Dương Tuấn Vũ nhớ rất rõ cái cảm giác khi chạm vào khối thạch này, thực sự nguồn năng lượng nó không quá nhiều nhưng độ thuần khiết lại rất cao, không ngờ lại là một khối Đế Vương Lục có kích cỡ nhỏ, bằng khoảng 1 nắm tay.
Đừng nhìn một nắm tay mà khinh thường, chỉ cần là hàng Đế Vương thôi, dù nhỏ nhưng cũng rất có giá trị, thậm chí khối đá này có hạt khoáng vật nhỏ đều, kết cấu chặt chẽ, màu xanh thuần khiết, màu sắc phân bố đều, độ trong suốt cao, độ cứng lớn. Là thuộc hàng Đế Vương trong Đế Vương Lục. Một viên vô cùng hiếm có.
Mọi người khi nãy còn mất hết cảm xúc thì giờ này lại cực độ khiếp sợ, ai cũng muốn cầm vào xem thử nhưng Dương Tuấn Vũ rất nhanh tay cất vào một cái túi khiến tất cả đều trợn tròn mắt nhưng không dám nói gì. Đây là đồ của người ta nha, thích cho xem thì cho không thích cho xem là không cho xem, hắn là chủ, hắn có quyền.
Thấy Vương Lãnh hai mắt từ đờ đẫn đã chuyển sang có thần rồi nhanh chóng cùng đám đại lão gia chạy qua đây thì Dương Tuấn Vũ xua tay nói:
- Mấy vị đừng nóng, giờ mà xem phỉ thúy thì bao giờ mới xong? Các vị nên nhớ tôi vẫn còn mấy khối thạch nha, còn có khối 30 tỷ kia nữa. Đế Vương Lục cũng quý thật đấy nhưng nó bé vậy cũng không đáng tới 30 tỷ, phải xong xuôi hết rồi hãy xem. Tôi hứa lát nữa sẽ cho vào lồng kính để mọi người ngự lãm. Ok?
Mọi người thấy vậy cũng không tỏ vẻ bất mãn nữa, đúng vậy, hắn còn rất 5 khối thạch nữa, mà chưa hết, Kha Lạp tiên sinh còn tận mấy trăm khối nữa, nếu giờ cứ chú tâm vào một khối phỉ thúy thì e rằng không được hay ho cho lắm.
A Quân cười toe toét, hàng cực phẩm đã ra, hắn đã tự tin, thoải mái xuống đao hơn cho những khối đá tiếp theo.
Tiếp tới là một khối đá có kích thước cao khoảng 1m, bề ngoài xù xì, còn chưa rõ bên trong có vỏ tốt hay không, vậy mà Dương Tuấn Vũ cũng chi tiền ra mua, A Quân có chút tò mò, hắn không chậm trễ, từng nhát cưa xuống vừa uyển chuyển vừa sắc ngọt.
Ngay nhát cưa đầu xuống đã thấy một lớp lờ mờ vỏ màu cam nhạt, hắn nuốt ực nước bọt rồi tiếp tục từng nhát từng nhát cắt đi. Tới khi khối thạch còn khoảng một nửa thì đã lộ ra màu sắc phỉ thúy bên trong rồi, chẳng qua chưa rõ độ trong suốt và tính nguyên vẹn ra sao.
- Màu hồng …. Huyết … Huyết Mĩ Nhân, đứng đầu trong phỉ thúy màu Hồng. Ôi trời ơi.
Không cần A Quân nói, xung quanh đều là các cao thủ trong nghề, họ đều là người có mắt nhìn hàng. Khối đá lớn như vậy, khi mở ra lại là khối cao cấp nhất trong màu hồng phỉ: Huyết Mĩ Nhân.
Huyết Mĩ Nhân mặc dù không quý giá như Đế Vương Lục, nhưng độ hiếm lại không kém. Mà màu sắc này rất đẹp đối với các chị em phụ nữ, thậm chí nhiều lần đấu giá hội quy mô thế giới tổ chức tại Hong Kong, khối Huyết Mĩ Nhân còn được các đại phú bà săn đón nhiệt tình hơn.
Mà phụ nữ đã thích cái gì thì còn mạnh tay hơn nam giới nhiều lắm, còn những người không phải đại phú bà nhưng có chồng làm đại gia thì tất nhiên ông chồng vì chiều cục cưng của mình cũng không tiếc bỏ tiền tỉ ra mua lại nụ cười của mĩ nhân.
Huyết Mĩ Nhân xuất hiện với độ tinh khiết như thủy tinh, một khối lớn cỡ 50x40 cm, dưới ánh mặt trời nó phát ra ánh sáng hồng tinh tế làm mọi người đều xiêu lòng, còn những quý cô quý bà thì đôi mắt đã như muốn rớt ra rồi. Ngay lập tức, không ít người túm lấy hắn mân mê hỏi giá.
- Chàng trai trẻ, cậu bán cho tôi khối này, tiền bạc không thành vấn đề.
- Chị nói hay nhỉ, tôi cũng muốn mua, đấu giá đi, ai chi tiền nhiều hơn thì được.
- Đúng vậy, nó nhất định phải là của tôi.
- Mấy người dẹp qua một bên, tôi không lên tiếng lại tưởng tôi là người vô hình? …
Từ kì kèo hắn bán giờ đây mấy người này đã coi như khối đá này nhất định phải ở trong tay mình rồi, nước bọt cãi vã bắn tung tóe, Dương Tuấn Vũ cũng bị kéo cho quần áo có chút xộc xệch.
Hạ Minh Nguyệt chán ghét quát lên:
- Mấy người đừng có ảo tưởng, khối đá này là của em tôi, các người muốn có? Nằm mơ, tôi là chị còn chưa được hưởng, mời mấy người từ đâu đi ra thì về đó dùm. Thật là nhức đầu mà.
Dương Tuấn Vũ định nói gì nhưng nghe thấy cô gái bên cạnh nói vậy thì chợt cười khổ. Cứ nghĩ người ta nói giúp mình, lòng cảm kích định nói một lời cảm ơn, vậy mà chỉ được câu trước, câu sau đã đóng lên khối Huyết Mĩ Nhân lớn kia quyền sở hữu cao nhất rồi.
Vương Lãnh cũng toát mồ hôi hột, khi lão nhìn thấy Huyết Mĩ Nhân xuất hiện thì biết ngay lại có việc như thế này xảy ra mà, lão chạy tới khuyên can một hồi mấy người này mới tức giận rời đi.
Trước khi đi còn ném cho Dương Tuấn Vũ ánh mắt mị nhãn như tơ, giống như kiểu, hắn mà mở miệng bán cho họ thì muốn cái gì cũng có thể được vậy. Thậm chí có phu nhân nọ béo núc ních còn hết ném mị nhãn còn nháy nháy toét cả mắt khiến hắn toàn thân bủn rủn, lông lá dựng đứng hết hồn.
Khối Huyết Mĩ Nhân được đặt vào một rương ngọc do chính Vương Lãnh tươi cười tặng, như lão nói, phúc là của mỗi người, mặc dù Dương Tuấn Vũ không thiếu tiền để mua cái để khối phỉ thúy này, tuy dệt hoa trên gấm dù có thừa thãi nhưng cũng để lại ấn tượng tốt trong lòng chàng thanh niên này thì vẫn cần làm.
Cùng với Đế Vương Lục và một khối lớn Huyết Mĩ Nhân, nếu đem ra đấu giá chỉ sợ tiền cũng đã đủ để huề vốn rồi, thậm chí may mắn còn có thể lãi được vài tỉ. Những con bạc xung quanh nhìn Dương Tuấn Vũ không khỏi ghen tị, số tên này sao lại hên như vậy chứ?
Bởi vì có tiền lệ mở ra hàng xịn, mọi người không một ai rời mắt vào khối đá tiếp theo mà A Quân mở, khối đá này kích thước cũng không lớn lắm, vậy mà cuối cùng mở ra cũng được một khối khoảng 20x25 cm, lại một lần nữa là hàng cực phẩm, tuy chưa phải Đế Vương Lục nhưng nó cũng được coi là một trong những loại phỉ thúy hàng cao cấp nhất- Diễm Dương Lục.
Tới thời điểm này, ai cũng khiếp sợ về độ may mắn của tên này, 6 khối thạch đầu không ra một cái gì nhưng bù lại, mấy khối sau đều đã mở ra thạch. Còn 2 khối nữa. Một khối cỡ khoảng 50 phân thôi, một khối lớn hơn khoảng 1,2 m chính là khối mà hắn và Kha Lạp đã đấu giá công khai.
Không ai để ý Kha Lạp đã đánh cho tên đi mua thạch mấy cái bạt tai rồi, vì sao theo dõi như vậy, trả giá lại để lọt 2 khối đá chứa phỉ thúy cực phẩm kia, đúng là tên ăn hại. Tên hầu mặt mày thâm tím trong lòng tức giận nhưng không dám nói câu gì, chính lão gia bảo hắn thấy khối nào thuận mắt nhất cũng chỉ ra giá 300 triệu thôi, ai ngờ, tên kia mua nhiều vậy mà lại ra giá cao hơn chứ?
Dương Tuấn Vũ híp mắt nhìn khối đá tiếp theo mở ra, khối đá này nguồn năng lượng tuy không lớn bằng khối hắn cùng Kha Lạp trả giá nhưng lại hơn cả khối Đế Vương Lục đã mở ra không phải một chút.
Dường như chỉ sau một lát cắt mỏng đã để lộ ra lớp vỏ phỉ thúy rồi, và sau lớp vỏ lại hiện hình luôn phỉ thúy bên trong. A Quân bủn rủn tay chân, mở liền một lúc toàn hàng cực phẩm chính hiệu, bản thân hắn đã làm từ bé tới giờ đã được 10 năm rồi, tính thêm hồi nhỏ đi theo cha mở thạch thì là 15 năm, thế mà chưa bao giờ hắn thấy được có người mở thạch liên tiếp đều ra hàng cực phẩm phỉ thúy.
Không cần cắt thêm, hắn đã khiếp hồn hô lên:
- Thực sự là Tử Nhãn Tình… Loại phỉ thúy siêu cấp hiếm có, còn đặt trên cả Đế Vương Lục, là loại phỉ thúy có màu tím tinh tế, ồ khối này lại còn cực độ đậm sắc, là cực phẩm Tử Nhãn Tình! Ôi, tôi … tôi thực sự có ngày mở ra được Tử Nhãn Tình, lại còn là cực phẩm trong cực phẩm.
- Nghe nói năm ngoái ở buổi đấu giá Sotheby’s tại Hong Kong, người ta đấu giá một khối Tử Nhãn Tình, à không, một cái dây chuyền làm bằng Tử Nhãn Tình với giá 70 triệu HK$ (9 triệu USD, khoảng 180 tỷ). Mà khối của cậu ta … phải làm được bao nhiêu cái dây chuyền chứ? 10 cái, 20 cái? … Ôi… Tôi không nằm mơ chứ?
- Thực sự đó, không phải nằm mơ đâu, nếu để đại sư làm đồ mĩ nghệ chế tác thì chỉ sợ sẽ làm được gần 30 sợi dây chuyền như thế chứ chẳng đùa.
- Tên kia đúng là vận c*t chó.
- Nếu vận c*t chó được như thế thì tôi sẽ hàng ngày giẫm lên phân chó trước khi ra khỏi nhà a.
….
Vương Lãnh không thể nói lời nào, lão lảo đảo ngã ngồi ra. Hắn từ đổ thạch mà giàu, từ đổ thạch mà gây dựng lên sự nghiệp hào hùng, vì thế hắn hiểu rất rõ sự việc này diễn ra hôm nay sẽ có tính kinh dị thế nào. Tên này thực sự là vận may nghịch thiên. Phải lôi kéo, nhất định phải lôi kéo.
Kim Bài Lệnh dường như có chút không đủ dùng rồi. Hắn quay sang định bàn bạc với mấy Đại Lão gia khác thì đã thấy những người này cũng nhìn nhau, ánh mắt thầm quyết định một việc đại sự.
- Vương huynh, đã tới thời điểm rồi.
Vương Lãnh gật đầu, hắn đích thân đi vào trong gia viên của mình để chuẩn bị làm đại sự.
Thêm một rương ngọc chứa khối phỉ thúy lớn nữa được đặt thành một hàng. Dương Tuấn Vũ giờ đã cười không khép được miệng, còn Hạ Minh Nguyệt đứng bên cạnh thần trí đã bị sóng đánh trôi dạt đi tít tắp nơi nào rồi. Có nằm mơ cô cũng không thể nào mơ tới tình cảnh kinh dị ngày hôm nay.
Một Đế Vương Lục, một Huyết Mĩ Nhân, một Diễm Dương Lục, một Tử Nhãn Tình.
Nhưng chính nỗi khiếp sợ này càng làm người ta trông mong vào khối đá mà đã dẫn tới cuộc cãi vã kia. Dương Tuấn Vũ đã không thể lỗ nữa rồi, hắn hôm nay chính là siêu cấp kiếm lời, kể cả khối thạch kia mở ra chẳng có cái gì thì cũng không làm hắn buồn bực nữa.
Giờ thì không sợ bị đáng gãy chân rồi, mang đám phỉ thúy kia về hoặc bán cho Hồng Kinh Hội kiếm lời thì về nhà cha mẹ hắn chắc chỉ thiếu nước cho lên bàn thờ thắp nhang cúng bái thôi.
A Quân run run bước tới khối đá cuối cùng, hắn trước đó phải uống chút nước tăng lực để lấy tinh thần tỉnh táo nhất làm việc.
Dương Tuấn Vũ cũng hết sức mong chờ vào khối đá này sẽ ra cái gì, Triệu Cơ phản ứng mạnh mẽ nhất đối với khối thạch này, nhất định bên trong sẽ là hàng hiếm. Nhưng hắn vừa tranh thủ hỏi Hạ Minh Nguyệt rồi, không có loại phỉ thúy nào quý hơn Đế Vương Lục và Tử Nhãn Tình nữa. Điều này khiến hắn nghi hoặc không thôi.
Mọi người hô hấp có chút khó khăn, từng cặp từng cặp mắt đều không dám chớp, họ rất muốn nhìn xem trong này có đồ gì tốt.
Kha Lạp lại không còn cảm giác hứng thú với khối thạch này nữa rồi, hắn đã dùng khả năng của cặp mắt đánh giá nhiều năm, Đế Vương Lục cũng gặp không chỉ một lần, tín hiệu những lần đó cũng giống với tín hiệu trong khối thạch này.
Mặc dù phản ứng mạnh làm đau cả mắt đấy, nhưng cảm giác này hắn biết là kích thước của nó cũng không quá lớn, giá nhiều khả năng sẽ không đạt tới 30 tỷ được, chính vì lẽ đó lão mới bỏ không theo giá của tên điên kia.
Nhưng vừa chán ghét quay đi thì lập tức A Quân lại kinh hô:
- Lại là màu xanh…
Kha Lạp nhếch mép không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn vừa bước thêm một bước rời đi thì lại thấy người kia kinh hô:
- Sao lại có màu tím? Ngọc tạp? Không đúng … Đây là ngọc gì? Tôi chưa nhìn thấy bao giờ, Vương lão, Vương lão đâu rồi, màu giúp tôi xem.
- Đây đây, ai gọi đấy?
Vương Lãnh vừa đích thân vào nhà lấy đồ quý ra thì chợt thấy có tiếng gọi lớn gấp gáp, sợ có chuyện lão nhanh chân chạy ra, vừa chạy vừa hô trả lời.
Mọi người vốn xúm lại cũng tiếc nuối nhường đường cho Vương lão, lần này không chỉ ông ta mà mấy Đại Lão gia của Hồng Kinh Hội cũng đi theo, họ rất muốn biết kẻ sành sỏi nghề phỉ thúy như tên tiểu Quân này lại có ngày không nhìn ra đây là loại ngọc gì.
Nhìn vào tảng đá, do lúc tách đá sẽ có phấn đá rơi ra nên màu sắc của ngọc cũng sẽ bị che giấu đi, đến khi dùng nước rửa sạch rồi mới có thể thấy rõ ràng được. Nước rửa lập tức được mang tới, cuốn trôi đi lớp bụi đá làm màu xanh lục và màu tím đồng thời xuất hiện trong mắt mọi người y như cảnh tượng đẹp nhất của bầu trời sau cơn bão giông vậy.
Màu xanh lục kia, xanh đến mức khiến người ta như cảm thấy mùa xuân đẹp nhất đang về, sắc xanh ngập tràn, ướt át, mềm mại như có thể nhỏ thành nước. Mà ở nơi màu xanh đậm nhất lại xuất hiện một màu tím trong trẻo. Màu tím đó cao quý như khí chất Đế Vương nhưng lại không giống với Tử Nhãn Tình. Màu tím này vừa đậm lại vừa trong trẻo, có khí phách duy ngã độc tôn không thua kém gì màu xanh mướt đang bao quanh nó.
Đó là sắc thái vừa thần bí mê người đã giữ chặt ánh mắt của mọi người, bất cứ ai nhìn vào cũng không thể nhắm mắt rời đi, thậm chí ngay cả chớp mắt nhiều hơn một cái cũng làm người ta tiếc nuối.
- Đây là...
Một hồi lâu sau, Vương lão mới lấy lại được tiếng nói của mình, giọng không khỏi run rẩy:
- Đế Vương Lục thủy tinh à?
Một Đại Lão gia bên cạnh lập tức bổ sung, ngay cả bọn họ cũng thấy rất mịt mờ:
- Nhưng còn có màu tím mà?
Trong các loại phỉ thúy, Đế Vương Lục còn được gọi là Ngọc Lục Bảo, là một loại ngọc cực kỳ quý hiếm, màu sắc thuần khiết nhất, nồng đậm nhất, trong trẻo nhất. Dưới những ánh sáng khác nhau, góc độ chiếu khác nhau nó lại phát ra những độ đậm và sắc điệu khác nhau, giá cả thì cao khỏi phải bàn.
Nhưng mà Đế Vương Lục vốn chỉ có màu xanh, giờ viên ngọc này lại có một nửa là màu tím, còn là loại vân nước nữa cực phẩm nữa, hoàn toàn không thua kém gì Tử Nhãn Tình cả.
Quả là hiếm thấy trên đời.
Không phải không có ngọc hai màu, cũng không phải không có ngọc hai màu cực phẩm, nhưng mà thường thì chỉ có một màu làm chủ, một màu khác chỉ là điểm xuyến vào thôi. Còn viên ngọc có hai màu lục và tím cân bằng, giống như hai vị Đế Vương đứng cạnh nhau thế này thì thật sự chưa từng nghe thấy bao giờ!
Vương Lãnh đăm chiêu suy nghĩ:
- Lục là Đế Vương Lục, mà tím được coi màu tím là màu của sự cao quý, màu tím cũng là màu Vương, cho nên cũng gọi là Đế Vương Tử. Đây chính là Đế Vương Song Sắc!
Vương lão kích động tới đỏ cả mắt:
- Là người yêu ngọc, lúc còn sống tôi có thể nhìn thấy một viên ngọc cực phẩm quý hiếm như thế này thì đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi! Không uổng! Không ổng công sống thêm vài năm a.
- Đế Vương Song Sắc...?
Tất cả mọi người đều nhìn viên ngọc với ánh mắt mê đắm, có người lộ ra vẻ tham lam, có người kích động, có người say mê, có người ghen tị, có người phức tạp, nhưng hoàn toàn không có ai dời mắt được khỏi viên ngọc đó.
- Vô giá...
Vương Lãnh thở dài.
Một viên ngọc này quả thực là vô giá, hiện tại không có một ai dám ra giá, thậm chí cảm thấy giờ mà ra giá là không biết lượng sức mình, cũng là coi thường viên Đế Vương Song Sắc này.
Người người khiếp sợ kinh hãi thì ở một bên, Kha Lạp đã tức muốn thổ huyết, lão không ngờ khối nguyên thạch này lại còn có thêm một màu tím vẹn toàn như vậy. Càng khiếp hãi bao nhiêu lão lại càng căm hận tên khốn kia bấy nhiêu. Thấy nụ cười đê tiện của hắn, Kha Lạp thầm thề trong lòng nhất định sẽ khiến thằng nhãi này chết không có chỗ chôn.
- Hừ.
Lão quay người bỏ đi, hôm nay đã không còn gì cần xem nữa rồi. 267 khối thạch kia chỉ là đám đá nát, có mở ra được một khối tốt đã là may mắn rồi, Đế Vương Lục, Tử Nhãn Tình, Đế Vương Song Sắc không thể có nhiều vậy, có một viên đã là siêu hiếm có, giờ có cả ba viên, lộc lá hôm nay đã bị tên khốn kiếp kia hút sạch, lão chẳng hi vọng gì vào mấy thứ đá vụn của mình rồi.
Có người cũng để ý Kha Lạp rời đi nhưng họ chỉ lắc đầu rồi thở dài, khối đá này ban đầu đã gần như trong túi hắn, vậy mà từ đâu lòi ra một tên nhãi dùng 30 tỷ rẻ mạt cướp đi. Có trách thì cũng trách lão nhát gan không dám theo, chứ nếu theo, 100 tỷ, 200 tỷ chỉ sợ vẫn không mua được một góc khối phỉ thúy Đế Vương Song Sắc kia.
Đừng nhìn một nắm tay mà khinh thường, chỉ cần là hàng Đế Vương thôi, dù nhỏ nhưng cũng rất có giá trị, thậm chí khối đá này có hạt khoáng vật nhỏ đều, kết cấu chặt chẽ, màu xanh thuần khiết, màu sắc phân bố đều, độ trong suốt cao, độ cứng lớn. Là thuộc hàng Đế Vương trong Đế Vương Lục. Một viên vô cùng hiếm có.
Mọi người khi nãy còn mất hết cảm xúc thì giờ này lại cực độ khiếp sợ, ai cũng muốn cầm vào xem thử nhưng Dương Tuấn Vũ rất nhanh tay cất vào một cái túi khiến tất cả đều trợn tròn mắt nhưng không dám nói gì. Đây là đồ của người ta nha, thích cho xem thì cho không thích cho xem là không cho xem, hắn là chủ, hắn có quyền.
Thấy Vương Lãnh hai mắt từ đờ đẫn đã chuyển sang có thần rồi nhanh chóng cùng đám đại lão gia chạy qua đây thì Dương Tuấn Vũ xua tay nói:
- Mấy vị đừng nóng, giờ mà xem phỉ thúy thì bao giờ mới xong? Các vị nên nhớ tôi vẫn còn mấy khối thạch nha, còn có khối 30 tỷ kia nữa. Đế Vương Lục cũng quý thật đấy nhưng nó bé vậy cũng không đáng tới 30 tỷ, phải xong xuôi hết rồi hãy xem. Tôi hứa lát nữa sẽ cho vào lồng kính để mọi người ngự lãm. Ok?
Mọi người thấy vậy cũng không tỏ vẻ bất mãn nữa, đúng vậy, hắn còn rất 5 khối thạch nữa, mà chưa hết, Kha Lạp tiên sinh còn tận mấy trăm khối nữa, nếu giờ cứ chú tâm vào một khối phỉ thúy thì e rằng không được hay ho cho lắm.
A Quân cười toe toét, hàng cực phẩm đã ra, hắn đã tự tin, thoải mái xuống đao hơn cho những khối đá tiếp theo.
Tiếp tới là một khối đá có kích thước cao khoảng 1m, bề ngoài xù xì, còn chưa rõ bên trong có vỏ tốt hay không, vậy mà Dương Tuấn Vũ cũng chi tiền ra mua, A Quân có chút tò mò, hắn không chậm trễ, từng nhát cưa xuống vừa uyển chuyển vừa sắc ngọt.
Ngay nhát cưa đầu xuống đã thấy một lớp lờ mờ vỏ màu cam nhạt, hắn nuốt ực nước bọt rồi tiếp tục từng nhát từng nhát cắt đi. Tới khi khối thạch còn khoảng một nửa thì đã lộ ra màu sắc phỉ thúy bên trong rồi, chẳng qua chưa rõ độ trong suốt và tính nguyên vẹn ra sao.
- Màu hồng …. Huyết … Huyết Mĩ Nhân, đứng đầu trong phỉ thúy màu Hồng. Ôi trời ơi.
Không cần A Quân nói, xung quanh đều là các cao thủ trong nghề, họ đều là người có mắt nhìn hàng. Khối đá lớn như vậy, khi mở ra lại là khối cao cấp nhất trong màu hồng phỉ: Huyết Mĩ Nhân.
Huyết Mĩ Nhân mặc dù không quý giá như Đế Vương Lục, nhưng độ hiếm lại không kém. Mà màu sắc này rất đẹp đối với các chị em phụ nữ, thậm chí nhiều lần đấu giá hội quy mô thế giới tổ chức tại Hong Kong, khối Huyết Mĩ Nhân còn được các đại phú bà săn đón nhiệt tình hơn.
Mà phụ nữ đã thích cái gì thì còn mạnh tay hơn nam giới nhiều lắm, còn những người không phải đại phú bà nhưng có chồng làm đại gia thì tất nhiên ông chồng vì chiều cục cưng của mình cũng không tiếc bỏ tiền tỉ ra mua lại nụ cười của mĩ nhân.
Huyết Mĩ Nhân xuất hiện với độ tinh khiết như thủy tinh, một khối lớn cỡ 50x40 cm, dưới ánh mặt trời nó phát ra ánh sáng hồng tinh tế làm mọi người đều xiêu lòng, còn những quý cô quý bà thì đôi mắt đã như muốn rớt ra rồi. Ngay lập tức, không ít người túm lấy hắn mân mê hỏi giá.
- Chàng trai trẻ, cậu bán cho tôi khối này, tiền bạc không thành vấn đề.
- Chị nói hay nhỉ, tôi cũng muốn mua, đấu giá đi, ai chi tiền nhiều hơn thì được.
- Đúng vậy, nó nhất định phải là của tôi.
- Mấy người dẹp qua một bên, tôi không lên tiếng lại tưởng tôi là người vô hình? …
Từ kì kèo hắn bán giờ đây mấy người này đã coi như khối đá này nhất định phải ở trong tay mình rồi, nước bọt cãi vã bắn tung tóe, Dương Tuấn Vũ cũng bị kéo cho quần áo có chút xộc xệch.
Hạ Minh Nguyệt chán ghét quát lên:
- Mấy người đừng có ảo tưởng, khối đá này là của em tôi, các người muốn có? Nằm mơ, tôi là chị còn chưa được hưởng, mời mấy người từ đâu đi ra thì về đó dùm. Thật là nhức đầu mà.
Dương Tuấn Vũ định nói gì nhưng nghe thấy cô gái bên cạnh nói vậy thì chợt cười khổ. Cứ nghĩ người ta nói giúp mình, lòng cảm kích định nói một lời cảm ơn, vậy mà chỉ được câu trước, câu sau đã đóng lên khối Huyết Mĩ Nhân lớn kia quyền sở hữu cao nhất rồi.
Vương Lãnh cũng toát mồ hôi hột, khi lão nhìn thấy Huyết Mĩ Nhân xuất hiện thì biết ngay lại có việc như thế này xảy ra mà, lão chạy tới khuyên can một hồi mấy người này mới tức giận rời đi.
Trước khi đi còn ném cho Dương Tuấn Vũ ánh mắt mị nhãn như tơ, giống như kiểu, hắn mà mở miệng bán cho họ thì muốn cái gì cũng có thể được vậy. Thậm chí có phu nhân nọ béo núc ních còn hết ném mị nhãn còn nháy nháy toét cả mắt khiến hắn toàn thân bủn rủn, lông lá dựng đứng hết hồn.
Khối Huyết Mĩ Nhân được đặt vào một rương ngọc do chính Vương Lãnh tươi cười tặng, như lão nói, phúc là của mỗi người, mặc dù Dương Tuấn Vũ không thiếu tiền để mua cái để khối phỉ thúy này, tuy dệt hoa trên gấm dù có thừa thãi nhưng cũng để lại ấn tượng tốt trong lòng chàng thanh niên này thì vẫn cần làm.
Cùng với Đế Vương Lục và một khối lớn Huyết Mĩ Nhân, nếu đem ra đấu giá chỉ sợ tiền cũng đã đủ để huề vốn rồi, thậm chí may mắn còn có thể lãi được vài tỉ. Những con bạc xung quanh nhìn Dương Tuấn Vũ không khỏi ghen tị, số tên này sao lại hên như vậy chứ?
Bởi vì có tiền lệ mở ra hàng xịn, mọi người không một ai rời mắt vào khối đá tiếp theo mà A Quân mở, khối đá này kích thước cũng không lớn lắm, vậy mà cuối cùng mở ra cũng được một khối khoảng 20x25 cm, lại một lần nữa là hàng cực phẩm, tuy chưa phải Đế Vương Lục nhưng nó cũng được coi là một trong những loại phỉ thúy hàng cao cấp nhất- Diễm Dương Lục.
Tới thời điểm này, ai cũng khiếp sợ về độ may mắn của tên này, 6 khối thạch đầu không ra một cái gì nhưng bù lại, mấy khối sau đều đã mở ra thạch. Còn 2 khối nữa. Một khối cỡ khoảng 50 phân thôi, một khối lớn hơn khoảng 1,2 m chính là khối mà hắn và Kha Lạp đã đấu giá công khai.
Không ai để ý Kha Lạp đã đánh cho tên đi mua thạch mấy cái bạt tai rồi, vì sao theo dõi như vậy, trả giá lại để lọt 2 khối đá chứa phỉ thúy cực phẩm kia, đúng là tên ăn hại. Tên hầu mặt mày thâm tím trong lòng tức giận nhưng không dám nói câu gì, chính lão gia bảo hắn thấy khối nào thuận mắt nhất cũng chỉ ra giá 300 triệu thôi, ai ngờ, tên kia mua nhiều vậy mà lại ra giá cao hơn chứ?
Dương Tuấn Vũ híp mắt nhìn khối đá tiếp theo mở ra, khối đá này nguồn năng lượng tuy không lớn bằng khối hắn cùng Kha Lạp trả giá nhưng lại hơn cả khối Đế Vương Lục đã mở ra không phải một chút.
Dường như chỉ sau một lát cắt mỏng đã để lộ ra lớp vỏ phỉ thúy rồi, và sau lớp vỏ lại hiện hình luôn phỉ thúy bên trong. A Quân bủn rủn tay chân, mở liền một lúc toàn hàng cực phẩm chính hiệu, bản thân hắn đã làm từ bé tới giờ đã được 10 năm rồi, tính thêm hồi nhỏ đi theo cha mở thạch thì là 15 năm, thế mà chưa bao giờ hắn thấy được có người mở thạch liên tiếp đều ra hàng cực phẩm phỉ thúy.
Không cần cắt thêm, hắn đã khiếp hồn hô lên:
- Thực sự là Tử Nhãn Tình… Loại phỉ thúy siêu cấp hiếm có, còn đặt trên cả Đế Vương Lục, là loại phỉ thúy có màu tím tinh tế, ồ khối này lại còn cực độ đậm sắc, là cực phẩm Tử Nhãn Tình! Ôi, tôi … tôi thực sự có ngày mở ra được Tử Nhãn Tình, lại còn là cực phẩm trong cực phẩm.
- Nghe nói năm ngoái ở buổi đấu giá Sotheby’s tại Hong Kong, người ta đấu giá một khối Tử Nhãn Tình, à không, một cái dây chuyền làm bằng Tử Nhãn Tình với giá 70 triệu HK$ (9 triệu USD, khoảng 180 tỷ). Mà khối của cậu ta … phải làm được bao nhiêu cái dây chuyền chứ? 10 cái, 20 cái? … Ôi… Tôi không nằm mơ chứ?
- Thực sự đó, không phải nằm mơ đâu, nếu để đại sư làm đồ mĩ nghệ chế tác thì chỉ sợ sẽ làm được gần 30 sợi dây chuyền như thế chứ chẳng đùa.
- Tên kia đúng là vận c*t chó.
- Nếu vận c*t chó được như thế thì tôi sẽ hàng ngày giẫm lên phân chó trước khi ra khỏi nhà a.
….
Vương Lãnh không thể nói lời nào, lão lảo đảo ngã ngồi ra. Hắn từ đổ thạch mà giàu, từ đổ thạch mà gây dựng lên sự nghiệp hào hùng, vì thế hắn hiểu rất rõ sự việc này diễn ra hôm nay sẽ có tính kinh dị thế nào. Tên này thực sự là vận may nghịch thiên. Phải lôi kéo, nhất định phải lôi kéo.
Kim Bài Lệnh dường như có chút không đủ dùng rồi. Hắn quay sang định bàn bạc với mấy Đại Lão gia khác thì đã thấy những người này cũng nhìn nhau, ánh mắt thầm quyết định một việc đại sự.
- Vương huynh, đã tới thời điểm rồi.
Vương Lãnh gật đầu, hắn đích thân đi vào trong gia viên của mình để chuẩn bị làm đại sự.
Thêm một rương ngọc chứa khối phỉ thúy lớn nữa được đặt thành một hàng. Dương Tuấn Vũ giờ đã cười không khép được miệng, còn Hạ Minh Nguyệt đứng bên cạnh thần trí đã bị sóng đánh trôi dạt đi tít tắp nơi nào rồi. Có nằm mơ cô cũng không thể nào mơ tới tình cảnh kinh dị ngày hôm nay.
Một Đế Vương Lục, một Huyết Mĩ Nhân, một Diễm Dương Lục, một Tử Nhãn Tình.
Nhưng chính nỗi khiếp sợ này càng làm người ta trông mong vào khối đá mà đã dẫn tới cuộc cãi vã kia. Dương Tuấn Vũ đã không thể lỗ nữa rồi, hắn hôm nay chính là siêu cấp kiếm lời, kể cả khối thạch kia mở ra chẳng có cái gì thì cũng không làm hắn buồn bực nữa.
Giờ thì không sợ bị đáng gãy chân rồi, mang đám phỉ thúy kia về hoặc bán cho Hồng Kinh Hội kiếm lời thì về nhà cha mẹ hắn chắc chỉ thiếu nước cho lên bàn thờ thắp nhang cúng bái thôi.
A Quân run run bước tới khối đá cuối cùng, hắn trước đó phải uống chút nước tăng lực để lấy tinh thần tỉnh táo nhất làm việc.
Dương Tuấn Vũ cũng hết sức mong chờ vào khối đá này sẽ ra cái gì, Triệu Cơ phản ứng mạnh mẽ nhất đối với khối thạch này, nhất định bên trong sẽ là hàng hiếm. Nhưng hắn vừa tranh thủ hỏi Hạ Minh Nguyệt rồi, không có loại phỉ thúy nào quý hơn Đế Vương Lục và Tử Nhãn Tình nữa. Điều này khiến hắn nghi hoặc không thôi.
Mọi người hô hấp có chút khó khăn, từng cặp từng cặp mắt đều không dám chớp, họ rất muốn nhìn xem trong này có đồ gì tốt.
Kha Lạp lại không còn cảm giác hứng thú với khối thạch này nữa rồi, hắn đã dùng khả năng của cặp mắt đánh giá nhiều năm, Đế Vương Lục cũng gặp không chỉ một lần, tín hiệu những lần đó cũng giống với tín hiệu trong khối thạch này.
Mặc dù phản ứng mạnh làm đau cả mắt đấy, nhưng cảm giác này hắn biết là kích thước của nó cũng không quá lớn, giá nhiều khả năng sẽ không đạt tới 30 tỷ được, chính vì lẽ đó lão mới bỏ không theo giá của tên điên kia.
Nhưng vừa chán ghét quay đi thì lập tức A Quân lại kinh hô:
- Lại là màu xanh…
Kha Lạp nhếch mép không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn vừa bước thêm một bước rời đi thì lại thấy người kia kinh hô:
- Sao lại có màu tím? Ngọc tạp? Không đúng … Đây là ngọc gì? Tôi chưa nhìn thấy bao giờ, Vương lão, Vương lão đâu rồi, màu giúp tôi xem.
- Đây đây, ai gọi đấy?
Vương Lãnh vừa đích thân vào nhà lấy đồ quý ra thì chợt thấy có tiếng gọi lớn gấp gáp, sợ có chuyện lão nhanh chân chạy ra, vừa chạy vừa hô trả lời.
Mọi người vốn xúm lại cũng tiếc nuối nhường đường cho Vương lão, lần này không chỉ ông ta mà mấy Đại Lão gia của Hồng Kinh Hội cũng đi theo, họ rất muốn biết kẻ sành sỏi nghề phỉ thúy như tên tiểu Quân này lại có ngày không nhìn ra đây là loại ngọc gì.
Nhìn vào tảng đá, do lúc tách đá sẽ có phấn đá rơi ra nên màu sắc của ngọc cũng sẽ bị che giấu đi, đến khi dùng nước rửa sạch rồi mới có thể thấy rõ ràng được. Nước rửa lập tức được mang tới, cuốn trôi đi lớp bụi đá làm màu xanh lục và màu tím đồng thời xuất hiện trong mắt mọi người y như cảnh tượng đẹp nhất của bầu trời sau cơn bão giông vậy.
Màu xanh lục kia, xanh đến mức khiến người ta như cảm thấy mùa xuân đẹp nhất đang về, sắc xanh ngập tràn, ướt át, mềm mại như có thể nhỏ thành nước. Mà ở nơi màu xanh đậm nhất lại xuất hiện một màu tím trong trẻo. Màu tím đó cao quý như khí chất Đế Vương nhưng lại không giống với Tử Nhãn Tình. Màu tím này vừa đậm lại vừa trong trẻo, có khí phách duy ngã độc tôn không thua kém gì màu xanh mướt đang bao quanh nó.
Đó là sắc thái vừa thần bí mê người đã giữ chặt ánh mắt của mọi người, bất cứ ai nhìn vào cũng không thể nhắm mắt rời đi, thậm chí ngay cả chớp mắt nhiều hơn một cái cũng làm người ta tiếc nuối.
- Đây là...
Một hồi lâu sau, Vương lão mới lấy lại được tiếng nói của mình, giọng không khỏi run rẩy:
- Đế Vương Lục thủy tinh à?
Một Đại Lão gia bên cạnh lập tức bổ sung, ngay cả bọn họ cũng thấy rất mịt mờ:
- Nhưng còn có màu tím mà?
Trong các loại phỉ thúy, Đế Vương Lục còn được gọi là Ngọc Lục Bảo, là một loại ngọc cực kỳ quý hiếm, màu sắc thuần khiết nhất, nồng đậm nhất, trong trẻo nhất. Dưới những ánh sáng khác nhau, góc độ chiếu khác nhau nó lại phát ra những độ đậm và sắc điệu khác nhau, giá cả thì cao khỏi phải bàn.
Nhưng mà Đế Vương Lục vốn chỉ có màu xanh, giờ viên ngọc này lại có một nửa là màu tím, còn là loại vân nước nữa cực phẩm nữa, hoàn toàn không thua kém gì Tử Nhãn Tình cả.
Quả là hiếm thấy trên đời.
Không phải không có ngọc hai màu, cũng không phải không có ngọc hai màu cực phẩm, nhưng mà thường thì chỉ có một màu làm chủ, một màu khác chỉ là điểm xuyến vào thôi. Còn viên ngọc có hai màu lục và tím cân bằng, giống như hai vị Đế Vương đứng cạnh nhau thế này thì thật sự chưa từng nghe thấy bao giờ!
Vương Lãnh đăm chiêu suy nghĩ:
- Lục là Đế Vương Lục, mà tím được coi màu tím là màu của sự cao quý, màu tím cũng là màu Vương, cho nên cũng gọi là Đế Vương Tử. Đây chính là Đế Vương Song Sắc!
Vương lão kích động tới đỏ cả mắt:
- Là người yêu ngọc, lúc còn sống tôi có thể nhìn thấy một viên ngọc cực phẩm quý hiếm như thế này thì đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi! Không uổng! Không ổng công sống thêm vài năm a.
- Đế Vương Song Sắc...?
Tất cả mọi người đều nhìn viên ngọc với ánh mắt mê đắm, có người lộ ra vẻ tham lam, có người kích động, có người say mê, có người ghen tị, có người phức tạp, nhưng hoàn toàn không có ai dời mắt được khỏi viên ngọc đó.
- Vô giá...
Vương Lãnh thở dài.
Một viên ngọc này quả thực là vô giá, hiện tại không có một ai dám ra giá, thậm chí cảm thấy giờ mà ra giá là không biết lượng sức mình, cũng là coi thường viên Đế Vương Song Sắc này.
Người người khiếp sợ kinh hãi thì ở một bên, Kha Lạp đã tức muốn thổ huyết, lão không ngờ khối nguyên thạch này lại còn có thêm một màu tím vẹn toàn như vậy. Càng khiếp hãi bao nhiêu lão lại càng căm hận tên khốn kia bấy nhiêu. Thấy nụ cười đê tiện của hắn, Kha Lạp thầm thề trong lòng nhất định sẽ khiến thằng nhãi này chết không có chỗ chôn.
- Hừ.
Lão quay người bỏ đi, hôm nay đã không còn gì cần xem nữa rồi. 267 khối thạch kia chỉ là đám đá nát, có mở ra được một khối tốt đã là may mắn rồi, Đế Vương Lục, Tử Nhãn Tình, Đế Vương Song Sắc không thể có nhiều vậy, có một viên đã là siêu hiếm có, giờ có cả ba viên, lộc lá hôm nay đã bị tên khốn kiếp kia hút sạch, lão chẳng hi vọng gì vào mấy thứ đá vụn của mình rồi.
Có người cũng để ý Kha Lạp rời đi nhưng họ chỉ lắc đầu rồi thở dài, khối đá này ban đầu đã gần như trong túi hắn, vậy mà từ đâu lòi ra một tên nhãi dùng 30 tỷ rẻ mạt cướp đi. Có trách thì cũng trách lão nhát gan không dám theo, chứ nếu theo, 100 tỷ, 200 tỷ chỉ sợ vẫn không mua được một góc khối phỉ thúy Đế Vương Song Sắc kia.
Danh sách chương