Tôn Khả Thiên sững người, vừa căng thẳng, lại có chút bất an. Ngay cả khi mất trí nhớ, anh vẫn còn ý định đến ra mắt gia đình cô hay sao? Cô không dám tưởng tượng, nếu như anh và anh trai cô đối diện với nhau, sẽ có chuyện gì khủng khiếp xảy ra.

Anh đã chuẩn bị sẵn sàng thế kia, cô đoán chắc lần này mình không thể tìm cớ hoãn binh được rồi. Trong tình thế cấp bách, cô đành nhắn tin cầu cứu Đồng Lệ Giao, hy vọng cô ấy sẽ lo liệu phía anh Diệc Quân ổn thỏa.

Cô nhờ Giao Giao dụ dỗ anh Diệc Quân đi ra ngoài, như vậy khi anh và cô về đó, sẽ không gặp mặt được ai. Cô vừa gửi tin nhắn xong, người bên kia ngay lập tức phản hồi, chỉ một chữ “OK” ngắn gọn nhưng cũng đủ an ủi trái tim yếu đuối của cô.

Sau khi sửa soạn xong, Tôn Khả Thiên cùng Lôi Thần Phong bước ra ngoài sảnh chờ xe đến. Chưa đầy 30 giây, một chiếc Lamborghini mới tinh đã xuất hiện. Trong trí nhớ của cô, chiếc Lamborghini mà anh thường đi không phải chiếc xe này.

Thấy cô ngây người, Lôi Thần Phong liền lên tiếng giải thích.

- Trước đây anh ngu ngốc ngoại tình, chắc chắn có chở người phụ nữ khác bằng xe cũ. Anh nghĩ em sẽ không thích điều ấy, nên đã mua một chiếc hoàn toàn mới, chỉ chở em mà thôi.

Nghe anh nói vậy, Tôn Khả Thiên chợt nhớ đến vài chuyện trước đây. Cô đã từng rời khỏi ghế phụ để xuống chỗ ngồi phía sau chỉ vì ngửi thấy mùi nước hoa của Lâm Nhạn Tuyết. Thì ra lúc ấy cô thực sự đã ghen như anh nói, nhưng không dám mở miệng thừa nhận.

- Anh chắc chắn là em sẽ ngồi trên xe để anh chở à? Em cũng có thể tự đi xe của mình.

Lôi Thần Phong giả vờ nghi hoặc.

- Em biết lái xe? Tôn Khả Thiên cười khẩy, đúng là trước đây không biết, nhưng nhờ ai đó mà bây giờ trở thành con ma tốc độ. Cô nhướng mày, nâng cao tông giọng như thể đang thách thức.

- Đương nhiên. Một trong những lý do khiến em mua Ferrari là để tên khốn nào đó đi Lamborghini đuổi theo không kịp. Em vẫn thường chạy xe với tốc độ 300 km/giờ trên đường cao tốc, tay lái khá mượt đấy. Nhưng cũng chính em là nguyên nhân khiến anh bị tai nạn, suýt chút nữa đi đời nhà ma, giờ còn mất trí nhớ, trở thành một tên vô sỉ. Anh nên hận em thay vì cứ bám riết em như vậy.

Lôi Thần Phong mím chặt môi, hỏi bâng quơ một câu, nhưng chứa đựng sự quan tâm sâu sắc.

- Lúc ấy em có bị thương không? Có đau không?

Cô lắc đầu. Có thể vào lúc ấy, cả thể xác và tinh thần của cô đều đau đớn đến mức suy sụp, nhưng mọi chuyện đã qua rồi, kể từ khi anh tỉnh lại.

Trước khi lên xe, Tôn Khả Thiên đã hái hai bó hoa oải hương ngoài khuôn viên. Cô muốn đưa anh đến một nơi trước khi về biệt thự của mình.

Trong nghĩa trang rộng lớn, lọt thỏm hai con người bé nhỏ. Tôn Khả Thiên đặt bó hoa oải hương lên ngôi mộ của mẹ, dùng tay nhẹ nhàng lau đi những vết bụi bám vào khung ảnh trên bia. Mỗi lần đến đây, cô đều nán lại rất lâu, để kể cho mẹ nghe nhiều điều. Hôm nay là lần đầu tiên cô dẫn anh đến ra mắt mẹ.

- Người phụ nữ trước mặt là mẹ của em.

Lôi Thần Phong khẽ cúi đầu tỏ lòng thành kính. Anh không xa lạ với nơi này. Mỗi năm, vào ngày giỗ của dì Hàn Tuyết, anh đều đến đây để thắp hương.

Đứng trước ngôi mộ của người đã khuất, Tôn Khả Thiên và Lôi Thần Phong đều có suy nghĩ khác nhau. Cô âm thầm nói cho mẹ nghe, cô đã tìm được anh Phong Phong rồi, anh ấy là người đàn ông đứng bên cạnh, hiện đang làm chồng của mình.

Còn đối với Lôi Thần Phong, anh chỉ có thể gửi đến dì Hàn Tuyết một lời xin lỗi. Anh xin lỗi vì đã không thể giữ đúng lời hứa lấy Vũ Vũ làm vợ, nhưng anh đảm bảo sẽ giúp cô ấy bình an một đời.

Sau khi thắp hương cho mẹ, Tôn Khả Thiên lại hướng đến ngôi mộ bên cạnh. Đó chính là mộ phần của chính cô, với di ảnh và cái tên “Lâm Vũ Kỳ”. Cô đặt bó hoa oải hương còn lại lên trên ấy, rồi chạm nhẹ vào vệt nắng đang rọi sáng vào nụ cười trên bia đá. Một người sống lại đang tưởng niệm bản thân, thật đáng thương.

Cô không nói thêm lời nào, cùng anh quay lại xe. Kể từ lúc viếng mộ xong, cô bỗng rơi vào trầm mặc, chẳng nói chẳng rằng, chỉ chăm chú nhìn những áng mây trên bầu trời cao vút. Lôi Thần Phong không muốn để cô tiếp tục rơi vào vỏ bọc của mình, nên cố tình lên tiếng, gợi ra chủ đề khác.

- Tuần sau chúng ta đi hưởng tuần trăng mật nhé.

Lôi Thần Phong chủ động thu hẹp khoảng cách, lại bám lấy cánh tay cô, bày ra vẻ mặt nũng nịu như đứa trẻ.

- Chúng ta đã kết hôn 4 năm, cũng sắp ly hôn rồi, còn đi hưởng tuần trăng mật làm gì nữa?

Tôn Khả Thiên vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm đoái hoài đến sự nũng nịu của anh.

- Hay là sau khi gặp mặt gia đình của em, chúng ta liền đi hẹn hò, có được không?

Lôi Thần Phong tựa toàn thân vào vai cô, khiến cô bắt đầu bực dọc.

- Không. Chỉ những cặp đôi yêu nhau mới hẹn hò thôi.

Cô dứt khoát từ chối, lại bị sự nũng nịu của anh chọc cho phát điên.

- Khả Thiên ơi, anh muốn xem phim, đến khu vui chơi, tham quan tháp tình nhân. Nếu chỉ có một mình sẽ rất buồn, em đi cùng anh nhé.

Điên mất thôi! Tôn Khả Thiên thầm than thở, không nguyện ý quay lại nhìn gã đàn ông gần 30 tuổi đang giở bản tính trẻ con, vô tình nhìn thấy ánh mắt châm chọc của Ám Dạ. Sự ngại ngùng dần lên tới đỉnh điểm, khiến cô không thể tiếp tục im lặng.

- Anh có thôi đi không hả, Ám Dạ đang cười anh kìa. Anh bị mất trí nhớ chứ có bị thiểu năng đâu.

Ám Dạ bị nhắc tên, sống lưng ngay lập tức lạnh lẽo. Anh ta nào dám cười, vậy mà phu nhân lại thẳng thừng vu oan giá họa.

- Do cậu ta chưa có vợ thôi, hay ngày mai, anh tặng cho cậu ta một cô vợ nhé.

