Đã từ rất lâu rồi, cô không đặt chân đến Lâm thị.  Còn nhớ vào gần sinh nhật năm 8 tuổi, mẹ đã dẫn cô đến phòng thiết kế của công ty để tận mắt chứng kiến mấy bộ trang phục được tạo ra từ những đôi bàn tay tài hoa. Từ đó, ước mơ trở thành nhà thiết kế đã được nhen nhóm.

Phòng thiết kế của Lâm thị so với trí nhớ của cô đã thay đổi rất nhiều, từ con người, cảnh vật, cho đến lòng người.

Tôn Khả Thiên đi thẳng vào phòng làm việc của Lâm Nhã Kỳ, nhưng người ở đó không phải cô ta, mà là cô trợ lý trẻ tuổi. Cô đã gặp qua người này vài lần, khá trầm tĩnh và tỉ mỉ. Cô ta đang mải mê phác thảo bản thiết kế nên không phát giác có người lạ xuất hiện.

Tôn Khả Thiên im lặng, kiên nhẫn chờ đợi cô ta dừng động tác. Đến khi cô ta ngẩng đầu lên, bắt gặp nụ cười quỷ dị của đối phương thì ngay lập tức hốt hoảng.

- Không làm gì khuất tất, sao phải bày ra vẻ mặt như gặp phải ma như vậy? Cô thiết kế đẹp đấy, tiếc rằng lại lựa chọn làm một cái bóng.

Tôn Khả Thiên nói một câu không đầu không đuôi, càng khiến cô ta mất bình tĩnh.

- Ai cho phép cô vào đây? Giọng nói chua ngoa phát ra từ phía sau lưng. Tôn Khả Thiên không cần quay đầu lại cũng biết đó là kẻ nào. Cô nhàn nhã ngồi xuống ghế, hai mắt vẫn dán chặt vào cây bút và bản vẽ trên tay trợ lý của Lâm Nhã Kỳ.

- Còn không mau cút ra ngoài!

Lâm Nhã Kỳ hung dữ, liếc bén trợ lý của mình, rồi buông lời nặng nhẹ. Cô trợ lý liền khúm người, để lại bản vẽ trên bàn rồi rời đi. Đến khi chỉ còn Tôn Khả Thiên và Lâm Nhã Kỳ ở trong phòng, cô mới chầm chậm cất lời.

- Trợ lý của cô, tôi rất thích.

Lại một câu nửa vời nhưng chứa đầy ẩn ý. Lâm Nhã Kỳ nhặt lấy bản biết kế trên bàn, sau đó xé nát, rồi vứt thẳng vào mặt Tôn Khả Thiên.

- Cô ta là trợ lý của tao! Mày mau cút khỏi Lâm thị, nếu không tao sẽ gọi bảo vệ!

Sau bao năm gặp lại, hình như cái não tàn của cô ta ngày càng trở nên ngu ngốc thì phải. Cứ gặp người là cắn, giống như lũ chó dại ven đường vậy. Tôn Khả Thiên bật cười, vẫn khoanh tay trước ngực, như thể đang thách thức cái tôi kệch cỡm của Lâm Nhã Kỳ.

- Lâm thị? Cô gọi sai rồi, phải là Tôn thị mới đúng.

Nói xong, Tôn Khả Thiên rời đi, để mặc Lâm Nhã Kỳ nổi điên, luôn miệng chửi rủa. Cô ta tức giận đuổi theo sau, muốn sống chết với cô một trận.

Tôn Khả Thiên cố tình bước chậm, tạo cơ hội cho cô ta đuổi kịp, đến khi cảm nhận được khoảng cách phù hợp, liền quay người lại, giáng cho cô ta một cái tát. Cú đánh này không tính vào món nợ giữa cô và cô ta, chỉ đơn giản là đánh một kẻ coi thường nghề thiết kế.

Mọi người xung quanh vây lại càng đông để xem trò vui. Trợ lý của Lâm Nhã Kỳ vội vã chen vào để đỡ cô ta dậy, luôn miệng hỏi thăm, diễn một màn chủ tớ tình thâm.

Tôn Khả Thiên từng bước tiến đến gần, mũi giày dừng ngay trước mặt hai người họ, nhưng cô chỉ đặt sự chú ý lên trợ lý của Lâm Nhã Kỳ, rồi buông những lời ẩn ý.

- Muốn làm chính bản hay cái bóng, tự cô lưa chọn.

Cô muốn liên minh chủ tớ giữa bọn họ bị rạn nứt. Để xem, khi chủ tớ cắn nhau, ai là người chịu thiệt?

Lúc còn làm việc ở Lôi thị, cô đã nghi ngờ về năng lực của Lâm Nhã Kỳ. Qua vài lần nhìn thấy cô trợ lý kia thiết kế, Tôn Khả Thiên càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình.

