Lúc này, Lôi Thần Phong đã đứng sát trước mặt cô, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, chiếu rọi mọi ngóc ngách, kể cả chiếc mặt nạ mà cô đang đeo. Bất ngờ, người đàn ông cúi đầu xuống, hôn vào bờ môi căng mọng. Tôn Khả Thiên ra sức phản kháng, cắn mạnh vào môi anh đến mức chảy máu.
- Anh mau tránh xa tôi ra! Chúng ta hình như không quen biết.
Tuy đã cúi gằm mặt, nhưng cô có thể cảm nhận được từng thay đổi nhỏ trên gương mặt của anh. Ngay cả cái nhếch môi với nụ cười lạnh cũng vô cùng chân thực. Ngoài việc phủ nhận, cô còn biết làm gì đây? Lôi Thần Phong lau đi chút máu trên môi; không nhanh, không chậm dùng chính ngón tay còn dính máu giữ lấy chiếc cằm nhỏ, để cô có thể nhìn thẳng vào mắt mình.
- Chúng ta không quen? Được lắm, tôi sẽ khiến em phải chính miệng gọi tên tôi.
Vừa dứt lời, Lôi Thần Phong liền nhấc cả người cô lên, sau đó vác đi một cách không thương tiếc. Tôn Khả Thiên liên tục đánh vào vai anh, nhưng mọi hành động phản kháng đều trở nên vô ích.
Không biết là tình cờ hay sắp đặt, mà căn phòng của anh lại nằm ngay bên cạnh phòng của cô. Điều này giống như thiên thời, địa lợi, nhân hòa cho công cuộc bắt vợ vậy.
Toàn thân nhỏ bé của Tôn Khả Thiên nằm chật vật trên giường. Cũng may người đàn ông này còn biết thương hoa tiếc ngọc, không trực tiếp ném cô, mà chỉ đặt xuống một cách nhẹ nhàng.
Tôn Khả Thiên thở hổn hển, vừa đối diện với ác ma, vừa đối diện với nỗi sợ hãi của chính mình. Dưới ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn pha lê, thân hình cao lớn, thập phần hoàn mĩ ngồi xuống ngay bên cạnh cô. Những ngón tay thon dài chạm vào chiếc mặt nạ trắng tinh, như thể đang khắc họa từng đường nét của nó vào trong trí nhớ.
Khoảnh khắc Lôi Thần Phong muốn tháo chiếc mặt nạ ấy xuống, Tôn Khả Thiên hốt hoảng giữ chặt lấy tay anh.
- Lôi Thần Phong, anh đừng làm càn.
Bạc môi mỏng khẽ cong lên, nồng đậm ý cười. Đã lâu rồi anh không được nghe thanh âm quen thuộc này gọi tên mình, nó giống như dòng nước ấm, khẽ chảy qua trái tim lạnh giá của anh vậy.
- Cuối cùng thì em cũng chịu gọi tên tôi rồi sao, Tôn Khả Thiên.
Lúc này, chiếc mặt nạ cũng bị tháo xuống hoàn toàn. Từng đường nét trên khuôn mặt cô gái hiện lên rõ ràng, sinh động, hệt như trong ký ức của anh. Gương mặt ấy khiến anh phát điên vì nhớ nhung, cũng là thứ khiến trái tim anh trở nên u ám.
Ba năm, cuối cùng anh cũng đã tìm được cô rồi; một Tôn Khả Thiên còn hơi thở ấm nồng, chứ không phải xác chết lạnh lẽo.
Đối diện với ánh mắt vô cùng phức tạp của Lôi Thần Phong, cô chỉ biết lảng tránh. Có gì để nói, có gì để thanh minh, hay giải thích. Tất cả đều không thể.
- Không biết chủ tịch Lôi còn gì để nói không? Nếu không thì xin phép buông tay.
Cô thật lạnh lùng, như đang trò chuyện cùng một người xa lạ. Lôi Thần Phong bỗng chốc nổi lên nộ khí, ánh mắt như thiêu rụi mọi lớp băng lạnh lẽo mà cô đang phủ trên người. Bàn tay to lớn liền dùng sức, xé rách bộ trang phục phù dâu mà cô đang mặc trên người. Trong tích tắc, thân thể nõn nà hoàn toàn trần trụi trước ánh mắt gắt gao của anh.
- Anh đang làm gì vậy?
Hành động thô bạo của Lôi Thần Phong hoàn toàn đập vỡ tự tôn của Tôn Khả Thiên. Cô không muốn bị người khác đối xử một cách nhục nhã như vậy, đặc biệt là anh. Cô muốn có tôn nghiêm của mình, chí ít là không bị cưỡng ép làm những chuyện như thế này.
Ánh mắt sắc bén của Lôi Thần Phong bao phủ lên khắp người Tôn Khả Thiên, mang từng ngóc ngách trên cơ thể cô thu vào trong đáy mắt. Cuối cùng, mọi sự chú ý lại dồn vào một nơi.
Lôi Thần Phong đưa tay, chạm nhẹ vào vết sẹo lớn trên bụng cô. Đó là dấu tích còn sót lại của cuộc chiến với tử thần, sau vụ tai nạn xe năm đó. Chẳng hiểu vì sao khi anh nhìn thấy nó, mọi cảm xúc tiêu cực và tức giận bỗng dưng bị tiêu tan, thay vào đó là sự ôn nhu và nhẹ nhàng.
Vết sẹo trên bụng cô khá lớn, thậm chí còn có hình dạng xấu xí, nhưng khi chạm tay vào nó, anh như cảm nhận được những thứ mà cô đã phải trải qua. Tim anh đau, giống như cô đã từng đau.
- Lúc ấy… em đã rất đau phải không… Khả Thiên?
Tôn Khả Thiên như chết lặng, từ nơi sâu thẳm nhất nổi lên thứ xúc cảm không tên. Chưa từng ai hỏi cô có đau không, chính bản thân cô cũng chưa bao giờ hỏi mình như thế. Nhưng hôm nay, người đàn ông lãnh khốc như băng này lại hỏi cô câu ấy. Sự quan tâm này giống như vũ khí chí mạng, khiến vỏ bọc kiên cường bao năm của cô trở nên vỡ vụn.
- Thần Phong à, em rất đau. Tim, lồng ngực, tay, chân, từng tế bào, từng sợi thần kinh đều đau tới mức tê tâm liệt phế…
Mỗi từ được phát ra vô cùng nhẹ nhàng và dứt khoát, nhưng lại khiến trái tim anh như bị bóp nghẹt. Sự day dứt và đau đớn dần dần bủa vây tâm trí, cuối cùng kết thúc bằng những giọt nước mặn chát nơi khóe mắt. Từng giọt, từng giọt rơi xuống vết sẹo trên bụng, mang hết những xúc cảm chân thật của người đàn ông, thấm nhuần vào da thịt cô.
Người đàn ông ấy đã khóc, ngay trước mặt cô gái mà anh ta yêu.
- Anh xin lỗi, vì đã để em một mình trong phòng phẫu thuật lạnh lẽo đó…
Tôn Khả Thiên đưa tay, khẽ lau đi những giọt lệ trên khóe mắt anh. Lúc này, mọi chấp niệm, dằn vặt, đau đớn trong lòng cô đều hiện lên rõ ràng. Cô phải làm sao đây?
Lôi Thần Phong hôn nhẹ lên vết sẹo của cô, sau đó ôm chặt tấm thân nhỏ bé của cô vào lòng. Mặc dù trên người cô đã không còn một mảnh vải, nhưng sao lại cảm thấy ấp áp như vậy? Lồng ngực anh thật ấm, khiến trái cô loạn nhịp, càng không nỡ buông tay.
- Khả Thiên à, nếu em đã chạy mệt rồi thì hãy quay về bên anh, được không?
Tôn Khả Thiên càng thêm trầm tư. Cô không trả lời, chỉ biết kìm chế trái tim mình không được rung động. Quá khứ của cô, thân phận Lâm Vũ Kỳ là một vết đen quá lớn, mà cô chẳng thể nào vượt qua được. Nếu cô chỉ là một Tôn Khả Thiên bình thường, cô sẽ toàn tâm toan ý mà yêu anh, yêu bằng cả sinh mạng và hơi thở của mình. Nhưng đáng tiếc, cô lại là Lâm Vũ Kỳ với quá khứ ghê tởm và nhơ nhớp.
Đối diện với sự im lặng của cô, anh đau đớn vô cùng. Là vì cô không yêu anh, hay vẫn chưa tin tưởng, chưa cảm nhận được sự an toàn từ nơi anh? Không sao cả, anh sẽ dùng sự ôn nhu và dịu dàng của mình để bảo bọc cô cả đời. Anh hy vọng một ngày nào đó, cô sẽ chia sẻ với anh về quá khứ và mọi khổ đau mà mình đang phải gánh chịu.
Lôi Thần Phong khẽ chạm lên đôi môi lạnh bạc của Tôn Khả Thiên, cảm nhận rõ sự run rẩy từ nơi ấy. Anh muốn dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm mọi ngóc ngách lạnh lẽo trong trái tim cô, biến nơi ấy trở thành một trái tim tràn đầy sự sống như bao người.
- Nếu anh kiên trì, thì liệu một ngày trái tim em sẽ có chỗ dành cho anh không?
Khóe mắt đỏ hoe của Tôn Khả Thiên sớm đã không thể ngăn được những giọt lệ trong suốt. Anh đâu hề biết rằng, ngay từ ban đầu, nơi ấy chỉ dành cho riêng anh. Nhưng cô lại chẳng thể nào thốt ra những lời ấy.
- Anh đừng ngốc nghếch như vậy.
Một câu trả lời không đầu, không đuôi nhưng lại khiến Lôi Thần Phong mỉm cười mãn nguyện. Chỉ cần cô không tiếp tục giữ im lặng, thì tất cả câu trả lời đối với anh đều là sự đồng ý. Anh thật đúng là tên ngốc như cô nói.
Anh khẽ hôn hên khóe mắt của cô, như muốn mang hết sự mặn chát từ nơi ấy vào trong người. Cô khóc, anh càng thấy bản thân mình tồi tệ hơn.
Trái tim Tôn Khả Thiên sớm đã không nghe theo lý trí. Mỗi nhịp đập của nó đều sục sôi huyết nóng mãnh liệt, hòa quyện với sự ấm nóng nơi lồng ngực của anh, khiến cả linh hồn lẫn thể xác đều bị bức đến phát điên.
Cô chủ động hôn anh, như thể trút hết nỗi lòng của mình vào nụ hôn này. Một nụ hôn vụng về, hòa lẫn với nước mắt mặn chát. Đây là dư vị của tình yêu, đau thương, day dứt, mãnh liệt và chấp niệm.
Dần dần, nụ hôn ấy lại trở nên dịu dàng, như cái cách anh vẫn kiên nhẫn tìm kiếm, chờ đợi cô mở lòng vậy. Nụ hôn triền miên, hút cạn những thứ tiêu cực, giày vò bấy lâu nay trong tâm trí, để bây giờ, chỉ còn tình yêu mãnh liệt đối diện với nhau.
Dưới sự dẫn dắt của những hành động ôn nhu như nước, thân thể non nớt của Tôn Khả Thiên lại trở nên mẫn cảm. Chút lý trí phản kháng sớm bị tiêu tan, thay vào đó là ham muốn thuần khiết của hai trái tim đang yêu nhau.
Bàn tay của Lôi Thần Phong như có ma lực, khiến mỗi nơi đi qua đều trở nên nhạy cảm. Hơi thở nóng rực của anh phả đều trên da thịt, quyện vào những nụ hôn nhẹ nhàng, giống như chất cấm khiến người ta rơi vào trầm mê.
