Edit: V.O

Lúc Bạch Thận Ngôn chạy tới hộp đêm, Thịnh Thiên Kim vừa bị người kéo vào phòng.

Y gọi điện thoại cho Thịnh Thiên Kim, nhưng luôn luôn không có ai nhận.

Bạch Thận Ngôn lập tức nhờ trợ lý, định vị vị trí của Thịnh Thiên Kim. Căn cứ vị trí định vị, bọn họ tìm được phòng xếp bọn Thinh Thiên Kim vui chơi đêm nay.

Gõ cửa đi vào, mùi rượu bên trong gay gắt.

Bạch Thận Ngôn vô thức nhíu nhíu mày.

Y nén sự cuồn cuộn trong bụng, đi vào.

Rất nhanh, y tìm được Đỗ Thiên Mỹ say khướt ở ban công, cùng với điện thoại Thịnh Thiên Kim đánh rơi.

"Thiên Kim đâu?"

Đỗ Thiên Mỹ nghe được mục đích đến của y, gõ đầu nghĩ nghĩ: "À, hình như cậu ấy nói, muốn giải rượu. Ở đây không có, tôi kêu cậu ấy đi tìm người phục vụ rồi...đi rồi, có lẽ đã hơn mười phút..."

Đỗ Thiên Mỹ vừa nói xong, sắc mặt Bạch Thận Ngôn lập tức trầm xuống.

"Lập tức liên hệ ông chủ câu lạc bộ này, điều camera, xem phu nhân đang ở đâu. Người còn lại, đi ra ngoài tìm với tôi." Bạch Thận Ngôn vừa ra lệnh, vừa đi nhanh ra ngoài.

Người y dẫn đến, lập tức chia làm hai đường.

Vừa rời khỏi phòng, Bạch Thận Ngôn bắt đầu phân tích chỗ Thịnh Thiên Kim có thể sẽ đến.

Vừa rồi bạn cô nói, cô đã đi hơn mười phút.

Nếu chỉ muốn đồ giải rượu, hơn mười phút, hẳn là đủ.

Nhưng bây giờ...

Nghĩ đến đây, mày Bạch Thận Ngôn nhíu lại.

Chỗ như hộp đêm, tuy y không thích đến, nhưng chuyện bên trong, ít nhiều y cũng từng nghe.

Vừa nghĩ đến đây, lòng y càng lo lắng hơn.

"Thịnh Thiên Kim, em dám xảy ra chuyện xem!" Bạch Thận Ngôn cắn răng, nói.

...

Bên kia, sau khi Lâm Vũ Hạo ra ngoài, đám Mã thiếu lại trở nên càng không kiêng nể gì.

Bọn họ ném Thịnh Thiên Kim lên ghế sofa.

Đầu Thịnh Thiên Kim đụng lên ghế sofa, dieendaanleequuydoon – V.O, trở nên càng mơ hồ.

"Ha ha ha, không nghĩ tới tối nay may mắn như vậy, gặp phải một cực phẩm!" Mã thiếu quỳ bên cạnh Thịnh Thiên Kim, vươn tay vuốt cánh tay cô, híp mắt háo sắc nói: "Các cậu nhìn xem, làn da này, non mềm, còn có..."

Tay anh ta, càng ngày càng đi xuống.

Trong cơn say choáng váng mơ hồ, đột nhiên Thịnh Thiên Kim cảm thấy ngực lạnh lẽo. Sau đó, một thân thể đè lên cô. Bên tai, vang lên tiếng cười ghê tởm.

Cô mở choàng mắt, sau đó một cái miệng đầy mỡ hôn lên mặt cô.

Thịnh Thiên Kim vung một nắm đấm theo bản năng, nện lên mặt người kia.

"A..."

Mã thiếu hét to một tiếng, che mũi nhảy xuống khỏi ghế sofa.

"Mã thiếu!"

"Mã thiếu anh không sao chứ!"

"Mã thiếu, anh làm sao vậy?"

Đám chân chó bên cạnh, lập tức vây quanh.

Mặt Mã thiếu vặn vẹo, bỏ tay che mặt ra, sau đó máu tươi chảy ra từ lỗ mũi.

Máu mũi đỏ tươi, cùng với khuôn mặt béo vặn vẹo, nhìn sao cũng thấy buồn cười.

"Phụt..."

Đúng lúc này, một tiếng cười nhạo vang lên trong phòng.

Mọi người quay đầu, phát hiện tiếng cười đó lại phát ra từ miệng Thịnh Thiên Kim.

Chỉ thấy Thịnh Thiên Kim lắc la lắc lư đứng dậy khỏi sofa, cười khanh khách nhìn bọn họ.

"Cô, cô..."

Mã thiếu nổi giận.

Không nghĩ tới cô đã say thành như vậy, còn có tâm tư cười nhạo anh ta.

"Đầu heo!”

Không biết Thịnh Thiên Kim đang nghĩ gì, làm mặt quỷ với Mã thiếu.

Mã thiếu tức giận đến toàn thân phát run.

"Bắt cô ta lại cho tôi! Hôm nay tôi muốn đâm chết con đàn bà này!"

Nói xong, đám chân chó trong phòng lập tức nhào tới Thịnh Thiên Kim.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện