Ba nhân viên của Thịnh Thế này đều là người dưới trướng của Trần Bằng, họ cũng không biết mặt Boss- Dương Tuấn Vũ. Nhận được lệnh là đi khảo sát tài trợ cho một trường học, rồi còn kèm theo câu, là trường học của chủ tịch. Họ chỉ nghĩ là ngôi trường ngày xưa của Boss, ai mà biết Boss còn đang đi học nên không đến chào hỏi. Một người đứng ra trả lời câu hỏi của cô Giang Mẫn:
- Đúng vậy, chúng tôi là nhân viên của Thịnh Thế Visonet. Được chỉ thị của cấp trên đến trường Vĩnh Hà Nhất khảo sát. Chúng tôi rất vui khi nhà trường đủ điều kiện để nhận gói tài trợ này.
Thầy Chu đứng ra bắt tay cười nói:
- Rất xin lỗi vì bây giờ mới biết danh tính nhà tài trợ. Các anh vào phòng uống chút nước rồi hãy đi. Trưa nay cũng nên để chúng tôi tiếp đãi các vị bữa cơm cảm ơn.
Anh chàng nhân viên kia cười lắc đầu nói:
- Cảm ơn lòng tốt của các thầy cô. Tôi cũng rất vui vì công ty đã tài trợ cho trường học. Các vị là những người có vai trò rất nặng nề nhưng cũng rất vinh quang, đó là dạy dỗ nhưng mầm non của đất nước. Cũng chính là quyết định đất nước chúng ta có giàu mạnh và văn minh hơn không. Chính vì vậy các vị rất xứng đáng nhận được đóng góp của cộng đồng. Công ty chúng tôi cũng chỉ đi trước một bước.
Các thầy cô nghe anh ta nói thì ai cũng rưng rưng cảm động. Có mấy người hiểu được nỗi lòng và trách nhiệm của những người thầm lặng như họ. Đa số các em học sinh sau khi ra trường đều một đi không trở lại, đến thăm trường cũ cũng không muốn. Bao nhiêu những học trò cưng, học sinh xuất sắc đều quên mất những người dạy dỗ họ, đưa họ đến với những thành công đầu tiên trong đời.
Dương Tuấn Vũ thầm khen thanh niên này nói và làm đều rất khá. Rất đáng được bồi dưỡng. Hắn trốn vào một góc gọi điện hỏi Trần Bằng:
- Alo, cậu nhân viên cao khoảng 1m75, dáng người chững chạc, làm việc chắc chắn này là ai? - Ài. Cậu ta đã lọt vào mắt xanh của chủ tịch rồi à. Cậu ta tên hơi kỳ quái chút là Tùng Khôi Kỳ.
- Sao tôi chưa bao giờ nghe thấy cái họ này. Như là ba cái tên ghép lại vậy.
- Đúng vậy, ai cũng trêu cậu ta vì cái tên này “rất kỳ”.
- Được rồi. Tên lạ một chút nhưng làm việc rất được. Lạ lạ thì người ta càng nhớ lâu. Được rồi, cậu tìm hiểu rõ về mọi thứ của cậu ta chưa đấy?
- Đã điều tra rõ, cậu ta hoàn toàn tin tưởng được. Cậu biết Lê Khôi rồi đó, cậu ta là em họ của anh ấy. Nhưng mà không liên quan gì đến đi cửa sau đâu nhé. Cậu ta tự nộp đơn vào, dưới sự xét duyệt nghiêm ngặt của Lâm Băng khi biết anh ta liên quan đến người nhà cán bộ, tất cả cũng nhờ công lao của sếp đó, bây giờ cô nàng Lâm Băng này chỉ muốn soi từng cọng lông xem nhân viên có gì đáng nghi không. Mà Tùng Khôi Kỳ đã vượt qua được, chứng tỏ cậu ta rất trong sạc rồi.
- Nghiêm ngặt là nên làm. Được rồi, cậu quan sát anh ta kỹ một chút. Nếu trong một tháng tới mà cảm thấy dùng được thì tôi sẽ có chỗ cho cậu ta.
- Cậu ta mà biết thì chắc phải vui chết mất. Không ngờ đi khảo sát một chút lại được thăng chức. Đã rõ thưa chủ tịch.
…
Dương Tuấn Vũ sau khi đi học về, hắn gọi điện cho Vân Tú hỏi tình hình:
- Sao rồi, tôi thấy trong mail chị gửi có vẻ căng thẳng?
Vân Tú như bắt được vàng, cô nói:
- Cuối cùng cậu cũng chịu nhấc máy. Tôi gọi cho cậu mấy cuộc rồi.
- À. Xin lỗi, khi đó đang có việc một chút. Được rồi, nói đi.
- Boss đến quán cafe dưới công ty nói chuyện chút. Tôi đang ngồi với Đông Nghi.
- Ok. Vậy đợi một lát tôi tới ngay.
Dương Tuấn Vũ tới nơi thấy hai người đang tranh luận gì đó, ai cũng mặt ỉu xìu như bánh đa ngâm
nước, hắn kéo ghế ngồi xuống cười nói:
- Sao nào? Đối thủ nói gì mà khiến hai mỹ nhân mặt đã biến thành mỹ phụ (bà lão) thế kia?
Vân Tú cười mắng:
- Có cậu mới thành mỹ phụ ý. Được rồi, tôi sẽ kể lại một chút.
Khi họ tới thì làm ra vẻ đạo mạo, như bề trên vậy, họ nghĩ họ đang đến ban ơn, đến cứu rỗi chúng ta. Tôi lúc đó chỉ muốn hất cốc nước vào mặt, nhưng rất may còn nhịn được.
Vân Tú nhớ lại:
“Chưa ngồi ấm mông thì tên giám đốc du lịch đó đã nói:
- Dự án du lịch của các cô có vẻ đang rất khó khăn. Chúng tôi hôm nay đến đây là muốn giúp đỡ.
- Ồ. Nếu các vị muốn đến giúp đỡ thì chúng tôi rất hoan nghênh. Nhưng không biết quý công ty có cao kiến gì?
- Cao kiến thì không dám nhận, chúng tôi cũng không vòng vo nhiều. Hôm nay đến đây là muốn mua lại công ty Thịnh Thế Tourism and Marine và dự án ở bãi Cát Bạc của các vị.
Là giám đốc của công ty Du lịch này, Đông Nghi cần phải ra mặt, cô lạnh nhạt nói:
- Tôi không biết vì sao các vị lại có sự nhầm lẫn thông tin như vậy. Chúng tôi chỉ cần nhà thầu xây dựng chứ không đến nỗi phá sản bán công ty. E rằng hai vị đến đây tốn công rồi. Chúng tôi rất lấy làm tiếc.
- Ồ. Chúng tôi biết tập đoàn làm ăn vẫn rất khá. Nhưng một mình Visonet có vẻ như không gánh nổi 3 công ty: Du lịch, Năng lượng điện và Điện thoại. Chúng tôi có thể cho các vị một cái giá tốt nhất, đảm bảo các vị hài lòng.
Vân Tú lắc đầu:
- Chúng tôi thực sự không có nhu cầu bán. Các vị cũng không thể ép mua ép bán được. Chính vì vậy tôi nghĩ cuộc nói chuyện của chúng ta hôm nay không còn ý nghĩa. Nếu không có gì chúng tôi xin phép.
Vân Tú cùng Đông Nghi đứng dậy. Thấy vậy viên giám đốc kia cười ha hả, vắt chân lên bàn, rồi lắc đầu nói:
- Có lẽ các vị chưa biết hoàn cảnh của mình đang rất khó khăn. Theo nguồn tin tôi nhận được, trong nước không có nhà thầu nào chịu đứng ra nhận dự án Du lịch biển, đồng thời các nhà thầu nước ngoài cũng yêu cầu một cái giá quá cao, nó vượt quá giới hạn của quý công ty.
Tiếp đến là siêu tụ điện, ừm, rất tuyệt vời và hoành tráng, bao nhiêu lời PR tâng bốc, không phải bây giờ đang xếp xó? Nhanh chóng bán thanh lý cho công ty thu gom phế liệu có khi còn kiếm thêm được chút tiền. Còn Thịnh Thế Mobile nghe nói mới đây vừa bị công an kinh tế sờ gáy, phòng làm việc cũng bị hủy toàn bộ, chưa hết, nguồn hàng ở hải cảng cũng đang đóng băng.
Tôi thực sự rất quan ngại thay cho công ty. Vậy mà các người còn cố chấp không chịu bán. Bãi Cát Bạc cứ để đó là quá lãng phí rồi. Chúng tôi đem tiền đến đây không phải là thứ các vị đang rất cần sao?
Vân Tú tức điên lên, đúng là “việc nhà chưa tỏ, trong ngõ đã thông” (ý nói những việc xấu không cần nói ra thì mọi người đã biết). Tuy vậy, cái mà cô tức giận chính là thái độ cợt nhả, khinh thường của tên giám đốc này. Cô quay lại tức quá thành cười nói:
- Xin lỗi ngài giám đốc Viễn Đông. Các vị hãy tự lo cho mình thì hơn. Chúng tôi có không ít bằng chứng chứng minh các vị có hành động đâm sau lưng đâu. Chẳng qua là chưa tới lúc vạch trần ra. Đừng tưởng công ty chúng tôi mới thành lập mà ngây thơ, ngốc nghếch. Những lời ngài nói và tình cảm của công ty ngài, chúng tôi xin cảm ơn và nhớ kỹ. Tuy nhiên sẽ chẳng có cái gì được bán đi cả. Tôi còn bận về mua đồ lót, xin lỗi không tiếp ngài được.
Tên giám đốc nghe thấy những lời căm hận đấy thì cũng khoái chí. Hắn rất mong đối thủ càng mất bình tĩnh càng tốt. Sau đó họ chỉ cần thêm vài động tác là “rầm”, tất cả sẽ sụp đổ.
Nhưng những lời khinh miệt này anh ta cũng nhớ kỹ. Dám lấy lý do đi mua đồ lót mà không tiếp hắn thì chẳng phải tát vào mặt hắn nói rằng: Ngài không quang trọng bằng một bộ đồ lót hay sao? Nhưng hắn tức giận cũng không làm gì được. Vân Tú và Đông Nghi đã đi rồi, hắn quay sang thấy tên thư ký đang cố nín cười thì quát:
- Có gì đáng cười. Trừ nửa tháng lương.
- Ấy đừng. Tôi có cười gì đâu.Sếp ơi…
Tên giám đốc không nghe giải thích, hắn đứng dậy, cầm cái áo vest treo trên ghê rồi đi thẳng. Mặc kệ tên thư ký lẽo đẽo theo sau xin xỏ. Dám cười khi lãnh đạo xấu mặt, phải để tên này biết điều hơn một chút.
Vân Tú và Đông Nghi đi được 1 đoạn thì Đông Nghi đã nhịn cười quá khó khăn rồi, cô cười lớn, nước mắt cũng chảy ra.
Vân Tú đang tức thấy cô em gái này đột nhiên như mắc điên, cô vội hỏi:
- Sao thế? Tự dưng lại cười ghê vậy? Chị thấy có gì đáng cười đâu? Đang sắp bị hắn làm tức chết đây.
Đông Nghi vất vả lắm mới hãm lại được, cô ôm cái bụng nhỏ hơi đau lên vì cười, rồi nói:
- Chị Vân Tú đúng là số 1, ài, chị không biết khi so sánh hắn với đồ lót, mặt tên kia đen thui như đít nồi là như thế nào đâu. Ôi. Nhớ tới cái quả mướp đắng nhăn nheo đó là em lại cảm thấy không chịu nổi rồi, ha ha… chết mất..
Vân Tú đúng là nói xong quay thẳng đi, cô không chứng kiến cái đít nồi ấy, nhưng mà thấy Đông Nghi cười ghê vậy, cô thầm nghĩ “Không đến mức khó coi vậy chứ?”.”
Sau khi Vân Tú và Đông Nghi phối hợp kể xong, cái vẻ ỉu xìu đã biến mất, Đông Nghi có vẻ đã cười rất khổ rồi, cô xua tay ôm bụng nói:
- Không được rồi. Đừng làm tôi nhớ lại nữa.
Dương Tuấn Vũ cùng thầm khen bà chị Vân Tú này đúng là khí phách nữ cường nhân. Bị so với đồ lót thì có tên đàn ông nào chịu được. Hắn thầm giơ ngón cái với Vân Tú. Thấy Đông Nghi đúng là không chịu nổi nữa, hắn nói:
- Được rồi. Hai người đã làm rất tốt. Với những kẻ như vậy thì không cần phải khách sao làm gì. Nếu chúng muốn chơi thì chúng ta chơi đến cùng. Gần đây có quá nhiều việc làm tôi quên mất còn một kẻ chuyên đâm sau lưng như vậy. Tập đoàn trong top Đông Nam Á? Được lắm. Để xem chúng giỏi đến mức nào. Vân Tú, cô vẫn nhớ việc xếp lịch cho tôi gặp tập đoàn xây dựng Thames chứ?
- Vâng. Họ cũng vừa trả lời lại tôi, họ hẹn tối mai sẽ gặp mặt nói chuyện. Tôi cũng đang chuẩn bị gửi mail hỏi ngài đây.
- Được rồi. Cứ trả lời với họ là tôi đồng ý.
- Vâng.
….
- Đúng vậy, chúng tôi là nhân viên của Thịnh Thế Visonet. Được chỉ thị của cấp trên đến trường Vĩnh Hà Nhất khảo sát. Chúng tôi rất vui khi nhà trường đủ điều kiện để nhận gói tài trợ này.
Thầy Chu đứng ra bắt tay cười nói:
- Rất xin lỗi vì bây giờ mới biết danh tính nhà tài trợ. Các anh vào phòng uống chút nước rồi hãy đi. Trưa nay cũng nên để chúng tôi tiếp đãi các vị bữa cơm cảm ơn.
Anh chàng nhân viên kia cười lắc đầu nói:
- Cảm ơn lòng tốt của các thầy cô. Tôi cũng rất vui vì công ty đã tài trợ cho trường học. Các vị là những người có vai trò rất nặng nề nhưng cũng rất vinh quang, đó là dạy dỗ nhưng mầm non của đất nước. Cũng chính là quyết định đất nước chúng ta có giàu mạnh và văn minh hơn không. Chính vì vậy các vị rất xứng đáng nhận được đóng góp của cộng đồng. Công ty chúng tôi cũng chỉ đi trước một bước.
Các thầy cô nghe anh ta nói thì ai cũng rưng rưng cảm động. Có mấy người hiểu được nỗi lòng và trách nhiệm của những người thầm lặng như họ. Đa số các em học sinh sau khi ra trường đều một đi không trở lại, đến thăm trường cũ cũng không muốn. Bao nhiêu những học trò cưng, học sinh xuất sắc đều quên mất những người dạy dỗ họ, đưa họ đến với những thành công đầu tiên trong đời.
Dương Tuấn Vũ thầm khen thanh niên này nói và làm đều rất khá. Rất đáng được bồi dưỡng. Hắn trốn vào một góc gọi điện hỏi Trần Bằng:
- Alo, cậu nhân viên cao khoảng 1m75, dáng người chững chạc, làm việc chắc chắn này là ai? - Ài. Cậu ta đã lọt vào mắt xanh của chủ tịch rồi à. Cậu ta tên hơi kỳ quái chút là Tùng Khôi Kỳ.
- Sao tôi chưa bao giờ nghe thấy cái họ này. Như là ba cái tên ghép lại vậy.
- Đúng vậy, ai cũng trêu cậu ta vì cái tên này “rất kỳ”.
- Được rồi. Tên lạ một chút nhưng làm việc rất được. Lạ lạ thì người ta càng nhớ lâu. Được rồi, cậu tìm hiểu rõ về mọi thứ của cậu ta chưa đấy?
- Đã điều tra rõ, cậu ta hoàn toàn tin tưởng được. Cậu biết Lê Khôi rồi đó, cậu ta là em họ của anh ấy. Nhưng mà không liên quan gì đến đi cửa sau đâu nhé. Cậu ta tự nộp đơn vào, dưới sự xét duyệt nghiêm ngặt của Lâm Băng khi biết anh ta liên quan đến người nhà cán bộ, tất cả cũng nhờ công lao của sếp đó, bây giờ cô nàng Lâm Băng này chỉ muốn soi từng cọng lông xem nhân viên có gì đáng nghi không. Mà Tùng Khôi Kỳ đã vượt qua được, chứng tỏ cậu ta rất trong sạc rồi.
- Nghiêm ngặt là nên làm. Được rồi, cậu quan sát anh ta kỹ một chút. Nếu trong một tháng tới mà cảm thấy dùng được thì tôi sẽ có chỗ cho cậu ta.
- Cậu ta mà biết thì chắc phải vui chết mất. Không ngờ đi khảo sát một chút lại được thăng chức. Đã rõ thưa chủ tịch.
…
Dương Tuấn Vũ sau khi đi học về, hắn gọi điện cho Vân Tú hỏi tình hình:
- Sao rồi, tôi thấy trong mail chị gửi có vẻ căng thẳng?
Vân Tú như bắt được vàng, cô nói:
- Cuối cùng cậu cũng chịu nhấc máy. Tôi gọi cho cậu mấy cuộc rồi.
- À. Xin lỗi, khi đó đang có việc một chút. Được rồi, nói đi.
- Boss đến quán cafe dưới công ty nói chuyện chút. Tôi đang ngồi với Đông Nghi.
- Ok. Vậy đợi một lát tôi tới ngay.
Dương Tuấn Vũ tới nơi thấy hai người đang tranh luận gì đó, ai cũng mặt ỉu xìu như bánh đa ngâm
nước, hắn kéo ghế ngồi xuống cười nói:
- Sao nào? Đối thủ nói gì mà khiến hai mỹ nhân mặt đã biến thành mỹ phụ (bà lão) thế kia?
Vân Tú cười mắng:
- Có cậu mới thành mỹ phụ ý. Được rồi, tôi sẽ kể lại một chút.
Khi họ tới thì làm ra vẻ đạo mạo, như bề trên vậy, họ nghĩ họ đang đến ban ơn, đến cứu rỗi chúng ta. Tôi lúc đó chỉ muốn hất cốc nước vào mặt, nhưng rất may còn nhịn được.
Vân Tú nhớ lại:
“Chưa ngồi ấm mông thì tên giám đốc du lịch đó đã nói:
- Dự án du lịch của các cô có vẻ đang rất khó khăn. Chúng tôi hôm nay đến đây là muốn giúp đỡ.
- Ồ. Nếu các vị muốn đến giúp đỡ thì chúng tôi rất hoan nghênh. Nhưng không biết quý công ty có cao kiến gì?
- Cao kiến thì không dám nhận, chúng tôi cũng không vòng vo nhiều. Hôm nay đến đây là muốn mua lại công ty Thịnh Thế Tourism and Marine và dự án ở bãi Cát Bạc của các vị.
Là giám đốc của công ty Du lịch này, Đông Nghi cần phải ra mặt, cô lạnh nhạt nói:
- Tôi không biết vì sao các vị lại có sự nhầm lẫn thông tin như vậy. Chúng tôi chỉ cần nhà thầu xây dựng chứ không đến nỗi phá sản bán công ty. E rằng hai vị đến đây tốn công rồi. Chúng tôi rất lấy làm tiếc.
- Ồ. Chúng tôi biết tập đoàn làm ăn vẫn rất khá. Nhưng một mình Visonet có vẻ như không gánh nổi 3 công ty: Du lịch, Năng lượng điện và Điện thoại. Chúng tôi có thể cho các vị một cái giá tốt nhất, đảm bảo các vị hài lòng.
Vân Tú lắc đầu:
- Chúng tôi thực sự không có nhu cầu bán. Các vị cũng không thể ép mua ép bán được. Chính vì vậy tôi nghĩ cuộc nói chuyện của chúng ta hôm nay không còn ý nghĩa. Nếu không có gì chúng tôi xin phép.
Vân Tú cùng Đông Nghi đứng dậy. Thấy vậy viên giám đốc kia cười ha hả, vắt chân lên bàn, rồi lắc đầu nói:
- Có lẽ các vị chưa biết hoàn cảnh của mình đang rất khó khăn. Theo nguồn tin tôi nhận được, trong nước không có nhà thầu nào chịu đứng ra nhận dự án Du lịch biển, đồng thời các nhà thầu nước ngoài cũng yêu cầu một cái giá quá cao, nó vượt quá giới hạn của quý công ty.
Tiếp đến là siêu tụ điện, ừm, rất tuyệt vời và hoành tráng, bao nhiêu lời PR tâng bốc, không phải bây giờ đang xếp xó? Nhanh chóng bán thanh lý cho công ty thu gom phế liệu có khi còn kiếm thêm được chút tiền. Còn Thịnh Thế Mobile nghe nói mới đây vừa bị công an kinh tế sờ gáy, phòng làm việc cũng bị hủy toàn bộ, chưa hết, nguồn hàng ở hải cảng cũng đang đóng băng.
Tôi thực sự rất quan ngại thay cho công ty. Vậy mà các người còn cố chấp không chịu bán. Bãi Cát Bạc cứ để đó là quá lãng phí rồi. Chúng tôi đem tiền đến đây không phải là thứ các vị đang rất cần sao?
Vân Tú tức điên lên, đúng là “việc nhà chưa tỏ, trong ngõ đã thông” (ý nói những việc xấu không cần nói ra thì mọi người đã biết). Tuy vậy, cái mà cô tức giận chính là thái độ cợt nhả, khinh thường của tên giám đốc này. Cô quay lại tức quá thành cười nói:
- Xin lỗi ngài giám đốc Viễn Đông. Các vị hãy tự lo cho mình thì hơn. Chúng tôi có không ít bằng chứng chứng minh các vị có hành động đâm sau lưng đâu. Chẳng qua là chưa tới lúc vạch trần ra. Đừng tưởng công ty chúng tôi mới thành lập mà ngây thơ, ngốc nghếch. Những lời ngài nói và tình cảm của công ty ngài, chúng tôi xin cảm ơn và nhớ kỹ. Tuy nhiên sẽ chẳng có cái gì được bán đi cả. Tôi còn bận về mua đồ lót, xin lỗi không tiếp ngài được.
Tên giám đốc nghe thấy những lời căm hận đấy thì cũng khoái chí. Hắn rất mong đối thủ càng mất bình tĩnh càng tốt. Sau đó họ chỉ cần thêm vài động tác là “rầm”, tất cả sẽ sụp đổ.
Nhưng những lời khinh miệt này anh ta cũng nhớ kỹ. Dám lấy lý do đi mua đồ lót mà không tiếp hắn thì chẳng phải tát vào mặt hắn nói rằng: Ngài không quang trọng bằng một bộ đồ lót hay sao? Nhưng hắn tức giận cũng không làm gì được. Vân Tú và Đông Nghi đã đi rồi, hắn quay sang thấy tên thư ký đang cố nín cười thì quát:
- Có gì đáng cười. Trừ nửa tháng lương.
- Ấy đừng. Tôi có cười gì đâu.Sếp ơi…
Tên giám đốc không nghe giải thích, hắn đứng dậy, cầm cái áo vest treo trên ghê rồi đi thẳng. Mặc kệ tên thư ký lẽo đẽo theo sau xin xỏ. Dám cười khi lãnh đạo xấu mặt, phải để tên này biết điều hơn một chút.
Vân Tú và Đông Nghi đi được 1 đoạn thì Đông Nghi đã nhịn cười quá khó khăn rồi, cô cười lớn, nước mắt cũng chảy ra.
Vân Tú đang tức thấy cô em gái này đột nhiên như mắc điên, cô vội hỏi:
- Sao thế? Tự dưng lại cười ghê vậy? Chị thấy có gì đáng cười đâu? Đang sắp bị hắn làm tức chết đây.
Đông Nghi vất vả lắm mới hãm lại được, cô ôm cái bụng nhỏ hơi đau lên vì cười, rồi nói:
- Chị Vân Tú đúng là số 1, ài, chị không biết khi so sánh hắn với đồ lót, mặt tên kia đen thui như đít nồi là như thế nào đâu. Ôi. Nhớ tới cái quả mướp đắng nhăn nheo đó là em lại cảm thấy không chịu nổi rồi, ha ha… chết mất..
Vân Tú đúng là nói xong quay thẳng đi, cô không chứng kiến cái đít nồi ấy, nhưng mà thấy Đông Nghi cười ghê vậy, cô thầm nghĩ “Không đến mức khó coi vậy chứ?”.”
Sau khi Vân Tú và Đông Nghi phối hợp kể xong, cái vẻ ỉu xìu đã biến mất, Đông Nghi có vẻ đã cười rất khổ rồi, cô xua tay ôm bụng nói:
- Không được rồi. Đừng làm tôi nhớ lại nữa.
Dương Tuấn Vũ cùng thầm khen bà chị Vân Tú này đúng là khí phách nữ cường nhân. Bị so với đồ lót thì có tên đàn ông nào chịu được. Hắn thầm giơ ngón cái với Vân Tú. Thấy Đông Nghi đúng là không chịu nổi nữa, hắn nói:
- Được rồi. Hai người đã làm rất tốt. Với những kẻ như vậy thì không cần phải khách sao làm gì. Nếu chúng muốn chơi thì chúng ta chơi đến cùng. Gần đây có quá nhiều việc làm tôi quên mất còn một kẻ chuyên đâm sau lưng như vậy. Tập đoàn trong top Đông Nam Á? Được lắm. Để xem chúng giỏi đến mức nào. Vân Tú, cô vẫn nhớ việc xếp lịch cho tôi gặp tập đoàn xây dựng Thames chứ?
- Vâng. Họ cũng vừa trả lời lại tôi, họ hẹn tối mai sẽ gặp mặt nói chuyện. Tôi cũng đang chuẩn bị gửi mail hỏi ngài đây.
- Được rồi. Cứ trả lời với họ là tôi đồng ý.
- Vâng.
….
Danh sách chương