Edit: V.O
Hợp tác với anh, cùng nhau đối phó với Bạch Thận Ngôn. Sau khi xong chuyện, anh sẽ cho em thứ em muốn.
Chẳng lẽ em không muốn giành lại di sản ông nội em để lại cho em sao? Chỉ cần em giúp anh đối phó với Bạch Thận Ngôn, anh sẽ làm cho em đạt được ước muốn.
Chuyện hai bên cùng có lợi như thế, sao em còn muốn do dự?
Chẳng lẽ, em thật sự thích Bạch Thận Ngôn rồi sao?
...
Lời nói trước khi đi của Lục Du Sinh, quanh quẩn trong đầu Thịnh Thiên Kim.
Thiên Kim, đừng nói với anh đây là sự thật.
Em biết tính anh mà.
Hay là em muốn đối địch với anh?
Bốn chữ "đối địch với anh", khiến cô mất hồn mất vía ngay tại chỗ.
Bây giờ nhớ tới, cũng có chút sợ hãi.
"Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải hợp tác với Lục Du Sinh, cùng đối phó với Bạch Thận Ngôn?"
Thịnh Thiên Kim ôm gối ôm, ngồi trước cửa sổ, trán nhăn thành hình chữ "xuyên".
"A a a a a..."
Cô đập đầu lên cửa sổ, buồn phiền không dứt.
Không muốn.
Không muốn hợp tác với Lục Du Sinh.
Không muốn đối nghịch với Bạch Thận Ngôn.
Lại càng không muốn tham gia vào chuyện giữa bọn họ.
Nhưng bây giờ, cô đã tham gia vào rồi.
"Sớm biết như vậy, lúc trước cô sẽ không trở lại thành phố M."
Thịnh Thiên Kim ngẩng đầu, tóc tai rối tung nhìn ngoài cửa sổ.
Có lẽ tên khốn kiếp Lục Du Sinh kia, trước khi về nước, đã biết được quan hệ giữa cô và Bạch Thận Ngôn rồi. Nếu không, sao anh mới về nước, đã gọi điện cho cô?
Mị lực của Thịnh Thiên Kim lớn, nhưng không lớn bằng chuyện trước mắt, khiến Lục Du Sinh để bụng đế mức đó!
Cho nên, ngay từ ban đầu, dieendaanleequuydoon – V.O, đã bị Lục Du Sinh tính kế.
Ngay từ ban đầu, Lục Du Sinh đã tính để cô dùng "Mỹ nhân kế" với Bạch Thận Ngôn.
Lúc này, cô muốn rời đi, đã là chuyện không thể.
Huống chi, có câu Lục Du Sinh nói không sai...
Cô cần đồng minh mạnh, giúp cô giành lại di sản của ông nội.
Nếu đồng minh này là Lục Du Sinh, vậy chắc chắn cuối cùng sẽ bị hố đến xương cốt cũng không thừa.
Vậy nếu nói, đồng minh đổi thành Bạch Thận Ngôn thì sao?
"Ha ha ha."
Thịnh Thiên Kim vuốt cằm, cười gian.
Lấy thủ đoạn, trí tuệ và địa vị vủa Bạch Thận Ngôn, hoàn toàn có thể làm đối thủ của Lục Du Sinh, nhưng một điểm quan trọng nhất là, cô tin tưởng nhân phẩm của Bạch Thận Ngôn.
Bạch Thận Ngôn là người giữ lời hứa, nói là làm. Không giống Lục Du Sinh, hai mặt.
"Ừ, không sai!"
Thịnh Thiên Kim vừa lòng gật đầu.
Cùng với việc bảo hổ lột da, không bằng ôm đùi Bạch Thận Ngôn.
"Này, Thiên Mỹ phải không? Mình cần giúp đỡ khẩn cấp." Thịnh Thiên Kim bấm gọi cho Đỗ Thiên Mỹ.
...
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Thiên Mỹ hùng hùng hổ hổ tới nhà cô.
"Bộp..."
Cô ấy cầm một cái bình nhỏ màu vàng nâu, đưa tới trước mặt Thịnh Thiên Kim: "Đây là đồ cậu cần."
Thịnh Thiên Kim hít vào một hơi, từ từ cầm lấy cái bình nhỏ đó, đưa đến trước mặt quan sát: "Là cái này?" Nói xong, còn lắc lắc: "Thật sự có tác dụng à?"
"Sao có thể vô dụng được?" Đỗ Thiên Mỹ nhướng mày: "Mình rất vất vả, mới lấy được từ trong hộp đồ của anh mình. Uống một viên, cho dù là trinh tiết liệt phụ, hay là cô gái thanh thuần, cũng sẽ lập tức dục hỏa quấn thân, hận không thể hóa thành sói..."
"Cái gì mà trinh tiết liệt phụ? Mình chỉ muốn cho Bạch Thận Ngôn dùng..." Thịnh Thiên Kim nhận ra được mình nói lỡ, nhanh chóng ngậm miệng.
Đỗ Thiên Mỹ cười "ha ha", ánh mắt "cậu đừng giả bộ, mình biết hết" nhìn chằm chằm Thịnh Thiên Kim.
"Được rồi, được rồi."
Mặt Thịnh Thiên Kim nóng bừng: "Còn rượu vang nữa? Nhãn hiệu anh ta thích nhất."