- à anh này, mấy cái đó thực sự em không biết.
Sau khi nghe Linh nói câu ấy thì người đàn ông mà Linh xem mặt có vẻ băn khoăn. Mãi một lúc sau anh ta mới lên tiếng.
- Vậy thì em lên phổ cập những kiến thức cơ bản đi. Con cái thừa hưởng gen của bố mẹ. Nếu như bố mẹ không được thông minh thì chắc chắn con cái sau này sẽ không thể giỏi giang được.
Linh không biết nói gì chỉ biết cười trừ. Đúng lúc ấy thì đồ ăn được dọn ra, đến cả cách ăn uống của anh ta thôi cũng đã thấy khác người rồi.
Anh ta để đĩa thịt bò của anh ta ở trước mặt rồi nói với Linh.
- em lên căn làm sao cắt miếng thịt bò vừa đủ vuông 2 cm thôi. To quá cũng không được mà nhỏ quá cũng không được.
Lại thêm một lần nữa Linh cười trừ, chỉ mong buổi hẹn gặp lần này kết thúc thật nhanh để có thể rời khỏi người đàn ông kì dị này.
Linh đưa dao cắt miếng bò bít tết mà anh ta nhìn chăm chú từ đầu đến cuối.
- không phải cắt như vậy, em phải cắt nhỏ hơn một chút...
- cắt to hơn một chút đi như vậy nhỏ quá rồi.
Lúc này thì giới hạn chịu đựng của Linh đã đạt đến đỉnh điểm, cô đứng dậy rồi nói như hét vào mặt người đàn ông ấy.
- ăn uống thế nào là quyền của tôi. Tôi không phải một đứa trẻ để anh dạy dỗ từ cách ăn uống như thế.
Anh ta dường như vô cùng kinh ngạc trước thái độ của Linh. Muốn nói gì đó nhưng chắc do quá sốc nên không thể nào nói được.
Linh mặc kệ anh ta ngồi ấy mà đứng lên đi về. Tất cả hành động của Linh và người đàn ông ấy đều nằm gọn trong ánh mắt của Hoàng Việt. Tuy nhiên anh ta không có bất cứ một biểu hiện gì đặc biệt.
- Tổng Giám đốc, ngày mai mẹ sẽ sắp xếp cho con xem mặt những người con gái đã đăng ký để trở thành bạn gái của con.
- mất khoảng bao nhiêu thời gian vậy mẹ? - cũng không nhiều. Mỗi người tầm 5 phút, mà trong danh sách này cũng chỉ có hơn 100 người.
- cái gì? Mẹ đang đùa con sao?
- Mẹ không đùa. Mai nhất định phải gặp hết bằng đó người cho mẹ. Nếu không....
Bà ấy nhìn Hoàng Việt bằng đôi mắt vô cùng nguy hiểm.
- mẹ nhất định sẽ ngày ngày tới công ty của con, mỗi lần đến sẽ đem theo ảnh một vài cô gái để con lựa chọn.
- Thôi được rồi, ngày mai con sẽ gặp họ theo ý muốn của mẹ.
Linh bắt taxi về nhà, tâm trạng thực sự không vui một chút nào. Mẹ cô vừa nhìn thấy cô đã niềm nở chạy ra hỏi han.
- buổi gặp mặt thế nào? Có phải người đàn ông ấy chính là mẫu người lý tưởng mà bao nhiêu lâu nay con tìm kiếm không?
- là một kẻ điên thì đúng hơn.
- con lại làm gì người ta rồi đúng không?
- Mẹ thử nói xem. Lần đầu tiên đi xem mắt bạn gái mà họ nói toàn về vấn đề học hành lịch sử các thứ. Đến cả ăn uống như thế nào anh ta có muốn dạy dỗ con. Con muốn lấy chồng chứ không phải lấy một người về làm thầy giáo, mẹ hiểu không?
- như vậy là không được?
- thực sự không thể được.
- không sao, còn mối khác.
- Mẹ nói như thế là sao?.
- vài ngày nữa con sẽ biết, người này chắc chắn con sẽ không thể nào từ chối được. Nếu như có thì chỉ có người ta từ chối con thôi.
Linh chẳng quan tâm gì mấy tới những lời nói của mẹ. Trời cũng đã về khuya, cô cần đi ngủ để ngày mai dậy đi làm sớm.
Lúc này thì có tin nhắn từ Nguyệt.
" mấy ngày nữa anh Hải sẽ về đấy"
đọc được dòng tin nhắn ấy tâm trạng của Linh trở lên vui hẳn.
" thật sao? "
" anh ấy mới gọi điện về"
" Lâu lắm rồi anh ấy chẳng thèm liên lạc với tao"
" anh ấy cũng có liên lạc về nhà đâu, công việc thực sự rất bận"
" để tao nhắn tin cho anh ấy"
" ok "
Hải là anh trai của Nguyệt, cũng là một người anh thân thiết với Linh. Anh ta đi nước ngoài đã gần 2 năm nay chưa có trở về, cũng rất ít khi liên lạc về nhà.
Linh vào Facebook thấy anh đang online nên nhắn tin.
" Anh sắp về sao?"
chỉ vài giây sau đã có phản hồi.
" 3 ngày nữa anh sẽ về tới. Lúc ấy nhất định sẽ mua quà cho em"
" em muốn có một con gấu bông? "
" lớn rồi mà như một đứa trẻ, được rồi, anh nhất định sẽ mua "
Linh và hai anh em Nguyệt lớn lên cùng nhau. Lúc nhỏ khi bị ai bắt nạt cũng đều có Hải đứng ra bảo vệ. Lớn lên một chút thì người đàn ông ấy thường xuyên vắng nhà.
Suy nghĩ miên man một lát Linh chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Rút kinh nghiệm cô cài báo thức nên hôm sau dậy rất đúng giờ.
Định chọn đại một bộ đồ nào đó để mặc đi làm nhưng mẹ cô lại xuất hiện như một cơn gió ngay ở trong phòng.
- để mẹ giúp con chuẩn bị quần áo đi làm.
- con có thể tự chuẩn bị được mà.
- con gái ra đường phải đẹp, con gái ế ra đường càng phải đẹp.
- mẹ...
- để yên mẹ xem nào. Trời ơi con gái con đứa gì mà toàn mấy bộ quần áo nhìn như là con trai. Ngày mai mẹ sẽ đi thay toàn bộ tủ quần áo này cho mày.
- Không cần đâu Mẹ.
Mặc kệ Linh, mẹ cô vẫn cố gắng chọn một cái váy nữ tính nhất trong tủ quần áo của Linh.
- mặc cái này vào.
- nhất định phải mặc sao?
- nhất định phải mặc.
Dù sao thì nó cũng không phải là một cái váy hở hang gì cho lắm lên Linh vẫn nghe lời mẹ mặc để đi làm.
Mặc dù đã cố gắng dậy rất sớm nhưng vẫn đến sau mọi người một chút. Linh vừa đến nơi thì tất cả mọi ánh mắt trong phòng thiết kế đều đổ dồn về phía cô, đặc biệt là ánh mắt dao găm đến từ phía chị tổ trưởng.
- chị, sao chị lại nhìn em như thế?
- Cô có dám mở miệng ra hỏi hay sao?
- Em đâu có làm gì.
Nguyệt đi tới chỗ Linh kéo tay cô ra một góc để hỏi.
- mày đăng ký ứng tuyển để trở thành bạn gái của tổng giám đốc từ lúc nào vậy?
Nghe Nguyệt nói như thế mà Linh không khỏi giật mình. Cô thậm trí còn chẳng biết nó là cái gì thì làm sao mà đăng ký được.
- mày nói vớ vẩn cái gì vậy? Tao đăng ký làm bạn gái tổng giám đốc hồi nào.
- mày đi ra trước cửa mà xem. Tên mày lù lù ngay ở trước cửa kìa. Ở cái phòng này chỉ có mỗi bà tổ trưởng đăng ký, bây giờ mày ngang nhiên trở thành đối thủ của bà ấy rồi.
Linh dường như không tin được vào những gì mà Nguyệt nói, cô đi ra trước cửa thì thấy tên mình dán ngay ở cửa phòng thật.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Rõ ràng là cô không thể đăng ký.
Suy nghĩ một hồi thì Linh nghĩ ngay tới mẹ, có lẽ nào người đăng ký chính là mẹ hay không?
Linh lấy điện thoại gọi về cho mẹ, vẫn như mọi ngày gọi đến lần thứ ba mới thấy mẹ nghe máy.
- mẹ, có phải mẹ đăng ký để con ứng tuyển trở thành bạn gái của tổng giám đốc hay không?
- người ta đã gọi rồi sao? Nhanh thật.
- mẹ. Sao mẹ có thể làm như thế được.
- mẹ nói cho con biết. Lần này con nhất định không được để mẹ mất mặt. Nếu không con xác định dọn ra ở riêng dần đi là vừa.
Linh không sợ ra ở riêng, cô có thừa khả năng để lo cho cuộc sống của mình. Nhưng mẹ đã già rồi lại chỉ có mỗi một mình cô là con. Mẹ vất vả nuôi Linh khôn lớn, cho Linh ăn học đàng hoàng như những người có bố mẹ đầy đủ nên cô không muốn mẹ buồn.
Đó là lý do vì sao mà mẹ nói gì cô cũng nghe. Chỉ có những người sống ở hoàn cảnh như Linh thì mới hiểu được có mẹ ở bên cạnh đáng quý biết chừng nào.
Linh đi vào trong phòng, tất cả mọi người vẫn không thôi nhìn Linh như nhìn một sinh vật lạ.
Nguyệt: sao rồi.
- là mẹ tao đăng ký.
- thật á.
- Chứ mày nghĩ sao?
- mẹ mày muốn tống cổ mày đi lắm rồi.
- tao thật không hiểu. Mẹ chỉ có mỗi mình tao để nương tựa sau này, vậy lý do gì mẹ lại cứ muốn tao đi lấy chồng.?
- vì không ai muốn để một quả bom hẹn giờ trong nhà cả.
Linh lườm con bạn thân, nó với mẹ Linh đúng cùng một phe mà.
Nửa buổi sáng, tất cả các cô gái đăng kí đều được gọi đến phòng họp để tổng giám đốc xem mắt. Linh càng nghĩ càng thấy bực bội, một người đàn ông xem mắt một lần cả mấy chục người. Từ bao giờ một người phụ nữ lại bị hạ thấp đến như vậy?
Giữa bao nhiêu người thì Linh lại là người mà Hoàng Việt nhìn thấy đầu tiên. Lúc đầu là kinh ngạc, sau đó là một nụ cười vô cùng khó hiểu.
Tổng giám đốc chọn bạn gái theo tiêu trí không giống một ai. Anh ta bước vào trong phòng nhìn qua tất cả một lượt rồi đi ra ngoài.
Từ lúc bước vào cho đến lúc đi ra chỉ tầm 3 phút, không nhìn ai quá lâu cũng chẳng hỏi ai một lời nào.
Lúc anh ta đi ra ngoài để lại cho những người ở trong phòng họp một cảm giác vô cùng hoang mang, không biết là mình có được chọn hay không.
Chỉ có Linh là thoải mái, không được chọn thì càng tốt, có gì thú vị với một người đàn ông như thế.
Hoàng Việt trở về phòng đi theo sau là mẹ của anh ta.
- mẹ đã nói là con phải nói chuyện với từng người một rồi cơ mà. Không thì cũng phải xem qua tên tuổi cũng như xuất thân của họ chứ.
- không cần rắc rối tới như vậy. Con đã tìm được người rồi.
- nhanh đến như vậy sao? Là ai?
- cô ấy tên Linh, nhân viên phòng thiết kế. Tuy nhiên mẹ đừng có hi vọng quá nhiều, con đã nói rồi, con thực sự không có hứng thú với phụ nữ.
Mẹ Hoàng Việt đi ra ngoài, có hứng thú hay không phải xem qua mới biết được. Bà ấy đi một mạch tới phòng thiết kế để xem mặt con dâu tương lai.
Bà ấy vừa bước vào trong là lập tức thu hút tất cả mọi ánh nhìn, quả nhiên là một người phụ nữ sang trọng khí chất.
- phòng này ai là người tên Linh vậy?
Linh nghe thấy có người hỏi mình thì đứng dậy.
- là cháu.
Bà ấy nhìn Linh nhanh chóng đánh giá qua một vòng. Mặt mũi thanh tú dễ nhìn, cơ thể nở nang vòng nào ra vòng đấy. Chắc chắn về sau sinh nở sẽ rất dễ.
Bà ấy nói với Linh.
- Cô ra ngoài tôi gặp một lát.
Mẹ tổng giám đốc muốn gặp cô sao? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào đây?
Chỉ có Linh là chưa hiểu chứ tất cả những người trong phòng đều đã hiểu. Ánh mắt của bà cô tổ trưởng cũng vì thế mà hướng về Linh như muốn giết người.
- bác tìm cháu có việc gì không?
- cô đã được chọn.
- được chọn? Được chọn gì vậy ạ?
- tất nhiên là được chọn để trở thành bạn gái của con trai tôi rồi.
- sao...sao ạ.
- tôi biết là cô đang rất vui, cũng nói luôn cho cô biết. Để trở thành bạn gái chính thức của con trai tôi không dễ đâu.
- nhưng tại sao lại là cháu?
- cô không muốn sao?
Bà ấy bắt đầu cảm thấy khó chịu, Linh biết điều đó nên đã cố gắng cười.
- chỉ là cháu không nghĩ mình được chọn thôi ạ.
- ra vậy, tôi sẽ sắp xếp cho cô và con tôi một vài buổi hẹn hò.
Bà ấy vừa đi khỏi Linh ngay lập tức đi lên phòng tổng giám đốc, tiếng gõ cửa cũng có chút phẫn nộ.
- vào đi.
Tiếng nói từ trong phòng vọng ra vẫn vô cùng trầm ổn, thái độ ấy càng khiến Linh thêm bực bội.
Cô đẩy cửa bước vào, mặt mũi thực sự không dễ coi một chút nào.
- tổng giám đốc.
- đây là phòng làm việc, cô nên nhỏ giọng một chút.
- anh hết người để chọn rồi à? Sao lại chọn tôi chứ?
Anh ta nhìn Linh, nụ cười phảng phất trên gương mặt
- cô có thể đăng kí, tại sao tôi lại không thể chọn?
- tôi không có đăng ký.
- vậy chẳng lẽ tên cô tự nhiên nó bay vào trong danh sách mà mẹ tôi cầm hay sao?
- Nói tóm lại là tôi không có đăng ký. Tổng giám đốc à, anh chọn người khác đi có được không?
- không được.
- tổng giám đốc à, anh nhìn tôi đi, tôi vừa không có nhan sắc, 25 tuổi rồi chưa biết yêu đương là như thế nào. Thực sự không phù hợp.
- tôi lại thấy rất phù hợp..
- này anh kia, anh thật quá đáng.
Không trả lời, Hoàng Việt chỉ nhìn Linh rồi cười, xem chừng anh ta thấy Linh khá thú vị.
- tổng giám đốc đẹp trai...
- tôi biết tôi trai rồi.
- năn nỉ anh mà, người đăng kí là mẹ tôi chứ không phải tôi đâu.
- vậy sao? Vậy tôi muốn gặp trực tiếp mẹ cô, có hủy quyết định hay không sau khi nói với mẹ cô sẽ tính.
Anh ta nói thế có khác nào bắt Linh làm những thứ không thể. Mẹ mà biết cô được chọn chắc chắn sẽ ép cô hẹn hò với người đàn ông đáng ghét này. Nghĩ mãi, nghĩ mãi cũng chưa thể nghĩ ra được cách giải quyết, Linh đành lủi thủi đi ra khỏi phòng.
Hoàng Việt nhìn theo, quả nhiên là một cô gái đặc biệt.
Sau khi nghe Linh nói câu ấy thì người đàn ông mà Linh xem mặt có vẻ băn khoăn. Mãi một lúc sau anh ta mới lên tiếng.
- Vậy thì em lên phổ cập những kiến thức cơ bản đi. Con cái thừa hưởng gen của bố mẹ. Nếu như bố mẹ không được thông minh thì chắc chắn con cái sau này sẽ không thể giỏi giang được.
Linh không biết nói gì chỉ biết cười trừ. Đúng lúc ấy thì đồ ăn được dọn ra, đến cả cách ăn uống của anh ta thôi cũng đã thấy khác người rồi.
Anh ta để đĩa thịt bò của anh ta ở trước mặt rồi nói với Linh.
- em lên căn làm sao cắt miếng thịt bò vừa đủ vuông 2 cm thôi. To quá cũng không được mà nhỏ quá cũng không được.
Lại thêm một lần nữa Linh cười trừ, chỉ mong buổi hẹn gặp lần này kết thúc thật nhanh để có thể rời khỏi người đàn ông kì dị này.
Linh đưa dao cắt miếng bò bít tết mà anh ta nhìn chăm chú từ đầu đến cuối.
- không phải cắt như vậy, em phải cắt nhỏ hơn một chút...
- cắt to hơn một chút đi như vậy nhỏ quá rồi.
Lúc này thì giới hạn chịu đựng của Linh đã đạt đến đỉnh điểm, cô đứng dậy rồi nói như hét vào mặt người đàn ông ấy.
- ăn uống thế nào là quyền của tôi. Tôi không phải một đứa trẻ để anh dạy dỗ từ cách ăn uống như thế.
Anh ta dường như vô cùng kinh ngạc trước thái độ của Linh. Muốn nói gì đó nhưng chắc do quá sốc nên không thể nào nói được.
Linh mặc kệ anh ta ngồi ấy mà đứng lên đi về. Tất cả hành động của Linh và người đàn ông ấy đều nằm gọn trong ánh mắt của Hoàng Việt. Tuy nhiên anh ta không có bất cứ một biểu hiện gì đặc biệt.
- Tổng Giám đốc, ngày mai mẹ sẽ sắp xếp cho con xem mặt những người con gái đã đăng ký để trở thành bạn gái của con.
- mất khoảng bao nhiêu thời gian vậy mẹ? - cũng không nhiều. Mỗi người tầm 5 phút, mà trong danh sách này cũng chỉ có hơn 100 người.
- cái gì? Mẹ đang đùa con sao?
- Mẹ không đùa. Mai nhất định phải gặp hết bằng đó người cho mẹ. Nếu không....
Bà ấy nhìn Hoàng Việt bằng đôi mắt vô cùng nguy hiểm.
- mẹ nhất định sẽ ngày ngày tới công ty của con, mỗi lần đến sẽ đem theo ảnh một vài cô gái để con lựa chọn.
- Thôi được rồi, ngày mai con sẽ gặp họ theo ý muốn của mẹ.
Linh bắt taxi về nhà, tâm trạng thực sự không vui một chút nào. Mẹ cô vừa nhìn thấy cô đã niềm nở chạy ra hỏi han.
- buổi gặp mặt thế nào? Có phải người đàn ông ấy chính là mẫu người lý tưởng mà bao nhiêu lâu nay con tìm kiếm không?
- là một kẻ điên thì đúng hơn.
- con lại làm gì người ta rồi đúng không?
- Mẹ thử nói xem. Lần đầu tiên đi xem mắt bạn gái mà họ nói toàn về vấn đề học hành lịch sử các thứ. Đến cả ăn uống như thế nào anh ta có muốn dạy dỗ con. Con muốn lấy chồng chứ không phải lấy một người về làm thầy giáo, mẹ hiểu không?
- như vậy là không được?
- thực sự không thể được.
- không sao, còn mối khác.
- Mẹ nói như thế là sao?.
- vài ngày nữa con sẽ biết, người này chắc chắn con sẽ không thể nào từ chối được. Nếu như có thì chỉ có người ta từ chối con thôi.
Linh chẳng quan tâm gì mấy tới những lời nói của mẹ. Trời cũng đã về khuya, cô cần đi ngủ để ngày mai dậy đi làm sớm.
Lúc này thì có tin nhắn từ Nguyệt.
" mấy ngày nữa anh Hải sẽ về đấy"
đọc được dòng tin nhắn ấy tâm trạng của Linh trở lên vui hẳn.
" thật sao? "
" anh ấy mới gọi điện về"
" Lâu lắm rồi anh ấy chẳng thèm liên lạc với tao"
" anh ấy cũng có liên lạc về nhà đâu, công việc thực sự rất bận"
" để tao nhắn tin cho anh ấy"
" ok "
Hải là anh trai của Nguyệt, cũng là một người anh thân thiết với Linh. Anh ta đi nước ngoài đã gần 2 năm nay chưa có trở về, cũng rất ít khi liên lạc về nhà.
Linh vào Facebook thấy anh đang online nên nhắn tin.
" Anh sắp về sao?"
chỉ vài giây sau đã có phản hồi.
" 3 ngày nữa anh sẽ về tới. Lúc ấy nhất định sẽ mua quà cho em"
" em muốn có một con gấu bông? "
" lớn rồi mà như một đứa trẻ, được rồi, anh nhất định sẽ mua "
Linh và hai anh em Nguyệt lớn lên cùng nhau. Lúc nhỏ khi bị ai bắt nạt cũng đều có Hải đứng ra bảo vệ. Lớn lên một chút thì người đàn ông ấy thường xuyên vắng nhà.
Suy nghĩ miên man một lát Linh chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Rút kinh nghiệm cô cài báo thức nên hôm sau dậy rất đúng giờ.
Định chọn đại một bộ đồ nào đó để mặc đi làm nhưng mẹ cô lại xuất hiện như một cơn gió ngay ở trong phòng.
- để mẹ giúp con chuẩn bị quần áo đi làm.
- con có thể tự chuẩn bị được mà.
- con gái ra đường phải đẹp, con gái ế ra đường càng phải đẹp.
- mẹ...
- để yên mẹ xem nào. Trời ơi con gái con đứa gì mà toàn mấy bộ quần áo nhìn như là con trai. Ngày mai mẹ sẽ đi thay toàn bộ tủ quần áo này cho mày.
- Không cần đâu Mẹ.
Mặc kệ Linh, mẹ cô vẫn cố gắng chọn một cái váy nữ tính nhất trong tủ quần áo của Linh.
- mặc cái này vào.
- nhất định phải mặc sao?
- nhất định phải mặc.
Dù sao thì nó cũng không phải là một cái váy hở hang gì cho lắm lên Linh vẫn nghe lời mẹ mặc để đi làm.
Mặc dù đã cố gắng dậy rất sớm nhưng vẫn đến sau mọi người một chút. Linh vừa đến nơi thì tất cả mọi ánh mắt trong phòng thiết kế đều đổ dồn về phía cô, đặc biệt là ánh mắt dao găm đến từ phía chị tổ trưởng.
- chị, sao chị lại nhìn em như thế?
- Cô có dám mở miệng ra hỏi hay sao?
- Em đâu có làm gì.
Nguyệt đi tới chỗ Linh kéo tay cô ra một góc để hỏi.
- mày đăng ký ứng tuyển để trở thành bạn gái của tổng giám đốc từ lúc nào vậy?
Nghe Nguyệt nói như thế mà Linh không khỏi giật mình. Cô thậm trí còn chẳng biết nó là cái gì thì làm sao mà đăng ký được.
- mày nói vớ vẩn cái gì vậy? Tao đăng ký làm bạn gái tổng giám đốc hồi nào.
- mày đi ra trước cửa mà xem. Tên mày lù lù ngay ở trước cửa kìa. Ở cái phòng này chỉ có mỗi bà tổ trưởng đăng ký, bây giờ mày ngang nhiên trở thành đối thủ của bà ấy rồi.
Linh dường như không tin được vào những gì mà Nguyệt nói, cô đi ra trước cửa thì thấy tên mình dán ngay ở cửa phòng thật.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Rõ ràng là cô không thể đăng ký.
Suy nghĩ một hồi thì Linh nghĩ ngay tới mẹ, có lẽ nào người đăng ký chính là mẹ hay không?
Linh lấy điện thoại gọi về cho mẹ, vẫn như mọi ngày gọi đến lần thứ ba mới thấy mẹ nghe máy.
- mẹ, có phải mẹ đăng ký để con ứng tuyển trở thành bạn gái của tổng giám đốc hay không?
- người ta đã gọi rồi sao? Nhanh thật.
- mẹ. Sao mẹ có thể làm như thế được.
- mẹ nói cho con biết. Lần này con nhất định không được để mẹ mất mặt. Nếu không con xác định dọn ra ở riêng dần đi là vừa.
Linh không sợ ra ở riêng, cô có thừa khả năng để lo cho cuộc sống của mình. Nhưng mẹ đã già rồi lại chỉ có mỗi một mình cô là con. Mẹ vất vả nuôi Linh khôn lớn, cho Linh ăn học đàng hoàng như những người có bố mẹ đầy đủ nên cô không muốn mẹ buồn.
Đó là lý do vì sao mà mẹ nói gì cô cũng nghe. Chỉ có những người sống ở hoàn cảnh như Linh thì mới hiểu được có mẹ ở bên cạnh đáng quý biết chừng nào.
Linh đi vào trong phòng, tất cả mọi người vẫn không thôi nhìn Linh như nhìn một sinh vật lạ.
Nguyệt: sao rồi.
- là mẹ tao đăng ký.
- thật á.
- Chứ mày nghĩ sao?
- mẹ mày muốn tống cổ mày đi lắm rồi.
- tao thật không hiểu. Mẹ chỉ có mỗi mình tao để nương tựa sau này, vậy lý do gì mẹ lại cứ muốn tao đi lấy chồng.?
- vì không ai muốn để một quả bom hẹn giờ trong nhà cả.
Linh lườm con bạn thân, nó với mẹ Linh đúng cùng một phe mà.
Nửa buổi sáng, tất cả các cô gái đăng kí đều được gọi đến phòng họp để tổng giám đốc xem mắt. Linh càng nghĩ càng thấy bực bội, một người đàn ông xem mắt một lần cả mấy chục người. Từ bao giờ một người phụ nữ lại bị hạ thấp đến như vậy?
Giữa bao nhiêu người thì Linh lại là người mà Hoàng Việt nhìn thấy đầu tiên. Lúc đầu là kinh ngạc, sau đó là một nụ cười vô cùng khó hiểu.
Tổng giám đốc chọn bạn gái theo tiêu trí không giống một ai. Anh ta bước vào trong phòng nhìn qua tất cả một lượt rồi đi ra ngoài.
Từ lúc bước vào cho đến lúc đi ra chỉ tầm 3 phút, không nhìn ai quá lâu cũng chẳng hỏi ai một lời nào.
Lúc anh ta đi ra ngoài để lại cho những người ở trong phòng họp một cảm giác vô cùng hoang mang, không biết là mình có được chọn hay không.
Chỉ có Linh là thoải mái, không được chọn thì càng tốt, có gì thú vị với một người đàn ông như thế.
Hoàng Việt trở về phòng đi theo sau là mẹ của anh ta.
- mẹ đã nói là con phải nói chuyện với từng người một rồi cơ mà. Không thì cũng phải xem qua tên tuổi cũng như xuất thân của họ chứ.
- không cần rắc rối tới như vậy. Con đã tìm được người rồi.
- nhanh đến như vậy sao? Là ai?
- cô ấy tên Linh, nhân viên phòng thiết kế. Tuy nhiên mẹ đừng có hi vọng quá nhiều, con đã nói rồi, con thực sự không có hứng thú với phụ nữ.
Mẹ Hoàng Việt đi ra ngoài, có hứng thú hay không phải xem qua mới biết được. Bà ấy đi một mạch tới phòng thiết kế để xem mặt con dâu tương lai.
Bà ấy vừa bước vào trong là lập tức thu hút tất cả mọi ánh nhìn, quả nhiên là một người phụ nữ sang trọng khí chất.
- phòng này ai là người tên Linh vậy?
Linh nghe thấy có người hỏi mình thì đứng dậy.
- là cháu.
Bà ấy nhìn Linh nhanh chóng đánh giá qua một vòng. Mặt mũi thanh tú dễ nhìn, cơ thể nở nang vòng nào ra vòng đấy. Chắc chắn về sau sinh nở sẽ rất dễ.
Bà ấy nói với Linh.
- Cô ra ngoài tôi gặp một lát.
Mẹ tổng giám đốc muốn gặp cô sao? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào đây?
Chỉ có Linh là chưa hiểu chứ tất cả những người trong phòng đều đã hiểu. Ánh mắt của bà cô tổ trưởng cũng vì thế mà hướng về Linh như muốn giết người.
- bác tìm cháu có việc gì không?
- cô đã được chọn.
- được chọn? Được chọn gì vậy ạ?
- tất nhiên là được chọn để trở thành bạn gái của con trai tôi rồi.
- sao...sao ạ.
- tôi biết là cô đang rất vui, cũng nói luôn cho cô biết. Để trở thành bạn gái chính thức của con trai tôi không dễ đâu.
- nhưng tại sao lại là cháu?
- cô không muốn sao?
Bà ấy bắt đầu cảm thấy khó chịu, Linh biết điều đó nên đã cố gắng cười.
- chỉ là cháu không nghĩ mình được chọn thôi ạ.
- ra vậy, tôi sẽ sắp xếp cho cô và con tôi một vài buổi hẹn hò.
Bà ấy vừa đi khỏi Linh ngay lập tức đi lên phòng tổng giám đốc, tiếng gõ cửa cũng có chút phẫn nộ.
- vào đi.
Tiếng nói từ trong phòng vọng ra vẫn vô cùng trầm ổn, thái độ ấy càng khiến Linh thêm bực bội.
Cô đẩy cửa bước vào, mặt mũi thực sự không dễ coi một chút nào.
- tổng giám đốc.
- đây là phòng làm việc, cô nên nhỏ giọng một chút.
- anh hết người để chọn rồi à? Sao lại chọn tôi chứ?
Anh ta nhìn Linh, nụ cười phảng phất trên gương mặt
- cô có thể đăng kí, tại sao tôi lại không thể chọn?
- tôi không có đăng ký.
- vậy chẳng lẽ tên cô tự nhiên nó bay vào trong danh sách mà mẹ tôi cầm hay sao?
- Nói tóm lại là tôi không có đăng ký. Tổng giám đốc à, anh chọn người khác đi có được không?
- không được.
- tổng giám đốc à, anh nhìn tôi đi, tôi vừa không có nhan sắc, 25 tuổi rồi chưa biết yêu đương là như thế nào. Thực sự không phù hợp.
- tôi lại thấy rất phù hợp..
- này anh kia, anh thật quá đáng.
Không trả lời, Hoàng Việt chỉ nhìn Linh rồi cười, xem chừng anh ta thấy Linh khá thú vị.
- tổng giám đốc đẹp trai...
- tôi biết tôi trai rồi.
- năn nỉ anh mà, người đăng kí là mẹ tôi chứ không phải tôi đâu.
- vậy sao? Vậy tôi muốn gặp trực tiếp mẹ cô, có hủy quyết định hay không sau khi nói với mẹ cô sẽ tính.
Anh ta nói thế có khác nào bắt Linh làm những thứ không thể. Mẹ mà biết cô được chọn chắc chắn sẽ ép cô hẹn hò với người đàn ông đáng ghét này. Nghĩ mãi, nghĩ mãi cũng chưa thể nghĩ ra được cách giải quyết, Linh đành lủi thủi đi ra khỏi phòng.
Hoàng Việt nhìn theo, quả nhiên là một cô gái đặc biệt.
Danh sách chương