Câu nói có nửa phần thật, nửa phần đùa, nhưng uy lực cực kỳ. Ám Dạ hiểu rõ, nếu Lôi Thần Phong đã quyết, thì trong nhà anh ta nhất định sẽ xuất hiện một người phụ nữ. Cũng may vào thời khắc nguy hiểm, Tôn Khả Thiên đã lên tiếng, cứu vớt anh ta một mạng.

- Không được, Ám Dạ không thể lấy vợ. Em nhắm anh ta rồi.

Xe đang chạy nhanh trên đường, bỗng dưng giảm tốc độ đột ngột. Ám Dạ khẽ nhìn qua gương, thấy sắc mặt Lôi Thần Phong đã tối sầm, như sắp giết người đến nơi. Lời của cô rất dễ gây hiểu lầm, cô nhắm tới Ám Dạ, là nhắm theo nghĩa nào?

- Vậy sao? Em muốn ly hôn với anh, nhưng lại nhắm đến cậu ta?

Lúc này, Tôn Khả Thiên mới ý thức được câu nói của mình đã gây hiểu lầm nghiêm trọng, vội vàng lên tiếng giải thích.

- Em nhắm cho người khác. Trước đây anh từng nói Ám Dạ thích đàn ông, nên em đã tìm cho anh ta một đối tượng phù hợp.

Tôn Khả Thiên khẽ cười, càng khiến Ám Dạ căng thẳng. Từ khi chủ tịch và phu nhân ở cạnh nhau, hai người rất xứng đôi vừa lứa, nhất là phương diện đe dọa người khác bằng lời nói và ngữ khí.

- Ám Dạ, anh thấy Thập Nhất nhà tôi thế nào?

Khi nghe thấy câu hỏi này, con ngươi đen thẫm của Lôi Thần Phong dần dãn ra, thu lại ý bén nhọn vào bên trong. Anh vươn tay, vòng qua eo cô, lại kéo cô ngồi sát vào người mình, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng.

- Ám Dạ là người của anh, em nên quan tâm đến ý kiến của anh mới đúng. Cậu ta vô cùng ưu tú, em muốn hỏi cưới cũng cần phải có sính lễ xứng tầm.

Không hổ danh là thương nhân, làm gì cũng đặt lợi nhuận lên hàng đầu, có cơ hội liền ra điều kiện. Tôn Khả Thiên không chịu thua, liền kể ra những ưu điểm vượt trội của Thập Nhất.

- Thập Nhất nhà em xuất sắc không kém nhé. Anh ấy được mệnh danh là Thập Nhất Ma Quân đấy.

Lôi Thần Phong cười lạnh, chuẩn bị đưa ra chiến thuật tâm lý, khiến cô phải tuân theo yêu cầu của mình.

- Tiếc thật, nghe Trác Minh nói, Ám Dạ là cánh tay đắc lực nhất của anh, nên anh không muốn mất đi người này.

Tôn Khả Thiên nhăn mày. Cô đang hỏi ý kiến Ám Dạ, sao bây giờ lại thành chuyện giữa cô và anh? Nhìn biểu hiện của anh, có lẽ là không đồng ý. Cô đã mở lời như vậy, mà sao anh nỡ lòng từ chối? Không được! Cô đã chấm Ám Dạ rồi, người xứng tầm với Thập Nhất cũng chỉ có anh ta mà thôi.

- Thế phải làm sao anh mới chịu đồng ý?

Lôi Thần Phong cười gian tà, ghé sát vào tai Tôn Khả Thiên, nói những lời ám muội, khiến mặt cô bỗng chốc đỏ bừng. “Anh mất một người thì em phải đền cho anh một người, giả dụ như cục cưng trong bụng chẳng hạn.”

Tôn Khả Thiên đánh mạnh vào ngực anh một cái, lớn giọng chửi mắng.

- Anh là đồ lưu manh, vô sỉ!

Lôi Thần Phong bật cười, không hề khó chịu với câu chửi vừa rồi, sau đó lại giảm “sính lễ” xuống một chút.

