Bên ngoài cửa sổ là bóng đêm dày đặc. Sự tĩnh mịch, yên tĩnh đó làm cho bầu không khí trong căn phòng vốn đã yên lặng lại càng tăng thêm vẻ buồn tẻ. Lúc này, ngay cả không khí cũng như đã bị đông cứng lại, có cảm giác chỉ cần bị va chạm hay ma sát một chút cũng có thể tóe ra tia lửa. Tư Tư cảm thấy có chút gì đó hơi kỳ lạ, cô thu hồi lại ánh mắt, cúi đầu nhìn Nặc Nặc, trái tim trong ngực đập mạnh như trống làng, dần dần cũng đã dịu bớt trở lại
“Mẹ của con gái tôi đã mất rồi!” Giọng nói Hà Dĩ Kiệt truyền đến nghe như tiếng gió xa vời, nhẹ bẫng. Tư Tư chợt thấy giật nảy mình, tựa như có người đột nhiên kích thích vào cảm xúc nơi sâu kín trong lòng cô, làm bật nảy lên vù vù, cô ấp úng ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng không hiểu sao dưới ánh đèn điện sáng chói kia, lúc này cô cảm thấy sự đau thương đã che phủ một lớp dày đặc trên khuôn mặt tuấn dật kiên nghị của anh. Cô không biết nguyên nhân của nỗi đau thương đó là gì, nhưng cũng không biết phải làm thế nào để nó biến mất khỏi nơi này. Trái tim của cô giờ đây thật sự như đã bị anh đầu độc, dần dần tâm trí của cô cũng đã trở nên có chút mê loạn.
Nhưng giờ phút này, ai là người đã làm cho trên gương mặt của anh hiện rõ biểu cảm đau thương như thế? Nguyên nhân là do đâu? Cô không biết phải nói gì, sự đau thương của anh đã dần lây nhiễm sang cô, làm trước mắt cô dần dần hiện lên một khoảng mờ mịt. Cô rất muốn hỏi lại anh một điều gì đó, rồi lại không biết phải nói cái gì cho phải, cho nên cô cũng chỉ có thể nhìn anh như vậy. Bốn mắt nhìn nhau,khi nhìn vào trong con ngươi trong suốt tựa như ảo mộng của cô, anh chỉ muốn ánh mắt của mình xuyên thấu qua đôi mắt ấy để nhìn thấy ở trong đó có những gì, nhưng rồi ở phía bên trong của đôi mắt màu hổ phách kia, anh thấy ánh mắt của anh đã bị ngăn cản lại.
Những hồi ức biết bao đau thương vẫn luôn bị anh đè nén dưới đáy lòng trong suốt khoảng thời gian dài vừa qua, những sự hối hận tựa như miệng vết thương không bao giờ lành được, mà anh không dám đụng chạm vào đó, những cảm xúc ngọt ngào lẫn những nỗi đau buồn, đã bị anh chôn sâu ở trong trái tim mà lại không dám nhớ tới kia... Tất cả những cảm xúc đó, đột nhiên trong giờ phút này anh lại rất muốn được một lần thổ lộ hết ra với cô.
Anh chưa từng bao giờ nói ra những cảm xúc trong lòng mình với bất kỳ một ai khác, cũng chưa từng có ý định nói với bất kỳ một ai rằng, anh yêu thích Tương Tư, anh yêu Tương Tư Anh chưa từng bao giờ có ý định nói với bất kỳ một ai về quãng thời gian mà bọn họ đã từng qua lại với nhau. Khi cô rời khỏi thế giới này, những ngày tháng đó, ở trong anh chính là khoảng thời gian dài dằng dặc đầy buồn chán, tất cả mọi thứ trong anh dường như đã ngưng đọng, khô cứng lại. Tất cả những kỷ niệm với cô, dù là nhỏ nhất, sau khi tưởng niệm lại một lần cuối cùng, anh chỉ có một cách duy nhất là niêm phong kín lại, cất vào kho ở nơi sâu kín nhất trong lòng anh...
“Nặc Nặc vừa mới được hơn một tuổi một chút, thì mẹ của nó đã không còn nữa....”
“Tôi rất yêu cô ấy, cũng vẫn còn chưa kịp nói, mà cũng không còn có cơ hội nào để có thể nói cho cô biết được tình cảm của tôi nữa...”
“Chúng tôi đã từng sống cùng một chỗ với nhau suốt bốn năm, nhưng tôi rất ít khi được nhìn thấy cô ấy cười một cách thoải mái. Cuộc đời này, tôi thực sự rất có lỗi với cô ấy...”
“Về sau, bởi vì một nguyên nhân mà tôi không cách nào nói ra được, đã khiến tôi phải buộc lòng không thể không cưới một người phụ nữ khác...”
“Cô ấy rất mạnh mẽ, cũng rất kiên cường, đã vụng trộm mang theo Nặc Nặc, một mình rời đi... Cô ấy mang thai, nhưng lại không cho tôi biết...”
“Cô ấy cũng chưa từng bao giờ nói với tôi bất cứ điều gì, thật sự là cô ấy không bao giờ yêu cầu tôi bất cứ thứ gì. Cho dù phải tiếp tục chịu đựng biết bao uất ức khổ sở lớn lao, cho dù phải nhận nỗi đau khổ lớn đến mức nào đi nữa, cô ấy cũng chưa từng bao giờ phàn nàn một câu, thậm chí, ngay cả số tiền mà tôi đưa cho cô ấy, cô ấy cũng không hề động tới, dù chỉ là một chút xíu.”
“Về sau này, tôi đã quyết định, tôi sẽ sống cùng sống chung một chỗ với cô ấy. Tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi, chờ khi tôi đã giải quyết hết mọi chuyện xong xuôi đầy đủ, rốt cuộc, khi tôi đã không còn bị người khác quản chế nữa, tôi sẽ đi đến gặp cô ấy để cầu hôn...”
Tư Tư nhìn thấy dường như trong hốc mắt của anh giờ đây đã đong đầy những giọt lệ. Không hiểu tại sao, những nỗi thống khổ kia của anh hình như đã được khắc sâu vào trong cô và chính cô cũng cảm nhận được điều này. Trong vành mắt của cô cũng dần dần phát ra sự chua xót... Cô không kiềm chế nổi nữa, cất tiếng hỏi thăm: “Vậy về sau thì thế nào? Về sau vì sao mà...”
“Cô hỏi tôi về sau thế nào ư?”
Đột nhiên Hà Dĩ Kiệt nở một nụ cười. Anh cười mà nước mắt anh cũng đã chảy ra ngoài, cho đến cuối cùng, lại chỉ hóa thành một tiếng thở dài: “Không có về sau nữa, về sau cô ấy đã chết, ngay cả cô đã chết như thế nào, tôi cũng không biết nữa, ngay cả việc tôi muốn gặp cô ấy một lần cuối cùng cũng không được...”
“Tại sao lại có thể như vậy chứ?” Tư Tư ấp úng hỏi thăm, đã có một dòng nước mắt trào ra, lăn dọc theo gương mặt cô chảy xuống dưới: “Cô ấy thật đáng thương, cô ấy yêu anh, anh cũng yêu cô ấy, nhưng vì lý do gì mà hai người lại không thể sống cùng một chỗ với nhau vậy?”
Hà Dĩ Kiệt cúi đầu xuống, mãi rất lâu sau Tương Tư cũng không thấy anh nói năng gì nữa.
Lúc này đêm đã dần dần trở nên đen đặc lại rồi.
Nặc Nặc đã ngủ say, Tư Tư hơi dùng sức một chút, định rút ngón tay của mình ra. Nhưng không ngờ, giữa lúc vẫn đang ngủ mơ như vậy, đột nhiên cô bé nhíu lông mày lại, cái miệng nhỏ nhắn lại mếu máo vừa kêu một tiếng mơ hồ không rõ ràng: “Mẹ!” Tư Tư cảm thấy trái tim mình mềm nhũn ra thành một mảnh, cô không dám động đậy nữa, cứ như vậy, cô để mặc cho Nặc Nặc nắm chặt ngón tay của mình, cứ như thế ngồi ở bên cạnh giường cùng với anh.
Anh đã kể lại rất nhiều chuyện cho cô nghe. Sau đó anh từ từ quay người lại, nhìn thấy Nặc Nặc vẫn giữ động tác như trước như thế, không khỏi hơi nhíu lông mày lại. Anh đứng lên đi đến bên cạnh giường, cầm lấy tay Nặc Nặc định nhẹ nhàng kéo ngón tay của cô bé ra, nhưng Tư Tư lại vội vàng khẽ khàng nói ngăn lại: “Anh đừng quấy rầy con bé nữa! Nặc Nặc vừa mới ngủ được yên ổn một chút thôi! Tôi không sao đâu, tôi ngồi ở đây một đêm cũng không có chuyện gì đâu.”
“Mẹ của con gái tôi đã mất rồi!” Giọng nói Hà Dĩ Kiệt truyền đến nghe như tiếng gió xa vời, nhẹ bẫng. Tư Tư chợt thấy giật nảy mình, tựa như có người đột nhiên kích thích vào cảm xúc nơi sâu kín trong lòng cô, làm bật nảy lên vù vù, cô ấp úng ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng không hiểu sao dưới ánh đèn điện sáng chói kia, lúc này cô cảm thấy sự đau thương đã che phủ một lớp dày đặc trên khuôn mặt tuấn dật kiên nghị của anh. Cô không biết nguyên nhân của nỗi đau thương đó là gì, nhưng cũng không biết phải làm thế nào để nó biến mất khỏi nơi này. Trái tim của cô giờ đây thật sự như đã bị anh đầu độc, dần dần tâm trí của cô cũng đã trở nên có chút mê loạn.
Nhưng giờ phút này, ai là người đã làm cho trên gương mặt của anh hiện rõ biểu cảm đau thương như thế? Nguyên nhân là do đâu? Cô không biết phải nói gì, sự đau thương của anh đã dần lây nhiễm sang cô, làm trước mắt cô dần dần hiện lên một khoảng mờ mịt. Cô rất muốn hỏi lại anh một điều gì đó, rồi lại không biết phải nói cái gì cho phải, cho nên cô cũng chỉ có thể nhìn anh như vậy. Bốn mắt nhìn nhau,khi nhìn vào trong con ngươi trong suốt tựa như ảo mộng của cô, anh chỉ muốn ánh mắt của mình xuyên thấu qua đôi mắt ấy để nhìn thấy ở trong đó có những gì, nhưng rồi ở phía bên trong của đôi mắt màu hổ phách kia, anh thấy ánh mắt của anh đã bị ngăn cản lại.
Những hồi ức biết bao đau thương vẫn luôn bị anh đè nén dưới đáy lòng trong suốt khoảng thời gian dài vừa qua, những sự hối hận tựa như miệng vết thương không bao giờ lành được, mà anh không dám đụng chạm vào đó, những cảm xúc ngọt ngào lẫn những nỗi đau buồn, đã bị anh chôn sâu ở trong trái tim mà lại không dám nhớ tới kia... Tất cả những cảm xúc đó, đột nhiên trong giờ phút này anh lại rất muốn được một lần thổ lộ hết ra với cô.
Anh chưa từng bao giờ nói ra những cảm xúc trong lòng mình với bất kỳ một ai khác, cũng chưa từng có ý định nói với bất kỳ một ai rằng, anh yêu thích Tương Tư, anh yêu Tương Tư Anh chưa từng bao giờ có ý định nói với bất kỳ một ai về quãng thời gian mà bọn họ đã từng qua lại với nhau. Khi cô rời khỏi thế giới này, những ngày tháng đó, ở trong anh chính là khoảng thời gian dài dằng dặc đầy buồn chán, tất cả mọi thứ trong anh dường như đã ngưng đọng, khô cứng lại. Tất cả những kỷ niệm với cô, dù là nhỏ nhất, sau khi tưởng niệm lại một lần cuối cùng, anh chỉ có một cách duy nhất là niêm phong kín lại, cất vào kho ở nơi sâu kín nhất trong lòng anh...
“Nặc Nặc vừa mới được hơn một tuổi một chút, thì mẹ của nó đã không còn nữa....”
“Tôi rất yêu cô ấy, cũng vẫn còn chưa kịp nói, mà cũng không còn có cơ hội nào để có thể nói cho cô biết được tình cảm của tôi nữa...”
“Chúng tôi đã từng sống cùng một chỗ với nhau suốt bốn năm, nhưng tôi rất ít khi được nhìn thấy cô ấy cười một cách thoải mái. Cuộc đời này, tôi thực sự rất có lỗi với cô ấy...”
“Về sau, bởi vì một nguyên nhân mà tôi không cách nào nói ra được, đã khiến tôi phải buộc lòng không thể không cưới một người phụ nữ khác...”
“Cô ấy rất mạnh mẽ, cũng rất kiên cường, đã vụng trộm mang theo Nặc Nặc, một mình rời đi... Cô ấy mang thai, nhưng lại không cho tôi biết...”
“Cô ấy cũng chưa từng bao giờ nói với tôi bất cứ điều gì, thật sự là cô ấy không bao giờ yêu cầu tôi bất cứ thứ gì. Cho dù phải tiếp tục chịu đựng biết bao uất ức khổ sở lớn lao, cho dù phải nhận nỗi đau khổ lớn đến mức nào đi nữa, cô ấy cũng chưa từng bao giờ phàn nàn một câu, thậm chí, ngay cả số tiền mà tôi đưa cho cô ấy, cô ấy cũng không hề động tới, dù chỉ là một chút xíu.”
“Về sau này, tôi đã quyết định, tôi sẽ sống cùng sống chung một chỗ với cô ấy. Tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi, chờ khi tôi đã giải quyết hết mọi chuyện xong xuôi đầy đủ, rốt cuộc, khi tôi đã không còn bị người khác quản chế nữa, tôi sẽ đi đến gặp cô ấy để cầu hôn...”
Tư Tư nhìn thấy dường như trong hốc mắt của anh giờ đây đã đong đầy những giọt lệ. Không hiểu tại sao, những nỗi thống khổ kia của anh hình như đã được khắc sâu vào trong cô và chính cô cũng cảm nhận được điều này. Trong vành mắt của cô cũng dần dần phát ra sự chua xót... Cô không kiềm chế nổi nữa, cất tiếng hỏi thăm: “Vậy về sau thì thế nào? Về sau vì sao mà...”
“Cô hỏi tôi về sau thế nào ư?”
Đột nhiên Hà Dĩ Kiệt nở một nụ cười. Anh cười mà nước mắt anh cũng đã chảy ra ngoài, cho đến cuối cùng, lại chỉ hóa thành một tiếng thở dài: “Không có về sau nữa, về sau cô ấy đã chết, ngay cả cô đã chết như thế nào, tôi cũng không biết nữa, ngay cả việc tôi muốn gặp cô ấy một lần cuối cùng cũng không được...”
“Tại sao lại có thể như vậy chứ?” Tư Tư ấp úng hỏi thăm, đã có một dòng nước mắt trào ra, lăn dọc theo gương mặt cô chảy xuống dưới: “Cô ấy thật đáng thương, cô ấy yêu anh, anh cũng yêu cô ấy, nhưng vì lý do gì mà hai người lại không thể sống cùng một chỗ với nhau vậy?”
Hà Dĩ Kiệt cúi đầu xuống, mãi rất lâu sau Tương Tư cũng không thấy anh nói năng gì nữa.
Lúc này đêm đã dần dần trở nên đen đặc lại rồi.
Nặc Nặc đã ngủ say, Tư Tư hơi dùng sức một chút, định rút ngón tay của mình ra. Nhưng không ngờ, giữa lúc vẫn đang ngủ mơ như vậy, đột nhiên cô bé nhíu lông mày lại, cái miệng nhỏ nhắn lại mếu máo vừa kêu một tiếng mơ hồ không rõ ràng: “Mẹ!” Tư Tư cảm thấy trái tim mình mềm nhũn ra thành một mảnh, cô không dám động đậy nữa, cứ như vậy, cô để mặc cho Nặc Nặc nắm chặt ngón tay của mình, cứ như thế ngồi ở bên cạnh giường cùng với anh.
Anh đã kể lại rất nhiều chuyện cho cô nghe. Sau đó anh từ từ quay người lại, nhìn thấy Nặc Nặc vẫn giữ động tác như trước như thế, không khỏi hơi nhíu lông mày lại. Anh đứng lên đi đến bên cạnh giường, cầm lấy tay Nặc Nặc định nhẹ nhàng kéo ngón tay của cô bé ra, nhưng Tư Tư lại vội vàng khẽ khàng nói ngăn lại: “Anh đừng quấy rầy con bé nữa! Nặc Nặc vừa mới ngủ được yên ổn một chút thôi! Tôi không sao đâu, tôi ngồi ở đây một đêm cũng không có chuyện gì đâu.”
Danh sách chương