Quả nhiên, sau khi điều tra kỹ càng, cô phát hiện mọi thiết kế của Lâm Nhã Kỳ đều do người trợ lý này làm ra. Ngay từ đầu, cô ta đã là kẻ ăn cắp trắng trợn, lợi dụng năng lực của người khác để làm bàn đạp trèo lên. Cô ta ngồi ở trên cao quá lâu rồi, cũng đã đến lúc trở về mặt đất.

Cuộc họp hội đồng quản trị đang diễn ra căng thẳng, Lâm Hùng dần đánh mất thế kiểm soát, để đám người bên dưới quay vòng vòng trong tay. Ba năm qua, bọn họ vẫn để ông ta chễm chệ ngồi ở vị trí chủ tịch hội đồng quản trị, chẳng qua là do vị Jenny Ton giấu mặt kia không có động tĩnh. Nay cô đã xuất hiện, đương nhiên sẽ khiến họ có tâm tư làm phản.

Cửa phòng họp bất ngờ bị đẩy ra, Tôn Khả Thiên chậm rãi bước vào. Cô gẩng cao đầu kiêu ngạo, mang theo khí thế bức người, dập tắt đi chút hào quang cuối cùng của Lâm Hùng. Cô đi thẳng xuống vị trí cuối phòng, cách Lâm Hùng một khoảng khá xa, vì sự mùi đê tiện của lão ám vào người, khiến bản thân cảm thấy buồn nôn.

- Sao cô dám tự tiện xông vào nơi này?

Tôn Khả Thiên khoanh tay trước ngực, bạc môi khẽ cong, nở nụ cười quỷ dị.

- 51% cổ phần.

Cô tiến đến chiếc ghế ở cuối bàn họp, sau đó ngoắc tay, ý muốn người đàn ông đang ngồi ở ghế đó nhường chỗ cho mình. Người kia như đã biết thân phận của cô, nên không hề tỏ thái độ khó chịu, không những đứng dậy nhường chỗ, mà còn cúi đầu cung kính.

- Kể từ bây giờ, vị trí tôi đang ngồi sẽ trở thành chiếc ghế của chủ tịch hội đồng quản trị.

Sự uy nghiêm và sát khí toát lên nồng đậm trong từng câu nói. Ai không nghiệm ra, đó là kẻ ngu ngốc.

Sắc mặt Lâm Hùng đã kém đi vài phần, nhưng không vì vậy mà tỏ ra yếu thế. Lão ta lăn lộn thương trường bao nhiêu năm, lẽ nào lại bị mấy thứ bức ép cỏn con này làm dao động.

- Điều đó còn phụ thuộc vào số cổ đông còn lại. Tôn Khả Thiên, đừng khiến tôi buồn cười.

Tôn Khả Thiên không nói gì, ngón tay chỉ điểm từng người có mặt trong phòng. Người nào được điểm danh, liền đứng lên giới thiệu tên, chức vụ và cả ý kiến của mình.

- Tôi là Minh Trung, đang nắm giữ 5% cổ phần Lâm thị, đồng thời là thành viên ban cố vấn của tập đoàn Milan Fashion. Tôi đồng ý phủ quyết vị trí chủ tịch hội đồng quản trị của ông Lâm Hùng.

- Tôi là Tô Hà Kiên, đang nắm giữ 3% cổ phần Lâm thị, vừa mới nhận chức cố vấn tài chính của Milan Fashion khu vực châu Á. Tôi đồng ý phủ quyết vị trí chủ tịch hội đồng quản trị của ông Lâm Hùng.

Cứ như vậy, có tổng cộng 5 người đã đứng lên phủ quyết, mà mỗi người họ đều đang nắm một chức vụ khác tại tập đoàn Milan. Đến lúc này, Lâm Hùng không còn giữ nổi bình tĩnh. Lão ta đã ngộ ra, quá nửa thành viên có mặt ở đây là người do Milan Fashion cài vào.

Thì ra tất cả đều diễn ra theo kế hoạch, từ việc Lâm Nhã Kỳ dính scandal, Milan nhân cơ hội mua 36% cổ phần với giá chạm sàn, đến việc âm thầm mua 15% cổ phần của Quan Tịnh Nghi. Đám gián điệp họ cài vào thì mua dần, mua mòn số cổ phần mà ông ta nắm giữ. Bây giờ, ông ta chỉ còn 30% cổ phần, như con cá vùng vẫy trên thớt.

"Mất tất cả rồi!"

Tôn Khả Thiên đứng dậy, nhìn thẳng về phía Lâm Hùng, bao nhiêu căm phẫn và thù hận đều hiện rõ mồn một. Chính ông ta đã giết mẹ, tráo đổi Nhạn Tuyết với Lâm Nhã Kỳ. Ông ta làm bao nhiêu chuyện thất đức, sẽ bị trả giá thôi.

- Kể từ bây giờ, nơi này không còn là Lâm thị nữa, mà sẽ trở thành Tôn thị. Kẻ nào không phận sự, cút!

Lâm Hùng như mất hết hồn vía, đứng lên loạng choạng. Lão ta chỉ thẳng tay vào mặt Tôn Khả Thiên, uất nghẹn cất lời.

- Mày là ai? Vì sao lại dồn Lâm thị vào đường cùng?

Tôn Khả Thiên không trả lời, chỉ ban phát cho lão ta một cái nhìn chết chóc. "Đợi đến khi xuống địa ngục, rồi hỏi thần chết đi". Đây mới là sự khởi đầu. Kịch hay còn đang chờ ở phía trước.

Lâm Hùng nhất thời không chịu được cú sốc, liền ngã quỵ xuống bàn. Cô gọi xe cứu thương, không phải vì dành cho lão ta chút nhân từ, mà cô muốn lão ta phải tự tay giết Quan Tịnh Nghi, sau đó chết một cách đau đớn nhất.

Sau khi rời khỏi Lâm thị, Tôn Khả Thiên tiếp tục đến Lôi thị. Lần trước, cô chưa có thời gian chào hỏi qua đồng nghiệp cũ ở phòng chế tác, nên hôm nay muốn thăm mọi người một chút. Khi cô đến, mọi người đang xúm lại trước cửa phòng làm việc của chị Linh San, mà không hề mảy may đến sự hiện diện của cô.

Bên trong phòng, Lâm Nhạn Tuyết đang lớn tiếng chỉ trích Linh San, vì chị ta luôn góp ý, can thiệp vào những bản thiết kế của mình. Trước đây, Lâm Nhạn Tuyết tỏ ra nhún nhường, vì vẫn muốn yên phận bám víu vào chiếc ghế trưởng phòng thiết kế của Lôi thị. Nhưng bây giờ, Tôn Khả Thiên đã quay về, cô ta biết những ngày yên ổn không còn nhiều, càng không muốn cam tâm chịu nhục, vậy nên mới tỏ ra thái độ hỗn hào, bật lại lời góp ý của Linh San.

Tôn Khả Thiên khẽ thở dài, Lâm gia đúng là một nơi thối nát, bất kể kẻ nào sống ở nơi ấy đều bị vấy bẩn tâm can, khiến phần “con” lấn át phần “người”. Cô phải nhanh chóng đưa Lâm Nhạn Tuyết rời khỏi đó, nếu không cô ta sẽ trở thành Lâm Nhã Kỳ thứ hai.

Tôn Khả Thiên chen qua đám người, mở cửa bước vào bên trong, trước sự ngỡ ngàng của những người đang hóng chuyện. Sau khi Tôn Khả Thiên công khai thân phận Jenny Ton, quay trở lại Lôi thị với vị trí mới, cũng chưa lần nào ghé đến phòng chế tác. Bọn họ nghĩ cô sớm đã không còn nhớ đến nơi này, không ngờ hôm nay lại đột ngột xuất hiện.

- Từ khi nào bộ phận thiết kế lại có cách giải quyết mâu thuẫn như thế này?

Tôn Khả Thiên lãnh đạm, mang ánh mắt cảnh cáo đặt lên người Lâm Nhạn Tuyết. Điều này càng khiến cô ta điên tiết hơn.

- Đừng tưởng cô là Jenny Ton thì muốn nói gì cũng được, nơi này chưa đến lượt cô lên tiếng đâu.

Cô khẽ nhướng mày, vẫn giữ trầm lặng trong đáy mắt, như để khiêu khích cơn điên sục sôi trong người Lâm Nhạn Tuyết.

- Tôi nói chuyện đâu cần cô cho phép. Nếu không phục thì mang thực lực ra nói chuyện.

Lâm Nhạn Tuyết cứng họng. Cô ta muốn gây sự với Linh San, chỉ vì không muốn bị chị ta bắt lỗi liên tục. Cô ta cũng biết suy nghĩ trước sau, nơi này là địa bàn của phòng chế tác, nếu để thua thì sẽ không còn chút mặt mũi nào, vậy nên không dám mang thực lực ra so kè.

- Tốt nhất là chuyện ai người nấy làm. Linh San, từ giờ trở đi, chị đừng xía mũi vào thiết kế của tôi nữa!

Lâm Nhạn Tuyết cao giọng, sau đó chật vật tự lăn bánh xe rời khỏi. Mấy người phòng chế tác vô cùng hả hê khi nhìn thấy vẻ tức tưởi đó của cô ta. Khuôn mặt thánh thiện ấy phảng phất nét “bạch liên hoa”, khiến đám người Hải Đường, Vy Sam buồn nôn.

Ấy vậy mà cô ta đích thực là bạch liên hoa chính hiệu, lúc nào cũng đi rao với mọi người xung quanh rằng mình là vợ sắp cưới của chủ tịch, ai ngờ chủ tịch phu nhân lại là cô gái luôn bị người khác coi thường, Tôn Khả Thiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện