Dương Tuấn Vũ coi như không lạ lẫm với bộ mặt của mấy đứa này, hắn cũng không trách bọn nó làm thế, suy cho cùng, trong bốn đứa, chỉ có Hồ Tôn Sách là gia đình thuộc vào tầng lớp trung lưu, tiền tuy không nhiều nhưng đủ chi tiêu kha khá, mà quan trọng nhất chính là danh vọng của giáo sư Hồ Xuân Bách lại rất cao trong giới trí thức, cho nên, về cả mặt tài chính và quan hệ, gia đình hắn cũng chẳng kém ai.

Hạ Phá Quân thì khỏi nói, cháu trai của lão chủ Hạ gia, sau này nếu không làm ra trò mất não gì thì nhất định sẽ được thừa kế gia sản. Cho dù mỗi năm phải cống nộp 30% cho dòng chính Hạ gia thì cũng chẳng thấm bao nhiêu so với chuỗi giải trí, bất động sản mà gia tộc này nắm giữ. 

Ngô Phúc Vinh học xong cũng sẽ về công ty Hải Sản An Thái của gia đình mình để quản lý. Chỉ cần dính vào được với Thịnh Thế, công ty này sẽ chỉ càng ngày càng thu lợi nhuận chứ không có chuyện đói nghèo được. 

Lơ ngơ thế nào hắn chợt nhận ra đám bạn mình chơi cũng chẳng phải mấy tên ất ở đầu đường xó chợ, nhìn thì ngu ngu, phá gia chi tử, thế mà đứa nào đứa đấy cũng vác theo một bọc tiền lớn sau lưng cùng các mối quan hệ chằng chịt phía sau. Thế mà còn giả nghèo giả khổ với hắn, Dương Tuấn Vũ nhìn đám bạn bằng ánh mắt rất bất đắc dĩ, nhưng kệ thôi, ai bảo bọn này là bạn hắn, mà tuy chẳng ra gì, nhưng chơi cùng lại rất vui vẻ.

Hồ Tôn Sách không hổ là đứa đầu to, hắn lập tức nhận ra thằng bạn còn có điều chưa nói hết, hắn hỏi:

- Này, mày mới nói tới điều thứ nhất, chắc còn điều thứ hai? Dương Tuấn Vũ ném cho hắn ánh mắt khen ngợi, rồi nhìn sang Hạ Phá Quân với ánh mắt đầy cảm thương làm hắn đang trong không khí ấm áp chợt không tự chủ rùng mình một cái.

- Này, tao là trai thẳng, mày đừng đánh chủ ý vào tao.

Nhìn bộ dạng hai tay che che, hai chân chụm chụm lại, Dương Tuấn Vũ mặt đen như đít nồi, hắn nhíu mày:

- Nhìn mày phát tởm, tao thấy thật bất hạnh cho cô gái nào yêu mày. Ài. Mà thôi đi, tao vừa nhận được tin tức, mà tin này có liên quan tới Hạ công tử đây. 

Hạ Phá Quân nghe có tin liên quan tới mình thì cuối cùng cũng cởi bỏ cái bộ dạng kinh tởm của mình ra, hắn chăm chú dỏng tai lên nghe.

- Chị gái mày- Hạ Minh Nguyệt chính là hàng xóm của chúng ta.

Hai đứa còn lại chẳng hiểu cái gì, nhưng có chị gái ở cạnh đúng là có chút bất tiện, tuy vậy, đấy là chị gái thằng bạn chứ cũng chẳng phải chị gái mình, sợ cái gì?

Trái ngược với mấy đứa bạn không tim không phổi, Hạ Phá Quân khi biết tin chị mình ở đây thì suýt nữa chạy ra khỏi nhà, nhưng không muốn mất mặt trước đám bạn, hắn cố gắng lấy tinh thần, vỗ vỗ ngực nói:

- Chị thì làm sao? Tao lại sợ quá cơ. Chúng mày cứ chơi thoải mái đi. Hai nhà cách xa nhau ít nhất 2-3 Km, chắc gì đã gặp nhau. Tưởng gì, cái này chỉ là muỗi.

Dương Tuấn Vũ muốn cười nhưng lại thôi, hai đứa kia chưa gặp bà chị hắn, chưa biết hắn bị bệnh sợ chị gái ra sao nên cũng gật gù, còn Dương Tuấn Vũ biết, trong lòng đứa nào đấy đang đổ mồ hôi lạnh rồi, chỉ là sĩ diện không dám nói ra thôi.