- Uhm…
Cảm giác kỳ lạ trước ngực khiến toàn thân cô tê dại. Thứ thanh âm ám muội lại phát ra từ chính cái miệng yêu kiều, như thôi thúc con thú trong người Lôi Thần Phong trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Nụ hồng đào dưới sự trêu đùa của anh sớm đã nở rộ. Hương thơm tinh khiết hệt như một khối pha lê, thoang thoảng tỏa ra từ thân thể của cô chính là thứ mà anh vẫn luôn tưởng niệm. Bây giờ, mùi hương ấy thật nồng đậm, khiến anh muốn mãi đắm mình trong đó.
Từng thứ áo quần vướng víu trên người đã bị loại bỏ từ lúc nào. Làn da mềm mại ma sát trực tiếp với thân hình săn chắc, tạo ra nhiệt độ nóng bỏng, như thiêu đốt toàn bộ vật cản xung quanh. Dưới ánh nhìn gắt gao từ đôi mắt nhuốm màu dục vọng, cơ thể tuyết trắng sớm đã bị nhuộm sắc đỏ hồng.
Tôn Khả Thiên bất giác quay mặt đi nơi khác, để cảm giác ngại ngùng dịu đi đôi chút, nhưng căn bản Lôi Thần Phong không muốn cô lơ đễnh. Nhân lúc cô quay mặt đi, anh liền cố ý mang vật cao ngạo, xâm nhập thật sâu vào trong cô. Cảm giác lấp đầy đột ngột khiến toàn thân cô co rút, mi tâm khẽ nhăn lại, bàn tay vô lực bám vào bả vai vững chắc của anh.
- Đừng sợ, là anh.
Giọng nói trầm khàn vì dục vọng, nhưng lại ngập tràn ôn nhu vang bên tai, khiến chút bất an vừa thoáng qua lại tiêu tan. Thân thể cô dần thả lỏng, tiếp nhận thứ ấm nóng, lại cao ngạo đang luật động trong thân thể mình.
Cô đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của anh, triền miên chơi đùa, triền miên hưởng thụ. Thanh âm kiều diễm ngân nga cao thấp, quyện lẫn với tiếng thở gấp, càng làm bầu không khí trở nên ám muội. Mỗi lần anh tiến sâu vào bên trong, thân hình nhỏ bé của cô hoàn toàn tan chảy dưới cơ thể cường thế.
- Đừng… Phong… Uhm…
Tôn Khả Thiên không khống chế được bản thân, vô thức gọi tên anh. Khi nghe chính miệng nhỏ của cô gọi tên mình, Lôi Thần Phong càng gia tăng lực đạo dưới thân, như muốn trút hết tình ý và dục vọng của mình vào trong đó. Chỉ cần là cô gọi, thì nghe bao nhiêu cũng không đủ.
- Khả Thiên, gọi tên anh lần nữa. Ngoan.
Nương theo từng câu mệnh lệnh của anh, cô không có cách nào phản kháng. Thanh âm vì kích tình mà đứt đoạn, nhưng càng khiến anh trở nên điên cuồng.
- Thần… Thần Phong… đừng…
Lôi Thần Phong khẽ gạt đi những lọn tóc ướt đẫm vì mồ hôi đang dán vào khuôn mặt đỏ ửng của cô. Anh mang vật dưới thân ra khỏi cơ thể cô, sau đó lại mạnh mẽ tiến vào. Khoái cảm ập đến bất ngờ, khiến toàn thân cô run lên.
- Uhm…
- Nói đi, em còn dám chạy trốn nữa không?
Tôn Khả Thiên điên cuồng lắc đầu, ý chí sớm đã bị đánh bật, đến mức hồn siêu phách lạc. Nếu bây giờ cô dám trả lời là có, e rằng anh sẽ giết cô bằng thứ dục vọng chết người này mất.
Lôi Thần Phong mỉm cười hài lòng, bàn tay giữ chặt lấy eo thon, dùng sức đụng chạm, để mang hết dục vọng nóng bỏng, chôn vùi vào thân thể cô.
- Anh mau tránh xa tôi ra! Chúng ta hình như không quen biết.
Tuy đã cúi gằm mặt, nhưng cô có thể cảm nhận được từng thay đổi nhỏ trên gương mặt của anh. Ngay cả cái nhếch môi với nụ cười lạnh cũng vô cùng chân thực. Ngoài việc phủ nhận, cô còn biết làm gì đây? Lôi Thần Phong lau đi chút máu trên môi; không nhanh, không chậm dùng chính ngón tay còn dính máu giữ lấy chiếc cằm nhỏ, để cô có thể nhìn thẳng vào mắt mình.
- Chúng ta không quen? Được lắm, tôi sẽ khiến em phải chính miệng gọi tên tôi.
Vừa dứt lời, Lôi Thần Phong liền nhấc cả người cô lên, sau đó vác đi một cách không thương tiếc. Tôn Khả Thiên liên tục đánh vào vai anh, nhưng mọi hành động phản kháng đều trở nên vô ích.
Không biết là tình cờ hay sắp đặt, mà căn phòng của anh lại nằm ngay bên cạnh phòng của cô. Điều này giống như thiên thời, địa lợi, nhân hòa cho công cuộc bắt vợ vậy.
Toàn thân nhỏ bé của Tôn Khả Thiên nằm chật vật trên giường. Cũng may người đàn ông này còn biết thương hoa tiếc ngọc, không trực tiếp ném cô, mà chỉ đặt xuống một cách nhẹ nhàng.
Tôn Khả Thiên thở hổn hển, vừa đối diện với ác ma, vừa đối diện với nỗi sợ hãi của chính mình. Dưới ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn pha lê, thân hình cao lớn, thập phần hoàn mĩ ngồi xuống ngay bên cạnh cô. Những ngón tay thon dài chạm vào chiếc mặt nạ trắng tinh, như thể đang khắc họa từng đường nét của nó vào trong trí nhớ.
Khoảnh khắc Lôi Thần Phong muốn tháo chiếc mặt nạ ấy xuống, Tôn Khả Thiên hốt hoảng giữ chặt lấy tay anh.
- Lôi Thần Phong, anh đừng làm càn.
Bạc môi mỏng khẽ cong lên, nồng đậm ý cười. Đã lâu rồi anh không được nghe thanh âm quen thuộc này gọi tên mình, nó giống như dòng nước ấm, khẽ chảy qua trái tim lạnh giá của anh vậy.
- Cuối cùng thì em cũng chịu gọi tên tôi rồi sao, Tôn Khả Thiên.
Lúc này, chiếc mặt nạ cũng bị tháo xuống hoàn toàn. Từng đường nét trên khuôn mặt cô gái hiện lên rõ ràng, sinh động, hệt như trong ký ức của anh. Gương mặt ấy khiến anh phát điên vì nhớ nhung, cũng là thứ khiến trái tim anh trở nên u ám.
Ba năm, cuối cùng anh cũng đã tìm được cô rồi; một Tôn Khả Thiên còn hơi thở ấm nồng, chứ không phải xác chết lạnh lẽo.
Đối diện với ánh mắt vô cùng phức tạp của Lôi Thần Phong, cô chỉ biết lảng tránh. Có gì để nói, có gì để thanh minh, hay giải thích. Tất cả đều không thể.
- Không biết chủ tịch Lôi còn gì để nói không? Nếu không thì xin phép buông tay.
Cô thật lạnh lùng, như đang trò chuyện cùng một người xa lạ. Lôi Thần Phong bỗng chốc nổi lên nộ khí, ánh mắt như thiêu rụi mọi lớp băng lạnh lẽo mà cô đang phủ trên người. Bàn tay to lớn liền dùng sức, xé rách bộ trang phục phù dâu mà cô đang mặc trên người. Trong tích tắc, thân thể nõn nà hoàn toàn trần trụi trước ánh mắt gắt gao của anh.
- Anh đang làm gì vậy?
Hành động thô bạo của Lôi Thần Phong hoàn toàn đập vỡ tự tôn của Tôn Khả Thiên. Cô không muốn bị người khác đối xử một cách nhục nhã như vậy, đặc biệt là anh. Cô muốn có tôn nghiêm của mình, chí ít là không bị cưỡng ép làm những chuyện như thế này.
Ánh mắt sắc bén của Lôi Thần Phong bao phủ lên khắp người Tôn Khả Thiên, mang từng ngóc ngách trên cơ thể cô thu vào trong đáy mắt. Cuối cùng, mọi sự chú ý lại dồn vào một nơi.
Lôi Thần Phong đưa tay, chạm nhẹ vào vết sẹo lớn trên bụng cô. Đó là dấu tích còn sót lại của cuộc chiến với tử thần, sau vụ tai nạn xe năm đó. Chẳng hiểu vì sao khi anh nhìn thấy nó, mọi cảm xúc tiêu cực và tức giận bỗng dưng bị tiêu tan, thay vào đó là sự ôn nhu và nhẹ nhàng.
Vết sẹo trên bụng cô khá lớn, thậm chí còn có hình dạng xấu xí, nhưng khi chạm tay vào nó, anh như cảm nhận được những thứ mà cô đã phải trải qua. Tim anh đau, giống như cô đã từng đau.
- Lúc ấy… em đã rất đau phải không… Khả Thiên?
Tôn Khả Thiên như chết lặng, từ nơi sâu thẳm nhất nổi lên thứ xúc cảm không tên. Chưa từng ai hỏi cô có đau không, chính bản thân cô cũng chưa bao giờ hỏi mình như thế. Nhưng hôm nay, người đàn ông lãnh khốc như băng này lại hỏi cô câu ấy. Sự quan tâm này giống như vũ khí chí mạng, khiến vỏ bọc kiên cường bao năm của cô trở nên vỡ vụn.
- Thần Phong à, em rất đau. Tim, lồng ngực, tay, chân, từng tế bào, từng sợi thần kinh đều đau tới mức tê tâm liệt phế…
Mỗi từ được phát ra vô cùng nhẹ nhàng và dứt khoát, nhưng lại khiến trái tim anh như bị bóp nghẹt. Sự day dứt và đau đớn dần dần bủa vây tâm trí, cuối cùng kết thúc bằng những giọt nước mặn chát nơi khóe mắt. Từng giọt, từng giọt rơi xuống vết sẹo trên bụng, mang hết những xúc cảm chân thật của người đàn ông, thấm nhuần vào da thịt cô.
Người đàn ông ấy đã khóc, ngay trước mặt cô gái mà anh ta yêu.
- Anh xin lỗi, vì đã để em một mình trong phòng phẫu thuật lạnh lẽo đó…
Tôn Khả Thiên đưa tay, khẽ lau đi những giọt lệ trên khóe mắt anh. Lúc này, mọi chấp niệm, dằn vặt, đau đớn trong lòng cô đều hiện lên rõ ràng. Cô phải làm sao đây?
Lôi Thần Phong hôn nhẹ lên vết sẹo của cô, sau đó ôm chặt tấm thân nhỏ bé của cô vào lòng. Mặc dù trên người cô đã không còn một mảnh vải, nhưng sao lại cảm thấy ấp áp như vậy? Lồng ngực anh thật ấm, khiến trái cô loạn nhịp, càng không nỡ buông tay.
- Khả Thiên à, nếu em đã chạy mệt rồi thì hãy quay về bên anh, được không?
Tôn Khả Thiên càng thêm trầm tư. Cô không trả lời, chỉ biết kìm chế trái tim mình không được rung động. Quá khứ của cô, thân phận Lâm Vũ Kỳ là một vết đen quá lớn, mà cô chẳng thể nào vượt qua được. Nếu cô chỉ là một Tôn Khả Thiên bình thường, cô sẽ toàn tâm toan ý mà yêu anh, yêu bằng cả sinh mạng và hơi thở của mình. Nhưng đáng tiếc, cô lại là Lâm Vũ Kỳ với quá khứ ghê tởm và nhơ nhớp.
Đối diện với sự im lặng của cô, anh đau đớn vô cùng. Là vì cô không yêu anh, hay vẫn chưa tin tưởng, chưa cảm nhận được sự an toàn từ nơi anh? Không sao cả, anh sẽ dùng sự ôn nhu và dịu dàng của mình để bảo bọc cô cả đời. Anh hy vọng một ngày nào đó, cô sẽ chia sẻ với anh về quá khứ và mọi khổ đau mà mình đang phải gánh chịu.
Lôi Thần Phong khẽ chạm lên đôi môi lạnh bạc của Tôn Khả Thiên, cảm nhận rõ sự run rẩy từ nơi ấy. Anh muốn dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm mọi ngóc ngách lạnh lẽo trong trái tim cô, biến nơi ấy trở thành một trái tim tràn đầy sự sống như bao người.
- Nếu anh kiên trì, thì liệu một ngày trái tim em sẽ có chỗ dành cho anh không?
Khóe mắt đỏ hoe của Tôn Khả Thiên sớm đã không thể ngăn được những giọt lệ trong suốt. Anh đâu hề biết rằng, ngay từ ban đầu, nơi ấy chỉ dành cho riêng anh. Nhưng cô lại chẳng thể nào thốt ra những lời ấy.
- Anh đừng ngốc nghếch như vậy.
Một câu trả lời không đầu, không đuôi nhưng lại khiến Lôi Thần Phong mỉm cười mãn nguyện. Chỉ cần cô không tiếp tục giữ im lặng, thì tất cả câu trả lời đối với anh đều là sự đồng ý. Anh thật đúng là tên ngốc như cô nói.
Anh khẽ hôn hên khóe mắt của cô, như muốn mang hết sự mặn chát từ nơi ấy vào trong người. Cô khóc, anh càng thấy bản thân mình tồi tệ hơn.
Trái tim Tôn Khả Thiên sớm đã không nghe theo lý trí. Mỗi nhịp đập của nó đều sục sôi huyết nóng mãnh liệt, hòa quyện với sự ấm nóng nơi lồng ngực của anh, khiến cả linh hồn lẫn thể xác đều bị bức đến phát điên.
Cô chủ động hôn anh, như thể trút hết nỗi lòng của mình vào nụ hôn này. Một nụ hôn vụng về, hòa lẫn với nước mắt mặn chát. Đây là dư vị của tình yêu, đau thương, day dứt, mãnh liệt và chấp niệm.
Dần dần, nụ hôn ấy lại trở nên dịu dàng, như cái cách anh vẫn kiên nhẫn tìm kiếm, chờ đợi cô mở lòng vậy. Nụ hôn triền miên, hút cạn những thứ tiêu cực, giày vò bấy lâu nay trong tâm trí, để bây giờ, chỉ còn tình yêu mãnh liệt đối diện với nhau.
Dưới sự dẫn dắt của những hành động ôn nhu như nước, thân thể non nớt của Tôn Khả Thiên lại trở nên mẫn cảm. Chút lý trí phản kháng sớm bị tiêu tan, thay vào đó là ham muốn thuần khiết của hai trái tim đang yêu nhau.
Bàn tay của Lôi Thần Phong như có ma lực, khiến mỗi nơi đi qua đều trở nên nhạy cảm. Hơi thở nóng rực của anh phả đều trên da thịt, quyện vào những nụ hôn nhẹ nhàng, giống như chất cấm khiến người ta rơi vào trầm mê.
- Uhm…
Cảm giác kỳ lạ trước ngực khiến toàn thân cô tê dại. Thứ thanh âm ám muội lại phát ra từ chính cái miệng yêu kiều, như thôi thúc con thú trong người Lôi Thần Phong trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Nụ hồng đào dưới sự trêu đùa của anh sớm đã nở rộ. Hương thơm tinh khiết hệt như một khối pha lê, thoang thoảng tỏa ra từ thân thể của cô chính là thứ mà anh vẫn luôn tưởng niệm. Bây giờ, mùi hương ấy thật nồng đậm, khiến anh muốn mãi đắm mình trong đó.
Từng thứ áo quần vướng víu trên người đã bị loại bỏ từ lúc nào. Làn da mềm mại ma sát trực tiếp với thân hình săn chắc, tạo ra nhiệt độ nóng bỏng, như thiêu đốt toàn bộ vật cản xung quanh. Dưới ánh nhìn gắt gao từ đôi mắt nhuốm màu dục vọng, cơ thể tuyết trắng sớm đã bị nhuộm sắc đỏ hồng.
Tôn Khả Thiên bất giác quay mặt đi nơi khác, để cảm giác ngại ngùng dịu đi đôi chút, nhưng căn bản Lôi Thần Phong không muốn cô lơ đễnh. Nhân lúc cô quay mặt đi, anh liền cố ý mang vật cao ngạo, xâm nhập thật sâu vào trong cô. Cảm giác lấp đầy đột ngột khiến toàn thân cô co rút, mi tâm khẽ nhăn lại, bàn tay vô lực bám vào bả vai vững chắc của anh.
- Đừng sợ, là anh.
Giọng nói trầm khàn vì dục vọng, nhưng lại ngập tràn ôn nhu vang bên tai, khiến chút bất an vừa thoáng qua lại tiêu tan. Thân thể cô dần thả lỏng, tiếp nhận thứ ấm nóng, lại cao ngạo đang luật động trong thân thể mình.
Cô đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của anh, triền miên chơi đùa, triền miên hưởng thụ. Thanh âm kiều diễm ngân nga cao thấp, quyện lẫn với tiếng thở gấp, càng làm bầu không khí trở nên ám muội. Mỗi lần anh tiến sâu vào bên trong, thân hình nhỏ bé của cô hoàn toàn tan chảy dưới cơ thể cường thế.
- Đừng… Phong… Uhm…
Tôn Khả Thiên không khống chế được bản thân, vô thức gọi tên anh. Khi nghe chính miệng nhỏ của cô gọi tên mình, Lôi Thần Phong càng gia tăng lực đạo dưới thân, như muốn trút hết tình ý và dục vọng của mình vào trong đó. Chỉ cần là cô gọi, thì nghe bao nhiêu cũng không đủ.
- Khả Thiên, gọi tên anh lần nữa. Ngoan.
Nương theo từng câu mệnh lệnh của anh, cô không có cách nào phản kháng. Thanh âm vì kích tình mà đứt đoạn, nhưng càng khiến anh trở nên điên cuồng.
- Thần… Thần Phong… đừng…
Lôi Thần Phong khẽ gạt đi những lọn tóc ướt đẫm vì mồ hôi đang dán vào khuôn mặt đỏ ửng của cô. Anh mang vật dưới thân ra khỏi cơ thể cô, sau đó lại mạnh mẽ tiến vào. Khoái cảm ập đến bất ngờ, khiến toàn thân cô run lên.
- Uhm…
- Nói đi, em còn dám chạy trốn nữa không?
Tôn Khả Thiên điên cuồng lắc đầu, ý chí sớm đã bị đánh bật, đến mức hồn siêu phách lạc. Nếu bây giờ cô dám trả lời là có, e rằng anh sẽ giết cô bằng thứ dục vọng chết người này mất.
Lôi Thần Phong mỉm cười hài lòng, bàn tay giữ chặt lấy eo thon, dùng sức đụng chạm, để mang hết dục vọng nóng bỏng, chôn vùi vào thân thể cô.
Danh sách chương