Edit: V.O
"A..."
Thịnh Thiên Kim kêu lên.
Chờ đến lúc cô lấy lại tinh thần, cả người đã bị Bạch Thận Ngôn đè dưới thân.
"Hô, hô, hô..."
Bạch Thận Ngôn thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng nhìn cô.
"Bạch Thận Ngôn, anh thả tôi ra! Không phải tôi, tôi đi giúp anh..." Thịnh Thiên Kim gào thét.
Nhưng, đừng nhìn Bạch Thận Ngôn bị đốt đến mơ mơ màng màng. Thực tế, lực tay y lại vô cùng mạnh. Thịnh Thiên Kim dùng hết toàn bộ sức lực, cũng không đẩy y ra được.
Bạch Thận Ngôn đè nặng cô, cúi đầu nhìn cô.
"Bạch Thận Ngôn, xin anh thả tôi ra...tôi tìm người khác giúp anh..." Thịnh Thiên Kim khóc nức nở nói.
Giờ phút này, cô đã hối hận rồi.
Hối hận nghĩ ra chiêu tổn hại này, hối hận tính kế Bạch Thận Ngôn như thế.
Cô tuyệt đối không nghĩ tới, cuối cùng sẽ tính kế luôn cả mình.
"Bạch Thận Ngôn...hu hu hu..."
Giọt nước mắt lớn như hạt đậu, từ trong hốc mắt cô lăn xuống.
Lúc này, bị Bạch Thận Ngôn mất đi lý trí, dục hỏa đốt người đè nặng, cô sợ thật sự.
Nhưng vào lúc này, Bạch Thận Ngôn từ từ nâng tay lên, xoa xoa nước mắt ở khóe mắt cô.
"Bạch Thận Ngôn?"
Thịnh Thiên Kim hơi sững sờ, trong lòng dâng lên hy vọng.
Nhưng rất nhanh, hiện thực đã bóp nát hy vọng của cô.
Bạch Thận Ngôn cúi đầu, hôn dọc theo khóe mắt cô, từ từ đi xuống thân.
Lòng Thịnh Thiên Kim, cũng càng ngày càng lạnh lẽo.
"Ưm..."
Trước ngực chợt lạnh, lòng Thịnh Thiên Kim như chết đi, nhắm hai mắt lại.
...
Một đêm phóng túng.
Thịnh Thiên Kim không biết, dieendaanleequuydoon – V.O, tối nay Bạch Thận Ngôn muốn cô bao nhiêu lần.
Cô chỉ biết là cuối cùng, cô chết lặng, toàn thân đau không chịu được.
Nhưng, Bạch Thận Ngôn vẫn rất có sức sống.
Cô vừa mắng Bạch Thận Ngôn là cầm thú, vừa mắng Đỗ Thiên Mỹ.
Thuốc cô ấy đưa, rốt cuộc là cái quỷ gì vậy? Vì sao lại mạnh mẽ như thế?
...
Đến phút cuối, Thịnh Thiên Kim hôn mê bất tỉnh.
Sau khi cô ngất đi, Bạch Thận Ngôn lại làm hai lần nữa.
Bình minh, y ngừng lại, nhìn người dưới thân, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Lặng im một lát, y nằm xuống, cẩn thận ôm cô vào ngực.
Y hôn hôn trán cô, sau đó nhắm hai mắt lại.
...
Ngày kế, Thịnh Thiên Kim ngủ đến hơn mười một giờ, mới đỡ cái lưng đau nhức đứng dậy khỏi giường.
Đã không thấy Bạch Thận Ngôn nữa.
Thịnh Thiên Kim nhìn căn phòng một đêm phóng túng, lộn xộn đầy đất, trong lòng cũng xấu hổ, lại khó chịu nói không nên lời.
Sao có thể như vậy?
Sao lại như vậy?
Rõ ràng cô thầm nghĩ diễn kịch, kết quả không nghĩ tới, cuối cùng lại biến thành kịch giả tình thật!
Điều đáng giận nhất chính là, Bạch Thận Ngôn là tên khốn kiếp ăn xong bỏ chạy!
Nếu sau khi y tỉnh lại, không nhận thì sao bây giờ?
Thịnh Thiên Kim giãy dụa suy nghĩ.
"Lạch cạch..."
Đúng lúc này, phòng tắm bên cạnh bị người ở bên trong mở ra. Bạch Thận Ngôn quấn khăn tắm trên lưng, đi ra từ bên trong.
Tầm mắt hai người, nhanh chóng chạm nhau.
Mặt Bạch Thận Ngôn, thoáng hiện lên chút không được tự nhiên.
Y tránh đi tầm mắt Thịnh Thiên Kim, giọng nói khàn khàn: "Em muốn tắm không?"
Thịnh Thiên Kim cắn chặt răng, nhìn nhìn vết tích trên người. Biết bộ dạng hiện tại của mình, thật sự không thể nào nói chuyện với y. Vì thế, cô cố hết sức quấn ga giường lên người, sau đó chống lên giường, từ từ đi xuống.
"A..."
Thân thể cô, lại còn yếu hơn tưởng tượng. Vừa mới đặt chân xuống đất, đã ngã. Chỉ là, hiện thực cũng không giống như trong dự đoán, trực tiếp ngã xuống đất, mà là ngã vào trong lòng Bạch Thận Ngôn.
Lúc này, Bạch Thận Ngôn ôm eo cô, mà hai tay cô, lại nắm chặt lên cơ bụng rắn chắc của y.