Edit: V.O
Trợ lý Lý vốn cách ngàn dặm, đang bị hạng mục khiến cho sứt đầu mẻ trán, lúc nghe được tin này, lại gặp phải trở ngại.
Anh thề, sau này tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa Bạch gia và Thịnh tiểu thư.
Nếu lại nhiều chuyện, thì cho cả đời anh cũng không tìm thấy bạn gái đi.
...
Trước khi ngủ, một tin nhắn, khiến Thịnh Thiên Kim mất ngủ trắng đêm.
Tin nhắn, là Lục Du Sinh nhắn tới.
Giọng điệu trên đó, cũng vô cùng bình thường, giống như Lục Du Sinh chỉ thuận miệng hỏi một câu "em ăn cơm không", anh hỏi "quyết định của em là gì".
Một câu nói ngắn ngủn, mấy chữ, khiến tâm tình bay tới đám mây của Thịnh Thiên Kim, nháy mắt rơi xuống bụi rậm, nghiền thành mảnh nhỏ.
Cô nhìn chằm chằm tin nhắn trên điện thoại, sắc mặt hơi trắng bệch.
Bởi vì chuyện "ngoài ý muốn" hôm qua, khiến cả ngày cô đều lắc lư. Kết quả, đã quên mất chuyện quan trọng nhất này.
Thịnh Thiên Kim nhìn chằm chằm chữ trên màn hình, do dự một lúc lâu.
Cuối cùng, cô đấu tranh nhắn trả lời tin nhắn của Lục Du Sinh...
Thật xin lỗi, em vẫn không muốn tham gia ân oán giữa các anh.
Gửi tin nhắn này xong, toàn thân cô hết sức lực ngã xuống giường, giống như vừa chạy Marathon 5km xong.
Bên kia, lúc Lục Du Sinh tràn đầy lòng tin chờ đáp án của Thịnh Thiên Kim. Cuối cùng, lúc chờ được một tin như vậy, mặt anh vốn đắc ý tự tin, nháy mắt hóa thành lạnh như băng.
"Cốc cốc cốc..."
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: "Sinh Sinh, bà nội vừa cắt hoa quả cho con xong rồi."
Nghe được tiếng Lục lão phu nhân, vẻ âm u trên mặt Lục Du Sinh dần dần biến mất.
Lúc anh mở cửa, lại là bộ dạng thân sĩ lịch sự nho nhã kia.
...
Thịnh Thiên Kim nằm trên giường, lòng lạnh lẽo.
Trong đầu cô, dieendaanleequuydoon – V.O, giống như đèn nháy, thoáng hiện lên rất nhiều hình ảnh ở chung với Lục Du Sinh.
Dựa theo tính cách của anh, chắc chắn sẽ trả thù.
Đến lúc đó...
"Ting ting ting..."
Đúng lúc này, điện thoại cô lại vang lên.
Lúc cô cầm lên, lập tức hoảng sợ bật dậy.
Bạch Thận Ngôn? "Alo..." Cô nhận cuộc gọi.
"Là anh." Đầu kia điện thoại, giọng Bạch Thận Ngôn trầm trầm.
"Em biết." Thịnh Thiên Kim nói.
Vừa rồi còn đang trách, vì sao ngay cả cuộc điện thoại Bạch Thận Ngôn cũng không gọi cho cô. Bây giờ gọi đến, tâm tình cô lại biến thành buồn phiền vì tin nhắn của Lục Du Sinh.
"Em có ổn không?" Có lẽ nghe ra sự suy sụp trong giọng nói của cô, Bạch Thận Ngôn hỏi.
"Anh cho là vì sao?" Thịnh Thiên Kim hỏi lại.
Câu này, Bạch Thận Ngôn im lặng.
Thịnh Thiên Kim hỏi xong, lại hơi hối hận.
Cô vừa đắc tội Lục Du Sinh, bây giờ, hẳn là nên ôm chặt đùi Bạch Thận Ngôn, mà không phải nói chuyện kích thích y.
"Công ty vừa có hạng mục xảy ra chút vấn đề. Cho nên, anh ra nước ngoài." Đúng lúc này, Bạch Thận Ngôn mở miệng: "Em chờ anh trở về, được không?"
...
Thịnh Thiên Kim không biết mình cúp điện thoại lúc nào.
Cô chỉ biết là, sau khi Bạch Thận Ngôn nói xong câu "Em chờ anh trở về, được không", lòng vốn lo lắng không yên của cô, bất tri bất giác, lại ổn định lại.
Cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, mình sẽ có thể cảm nhận được cảm giác an toàn vì một câu nói của Bạch Thận Ngôn.
Bạch Thận Ngôn nói cô chờ y trở về.
Như vậy, cô yên tâm chờ y trở về.
Cô tin, Bạch Thận Ngôn sẽ làm rõ chuyện này cho cô.
...
Nhưng, lần này Bạch Thận Ngôn đi, chính là một tuần.
Chờ sau khi y trở về, chuyện đầu tiên là đến tìm Thịnh Thiên Kim.
"Cái gì? Kết hôn?"
Thịnh Thiên Kim trừng mắt, vẻ mặt không thể tin được nhìn người đàn ông trước mặt.