phải gọi cho Đồng Lệ Giao để nhờ sự giúp đỡ. Với tính cách của Khả Thiên, chuyện một xác hai mạng hoàn toàn có thể xảy ra.
Trên đường trở về bệnh viện, Đồng Lệ Giao gặp được Tôn Diệc Quân, khi quay lại thì thấy trong phòng vắng hoe, lại thấy máu và dịch truyền ướt đẫm trên sàn nhà. Vừa hay nhận được điện thoại của Lăng Ngạn Nhiên, họ mới biết Tôn Khả Thiên đang ở khoa phụ sản, với ý định bỏ đi đứa bé. Cũng may họ đã xuất hiện kịp thời, trước khi sự việc đáng tiếc xảy ra.
Đồng Lệ Giao vội vàng kéo Tôn Khả Thiên ra khỏi vòng tay Lôi Thần Phong, rồi dẫn cô ngồi xuống ghế. Thật kỳ lạ, mỗi lần Giao Giao cùng hai đứa bé trong bụng cô ấy xuất hiện, Tôn Khả Thiên lại dao động, không nỡ tuyệt tình với bé con của mình.
- Đồ ngốc này, chẳng phải cậu nói muốn ăn mấy món trước cổng trường hay sao, chưa đợi mình về mà cậu đã chạy loạn rồi. Bây giờ chúng ta quay lại phòng nhé.
Theo lời của Đồng Lệ Giao, Tôn Khả Thiên buông thõng tờ giấy đăng ký làm thủ thuật trong tay, sau đó ngoan ngoãn đi theo cô ấy về phòng.
Mọi người đều vô cùng căng thẳng, không ai dám bước chân vào bên trong, chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Bọn họ hy vọng Đồng Lệ Giao có thể trấn an Tôn Khả Thiên, chí ít giúp cô ấy không còn ý định bỏ đi đứa bé.
Ở trong phòng, Đồng Lệ Giao chăm chú nhìn Tôn Khả Thiên gặm ổ bánh mì nhạt nhẽo, vừa thương lại vừa trách. Cô không thể để chuyện này tiếp tục xảy ra, chỉ có thể tìm hiểu nguyên nhân thực sự mới có thể giải quyết dứt điểm mọi chuyện. Cô khẽ nhặt đi mẩu vụn bánh mì còn sót lại trên khóe miệng Khả Thiên, rồi từ từ hỏi dò.
- Sao vậy Khả Thiên? Nói cho mình nghe chuyện gì đã xảy ra được không? Tôn Khả Thiên đang nhai miếng bánh mì trong miệng, vì câu hỏi của Giao Giao mà dừng lại. Cô ấy đã phá vỡ sự chịu đựng và kìm nén cuối cùng trong cô. Ban đầu chỉ là tiếng nhấc nhẹ, sau đó cả thân người đều run lên bần bật.
Tôn Khả Thiên như đứa trẻ đang phải chịu uất ức, nay được hỏi đến mà không cầm được nước mắt. Miếng bánh mì trong miệng chưa kịp nuốt xuống, đã bị thấm dẫm vị mặn chát.
- Đừng khóc, mình ở đây rồi. Dù trời đất có sụp xuống, mình và anh Diệc Quân cũng sẽ không để cậu một mình. Rốt cuộc Lâm Hùng đã nói cho cậu nghe những gì?
Tôn Khả Thiên nấc lên từng hồi, bạc môi run rẩy bậm chặt vào nhau, một lúc sau mới thể thốt thành lời.
- Mình phải làm sao đây Giao Giao ơi. Ông ta nói mình là thứ ghê tởm, phát sinh quan hệ với anh trai cùng cha khác mẹ… ông ta còn nói mình… mình… là sự sỉ nhục của tạo hóa, nói mình hãy chết đi…
Đồng Lệ Giao sững sờ vài giây, dường như những điều cô nghe thấy đã vượt quá sự tưởng tượng của bản thân.
- Làm… Làm sao có thể. Hay có sự nhầm lẫn gì ở đây?
- Mình là con của Lôi Đình Phương, là em gái cùng cha khác mẹ với Thần Phong… bé con của mình không thể tồn tại được Giao Giao ơi…
Thông tin này quá mức khủng khiếp, một người không quan hệ như Đồng Lệ Giao còn chẳng thể chấp nhận nổi, thì làm sao Khả Thiên vượt qua cú sốc ấy. Đồng Lệ Giao cố gắng trấn tĩnh bản thân, phải như vậy mới ngiúp Khả Thiên nghĩ ra phương án giải quyết tốt nhất.
- Bình tĩnh nghe mình nói, đó chỉ là lời của Lâm Hùng, để xác nhận thì phải làm xét nhiệm ADN.
Tôn Khả Thiên điên cuồng lắc đầu, nước mắt vẫn liên tục rơi xuống.
- Mình không dám, mình không làm được! Nếu có kết quả chính xác rồi thì mình sợ sẽ không thể tiếp tục sống nữa. Chí ít vào lúc này, mình còn có thể vin vào một tia hy vọng mỏng manh, rằng ông ta nói dối. Nhưng một kẻ sắp chết sao có thể nói dối đây.
Tôn Khả Thiên vừa gieo hy vọng, lại chính mình dập tắt đi. Đồng Lệ Giao hiểu rõ suy nghĩ của Khả Thiên. Thứ duy nhất khiến cô ấy còn đủ sức để vực bản thân tồn tại đến bây giờ chính là hy vọng mỏng manh ấy, nếu cứ nhất quyết làm xét nhiệm thì sẽ phá hủy hoàn toàn điểm tựa cuối cùng này. Cô ấy cũng sẽ chết.
- Đừng khóc Khả Thiên. Nếu bây giờ cậu quyết định bỏ đi đứa bé, mình sẽ cùng nắm tay cậu bước vào căn phòng lạnh lẽo đó, được không?
Thời gian trôi qua thật chậm, mọi người đều nín thở chờ đợi động tĩnh từ bên trong. Cánh cửa đã được mở ra, Đồng Lệ Giao nắm chắc bàn tay lạnh ngắt của Tôn Khả Thiên, xuất hiện trước sự mong chờ của tất cả. Nhưng có lẽ cô đã khiến mọi người thất vọng rồi.
- Thầy Lăng, phiền thầy liên hệ với khoa phụ sản, trong vòng 10 phút nữa có bệnh nhân cần làm thủ thuật.
Niềm hy vọng cuối cùng đã bị dập tắt, ngay cả Đồng Lệ Giao cũng ủng hộ Tôn Khả Thiên bỏ đi sinh linh chưa thành hình đó. Lôi Thần Phong cố gắng kìm nén nội tâm đang dậy sóng, đặt hai tay lên vai gầy của cô. Anh nhìn thẳng vào con ngươi đen thẫm, phủ đầy những bí mật ấy, để cô không còn đường né tránh.
- Vì sao vậy Khả Thiên? Có chuyện gì mà không thể nói với anh!
Lôi Thần Phong gào lên trong đau đớn, có trời mới biết toàn thân anh sôi sục đến mức nào. Cảm giác bất lực đi kèm với vô vọng chính là thứ khiến con người ta chìm sâu vào vực thẳm.
- Đứa bé là con của chúng ta, là máu mủ của Lôi gia, xin em đừng nhẫn tâm như vậy…
Cuối cùng thì hai từ “nhẫn tâm” cũng đã được thốt ra từ miệng của anh rồi. Đúng, cô chính là người mẹ nhẫn tâm, tuyệt tình, cô không xứng đáng làm mẹ.
- Thứ không nên nhắc trước mặt cô ấy nhất bây giờ chính là hai từ “Lôi gia”. Nếu không muốn một xác hai mạng, xin hãy nhường đường.
Đồng Lệ Giao hất tay Lôi Thần Phong ra, rồi lại nắm chặt bàn tay Tôn Khả Thiên. Cô sẽ thay cô ấy nói lời sắc đá, cùng cô ấy làm chuyện tàn nhẫn. Vì cô sợ rằng, nếu chỉ buông lơi cô ấy một nhịp, cô ấy sẽ chết.
Hai cô gái dắt tay nhau đi trên hành lang rộng thênh thang, từng bước chân nặng nề nhưng vô cùng dứt khoát. Chẳng mấy chốc phòng thủ thuật đã ở ngay trước mặt, nơi ấy vô cùng lạnh lẽo và u ám.
- Đừng sợ, mình sẽ cùng cậu đi vào trong ấy. Nếu có sai lầm hay tội lỗi gì, mình sẽ thay cậu gánh vác bằng nửa phần đời còn lại.
Cánh cửa sắt đóng sập một cách dứt khoát, tấm bảng gắn trên cửa sáng trưng, để báo hiệu ca tiểu phẫu trong ấy đã bắt đầu. Lôi Thần Phong thẫn thờ tựa vào ghế, thất thần nhìn cánh cửa vô tri vô giác. Anh vẫn hy vọng vào giây phút nào đó, cô sẽ vì đứa nhỏ mà suy nghĩ lại. Nhưng chẳng có kỳ tích nào xảy ra cả, gần hai tiếng đồng hồ trôi qua dài dằng dẵng, đến khi đèn trên cửa đã tắt, báo hiệu đứa bé của anh và cô đã không còn trên cõi đời này nữa.
Cô thực sự hận anh đến mức này sao?
Tôn Khả Thiên yếu ớt nằm trên băng ca. Cho đến lúc này, Đồng Lệ Giao vẫn chưa từng buông tay cô một khắc. Cô tự lau đi những giọt nước mắt thấm đẫm mái tóc dài, bàn tay đang đặt trên bụng khẽ siết lại.
“Bé con à, mẹ xin lỗi. Sau này, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng hận mẹ.”
Cửa phòng đã được mở ra lần nữa, trả lại một Tôn Khả Thiên thoi thóp như con chim non gẫy cánh, cùng khuôn mặt tái nhợt. Cô quay mặt đi nơi khác, không để bản thân phải đối diện với cái nhìn căm hận của anh. Cô làm gì còn thứ dũng khí ấy.
Người duy nhất chạy đến bên cạnh cô là Tôn Diệc Quân. Anh ấy là anh trai của cô, người sẽ gánh vác cho cô tất cả.
Cô khẽ vươn cánh tay run rẩy về phía anh ấy, thều thào cất giọng.
- Anh ơi, em muốn về nhà.
Tôn Diệc Quân ngay lập tức bế cô lên, thân hình cô rất gầy, lọt thỏm vào giữa vòng tay to lớn của anh.
- Được, chúng ta về nhà.
Cô như con búp bê không còn sự sống, để mặc cho Tôn Diệc Quân bế đi. Tưởng như mọi sự cứ thế mà lặng lẽ trôi qua, cho đến khi một giọng nói không mang theo độ ấm vang lên vô cùng dứt khoát.
- Ngày mai, luật sư của tôi sẽ gửi đơn ly hôn. Cô có thể lấy bất cứ thứ gì, sau đó cút về Milan đi.
Ngữ khí ấy thật nguội lạnh, xuyên qua thân thể anh để đâm vào trái tim cô. Anh đang căm hận cô, vì cô đã nhẫn tâm bỏ đi đứa bé của hai người. Đến lúc này, ngay cả tư cách nói câu xin lỗi cô cũng không còn. Cô dùng chút tỉnh táo cuối cùng để đáp lời anh.
- Được, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại.
Đây có lẽ là kết thúc tốt đẹp nhất dành cho cô và anh. Thà một lần đau đớn, chấm dứt tất cả, còn hơn phải vùng vẫy trong sự dằn vặt, ngược đãi lẫn nhau về tinh thần lẫn thể xác.
Trên hành lang rộng thênh thanh, Tôn Diệc Quân ôm Tôn Khả Thiên trên tay, còn Đồng Lệ Giao đi ngay bên cạnh. Cả nhà Tôn gia từ bây giờ sẽ không còn bất kỳ quan hệ với Lôi gia nữa.
Đợi đến khi mọi thứ yên tĩnh hoàn toàn, Lôi Thần Phong mới cất giọng hỏi người bên cạnh.
- Cô ấy đi chưa?
- Đi rồi.
Chờ Lăng Ngạn Nhiên xác nhận, Lôi Thần Phong mới dám khua hai tay loạn xạ trước mặt, tìm nơi để làm điểm tựa. Vừa rồi, thị giác của anh lại biến mất, thời gian của triệu chứng kéo dài hơn hai lần trước, đã 10 phút trôi qua mà trước mắt vẫn tối đen như mực. Điều này khiến anh ý thức được tình trạng của mình đang dần xấu đi.
Nếu như cô đã căm hận anh như vậy, thì tốt nhất nên buông tay để cô được an lòng hơn. Vì bản thân anh cũng chẳng thể nào làm chỗ dựa vững chắc cho cô được nữa rồi.
Lăng Ngạn Nhiên dẫn Lôi Thần Phong đi trên chính con đường mà cô vừa đi qua, nhưng lại không cùng điểm đến.
Ngược lối đi về, tình duyên đã dứt, có thể đây là lần cuối cùng họ nhìn thấy nhau trong cuộc đời này.
- Anh không buông tay? Vậy được, khi Tôn gia phát tang, anh đừng thắp nhang trước di ảnh của tôi.
Ai ban phát cho cô thứ ngữ khí lạnh lẽo hơn địa ngục ấy? Cô không biết. Đến chính cô còn cảm thất run sợ trước sự tuyệt tình của chính mình, huống hồ là cha của đứa con sắp bị cô ruồng bỏ. Truyện Đông Phương
Mọi chuyện dường như đã bị đẩy đi quá tầm kiểm soát, Lăng Ngạn Nhiên đành phải gọi cho Đồng Lệ Giao để nhờ sự giúp đỡ. Với tính cách của Khả Thiên, chuyện một xác hai mạng hoàn toàn có thể xảy ra.
Trên đường trở về bệnh viện, Đồng Lệ Giao gặp được Tôn Diệc Quân, khi quay lại thì thấy trong phòng vắng hoe, lại thấy máu và dịch truyền ướt đẫm trên sàn nhà. Vừa hay nhận được điện thoại của Lăng Ngạn Nhiên, họ mới biết Tôn Khả Thiên đang ở khoa phụ sản, với ý định bỏ đi đứa bé. Cũng may họ đã xuất hiện kịp thời, trước khi sự việc đáng tiếc xảy ra.
Đồng Lệ Giao vội vàng kéo Tôn Khả Thiên ra khỏi vòng tay Lôi Thần Phong, rồi dẫn cô ngồi xuống ghế. Thật kỳ lạ, mỗi lần Giao Giao cùng hai đứa bé trong bụng cô ấy xuất hiện, Tôn Khả Thiên lại dao động, không nỡ tuyệt tình với bé con của mình.
- Đồ ngốc này, chẳng phải cậu nói muốn ăn mấy món trước cổng trường hay sao, chưa đợi mình về mà cậu đã chạy loạn rồi. Bây giờ chúng ta quay lại phòng nhé.
Theo lời của Đồng Lệ Giao, Tôn Khả Thiên buông thõng tờ giấy đăng ký làm thủ thuật trong tay, sau đó ngoan ngoãn đi theo cô ấy về phòng.
Mọi người đều vô cùng căng thẳng, không ai dám bước chân vào bên trong, chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Bọn họ hy vọng Đồng Lệ Giao có thể trấn an Tôn Khả Thiên, chí ít giúp cô ấy không còn ý định bỏ đi đứa bé.
Ở trong phòng, Đồng Lệ Giao chăm chú nhìn Tôn Khả Thiên gặm ổ bánh mì nhạt nhẽo, vừa thương lại vừa trách. Cô không thể để chuyện này tiếp tục xảy ra, chỉ có thể tìm hiểu nguyên nhân thực sự mới có thể giải quyết dứt điểm mọi chuyện. Cô khẽ nhặt đi mẩu vụn bánh mì còn sót lại trên khóe miệng Khả Thiên, rồi từ từ hỏi dò.
- Sao vậy Khả Thiên? Nói cho mình nghe chuyện gì đã xảy ra được không? Tôn Khả Thiên đang nhai miếng bánh mì trong miệng, vì câu hỏi của Giao Giao mà dừng lại. Cô ấy đã phá vỡ sự chịu đựng và kìm nén cuối cùng trong cô. Ban đầu chỉ là tiếng nhấc nhẹ, sau đó cả thân người đều run lên bần bật.
Tôn Khả Thiên như đứa trẻ đang phải chịu uất ức, nay được hỏi đến mà không cầm được nước mắt. Miếng bánh mì trong miệng chưa kịp nuốt xuống, đã bị thấm dẫm vị mặn chát.
- Đừng khóc, mình ở đây rồi. Dù trời đất có sụp xuống, mình và anh Diệc Quân cũng sẽ không để cậu một mình. Rốt cuộc Lâm Hùng đã nói cho cậu nghe những gì?
Tôn Khả Thiên nấc lên từng hồi, bạc môi run rẩy bậm chặt vào nhau, một lúc sau mới thể thốt thành lời.
- Mình phải làm sao đây Giao Giao ơi. Ông ta nói mình là thứ ghê tởm, phát sinh quan hệ với anh trai cùng cha khác mẹ… ông ta còn nói mình… mình… là sự sỉ nhục của tạo hóa, nói mình hãy chết đi…
Đồng Lệ Giao sững sờ vài giây, dường như những điều cô nghe thấy đã vượt quá sự tưởng tượng của bản thân.
- Làm… Làm sao có thể. Hay có sự nhầm lẫn gì ở đây?
- Mình là con của Lôi Đình Phương, là em gái cùng cha khác mẹ với Thần Phong… bé con của mình không thể tồn tại được Giao Giao ơi…
Thông tin này quá mức khủng khiếp, một người không quan hệ như Đồng Lệ Giao còn chẳng thể chấp nhận nổi, thì làm sao Khả Thiên vượt qua cú sốc ấy. Đồng Lệ Giao cố gắng trấn tĩnh bản thân, phải như vậy mới ngiúp Khả Thiên nghĩ ra phương án giải quyết tốt nhất.
- Bình tĩnh nghe mình nói, đó chỉ là lời của Lâm Hùng, để xác nhận thì phải làm xét nhiệm ADN.
Tôn Khả Thiên điên cuồng lắc đầu, nước mắt vẫn liên tục rơi xuống.
- Mình không dám, mình không làm được! Nếu có kết quả chính xác rồi thì mình sợ sẽ không thể tiếp tục sống nữa. Chí ít vào lúc này, mình còn có thể vin vào một tia hy vọng mỏng manh, rằng ông ta nói dối. Nhưng một kẻ sắp chết sao có thể nói dối đây.
Tôn Khả Thiên vừa gieo hy vọng, lại chính mình dập tắt đi. Đồng Lệ Giao hiểu rõ suy nghĩ của Khả Thiên. Thứ duy nhất khiến cô ấy còn đủ sức để vực bản thân tồn tại đến bây giờ chính là hy vọng mỏng manh ấy, nếu cứ nhất quyết làm xét nhiệm thì sẽ phá hủy hoàn toàn điểm tựa cuối cùng này. Cô ấy cũng sẽ chết.
- Đừng khóc Khả Thiên. Nếu bây giờ cậu quyết định bỏ đi đứa bé, mình sẽ cùng nắm tay cậu bước vào căn phòng lạnh lẽo đó, được không?
Thời gian trôi qua thật chậm, mọi người đều nín thở chờ đợi động tĩnh từ bên trong. Cánh cửa đã được mở ra, Đồng Lệ Giao nắm chắc bàn tay lạnh ngắt của Tôn Khả Thiên, xuất hiện trước sự mong chờ của tất cả. Nhưng có lẽ cô đã khiến mọi người thất vọng rồi.
- Thầy Lăng, phiền thầy liên hệ với khoa phụ sản, trong vòng 10 phút nữa có bệnh nhân cần làm thủ thuật.
Niềm hy vọng cuối cùng đã bị dập tắt, ngay cả Đồng Lệ Giao cũng ủng hộ Tôn Khả Thiên bỏ đi sinh linh chưa thành hình đó. Lôi Thần Phong cố gắng kìm nén nội tâm đang dậy sóng, đặt hai tay lên vai gầy của cô. Anh nhìn thẳng vào con ngươi đen thẫm, phủ đầy những bí mật ấy, để cô không còn đường né tránh.
- Vì sao vậy Khả Thiên? Có chuyện gì mà không thể nói với anh!
Lôi Thần Phong gào lên trong đau đớn, có trời mới biết toàn thân anh sôi sục đến mức nào. Cảm giác bất lực đi kèm với vô vọng chính là thứ khiến con người ta chìm sâu vào vực thẳm.
- Đứa bé là con của chúng ta, là máu mủ của Lôi gia, xin em đừng nhẫn tâm như vậy…
Cuối cùng thì hai từ “nhẫn tâm” cũng đã được thốt ra từ miệng của anh rồi. Đúng, cô chính là người mẹ nhẫn tâm, tuyệt tình, cô không xứng đáng làm mẹ.
- Thứ không nên nhắc trước mặt cô ấy nhất bây giờ chính là hai từ “Lôi gia”. Nếu không muốn một xác hai mạng, xin hãy nhường đường.
Đồng Lệ Giao hất tay Lôi Thần Phong ra, rồi lại nắm chặt bàn tay Tôn Khả Thiên. Cô sẽ thay cô ấy nói lời sắc đá, cùng cô ấy làm chuyện tàn nhẫn. Vì cô sợ rằng, nếu chỉ buông lơi cô ấy một nhịp, cô ấy sẽ chết.
Hai cô gái dắt tay nhau đi trên hành lang rộng thênh thang, từng bước chân nặng nề nhưng vô cùng dứt khoát. Chẳng mấy chốc phòng thủ thuật đã ở ngay trước mặt, nơi ấy vô cùng lạnh lẽo và u ám.
- Đừng sợ, mình sẽ cùng cậu đi vào trong ấy. Nếu có sai lầm hay tội lỗi gì, mình sẽ thay cậu gánh vác bằng nửa phần đời còn lại.
Cánh cửa sắt đóng sập một cách dứt khoát, tấm bảng gắn trên cửa sáng trưng, để báo hiệu ca tiểu phẫu trong ấy đã bắt đầu. Lôi Thần Phong thẫn thờ tựa vào ghế, thất thần nhìn cánh cửa vô tri vô giác. Anh vẫn hy vọng vào giây phút nào đó, cô sẽ vì đứa nhỏ mà suy nghĩ lại. Nhưng chẳng có kỳ tích nào xảy ra cả, gần hai tiếng đồng hồ trôi qua dài dằng dẵng, đến khi đèn trên cửa đã tắt, báo hiệu đứa bé của anh và cô đã không còn trên cõi đời này nữa.
Cô thực sự hận anh đến mức này sao?
Tôn Khả Thiên yếu ớt nằm trên băng ca. Cho đến lúc này, Đồng Lệ Giao vẫn chưa từng buông tay cô một khắc. Cô tự lau đi những giọt nước mắt thấm đẫm mái tóc dài, bàn tay đang đặt trên bụng khẽ siết lại.
“Bé con à, mẹ xin lỗi. Sau này, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng hận mẹ.”
Cửa phòng đã được mở ra lần nữa, trả lại một Tôn Khả Thiên thoi thóp như con chim non gẫy cánh, cùng khuôn mặt tái nhợt. Cô quay mặt đi nơi khác, không để bản thân phải đối diện với cái nhìn căm hận của anh. Cô làm gì còn thứ dũng khí ấy.
Người duy nhất chạy đến bên cạnh cô là Tôn Diệc Quân. Anh ấy là anh trai của cô, người sẽ gánh vác cho cô tất cả.
Cô khẽ vươn cánh tay run rẩy về phía anh ấy, thều thào cất giọng.
- Anh ơi, em muốn về nhà.
Tôn Diệc Quân ngay lập tức bế cô lên, thân hình cô rất gầy, lọt thỏm vào giữa vòng tay to lớn của anh.
- Được, chúng ta về nhà.
Cô như con búp bê không còn sự sống, để mặc cho Tôn Diệc Quân bế đi. Tưởng như mọi sự cứ thế mà lặng lẽ trôi qua, cho đến khi một giọng nói không mang theo độ ấm vang lên vô cùng dứt khoát.
- Ngày mai, luật sư của tôi sẽ gửi đơn ly hôn. Cô có thể lấy bất cứ thứ gì, sau đó cút về Milan đi.
Ngữ khí ấy thật nguội lạnh, xuyên qua thân thể anh để đâm vào trái tim cô. Anh đang căm hận cô, vì cô đã nhẫn tâm bỏ đi đứa bé của hai người. Đến lúc này, ngay cả tư cách nói câu xin lỗi cô cũng không còn. Cô dùng chút tỉnh táo cuối cùng để đáp lời anh.
- Được, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại.
Đây có lẽ là kết thúc tốt đẹp nhất dành cho cô và anh. Thà một lần đau đớn, chấm dứt tất cả, còn hơn phải vùng vẫy trong sự dằn vặt, ngược đãi lẫn nhau về tinh thần lẫn thể xác.
Trên hành lang rộng thênh thanh, Tôn Diệc Quân ôm Tôn Khả Thiên trên tay, còn Đồng Lệ Giao đi ngay bên cạnh. Cả nhà Tôn gia từ bây giờ sẽ không còn bất kỳ quan hệ với Lôi gia nữa.
Đợi đến khi mọi thứ yên tĩnh hoàn toàn, Lôi Thần Phong mới cất giọng hỏi người bên cạnh.
- Cô ấy đi chưa?
- Đi rồi.
Chờ Lăng Ngạn Nhiên xác nhận, Lôi Thần Phong mới dám khua hai tay loạn xạ trước mặt, tìm nơi để làm điểm tựa. Vừa rồi, thị giác của anh lại biến mất, thời gian của triệu chứng kéo dài hơn hai lần trước, đã 10 phút trôi qua mà trước mắt vẫn tối đen như mực. Điều này khiến anh ý thức được tình trạng của mình đang dần xấu đi.
Nếu như cô đã căm hận anh như vậy, thì tốt nhất nên buông tay để cô được an lòng hơn. Vì bản thân anh cũng chẳng thể nào làm chỗ dựa vững chắc cho cô được nữa rồi.
Lăng Ngạn Nhiên dẫn Lôi Thần Phong đi trên chính con đường mà cô vừa đi qua, nhưng lại không cùng điểm đến.
Ngược lối đi về, tình duyên đã dứt, có thể đây là lần cuối cùng họ nhìn thấy nhau trong cuộc đời này.
Danh sách chương