<chương tặng bạn hatrang221>
Edit: V.O
Lòng cô rất khó chịu, rất khó chịu, rất khó chịu.
Cô cần gấp một cái lỗ để phát tiết, cần gấp chuyển dời cảm giác khó chịu này đi.
Cho nên, cô hoàn toàn không biết, bản thân mình đang nói cái gì.
"Anh cũng không phải không biết, Thịnh Thiên Kim tôi, từ trước đến nay quen tùy tiện, không thèm để tâm, sao có thể thật lòng thật dạ với ai chứ?" Thịnh Thiên Kim nói, bàn tay dưới thân, đã nắm rất chặt: "Cho nên, anh nói thà rằng tôi không trở lại. Ơ, anh cho là, anh không muốn gặp tôi, tôi lại muốn gặp anh à?"
Nói tới đây, hốc mắt cô, đã chứa đầy nước mắt.
Cuối cùng, Thịnh Thiên Kim nói: "Bạch Thận Ngôn, anh không khỏi quá tự mình đa tình rồi."
Sau khi nói xong, mở cửa rời đi.
...
Trong văn phòng, chỉ còn lại một mình Bạch Thận Ngôn.
Y ngồi trên ghế sofa, mặt âm trầm dọa người.
"Choang..."
Đột nhiên, y hất cốc nước bên cạnh xuống đất.
"Thịnh Thiên Kim!"
Y nhìn chằm chằm cốc nước rơi vỡ dưới đất, nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô đúng là cô gái không tim không phổi.
Lúc trước, lúc phương án tung scandal được đề xuất, y không ở trong nước.
Chờ y trở về, liên tục tăng ca hai đêm, hôm nay thật vất vả hết bận, kết quả lại nhìn thấy bản thông văn scandal này!
Y không hề suy nghĩ, trực tiếp bác bỏ. Hoàn toàn không giống Thịnh Thiên Kim nói, là y cố ý chỉnh cô.
Nhưng bây giờ, tất cả đều đã chậm.
Giải thích? Giải thích còn có tác dụng gì?
Không phải tự Thịnh Thiên Kim đã nói sao, cô trở lại thành phố M vì Lục Du Sinh, trong lòng cô, hoàn toàn không có y, tất cả chuyện trước đây của bọn họ, là vì đánh cược với bạn bè, bây giờ cô chơi ngán rồi...
Cho nên, Bạch Thận Ngôn, mày cần gì phải vậy?
Người khác hoàn toàn chưa từng để ý đến mày, dieendaanleequuydoon – V.O, hoàn toàn chỉ đang chơi đùa với mày, mày lại tha thiết trông mong quấn quýt...
"Cần gì phải vậy chứ?"
Y tựa lên ghế sofa, tay đè lên mắt, mỏi mệt nói.
...
Thịnh Thiên Kim xuống khỏi tầng 28, trực tiếp trốn vào toilet tầng kế.
Tên khốn kiếp Bạch Thận Ngôn này, tên khốn kiếp, tên khốn kiếp!
Hu hu hu...
Thật giận mà.
Sao anh ta có thể nói như vậy?
Còn nói, lúc trước cô không nên trở lại thành phố M.
Đúng vậy, bây giờ cô hối hận rồi.
Sớm biết mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, lúc trước cô thật sự không nên trở lại.
Ai cũng không biết, lúc Lục Du Sinh hỏi cô, muốn đến thành phố M không, lòng cô thoáng hiện lên một ý nghĩ, không phải gặp lại bạn tốt, không phải có thể thoát khỏi mẹ con Hồ Điệp Nhi đuổi giết, mà là Bạch Thận Ngôn!
Đúng vậy, là Bạch Thận Ngôn.
Trời mới biết, bên trong quyết định trở lại thành phố M của cô, có bao nhiêu vì Bạch Thận Ngôn.
Nhưng bây giờ, Bạch Thận Ngôn lại nói, lẽ ra lúc trước cô không nên trở lại.
Không nên trở lại?
Hu hu hu...
Tên khốn kiếp Bạch Thận Ngôn này.
Thịnh Thiên Kim ngồi trên nắp bồn cầu, lần đầu tiên khóc đến đáng thương như vậy, vì một người đàn ông.
...
Cô không biết mình khóc bao lâu ở bên trong.
Dù sao cuối cùng, lúc cô chuẩn bị ra ngoài, phát hiện mắt sưng như quả đào.
Vừa khéo lúc này, có người đi từ bên ngoài vào.
Dù gì Thịnh Thiên Kim cũng là nghệ sĩ mà công ty ký hợp đồng, nên trốn vào cái phòng ngăn cách bên cạnh.
"Ào ào ào ào..."
Tiếng nước vang lên.
Người tới rửa tay, lúc chuẩn bị đi ra ngoài, điện thoại vang lên.
"Alo, anh Vũ Hạo à...dạ, đúng vậy..." Người nọ nhận điện thoại.
Giọng nói này có chút quen thuộc, hình như cô đã từng nghe ở đâu đó?
Thịnh Thiên Kim mắt sưng, suy nghĩ.
"Anh nói Thịnh Thiên Kim à? À, là người đó...hi hi hi, cám ơn anh Vũ Hạo trút giận giúp em. Dạ, ngày khác em mời anh ăn cơm..."
Người nọ nói xong, tâm tình tốt ngâm nga rời đi.