Nếu không đứa nào có ý kiến thì hắn cũng chẳng để việc có một hàng xóm hồ ly tinh ở bên cạnh nữa, cả đám bắt đầu bàn bạc xem tối nay đi đâu đập phá. Cuối cùng, cả đám chốt quán bar Galaxy 

– quán bar nổi tiếng và cũng là lớn nhất ở Hà Đô, rồi rủ nhau đi ăn sáng combo luôn ăn trưa. 

- Đi xe của tao nhé. Hôm nay bọn mày mới tới, coi như tao đưa đi giới thiệu nơi này một vòng. 

- Ok!

Dương Tuấn Vũ đã để chiếc Camry ở nhà, tới đây hắn để hai chiếc, một chiếc Bentley T2, một chiếc BMW 760Li-2013 là chiếc BMW cuối cùng được sản xuất dưới cái tên BMW. Mẫu mã khá đẹp. Đây là bản giới hạn mà chủ tịch BMW đời trước mang tới tặng cho Vân Tú, nhưng cô không đi, hắn thấy để ở nhà thì phí nên quyết định mang tới đây để thi thoảng di chuyển cũng tiện. 

Hắn định tháo động cơ xăng, thay động cơ điện nhưng lại thôi, ít nhất hiện tại chưa có nhiều người biết hắn và Thịnh Thế có liên quan, nếu có động cơ điện trên chiếc BMW 760Li chắc sẽ khiến người ta nghi ngờ, mà đã nghi ngờ thì sẽ hỏi, còn hắn thì không có ý định kiên nhẫn trả lời mấy câu đấy. 

Vì thế, chiếc BMW này vẫn còn nguyên đai nguyên kiện.

Nhìn đứa bạn lái chiếc BMW 760-Li ra, ba đứa còn lại đều líu lưỡi, thầm mắng trong lòng “đi ăn sáng có nhất thiết phải đi siêu xe không?” Nhưng quay đầu nhìn lại khu biệt thư sang chảnh nhất nhì Hà Đô, cả ba lại không còn suy nghĩ như trước mà lại thấy việc hắn lái siêu xe đi ăn sáng dường như cũng không kiêu ngạo, sang chảnh cho lắm, mà giống như việc này vốn dĩ nên là vậy mới là đúng. 

Bọn họ cũng không phải đám kỳ thị người giàu, bởi từ khi sinh ra cũng được nhìn thấy nhiều thứ to đẹp, đắt đỏ rồi. Ngược lại, bọn họ lại không thích đám nhà giàu mà cứ tỏ ra nghèo, mình có mình cứ thoải mái dùng, sao phải sống dưới mí mắt người khác? Một khi đứng trên một nấc thang cao hơn, cách suy nghĩ của con người cũng sẽ khác.

Người nghèo thường không thích người khác mặc đồ hiệu, khoe độ giàu, nhưng nếu người đó trở thành tỷ phú, tiền có nhiều rồi, thì chỉ sợ chính người đó cũng muốn khoe ra cho người khác mình hơn người, mình giàu có. 

Vì thế, người thông minh không phải là người chỉ biết nhìn người hơn mình rồi xỉa xói, moi móc điểm xấu của họ ra chê bai, mà người thông minh là những người nhìn thấy người giàu thì im lặng, bởi vì họ có những thứ khác phải quan tâm, họ đang từng giây từng phút nỗ lực. Rồi một ngày nào đó, trong tương lai, dù gần hay xa, bọn họ nhất định sẽ thành công, sẽ giàu có. 

Dương Tuấn Vũ cũng cho rằng cứ giả nghèo giả khổ thì chẳng những khiến người khác biết được sẽ khinh bỉ, mà còn bị chính những kẻ giàu có tìm cách gây sự, chèn ép. Điều này là do hắn rút ra được từ cô gái đanh đá mà hắn cùng Tuyết Yên gặp được trong ngày thi đại học. Còn tên cô ta là gì, hắn cũng quên rồi. 

Dương Tuấn Vũ tìm chỗ gửi xe, rồi dẫn ba đứa bạn tới một quán ăn vỉa hè khiến ba đứa ngạc nhiên suýt lồi mắt. Nhưng khi động đũa, ăn ba đứa lại ăn như hổ đói, đến cái đầu cũng không nhấc lên được.

Hạ Phá Quân ăn xong bát bánh canh thứ 5 vẫn suýt xoa, vuốt vuốt bụng, nếu mà hắn còn ăn được nữa nhất định sẽ ăn sạch cả quán. Hắn vừa lấy giấy lau mép, vừa nói:

- Không ngờ mày lại rành chỗ này thế, Phố Cổ nếu không biết đường là đi lạc đấy. Ngay cả tao ở Hà Đô bao năm vẫn không thuộc hết các đường, mà nhìn cách mày dẫn bọn tao đi dường như lại còn rõ hơn cả dân bản địa.

Dương Tuấn Vũ từ tốn ăn, hắn vừa ăn vừa nghĩ lại hương vị kiếp trước đã ăn cũng ai đó. Lần nào đi chơi, cô cũng kéo hắn tới quán này ăn bánh canh, không chỉ thế, các đồ ăn vặt, các món ăn ở đây cô cũng kéo hắn đi thử qua ít nhất một lượt rồi. Đi nhiều như thế, bảo sao lại không thuộc đường cho được? Còn với tên chỉ hay tới mấy chỗ vung tiền như rác, hoặc quán bar rượu mạnh như Hạ Phá Quân thì việc không quen thuộc mấy quán ăn vặt này là đương nhiên.

Thấy ba đứa bạn đang nhìn đợi mình trả lời, hắn đành bịa:

- Có lần tình cờ qua đây ăn nên biết. Còn việc thông thạo Phố Cổ cũng chẳng có gì, rảnh rảnh tao lại lên đây đi dạo vài vòng. 

Ngô Phúc Vinh lập tức liên tưởng:

- Có phải cùng bà chị mỹ nữ đi chơi đúng không?

Dương Tuấn Vũ thấy Vân Tú bỗng dưng bị oan nhưng cũng chẳng biết phải bịa thêm thế nào, hắn cứ “ừ” cho qua, còn trong lòng thì thầm xin lỗi vợ, vì đã lấy cô ra làm bình phong.

... 

Bốn đứa chém gió đủ các loại trên trời dưới biển, nhưng không thể không nói, kiến thức của Dương Tuấn Vũ khiến không chỉ ba thằng bạn thán phục mà ngay cả bà chủ quán cũng mắt tròn mắt dẹt dỏng tai hóng hớt. Cuối cùng, thấy nhiều cái hay ho, bà còn vỗ đìu cười ha hả nói miễn phí đồ ăn cho bốn đứa, làm cả bọn rối rít cảm ơn. 

Cả đám rời đi một đoạn, Hạ Phá Quân đi tới khoác vai Tuấn Vũ hỏi:

- Bà đã nói hôm nao chiêu đãi cả đám, sao mày còn để lại tiền? Làm thế không sợ người ta buồn 

sao?

Dương Tuấn Vũ lắc đầu:

- Bà vui thì nói thế thôi, chứ người ta làm ăn hàng quán tạm bợ này kiếm được bao nhiêu đâu, bọn mày ăn ít đã đành, 3 đứa ăn 12 bát, tao cũng ăn 2 bát, hết mất cả một phần ba lượng hàng bán cả buổi sáng rồi. Bọn mày không thấy ngại nhưng tao ngại. Ok?

Thằng ăn nhiều nhất, Hạ Phá Quân nghe thế thì vuốt vuốt mũi, sau đấy cười ha hả nói lảng sang chuyện khác, còn vụ ăn uống đúng là nói ra thì mất mặt thật. 

Bốn đứa tiện đường ngồi Bờ Hồ hóng mát, chợt ba đứa không thấy Tuấn Vũ nói gì, nhìn theo ánh mắt hắn thì thấy có một cô gái đang bán hàng rong, hình như là bán đồ handmade, mấy cái hình con vật được gập khéo léo kiểu hình Origami, trào lưu đang hot của Nhật vừa du nhập vào Việt Nam. 

Hồ Tôn Sách đẩy gọng kính nói:

- Cô gái kia thật biết đi theo xu thế. Chỉ có điều, thứ này gập tặng nhau thì được, chứ bán dường như không có nhiều người mua thì phải. 

Hạ Phá Quân gật gù:

- Mấy cái đó làm sao bán được, nếu thay bằng đồ ăn như xoài dầm, cóc tẩm ướp có khi lại bán được. 

Ngô Phúc Vinh yên lặng không nói, hắn đang cố nhớ lại, dường như có gặp cô gái này rồi, không phải ở đây mà là ở trường. Nghĩ tới việc một cô gái trường mình, cách đây 10-15 cây số, đi tới đây bán hàng rong, hắn không khỏi có chút cảm thương.

Đám bạn to nhỏ nghị luận, chỉ có Dương Tuấn Vũ vẫn nhìn mà không nói, chỉ là, trong ánh mắt đủ mọi thứ cảm xúc hỗn loạn, muốn đứng lên nói cô đừng bán nữa, em cần tiền, tôi cho em tiền, nhưng hắn không làm được. Mà kể cả hắn có đứng ra nói thế, Khả Nhi cũng tuyệt đối không chấp nhận, cô bé ấy, tuy yếu đuối, nhưng lại rất cứng đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện