Tương Tư đi tới trước mặt Thanh Thu, nhìn về phía cô chào từ biệt.
Nặc Nặc vẫn còn chưa biết đã có chuyện gì xảy ra, cô bé cũng không biết rằng mình sắp phải rời xa người cha luôn thương yêu con gái nhất mực kia, vì vậy cô bé vẫn còn cười đến híp cả mắt, nằm ở trong ngực Tư Tư, đưa tay ra lôi kéo tay của Thanh Thu, miệng gọi cô rất ngọt ngào: "Dì ơi, dì ơi".
Thanh Thu cũng không nhịn được nữa, cô nắm lấy tay của Tư Tư không buông, liên tiếp cầu khẩn đầy vẻ buồn bã: "Tư Tư, em hãy suy nghĩ một chút nữa có được hay không? Nặc Nặc còn nhỏ như vậy, con bé không thể không có ba được..."
Tư Tư nghe thấy bên ngoài có tiếng xe vang lên, cô biết là Cận Trường Sinh đã tới đón hai mẹ con cô.
Cô khẽ dùng sức, tránh ra khỏi Thanh Thu, cô rất muốn nhìn lại Thanh Thu một lần nữa, nói thêm mấy câu nữa, nhưng cô lại cũng không nguyện ý để cho Thanh Thu nhìn thấy nước mắt của mình, nên rốt cuộc cô liền từ bỏ.
Cố nén lại cảm xúc, Tương Tư cố cứng cỏi nói lại: "Chị Thanh Thu, em đi đây, nhờ chị chuyển giúp lời chào từ biệt của em tới chị Tĩnh Tri, chị Lưu Tô, nhờ chị nói giúp, đến sau này khi em rảnh rồi, em sẽ trở lại thăm các chị."
Dứt lời, cô lại nhìn con gái ở trong ngực: "Nặc Nặc, con hãy chào từ biệt dì Thanh Thu đi, chúng ta phải đi rồi.".
Trên gương mặt tròn trịa của Nặc Nặc cũng không còn nụ cười nữa.
Hình như cô bé cũng đã hiểu ra một chút gì đó, cô bé đã hiểu vì sao lúc nãy ba lại ôm mình, siết chặt lấy mình như vậy, hình như ba lại còn khóc nữa, cũng đã hiểu ra tại sao tất cả những quần áo của bé vẫn dùng, những món đồ chơi bé yêu thích đều được xếp vào hết ở trong va ly kia.
Mẹ muốn đưa Nặc Nặc đi, vậy mà ba lại không đi cùng với hai mẹ con bé!.
Mẹ muốn đưa Nặc Nặc đi, vậy mà ba lại không đi cùng với hai mẹ con bé! Nặc Nặc lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía trên lầu, cánh cửa phòng ngủ của ba vẫn còn đóng cửa thật chặt, không có chút dấu hiệu nào là ba sẽ ra khỏi cửa đi cùng với hai mẹ con bé.
Cô bé nghiêng đầu nhìn mẹ, cặp mắt to đáng yêu đã hơi đỏ lên, sắp khóc.
"Mẹ, ba đâu?" Mắt Nặc Nặc lại nhìn về hướng cánh cửa ở cầu thang như tìm ba: "Mẹ! Ba không đi cùng sao?"
Tư Tư không cất tiếng trả lời con gái, cô áy náy liếc mắt nhìn Thanh Thu: "Chị Thanh Thu, em đưa Nặc Nặc đi trước đây.".
"Tư Tư, Tư Tư..." Thanh Thu liền gọi theo mấy tiếng, nhưng lòng dạ Tương Tư cũng nhất định cứng rắn, cô ôm chặt lấy Nặc Nặc bước nhanh ra bên ngoài đi tới nơi xe ô tô đang chờ.
Thời điểm đi ra khỏi phòng khách, cuối cùng Nặc Nặc liền khóc rống lên, cô bé giãy dụa lắc lắc ở trong ngực Tư Tư, khóc lớn không ngừng, cứ cất tiếng gọi ba ơi, từng tiếng từng tiếng đến lạc giọng...