- Vậy thì sau khi ra mắt nhà vợ, chúng ta đi hẹn hò.

“Sính lễ” giá trên trời, nay bị giảm xuống mức có thể chấp nhận được, chính là đòn tâm lý mà anh đang sử dụng. Cô chắc chắn sẽ phải đồng ý.

Quả nhiên cô gái ngu ngốc luôn tự tin với khả năng đọc vị nội tâm lại bị rơi vào chính cái bẫy tâm lý của anh. Sau một hồi suy đi tính lại, cô đã gật đầu.

- Được rồi, hẹn hò thì hẹn hò. Anh nhớ phải gả Ám Dạ cho Thập Nhất nhà em đấy.

Thế giới quan, nhân sinh quan của Ám Dạ đã đổ vỡ hoàn toàn. Anh ta không ngờ mình là kẻ có vị thế dưới một người, trên vạn người lại bị định đoạt số phận theo cách chóng vánh này. Một thân hảo hán sao phải “gả đi”, nếu có cưới cũng là người ta "gả đến" mới đúng.

Tôn Khả Thiên nhìn thấy vẻ mặt không cam tâm của Ám Dạ, ngay lập tức tìm cách để Lôi Thần Phong ra mặt.

- Hình như Ám Dạ không chấp nhận.

Cô mang hòn lửa nóng thảy qua tay Lôi Thần Phong, mà anh cũng không có ý khước từ.

- Ám Dạ, tôi cho cậu lựa chọn. Một là cậu bước xuống xe, để tôi và Khả Thiên đi hẹn hò với nhau, hoặc tiếp tục ngồi đây khiến cô ấy bực mình, thay đổi ý định, không muốn hẹn hò với tôi nữa.

Lôi Thần Phong không trực tiếp hỏi Ám Dạ về chuyện "gả đi", mà thông qua việc có muốn cô và anh hẹn hò hay không. Nếu Ám Dạ bước xuống xe, để Lôi Thần Phong và Tôn Khả Thiên hẹn hò, nghĩa là đã chấp nhận “sính lễ” mà Lôi Thần Phong đưa ra. Cho Ám Dạ 10 cái mạng cũng không dám làm kỳ đà cản mũi, ảnh hưởng đến kế hoạch hẹn hò, chinh phục phu nhân của chủ tịch. Anh ta không tình nguyện nhưng vẫn phải âm thầm rời tay lái, mở cửa, bước xuống xe.

- Em thấy chưa, cậu ta đồng ý gả rồi. Nhưng vì sao em lại chắc chắn mình là đại diện nhà trai? Biết đâu gió đổi chiều, Thập Nhất nhà em phải gả cho Ám Dạ nhà anh đấy.

Tôn Khả Thiên xua tay trước mặt, ý muốn nói chuyện này không quan trọng.

Sau khi Ám Dạ rời khỏi, Lôi Thần Phong đảm nhận vị trí lái xe, mà Tôn Khả Thiên cũng ngồi vào ghế phụ. Trước khi đi, anh còn không quên trêu chọc cô một câu.

- Vừa rồi anh đã thể hiện tốt đúng không? Vậy em có nên cho anh thêm chút sính lễ, sau khi hẹn hò, chúng ta sẽ tiếp tục công cuộc chế tạo cục cưng. Anh rất có linh cảm đêm nay sẽ làm tốt hơn đêm hôm qua.

Nhắc tới đêm qua, cô lại nhớ đến chuyện bản thân đã bị anh lừa thê thảm như thế nào. Cô trừng mắt, ban phát cho anh một ánh nhìn cảnh cáo. Lôi Thần Phong vui vẻ lái xe, chẳng mấy chốc cả hai đã về tới biệt thự của Tôn Khả Thiên.

Cô đinh ninh rằng Đồng Lệ Giao đã cùng Tôn Diệc Quân đi ra ngoài, nên tâm trạng khá thoải mái, hồ hởi đi vào. Nào ngờ khi cô bước tới cửa phòng khách, liền thấy hai người đó với tư thế nghiêm trang, như đã chuẩn bị hết thảy để đón khách tới nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện