Trong lúc Tôn Khả Thiên và Lôi Thần Phong đợi taxi, đột nhiên có một tên xăm trổ đầy mình đến trước mặt hai người quấy rối. Hắn ta nhìn Lôi Thần Phong bằng nửa con mắt, vì coi thường anh là người châu Á. Thay vì gây hấn với Lôi Thần Phong, hắn ta lại chọn cách trêu chọc Tôn Khả Thiên, để hạ bệ danh dự của người đàn ông bên cạnh.

- Ai dô, em gái dễ thương không thích tên này sao? Vậy thì mau đến đây, sà vào vòng tay của anh này, chắc chắn sẽ êm ái hơn rất nhiều.

Tôn Khả Thiên núp sau lưng Lôi Thần Phong để tránh ánh mắt dâm tục của hắn. May cho hắn là hôm nay Thập Nhất không có mặt, nếu không hắn đã tiêu đời rồi. Tên xăm trổ đầy mình không biết mình đang đắc tội với nhân vật lớn, vẫn duy trì thái độ cợt nhả. Đột nhiên, một cú đấm giáng ngay giữa miệng khiến hắn ngã sõng soài trên đất, sau đó nhổ ra một bãi nước bọt với hai cái răng bị gãy.

- Mày biết tao là ai không mà dám đánh tao? Đối diện với câu hỏi của hắn, Lôi Thần Phong chẳng buồn trả lời, tặng thêm cho hắn một cú đá ngay giữa bụng. Dám trêu chọc cô, hắn chán sống rồi à.

Lúc này taxi vừa đến, Tôn Khả Thiên liền kéo Lôi Thần Phong lên xe, tránh để xảy ra thêm xung đột. Hơn ai hết cô hiểu rõ, ở nơi này, những băng đảng xã hội đen nhiều vô số kể. Lôi Thần Phong lại là người ngoại lai, không nên gây sự.

Ngồi trên xe, Tôn Khả Thiên chỉ biết im lặng, chủ động nới rộng khoảng cách giữa hai người. Cô đã nhắn tin cho Thập Nhất, chút nữa anh ta sẽ giàn dựng một vụ cướp taxi để mang cô rời khỏi. Việc duy nhất cô cần làm là câu giờ.

Theo như sự chỉ đường của cô, taxi đi hết các nẻo đường đông tây của Milan, nhưng vẫn không biết nơi đâu là điểm dừng.

- Anh nên tặng quà gì để ta mắt nhà vợ nhỉ? Một căn biệt thự, hay Rolls Royce, Audi, Ferrari?

Lôi Thần Phong như tảng băng ngàn năm, cuối cùng cũng mở lời. Tôn Khả Thiên lại thấy chột dạ, với sự nhạy bén của anh, chắc chắn đã nhận ra cô đang cố tình chỉ taxi đi đường vòng. Không biết anh nói như vậy có phải đang thử lòng cô hay không.

- Nhà tôi cũng đâu thua kém gì nhà anh. Cần mấy thứ đó làm gì.

Lời vừa dứt, Tôn Khả Thiên liền hốt hoảng, giữ chặt miệng mình. Sao cô có thể buột miệng, nói ra điều không nên ấy. Lôi Thần Phong lại không tỏ ra bất ngờ như cô nghĩ, giống như anh đã biết mọi chuyện từ lâu.

- Ừm, ở nơi này, nhà có gia cảnh tương đương với Lôi gia chắc chỉ có nhà của chủ tịch tập đoàn Milan Fashion.

Lôi Thần Phong tựa lưng vào ghế, phong thái ung dung, mang theo thứ giọng điệu chậm rãi; như có, như không nghi ngờ. Nhưng đối với Tôn Khả Thiên lại khác, nó giống như một điềm báo trước chẳng lành.

- Ha… anh đánh giá nhà tôi cao quá rồi đấy.

- Anh cũng chỉ suy đoán dựa theo lời em nói thôi. Em làm phù dâu trong hôn lễ của Vincent Ton, nhà có gia cảnh không kém nhà anh, lại có năng lực thiết kế hơn người. Không lẽ nào…

Lôi Thần Phong bày ra dáng vẻ đăm chiêu, cố tình lập luận thật chậm, như một thuật thao túng tâm lý đối phương, thành công khiến Tôn Khả Thiên xoay vòng vòng.

- Làm sao tôi có thể là Jenny Ton. Không… không…

Anh khẽ quay đầu nhìn sang bên cạnh, bắt gặp khoảnh khắc cô đang cà lăm như gà mắc tóc. Chắc cái đầu nhỏ của cô đã suy nghĩ được điều gì rồi. Anh cười khiến cô ngứa mắt, lại tức giận vì bị dẫn dụ vào bẫy.

- Chết tiệt, anh có thôi cười đi không hả?

- Anh cũng đâu có nhắc đến cái tên ấy.

Đây mới là màn lột mặt nạ thực sự. So với thuật thao túng tâm lý của anh, mấy chiêu thức đọc vị nội tâm của cô chỉ là cái đinh. Trước khi quay lại Milan, anh đã đoán ra thân phận của cô, chỉ là muốn càm rỡ trêu chọc cô một chút. Không ngờ đến bây giờ, anh lại thấy dáng vẻ xù lông, giương vuốt của cô cực kỳ đáng yêu.

- Nếu không cần mấy thứ ấy, vậy thì anh sẽ tặng cho nhà em một chàng rể quý, kèm thêm đứa cháu ngoại nữa, được không?

Anh cố tình ghé sát cô để nói mấy lời ám muội, hơi nóng phả vào vành tai nhạy cảm, khiến toàn thân cô căng thẳng. Ngay lúc này, điện thoại của cô có tin nhắn đến. Đọc xong, cả người cô như rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Thập Nhất chỉ gửi vỏn vẹn một câu: “Xin lỗi, tôi không thể giúp cô bây giờ”.

Mặc dù Thập Nhất rất muốn đi cứu cô, nhưng tình thế của anh ta không mấy khả quan. Người mà anh ta đang phải đối diện rất có uy quyền, thậm chí còn lấn át cả Tôn Diệc Quân.

Trong sảnh khách của biệt thự, Đồng Lệ Giao khoan thai ngồi trên ghế, giám sát từng nhất của nhất động của Thập Nhất. Anh ta chỉ dám ngồi im, hứng chịu ánh mắt đe dọa từ chủ tịch phu nhân.

- Thập Nhất, anh mà dám bước chân ra khỏi đây thì tôi sẽ không tha cho anh đâu.

Ngoài Thập Nhất thì Thập Tam cũng chung hoàn cảnh. Từ nãy đến giờ, anh ta đã nhận được mấy tin nhắn cầu khẩn của Tôn Khả Thiên, nhưng cũng chỉ có thể trả lời giống lão đại Thập Nhất.

Đồng Lệ Giao nhàn nhã cắn một miếng táo, sau đó hướng về phía người đàn ông bên cạnh, vừa phàn nàn, vừa lắc đầu.1

- Thuộc hạ của anh cái gì cũng biết, nhưng lại chẳng biết gì về tình yêu. Hay là sau này, anh cứ giao việc tìm vợ của họ cho em đi.

Tôn Diệc Quân cười sủng nịnh, vuốt ve bụng nhỏ của cô, sau đó gật đầu. Cái gật đầu này tựa như sét đánh giữa trời quang, khiến Thập Tam bất an, vội vàng lên tiếng đàm phán.

- Chủ tịch, phu nhân. Hiện giờ Thập Tam chưa có nhu cầu ấy, xin nhường lại may mắn cho lão đại và lão nhị.

Thập Tam cảm thấy sát khí nồng đậm nổi lên phía sau lưng, nhưng thà bị chết dưới súng đạn, còn hơn bị xiềng xích đeo vào người.

- Đừng lo, ai cũng sẽ đến lượt. Về phần Thập Nhất, Khả Thiên đã nhìn trúng cho anh một người phù hợp, không thua kém anh bất cứ điểm nào.

Trong khi Đồng Lệ Giao đang thoải mái luyên thuyên với những người mà Tôn Khả Thiên đã gửi lời cầu cứu, thì tình hình trong xe taxi chẳng mấy khả quan. Lôi Thần Phong âm thầm mang hết những biểu cảm lo lắng, thất vọng, bực mình của cô vào trong mắt. Anh vẫn kiên nhẫn chờ đến khi cô giở hết mọi thủ đoạn trong tay.

- Này cô ơi, sắp đến nơi chưa? Đoạn đường này chúng ta đã đi qua 3 lần rồi.

Tài xế taxi sốt ruột hỏi lại. Ông ta nghi ngờ, không biết cô có bị vấn đề về trí não, hay nhận thức không, mà chỉ đường vòng vòng hơn 2 tiếng vẫn chưa về đến nhà.

Lôi Thần Phong cười thầm, nếu cô đã hết cách thì anh sẽ thay cô chấm dứt tình huống khó xử này.

- Đến sân bay.

Khi nghe thấy hai từ “sân bay”, Tôn Khả Thiên ngay lập tức dựng ngược. Anh muốn đến sân bay? Là chuẩn bị mang cô về Lôi gia?

- Không… không. Đưa tôi đến phía bắc Milan… khu biệt thự số 1.

Tài xế taxi dừng xe, cố kìm nén sự bực dọc, sau đó quay xuống hỏi xác nhận lại lần cuối cùng.

- Rốt cuộc hai người muốn đi đâu?

- Khu biệt thự số 1.

Tôn Khả Thiên xìu mặt, liếc Lôi Thần Phong một cái. Cô không đủ trình để tính kế anh, vậy thì chỉ còn cách dẫn anh về nhà. Vừa tức giận, lại không tình nguyện, nhưng cô còn lựa chọn khác sao? Ai bảo người này bám dai như đỉa, lại còn biết rõ cô đang nghĩ gì.

- Nếu em chịu nói sớm hơn thì bây giờ anh đang cùng anh vợ uống rượu xã giao rồi đấy.

Da gà toàn thân bỗng nổi tầng tầng, lớp lớp. Một tiếng “anh vợ” được phát ra từ miệng anh, rồi ứng lên người anh Diệc Quân thật chẳng dễ nghe chút nào. Cứ tưởng tượng đến lúc hai người đàn ông này gặp nhau đi, chắc là mỉm cười trước mặt, súng đạn sau lưng mất.

Xe taxi đang chạy trên đường, bỗng nhiên dừng đột ngột do có một chiếc xe vượt lên trên, sau đó chắn ngang đường. Từ trên xe, có mấy người cầm theo vũ khí lao xuống, rồi dạt ra hai bên.

Tên xăm trổ đầy mình trọc ghẹo cô ở trước sảnh khách sạn, cùng một kẻ khác bặm trợn không kém xuất hiện sau cùng. Tôn Khả Thiên thấy có điều bất ổn, liền cố tình nhập sai mật khẩu điện thoại, để kích hoạt định vị GPS khẩn cấp. Nơi này còn cách biệt thự khoảng 1km, hy vọng có người đến kịp lúc.

Tài xế taxi hoảng sợ, nghĩ đây là vụ cướp taxi, vậy nên đành bỏ lại chiếc xe của mình rồi thoát thân, mặc kệ Tôn Khả Thiên và Lôi Thần Phong vẫn còn ở trong xe.

Tình thế này quá nguy hiểm, dù là ở yên trong xe hay chạy ra ngoài đều là con đường chết. Trong tích tắc, Tôn Khả Thiên đành làm liều. Thân hình nhỏ nhắn leo lên trước tay lái, sau đó đạp ga, trước sự ngỡ ngàng của đám người xã hội đen.

Mấy năm nay, cô đã luyện được một tay lái tốc độ, tuy không gọi là cao thủ, nhưng vẫn có phần vượt trội hơn người. Trong lúc xe chạy, Lôi Thần Phong cũng nhảy lên ghế phụ cạnh tay lái.

- Khả Thiên, để lại vị trí đó cho anh. Em cầm lái rất nguy hiểm.

Nhìn thấy đám xã hội đen đang bám sát phía sau, Tôn Khả Thiên không thể buông tay lái, nếu không bọn chúng đã đuổi kịp. Cô mặc kệ lời nói của anh, vẫn nhất quyết lái xe và duy trì tốc độ. Tuy nhiên, chiếc taxi này là hãng thông dụng, nên tốc độ cực đại chỉ đạt được tối đa 200 km/giờ. Nếu đây là chiếc Ferrari của cô thì tốt rồi.

Trên đường, một màn rượt đuổi xe đang diễn ra, khiến người ngoài cuộc kinh hãi. Tiếng thắng xe, rồi lại nhấn ga đan xen, càng làm không khí trở nên căng thẳng. Tôn Khả Thiên có thể lái xe với tốc độ nhanh, nhưng chỉ quen với đường cao tốc, còn nơi này khá nhiều xe cộ, kỹ năng luồn lách của cô lại không bằng, có nhiều lúc suýt bị bọn xã hội đen đuổi kịp.

- Mau qua bên này, để anh lái xe! Không được bướng!

Lôi Thần Phong như gầm lên trước mặt Tôn Khả Thiên. Chưa bao giờ anh ghét cái tính cố chấp và ương bướng của của cô như bây giờ. Nếu vẫn duy trì tốc độ này thì chắc chắn sẽ có tai nạn, mà người cầm lái sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn. Ám Dạ và người của anh sắp đến nơi, chỉ cần kéo dài thời gian thêm một chút nữa thì nguy hiểm sẽ qua.

Đột nhiên phía trước có một chiếc xe chạy ngược chiều với tốc độ chóng mặt, mang theo sát khí nồng đậm, vượt qua mọi vật cản để lao thẳng đến xe taxi của hai người. Vài phút trước, tên xăm trổ đã nhận được thông tin, toàn bộ băng đảng của hắn đã bị diệt sạch chỉ trong tích tắc, khiến hắn trở nên điên cuồng. Vậy nên hắn đã cho đàn em lái xe, chạy theo chiều ngược lại, để đâm chết hai kẻ đang trốn chạy này, cùng hắn đồng quy vu tận.

Tốc độ của cả hai chiếc xe đều vượt quá tầm kiểm soát, bàn tay cầm lái của Tôn Khả Thiên khẽ run vài nhịp, sau đó lại trở nên vững chắc hơn bao giờ hết.

- Nếu còn có sau này, anh chỉ cần quan tâm em là Tôn Khả Thiên thôi, có được không?

Cô khẽ cất giọng, nhưng không quay sang nhìn anh, mà vẫn chăm chăm vào chiếc xe đang lao tới. Cô biết mình không thể né tránh, nhưng có một điều cô chắc chắn làm được, là bẻ lái để chiếc xe đó đâm trực tiếp về phía mình, như vậy anh sẽ bị thương nhẹ hơn.

Trong tích tắc, những vệt nắng rực rỡ xuyên qua cửa kính, khảm sâu vào giọt nước mắt trong suốt, phản chiếu lại vẻ u buồn và tuyệt vọng nơi đáy mắt.

Tiếng thắng xe đanh óc vang lên, xé tan giọt lệ ươm màu nắng, nhưng vẫn không ngăn được vụ tai nạn kinh hoàng. Những mảnh kính vỡ vụn, bắn tung tóe khắp nơi, thấm đẫm máu tươi, như những bông pha lê nhuốm máu dưới mảng trời rực nắng. Bên tai cô văng vẳng tiếng la hét, lại mơ hồ cảm nhận được hơi thở yếu ớt của anh phả lên gương mặt mình, quyện lẫn với mùi tanh nồng của máu.

Trong cơn mê man, cô mơ hồ nghe được câu nói ấy, yếu ớt nhưng vô cùng rành mạch, tựa như lời trăng trối thấu tâm can của một người trước khi vào cõi chết.

Cô muốn mở miệng để nói với anh rằng thực ra cô chưa từng hết yêu anh. Nhưng ông trời lại ban phát cho cô sự trừng phạt tàn nhẫn, khi không cho cô cơ hội để thốt lên điều ấy, sẽ chẳng có thanh âm nào được thốt ra, khi bản thân cô cũng đang rơi dần vào hố sâu tử thần.

Cô có thể vì anh mà hy sinh mạng sống của mình, nhưng cô đâu hề biết rằng, mọi suy nghĩ trong đầu cô, anh đều nhìn thấu. Trong giây phút sinh tử ấy, chính anh đã cướp tay lái để chuyển hướng chiếc xe, rồi lấy thân mình làm lá chắn, để bảo hộ cho cô gái nhỏ của mình được bình an.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện