Dương Xảo Mạn là trợ lý của Hoắc Minh Châu kể từ khi anh nhậm chức đến giờ, còn vì anh mà cản lại rất nhiều hoa đào, Hoắc Minh Châu rất tín nhiệm cô, bình thường việc lớn việc nhỏ nào cũng do cô ấy thực hiện, tiền lương cũng rất rộng rãi. Nhìn tiền lương và giá trị nhan sắc của ông chủ, mặc kệ các công ty khác ra giá cao đến đâu, Dương Xảo Mạn vẫn không dao động như cũ.
Ở bên người Hoắc tổng nhiều năm, Dương Xảo Mạn cũng khá hiểu tính cách của vị tổng giám đốc này.
Tổng giám đốc hàng ngày đều rất lãnh khốc, hôm nay Hoắc Minh Châu vừa bước vào công ty, Dương Xảo Mạn đã phát hiện có chỗ hơi lạ.
Gương mặt của Hoắc tổng vốn rất đẹp trai lạnh lùng, dẫn đến việc có vô số cô gái trẻ đua nhau trèo lên người anh, không cần biết xảy ra chuyện gì cũng không thay đổi sắc mặt, nhưng hôm nay, từ khi bước vào, anh vẫn luôn thất thần.
Dương Xảo Mạn nuốt lại lời xin lỗi đã nghĩ rất kĩ, thử đưa qua một tập tài liệu: “Hoắc tổng, giấy tờ này cần ngài ký tên.”
Hoắc Minh Châu nhận lấy tùy tiện nhìn sơ qua, đột nhiên bắt đầu ngây ra, nhìn xấp giấy đến xuất thần, chậm chạp không phản ứng.
Dương Xảo Mạn nhìn thoáng qua tài liệu,vô cùng bình thường, không có vấn đề gì, căn bản không thể tìm ra chỗ sai.
“Hoắc tổng?” Cô nhỏ giọng gọi một tiếng.
Hoắc Minh Châu giật mình, vài nét kí xong cái tên, sau khi đưa lại cho thư ký, lại bắt đầu ngây người.
Dương Xảo Mạn ôm tài liệu trở về, trong lòng nghi ngờ.
Tối hôm qua Hoắc tổng bất ngờ gọi qua, nói muốn mua lại căn phòng còn lại trên tầng đó, Dương Xảo Mạn lập tức liên hệ chủ nhà, không nghĩ rằng đối phương không chịu đáp ứng, cô đã ra giá gấp ba lần cũng không được!
Ngày đầu tiên dọn đến đã làm Hoắc tiên sinh muốn mua lại căn đó, nhất định đó là một trong những yêu tinh muốn câu dẫn Hoắc tổng! Dương Xảo Mạn rất muốn ra giá gấp mười đuổi người đi, nhưng lại nhớ đến giá của chung cư ở đó đã không dám nữa.
Cô ấy còn muốn tiếp tục khuyên bảo, không nghĩ rằng đối phương trực tiếp chặn cô ấy, tức giận đổi số khác quấy rầy cả đêm, dùng hết tất cả mọi lý lẽ thuyết phục, người bên kia mới nói, đối phương chỉ là người trung gian, người đang sống ở đó là một người khác.
Kết quả một đêm trôi qua, tiểu yêu tinh có ý đồ câu dẫn Hoắc tổng vẫn êm đẹp sống ở căn nhà đó. Lần đầu tiên thua trong tay một yêu tinh nhỏ nhoi, thư ký kim bài Dương Xảo Mạn tỏ ra rất buồn bực.
Cô ấy vốn muốn nhận tội, cầu xin tổng giám đốc đừng trừ lương của mình, nhưng bây giờ xem ra Hoắc tổng vẫn đang mất hồn mất vía, có khi đã quên mất chuyện hôm qua.
Không lẽ con yêu tinh kia đã làm gì đó với Hoắc tổng?!
Nhờ máy tính che lại, Dương Xảo Mạn lén quan sát Hoắc Minh Châu.
Sau khi ký xong tập tài liệu đó, Hoắc tiên sinh không làm gì nữa, vẫn luôn nhìn phía trước, bàn tay vô ý thức gõ mặt bàn, theo sự hiểu biết của Dương Xảo Mạn, đó là động tác khi anh đang tự hỏi.
Hoắc tiên sinh rất tức giận, rất phẫn nộ.
Phụ nữ tìm đến anh vì tiền tài không ít, nhưng chưa từng có ai như Bạch Thanh Thanh! Đầu tiên là tát anh một cái, tiếp theo lại lấy lí do đền tiền tiếp cận anh, không chỉ làm bữa sáng dụ dỗ anh, còn quá phận kêu anh làm bạn trai cô!
Còn gọi anh là tiểu khả ái!
Lỗ tai Hoắc tiên sinh đỏ lên, anh che miệng mình lại, nhớ đến việc Bạch Thanh Thanh đút mình sủi cảo.
Rõ ràng chỉ mới gặp nhau ba lần, vậy mà đã trực tiếp yêu cầu…
Bùm ——
Hoắc tiên sinh đỏ mặt, đỉnh đầu bóc khói vùi mặt vào bàn tay.
Trước kia có không ít người đã theo đuổi Hoắc tiên sinh, các cô ấy hoặc phóng túng hoặc e thẹn, tìm mọi cách khiến cho Hoắc tiên sinh chú ý, có người trực tiếp thổ lộ cũng không ít, nhưng đều bị anh từ chối. Hoắc tiên sinh chưa từng để ý những người đó, đây là lần đầu tiên còn nhớ Bạch Thanh Thanh.
Ding!
Điện thoại báo có tin nhắn.
Hoắc tiên sinh mở lên, là Bạch Thanh Thanh.
【 Nghe nói anh muốn mua nhà của tôi? 】
Chết tiệt! Bị phát hiện!
Hoắc tiên sinh cầm điện thoại, mắt sáng như đuốc nhìn qua Dương Xảo Mạn, lãnh khốc nói: “Dương Xảo Mạn, căn nhà tôi kêu cô mua lại đâu?”
Dương Xảo Mạn run rẩy đứng lên: “Xin lỗi, tổng giám đốc, bên kia không đồng ý, tăng giá lên gấp ba lần cũng không đồng ý.” Cô ấy đã quấy rầy người môi giới kia lâu đến thế vẫn chưa tiếp xúc được với người đang ở đó.
Tổng giám đốc nhớ đến chuyện này, có khi nào sẽ trừ lương của cô không? QaQ* (ở đây là chỉ biểu tượng khóc).
Ding!
Hoắc tiên sinh lập tức cúi đầu.
【 Nếu anh muốn thì tôi sẽ tặng cho anh. 】
【 Anh thấy yêu cầu hồi sáng như thế nào? 】
【 Anh thích biệt thự cạnh biển? Hay chung cư cao cấp? Hay là nhà có vườn hoa? 】
Động tác trên tay của Hoắc tiên sinh rất nhanh: 【? 】
Ding!
【╭(╯3╰)╮ muốn mua nhà mới của chúng ta ~】
“…”
Hoắc tiên sinh nhìn chằm chằm cái biểu tượng này thật lâu, oán hận đặt điện thoại xuống. Lỗ tai đỏ bừng ngẩng đầu lên, thấy thư ký vẫn vẫn đứng trước mặt, hung hăng trừng mắt: “Cô còn ở đây làm gì? Làm việc đi!”
“Dạ! Tổng giám đốc!”
Dương Xảo Mạn hoang mang rối loạn về chỗ mình, đợi một lát, lại nhô đầu ra, nhìn thấy Hoắc tiên sinh đang cầm điện thoại gõ chữ rất nhanh, thỉnh thoảng có tiếng “ding” vang lên, gương mặt tổng giám đốc chậm rãi đỏ lên, cuối cùng hừ một tiếng thật mạnh, ném điện thoại lên bàn, điện thoại “ding” lên vài lần mới dần im lặng.
“Dương Xảo Mạn.”
“Dạ, tổng giám đốc!”
“Cái…” Hoắc tiên sinh quay đầu qua hướng khác: “Cái chung cư kia không cần mua nữa……”
Anh không thể nào trị được người phụ nữ này, chắc chắc thư kí Dương cũng không trị được!
Dương Xảo Mạn vẫn chưa hiểu ra: “Cái gì?”
Hoắc tiên sinh quay đầu lại trừng cô ấy một cái.
Thư kí Dương ngay lập tức phục hồi, cúi đầu làm việc chăm chú, gõ thật như bay trên bàn phím, rất nhanh đã soạn được một email hoàn chỉnh rồi gửi đi.
Đến khi cô ấy ngẳng đầu lại, Hoắc tiên sinh đang làm việc.
Không đúng! Chuông cảnh báo trong lòng thư ký Dương vang lên: Nhất định là tiểu yêu tinh kia đã làm gì đó với tổng giám đốc!
…
Miếng thịt bò đang được chế biến trên chảo nóng, màu đỏ của thịt tươi đã dần thay đổi, nước từ từ tiết ra từ miếng thịt chảy xuống đáy chảo, đến khi màu sắc bên ngoài của thịt đã thay đổi, Bạch Thanh Thanh nhanh tay gắp ra, trên đĩa sứ màu trắng đã được trang trí bằng rau củ, chỉ chờ phần thịt được đặt lên, người đứng bên cạnh đang nhìn toàn bộ quá trình tay chân lanh lẹ ăn vụng một miếng.
Trong miệng Đỗ Linh nhai thịt, lời nói không rõ: “Lâu rồi chưa ăn đồ cậu làm, mình thèm muốn chết.”
Bạch Thanh Thanh khẽ ừ một tiếng, cúi đầu bắt đầu làm phần thứ hai.
“Quách Tử Minh đâu?”
“Chia tay rồi.”
“Lại phản bội?”
“Ừm.”
Đỗ Linh bưng đĩa, nhất thời luyến tiếc không thể buông xuống, cô ấy nhìn thoáng qua cái nĩa đang cầm trên tay còn lại, cuối cùng vẫn không duỗi qua lấy thêm mà vỗ bả vai bạn mình an ủi: “Với điều kiện của cậu, sao có thể không tìm được bạn trai… Nhưng có phải cậu nên đổi khẩu vị hay không, vẫn dùng tiền nuôi bọn họ, ai không biết còn tưởng cậu bao nuôi tiểu bạch kiểm.”
“Ừm… Vậy thì đổi.”
“Cậu còn cố chấp nữa… Á?” Đỗ Linh ngơ ngác ngẩng đầu: “Cái gì?”
Đỗ Linh vốn muốn nói, lấy sự cố chấp của Bạch Thanh Thanh, khuyên bao nhiêu cũng không được, cô ấy đều thấy hết những người bạn trai trước của Bạch Thanh Thanh, cũng đã khuyên cô vô số lần, nhưng Bạch Thanh Thanh không nghe, cứ đi thích loại tiểu thịt tươi ăn cơm mềm như Quách Tử Minh.
*(Tiểu thịt tươi: nam thần trẻ tuổi, đẹp trai, đang hot).
*(Ăn cơm mềm: châm biếm những người đàn ông/đàn bà ở nhà ăn không ngồi rồi chờ nửa kia của mình đem tiền về).
Lần này Bạch Thanh Thanh có thể tự nguyện sửa lại?!
Đỗ Linh không còn hơi sức quan tâm đến mỹ thực (món ngon) trong tay, sốt ruột truy vấn: “Cậu đang coi trọng ai nữa?”
“Là người muốn mua lại căn nhà này.”
“Nữ?!” Đỗ Linh dại ra.
Bạch Thanh Thanh buồn cười nhìn cô ấy: “Cậu nói gì đâu không? Là người đang sống đối diện.”
Đỗ Linh thở phào: “Mình nhớ tên anh ta là Hoắc… Hoắc…”
“Hoắc Minh Châu.”
“Đúng đúng, chính là anh ta. Sao anh ta có thể lọt vào mắt cậu?” Đỗ Linh nhớ đến gì đó, vội vàng chạy ra ngoài, cầm lấy một quyển tạp chí, trang bìa chính là khuôn mặt của Hoắc tiên sinh: “Vẻ ngoài của anh ta cũng không phải loại cậu thích mà.”
Bạch Thanh Thanh nhìn cô ấy bằng ánh mắt khó hiểu: “Có lã là… Cận thủy lâu đài* đi.”
*(Cận thủy lâu dài: giống kiểu ở gần thì được ưu tiên ấy).
Sáng nay cô mới đút cho người đàn ông đó, anh ta đã ăn luôn, lúc đó Bạch Thanh Thanh ngẩng đầu lên, không thể nói gì, ngay lập tức bị ánh mắt đó động đến phần mềm mại trong lòng, đến giờ vẫn còn nhớ đôi mắt ướt dầm dề như động vật nhỏ của đối phương.
Tựa như… Đút cho thú cưng của mình.
“Mặc dù anh ta có hơi thiểu năng trí tuệ, nhưng vẫn có chỗ hợp khẩu vị mình.”
“Thiểu năng trí tuệ?” Đỗ Linh suy nghĩ một chút, không nghĩ ra, đơn giản không nghĩ nữa. Cô ấy cười tủm tỉm nói: “Nếu cậu có thể nắm được Hoắc Minh Châu, mình sẽ không bao giờ cười nhạo sở thích của cậu nữa.”
Bạch Thanh Thanh liếc cô ấy một cái, thu hồi ánh mắt, chuyên chú cắt rau.
“Vậy căn nhà cậu nói thì sao? Thật sự muốn mua à?” Đỗ Linh nói: “Hoắc Minh Châu cũng không thiếu thốn một căn nhà, nếu cậu muốn theo đuổi anh ta, những thủ đoạn dùng cho mấy tên tiểu bạch kiểm trước đều đều trở nên vô dụng.”
“Ồ?” Bạch Thanh Thanh nhìn cô ấy: “Vậy cậu nói đi, làm sao bây giờ?”
Đỗ Linh đắc ý cười ha ha, rút một quyển sách trong túi của mình ra, bìa sách làm Bạch Thanh Thanh hết nói nổi.
“Này này, cậu đừng như vậy. Cậu có thể cười nhạo mình, nhưng không thể cười nhạo nó.” Đỗ Linh vỗ sách: “Thấy không? Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi, thế nào? Rất phù hợp với hình tượng của Hoắc Minh Châu đúng không? Không những vậy, nam chính trong cuốn sách cũng tên Hoắc Minh Châu, quá trùng hợp rồi?”
Bạch Thanh Thanh mặt không biểu cảm nhìn cô ấy.
Đỗ Linh ngượng ngùng đặt sách lên bàn trà, cầm túi xách chuẩn bị rời đi: “Mình để sách ở đây, tình yêu không thể nhìn thấy được đâu. Nếu cậu lại muốn mua nhà nữa thì đến tìm mình, mình mới vừa ý một căn nhưng không có tiền mua.”
“Không phải mình vừa gửi tiền cho cậu sao?”
“Cậu đang nói tiền môi giới sao?” Đỗ Linh chột dạ cười: “Mình vừa ý một căn khác, căn khác đó.” Cô ấy nói xong, sợ Bạch Thanh Thanh nói tiếp, vội vàng ra ngoài đóng cửa lại.
Trong phòng yên tĩnh thật lâu, Bạch Thanh Thanh bỏ con dao trong tay xuống, bước qua bàn cầm quyển sách kia lên.
Ghét bỏ mở ra trang thứ nhất, trang thứ hai, trang thứ ba…
“Bịch!”
Bạch Thanh Thanh ném cuốn sách thật mạnh về.
Cái quái gì vậy! Thật cay mắt!
Hết chương 3
#xanh
Ở bên người Hoắc tổng nhiều năm, Dương Xảo Mạn cũng khá hiểu tính cách của vị tổng giám đốc này.
Tổng giám đốc hàng ngày đều rất lãnh khốc, hôm nay Hoắc Minh Châu vừa bước vào công ty, Dương Xảo Mạn đã phát hiện có chỗ hơi lạ.
Gương mặt của Hoắc tổng vốn rất đẹp trai lạnh lùng, dẫn đến việc có vô số cô gái trẻ đua nhau trèo lên người anh, không cần biết xảy ra chuyện gì cũng không thay đổi sắc mặt, nhưng hôm nay, từ khi bước vào, anh vẫn luôn thất thần.
Dương Xảo Mạn nuốt lại lời xin lỗi đã nghĩ rất kĩ, thử đưa qua một tập tài liệu: “Hoắc tổng, giấy tờ này cần ngài ký tên.”
Hoắc Minh Châu nhận lấy tùy tiện nhìn sơ qua, đột nhiên bắt đầu ngây ra, nhìn xấp giấy đến xuất thần, chậm chạp không phản ứng.
Dương Xảo Mạn nhìn thoáng qua tài liệu,vô cùng bình thường, không có vấn đề gì, căn bản không thể tìm ra chỗ sai.
“Hoắc tổng?” Cô nhỏ giọng gọi một tiếng.
Hoắc Minh Châu giật mình, vài nét kí xong cái tên, sau khi đưa lại cho thư ký, lại bắt đầu ngây người.
Dương Xảo Mạn ôm tài liệu trở về, trong lòng nghi ngờ.
Tối hôm qua Hoắc tổng bất ngờ gọi qua, nói muốn mua lại căn phòng còn lại trên tầng đó, Dương Xảo Mạn lập tức liên hệ chủ nhà, không nghĩ rằng đối phương không chịu đáp ứng, cô đã ra giá gấp ba lần cũng không được!
Ngày đầu tiên dọn đến đã làm Hoắc tiên sinh muốn mua lại căn đó, nhất định đó là một trong những yêu tinh muốn câu dẫn Hoắc tổng! Dương Xảo Mạn rất muốn ra giá gấp mười đuổi người đi, nhưng lại nhớ đến giá của chung cư ở đó đã không dám nữa.
Cô ấy còn muốn tiếp tục khuyên bảo, không nghĩ rằng đối phương trực tiếp chặn cô ấy, tức giận đổi số khác quấy rầy cả đêm, dùng hết tất cả mọi lý lẽ thuyết phục, người bên kia mới nói, đối phương chỉ là người trung gian, người đang sống ở đó là một người khác.
Kết quả một đêm trôi qua, tiểu yêu tinh có ý đồ câu dẫn Hoắc tổng vẫn êm đẹp sống ở căn nhà đó. Lần đầu tiên thua trong tay một yêu tinh nhỏ nhoi, thư ký kim bài Dương Xảo Mạn tỏ ra rất buồn bực.
Cô ấy vốn muốn nhận tội, cầu xin tổng giám đốc đừng trừ lương của mình, nhưng bây giờ xem ra Hoắc tổng vẫn đang mất hồn mất vía, có khi đã quên mất chuyện hôm qua.
Không lẽ con yêu tinh kia đã làm gì đó với Hoắc tổng?!
Nhờ máy tính che lại, Dương Xảo Mạn lén quan sát Hoắc Minh Châu.
Sau khi ký xong tập tài liệu đó, Hoắc tiên sinh không làm gì nữa, vẫn luôn nhìn phía trước, bàn tay vô ý thức gõ mặt bàn, theo sự hiểu biết của Dương Xảo Mạn, đó là động tác khi anh đang tự hỏi.
Hoắc tiên sinh rất tức giận, rất phẫn nộ.
Phụ nữ tìm đến anh vì tiền tài không ít, nhưng chưa từng có ai như Bạch Thanh Thanh! Đầu tiên là tát anh một cái, tiếp theo lại lấy lí do đền tiền tiếp cận anh, không chỉ làm bữa sáng dụ dỗ anh, còn quá phận kêu anh làm bạn trai cô!
Còn gọi anh là tiểu khả ái!
Lỗ tai Hoắc tiên sinh đỏ lên, anh che miệng mình lại, nhớ đến việc Bạch Thanh Thanh đút mình sủi cảo.
Rõ ràng chỉ mới gặp nhau ba lần, vậy mà đã trực tiếp yêu cầu…
Bùm ——
Hoắc tiên sinh đỏ mặt, đỉnh đầu bóc khói vùi mặt vào bàn tay.
Trước kia có không ít người đã theo đuổi Hoắc tiên sinh, các cô ấy hoặc phóng túng hoặc e thẹn, tìm mọi cách khiến cho Hoắc tiên sinh chú ý, có người trực tiếp thổ lộ cũng không ít, nhưng đều bị anh từ chối. Hoắc tiên sinh chưa từng để ý những người đó, đây là lần đầu tiên còn nhớ Bạch Thanh Thanh.
Ding!
Điện thoại báo có tin nhắn.
Hoắc tiên sinh mở lên, là Bạch Thanh Thanh.
【 Nghe nói anh muốn mua nhà của tôi? 】
Chết tiệt! Bị phát hiện!
Hoắc tiên sinh cầm điện thoại, mắt sáng như đuốc nhìn qua Dương Xảo Mạn, lãnh khốc nói: “Dương Xảo Mạn, căn nhà tôi kêu cô mua lại đâu?”
Dương Xảo Mạn run rẩy đứng lên: “Xin lỗi, tổng giám đốc, bên kia không đồng ý, tăng giá lên gấp ba lần cũng không đồng ý.” Cô ấy đã quấy rầy người môi giới kia lâu đến thế vẫn chưa tiếp xúc được với người đang ở đó.
Tổng giám đốc nhớ đến chuyện này, có khi nào sẽ trừ lương của cô không? QaQ* (ở đây là chỉ biểu tượng khóc).
Ding!
Hoắc tiên sinh lập tức cúi đầu.
【 Nếu anh muốn thì tôi sẽ tặng cho anh. 】
【 Anh thấy yêu cầu hồi sáng như thế nào? 】
【 Anh thích biệt thự cạnh biển? Hay chung cư cao cấp? Hay là nhà có vườn hoa? 】
Động tác trên tay của Hoắc tiên sinh rất nhanh: 【? 】
Ding!
【╭(╯3╰)╮ muốn mua nhà mới của chúng ta ~】
“…”
Hoắc tiên sinh nhìn chằm chằm cái biểu tượng này thật lâu, oán hận đặt điện thoại xuống. Lỗ tai đỏ bừng ngẩng đầu lên, thấy thư ký vẫn vẫn đứng trước mặt, hung hăng trừng mắt: “Cô còn ở đây làm gì? Làm việc đi!”
“Dạ! Tổng giám đốc!”
Dương Xảo Mạn hoang mang rối loạn về chỗ mình, đợi một lát, lại nhô đầu ra, nhìn thấy Hoắc tiên sinh đang cầm điện thoại gõ chữ rất nhanh, thỉnh thoảng có tiếng “ding” vang lên, gương mặt tổng giám đốc chậm rãi đỏ lên, cuối cùng hừ một tiếng thật mạnh, ném điện thoại lên bàn, điện thoại “ding” lên vài lần mới dần im lặng.
“Dương Xảo Mạn.”
“Dạ, tổng giám đốc!”
“Cái…” Hoắc tiên sinh quay đầu qua hướng khác: “Cái chung cư kia không cần mua nữa……”
Anh không thể nào trị được người phụ nữ này, chắc chắc thư kí Dương cũng không trị được!
Dương Xảo Mạn vẫn chưa hiểu ra: “Cái gì?”
Hoắc tiên sinh quay đầu lại trừng cô ấy một cái.
Thư kí Dương ngay lập tức phục hồi, cúi đầu làm việc chăm chú, gõ thật như bay trên bàn phím, rất nhanh đã soạn được một email hoàn chỉnh rồi gửi đi.
Đến khi cô ấy ngẳng đầu lại, Hoắc tiên sinh đang làm việc.
Không đúng! Chuông cảnh báo trong lòng thư ký Dương vang lên: Nhất định là tiểu yêu tinh kia đã làm gì đó với tổng giám đốc!
…
Miếng thịt bò đang được chế biến trên chảo nóng, màu đỏ của thịt tươi đã dần thay đổi, nước từ từ tiết ra từ miếng thịt chảy xuống đáy chảo, đến khi màu sắc bên ngoài của thịt đã thay đổi, Bạch Thanh Thanh nhanh tay gắp ra, trên đĩa sứ màu trắng đã được trang trí bằng rau củ, chỉ chờ phần thịt được đặt lên, người đứng bên cạnh đang nhìn toàn bộ quá trình tay chân lanh lẹ ăn vụng một miếng.
Trong miệng Đỗ Linh nhai thịt, lời nói không rõ: “Lâu rồi chưa ăn đồ cậu làm, mình thèm muốn chết.”
Bạch Thanh Thanh khẽ ừ một tiếng, cúi đầu bắt đầu làm phần thứ hai.
“Quách Tử Minh đâu?”
“Chia tay rồi.”
“Lại phản bội?”
“Ừm.”
Đỗ Linh bưng đĩa, nhất thời luyến tiếc không thể buông xuống, cô ấy nhìn thoáng qua cái nĩa đang cầm trên tay còn lại, cuối cùng vẫn không duỗi qua lấy thêm mà vỗ bả vai bạn mình an ủi: “Với điều kiện của cậu, sao có thể không tìm được bạn trai… Nhưng có phải cậu nên đổi khẩu vị hay không, vẫn dùng tiền nuôi bọn họ, ai không biết còn tưởng cậu bao nuôi tiểu bạch kiểm.”
“Ừm… Vậy thì đổi.”
“Cậu còn cố chấp nữa… Á?” Đỗ Linh ngơ ngác ngẩng đầu: “Cái gì?”
Đỗ Linh vốn muốn nói, lấy sự cố chấp của Bạch Thanh Thanh, khuyên bao nhiêu cũng không được, cô ấy đều thấy hết những người bạn trai trước của Bạch Thanh Thanh, cũng đã khuyên cô vô số lần, nhưng Bạch Thanh Thanh không nghe, cứ đi thích loại tiểu thịt tươi ăn cơm mềm như Quách Tử Minh.
*(Tiểu thịt tươi: nam thần trẻ tuổi, đẹp trai, đang hot).
*(Ăn cơm mềm: châm biếm những người đàn ông/đàn bà ở nhà ăn không ngồi rồi chờ nửa kia của mình đem tiền về).
Lần này Bạch Thanh Thanh có thể tự nguyện sửa lại?!
Đỗ Linh không còn hơi sức quan tâm đến mỹ thực (món ngon) trong tay, sốt ruột truy vấn: “Cậu đang coi trọng ai nữa?”
“Là người muốn mua lại căn nhà này.”
“Nữ?!” Đỗ Linh dại ra.
Bạch Thanh Thanh buồn cười nhìn cô ấy: “Cậu nói gì đâu không? Là người đang sống đối diện.”
Đỗ Linh thở phào: “Mình nhớ tên anh ta là Hoắc… Hoắc…”
“Hoắc Minh Châu.”
“Đúng đúng, chính là anh ta. Sao anh ta có thể lọt vào mắt cậu?” Đỗ Linh nhớ đến gì đó, vội vàng chạy ra ngoài, cầm lấy một quyển tạp chí, trang bìa chính là khuôn mặt của Hoắc tiên sinh: “Vẻ ngoài của anh ta cũng không phải loại cậu thích mà.”
Bạch Thanh Thanh nhìn cô ấy bằng ánh mắt khó hiểu: “Có lã là… Cận thủy lâu đài* đi.”
*(Cận thủy lâu dài: giống kiểu ở gần thì được ưu tiên ấy).
Sáng nay cô mới đút cho người đàn ông đó, anh ta đã ăn luôn, lúc đó Bạch Thanh Thanh ngẩng đầu lên, không thể nói gì, ngay lập tức bị ánh mắt đó động đến phần mềm mại trong lòng, đến giờ vẫn còn nhớ đôi mắt ướt dầm dề như động vật nhỏ của đối phương.
Tựa như… Đút cho thú cưng của mình.
“Mặc dù anh ta có hơi thiểu năng trí tuệ, nhưng vẫn có chỗ hợp khẩu vị mình.”
“Thiểu năng trí tuệ?” Đỗ Linh suy nghĩ một chút, không nghĩ ra, đơn giản không nghĩ nữa. Cô ấy cười tủm tỉm nói: “Nếu cậu có thể nắm được Hoắc Minh Châu, mình sẽ không bao giờ cười nhạo sở thích của cậu nữa.”
Bạch Thanh Thanh liếc cô ấy một cái, thu hồi ánh mắt, chuyên chú cắt rau.
“Vậy căn nhà cậu nói thì sao? Thật sự muốn mua à?” Đỗ Linh nói: “Hoắc Minh Châu cũng không thiếu thốn một căn nhà, nếu cậu muốn theo đuổi anh ta, những thủ đoạn dùng cho mấy tên tiểu bạch kiểm trước đều đều trở nên vô dụng.”
“Ồ?” Bạch Thanh Thanh nhìn cô ấy: “Vậy cậu nói đi, làm sao bây giờ?”
Đỗ Linh đắc ý cười ha ha, rút một quyển sách trong túi của mình ra, bìa sách làm Bạch Thanh Thanh hết nói nổi.
“Này này, cậu đừng như vậy. Cậu có thể cười nhạo mình, nhưng không thể cười nhạo nó.” Đỗ Linh vỗ sách: “Thấy không? Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi, thế nào? Rất phù hợp với hình tượng của Hoắc Minh Châu đúng không? Không những vậy, nam chính trong cuốn sách cũng tên Hoắc Minh Châu, quá trùng hợp rồi?”
Bạch Thanh Thanh mặt không biểu cảm nhìn cô ấy.
Đỗ Linh ngượng ngùng đặt sách lên bàn trà, cầm túi xách chuẩn bị rời đi: “Mình để sách ở đây, tình yêu không thể nhìn thấy được đâu. Nếu cậu lại muốn mua nhà nữa thì đến tìm mình, mình mới vừa ý một căn nhưng không có tiền mua.”
“Không phải mình vừa gửi tiền cho cậu sao?”
“Cậu đang nói tiền môi giới sao?” Đỗ Linh chột dạ cười: “Mình vừa ý một căn khác, căn khác đó.” Cô ấy nói xong, sợ Bạch Thanh Thanh nói tiếp, vội vàng ra ngoài đóng cửa lại.
Trong phòng yên tĩnh thật lâu, Bạch Thanh Thanh bỏ con dao trong tay xuống, bước qua bàn cầm quyển sách kia lên.
Ghét bỏ mở ra trang thứ nhất, trang thứ hai, trang thứ ba…
“Bịch!”
Bạch Thanh Thanh ném cuốn sách thật mạnh về.
Cái quái gì vậy! Thật cay mắt!
Hết chương 3
#xanh
Danh sách chương