Hà Dĩ Kiệt tựa người vào ở phía sau cánh cửa, tiếng khóc của con gái, truyền đến làm cho anh thấy khó chịu đến cùng cực. Đã mấy lần thiếu chút nữa là anh đã không kiềm chế nổi bản thân, xông ra bên ngoài, nhưng rồi anh lại liều mạng gắng sức kiềm chế lại mình.
Anh đã đồng ý với cô, anh sẽ không bao giờ lừa gạt cô nữa, lời đã nói ra, tất nhiên anh sẽ làm được.
Anh sẽ không bao giờ nuốt lời đối với cô nữa, sẽ không bao giờ lừa gạt cô nữa, cũng sẽ không phụ bạc cô, sẽ không bắt nạt cô nữa.
Cô muốn làm cái gì, dinendian.lơqid]on, anh cũng đồng ý, cô muốn được đi đến nơi nào, anh cũng đều không ngăn cản.
Cho dù cô muốn anh phải buông tay với con gái, chỉ cần là cô có thể thấy vui vẻ, anh cũng sẽ đồng ý hết.
Chỉ có điều anh luôn hi vọng, khi cô nhìn thấy anh đã chân thành nhận ra sai lầm, anh đã sám hối, sẽ có một ngày nào đó, cô có thể tha thứ anh, lại trở về bên cạnh anh, người trong một nhà được đoàn tụ, đó chính là điều quan trọng hơn tất cả.
Nặc Nặc khóc quá thê thảm, Thanh Thu đã không nhịn được nữa, cũng bắt đầu rơi nước mắt. Tương Tư cũng cảm thấy rất khó chịu khi con gái cứ khóc mãi, nhưng cô vẫn không hề dừng bước chân.
Ra khỏi phòng khách, vòng qua con đường mòn nhỏ kia, xe đang chờ hai mẹ con cô ở chỗ đó.
Nặc Nặc liếc nhìn chiếc xe, lập tức cất tiếng khóc cao hơn một đoạn, gần như là cô bé đã gào thét lên khóc lớn. Tư Tư dỗ dành con gái trong chốc lát, nhưng cũng không có tác dụng chút nào..
Trong lòng cô vừa tức giận vừa đau đớn, cô gạt nước mắt sau đó với vẻ giận dữ, vừa đặt Nặc Nặc xuống dưới đất, vừa không nhịn được tức giận, vừa nói, vẻ đầy khổ sở: "Chẳng phải con đã đồng đi cùng với mẹ đó sao, thôi bây giờ con hãy trở về với ba con đi."
Nặc Nặc nhìn thấy mẹ xoay người rời đi, thân thể nho nhỏ lập tức nhào tới gắt gao ôm lấy chân Tư Tư, cô bé khóc thút thít không ngừng: "Mẹ ơi, mẹ đừng đi, đừng đi mà..."
Vốn dĩ Tư Tư cũng không muốn bỏ con gái lại, cô ngồi xổm xuống ôm con gái vào trong ngực, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé: "Nặc Nặc, con ngoan ngoãn đi, mấy ngày nữa mẹ sẽ dẫn con trở lại thăm ba."
Hà Dĩ Kiệt ở trong phòng, chỉ nghe thấy tiếng khóc của con gái càng ngày càng xa, nhưng lại đặc biệt lại càng ngày càng vang vọng, anh cũng không sao nhẫn nại được nữa, liền vọt ra tới trên ban công, liếc mắt liền thấy Nặc Nặc đang khóc như mưa.
Nặc Nặc không muốn rời mẹ, nhưng lại cũng không bỏ được ba. Tư Tư bế con gái đi về phía trước, cô vẫn không hề quay đầu lại nhìn, chỉ bước đi nhanh hơn đến nơi xe đang chờ. Đúng lúc này, Nặc Nặc liếc nhìn thấy Hà Dĩ Kiệt đang đứng ở trên ban côn...
"Ba, ba..." Nặc Nặc lập tức hét to lên tiếng gọi ba, lẫn trong tiếng khóc nức nở, duỗi dài đôi cánh tay bé nhỏ mềm mại tròn vành vạnh như ngó sen hướng về phía Hà Dĩ Kiệt ở đằng kia, thân thể của cô bé gần như sắp nhào ra khỏi vòng tay của Tương Tư...
Nặc Nặc vẫn còn chưa biết đã có chuyện gì xảy ra, cô bé cũng không biết rằng mình sắp phải rời xa người cha luôn thương yêu con gái nhất mực kia, vì vậy cô bé vẫn còn cười đến híp cả mắt, nằm ở trong ngực Tư Tư, đưa tay ra lôi kéo tay của Thanh Thu, miệng gọi cô rất ngọt ngào: "Dì ơi, dì ơi".
Thanh Thu cũng không nhịn được nữa, cô nắm lấy tay của Tư Tư không buông, liên tiếp cầu khẩn đầy vẻ buồn bã: "Tư Tư, em hãy suy nghĩ một chút nữa có được hay không? Nặc Nặc còn nhỏ như vậy, con bé không thể không có ba được..."
Tư Tư nghe thấy bên ngoài có tiếng xe vang lên, cô biết là Cận Trường Sinh đã tới đón hai mẹ con cô.
Cô khẽ dùng sức, tránh ra khỏi Thanh Thu, cô rất muốn nhìn lại Thanh Thu một lần nữa, nói thêm mấy câu nữa, nhưng cô lại cũng không nguyện ý để cho Thanh Thu nhìn thấy nước mắt của mình, nên rốt cuộc cô liền từ bỏ.
Cố nén lại cảm xúc, Tương Tư cố cứng cỏi nói lại: "Chị Thanh Thu, em đi đây, nhờ chị chuyển giúp lời chào từ biệt của em tới chị Tĩnh Tri, chị Lưu Tô, nhờ chị nói giúp, đến sau này khi em rảnh rồi, em sẽ trở lại thăm các chị."
Dứt lời, cô lại nhìn con gái ở trong ngực: "Nặc Nặc, con hãy chào từ biệt dì Thanh Thu đi, chúng ta phải đi rồi.".
Trên gương mặt tròn trịa của Nặc Nặc cũng không còn nụ cười nữa.
Hình như cô bé cũng đã hiểu ra một chút gì đó, cô bé đã hiểu vì sao lúc nãy ba lại ôm mình, siết chặt lấy mình như vậy, hình như ba lại còn khóc nữa, cũng đã hiểu ra tại sao tất cả những quần áo của bé vẫn dùng, những món đồ chơi bé yêu thích đều được xếp vào hết ở trong va ly kia.
Mẹ muốn đưa Nặc Nặc đi, vậy mà ba lại không đi cùng với hai mẹ con bé!.
Mẹ muốn đưa Nặc Nặc đi, vậy mà ba lại không đi cùng với hai mẹ con bé! Nặc Nặc lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía trên lầu, cánh cửa phòng ngủ của ba vẫn còn đóng cửa thật chặt, không có chút dấu hiệu nào là ba sẽ ra khỏi cửa đi cùng với hai mẹ con bé.
Cô bé nghiêng đầu nhìn mẹ, cặp mắt to đáng yêu đã hơi đỏ lên, sắp khóc.
"Mẹ, ba đâu?" Mắt Nặc Nặc lại nhìn về hướng cánh cửa ở cầu thang như tìm ba: "Mẹ! Ba không đi cùng sao?"
Tư Tư không cất tiếng trả lời con gái, cô áy náy liếc mắt nhìn Thanh Thu: "Chị Thanh Thu, em đưa Nặc Nặc đi trước đây.".
"Tư Tư, Tư Tư..." Thanh Thu liền gọi theo mấy tiếng, nhưng lòng dạ Tương Tư cũng nhất định cứng rắn, cô ôm chặt lấy Nặc Nặc bước nhanh ra bên ngoài đi tới nơi xe ô tô đang chờ.
Thời điểm đi ra khỏi phòng khách, cuối cùng Nặc Nặc liền khóc rống lên, cô bé giãy dụa lắc lắc ở trong ngực Tư Tư, khóc lớn không ngừng, cứ cất tiếng gọi ba ơi, từng tiếng từng tiếng đến lạc giọng...
Hà Dĩ Kiệt tựa người vào ở phía sau cánh cửa, tiếng khóc của con gái, truyền đến làm cho anh thấy khó chịu đến cùng cực. Đã mấy lần thiếu chút nữa là anh đã không kiềm chế nổi bản thân, xông ra bên ngoài, nhưng rồi anh lại liều mạng gắng sức kiềm chế lại mình.
Anh đã đồng ý với cô, anh sẽ không bao giờ lừa gạt cô nữa, lời đã nói ra, tất nhiên anh sẽ làm được.
Anh sẽ không bao giờ nuốt lời đối với cô nữa, sẽ không bao giờ lừa gạt cô nữa, cũng sẽ không phụ bạc cô, sẽ không bắt nạt cô nữa.
Cô muốn làm cái gì, dinendian.lơqid]on, anh cũng đồng ý, cô muốn được đi đến nơi nào, anh cũng đều không ngăn cản.
Cho dù cô muốn anh phải buông tay với con gái, chỉ cần là cô có thể thấy vui vẻ, anh cũng sẽ đồng ý hết.
Chỉ có điều anh luôn hi vọng, khi cô nhìn thấy anh đã chân thành nhận ra sai lầm, anh đã sám hối, sẽ có một ngày nào đó, cô có thể tha thứ anh, lại trở về bên cạnh anh, người trong một nhà được đoàn tụ, đó chính là điều quan trọng hơn tất cả.
Nặc Nặc khóc quá thê thảm, Thanh Thu đã không nhịn được nữa, cũng bắt đầu rơi nước mắt. Tương Tư cũng cảm thấy rất khó chịu khi con gái cứ khóc mãi, nhưng cô vẫn không hề dừng bước chân.
Ra khỏi phòng khách, vòng qua con đường mòn nhỏ kia, xe đang chờ hai mẹ con cô ở chỗ đó.
Nặc Nặc liếc nhìn chiếc xe, lập tức cất tiếng khóc cao hơn một đoạn, gần như là cô bé đã gào thét lên khóc lớn. Tư Tư dỗ dành con gái trong chốc lát, nhưng cũng không có tác dụng chút nào..
Trong lòng cô vừa tức giận vừa đau đớn, cô gạt nước mắt sau đó với vẻ giận dữ, vừa đặt Nặc Nặc xuống dưới đất, vừa không nhịn được tức giận, vừa nói, vẻ đầy khổ sở: "Chẳng phải con đã đồng đi cùng với mẹ đó sao, thôi bây giờ con hãy trở về với ba con đi."
Nặc Nặc nhìn thấy mẹ xoay người rời đi, thân thể nho nhỏ lập tức nhào tới gắt gao ôm lấy chân Tư Tư, cô bé khóc thút thít không ngừng: "Mẹ ơi, mẹ đừng đi, đừng đi mà..."
Vốn dĩ Tư Tư cũng không muốn bỏ con gái lại, cô ngồi xổm xuống ôm con gái vào trong ngực, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé: "Nặc Nặc, con ngoan ngoãn đi, mấy ngày nữa mẹ sẽ dẫn con trở lại thăm ba."
Hà Dĩ Kiệt ở trong phòng, chỉ nghe thấy tiếng khóc của con gái càng ngày càng xa, nhưng lại đặc biệt lại càng ngày càng vang vọng, anh cũng không sao nhẫn nại được nữa, liền vọt ra tới trên ban công, liếc mắt liền thấy Nặc Nặc đang khóc như mưa.
Nặc Nặc không muốn rời mẹ, nhưng lại cũng không bỏ được ba. Tư Tư bế con gái đi về phía trước, cô vẫn không hề quay đầu lại nhìn, chỉ bước đi nhanh hơn đến nơi xe đang chờ. Đúng lúc này, Nặc Nặc liếc nhìn thấy Hà Dĩ Kiệt đang đứng ở trên ban côn...
"Ba, ba..." Nặc Nặc lập tức hét to lên tiếng gọi ba, lẫn trong tiếng khóc nức nở, duỗi dài đôi cánh tay bé nhỏ mềm mại tròn vành vạnh như ngó sen hướng về phía Hà Dĩ Kiệt ở đằng kia, thân thể của cô bé gần như sắp nhào ra khỏi vòng tay của Tương Tư...
Danh sách chương