Edit: V.O

Lúc tiếng gầm rú của xe thể thao, biến mất ở bên ngoài nhà hàng, Bạch Thận Ngôn nhíu mày.

"Bạch gia?" Trợ lý bên cạnh, hỏi.

Vừa rồi anh có để ý thấy, Bạch gia nhà mình liên tục nhíu mày hai lần.

Bạch gia nhíu mày, không sao, nhưng Mã tổng ngồi ở đối diện, sớm đã sợ đến cổ phát run.

"Không có gì."

Bạch Thận Ngôn lạnh mặt, nói.

Chỉ là đám phú nhị đại không đủ thành sự...

Dù sao sau này, cũng sẽ không cùng xuất hiện.

...

Chỉ là rất nhanh, hiện thực đã nói cho y, có một số người, bạn càng không muốn gặp, cô sẽ lại càng xuất hiện ở trước mặt bạn.

Một tuần sau, Bạch Thận Ngôn tham gia một buổi trao đổi khách hàng.

Kết quả không nghĩ tới, ở cửa khách sạn, lại gặp được đám phú nhị đại kia, cùng với cô gái được bọn họ gọi là "Niệm Niệm".

Tiếng phanh chói tai qua đi, mấy chiếc xe thể thao Lamborghini đủ loại màu sắc, kiêu ngạo dừng ở cửa khách sạn bên cạnh. Theo sát phía sau, một đám cả nam lẫn nữ ăn mặc thu hút ánh nhìn từ trong xe thể thao bước xuống.

Mà Cố Niệm, lại ở bên trong.

Hôm nay, cô mặc một bộ lễ phục dài màu trắng ngà. Màu trắng ngà tôn làn da vốn trắng nõn của cô càng mềm mại chọc người. Tóc chải ra sau đầu, búi thành một búi tóc. Trong xinh đẹp sáng chói, lại có vài phần nhu nhược của tiểu bạch hoa. Ở trong đám phú nhị đại kiêu ngạo này, có vẻ cực kỳ chói mắt.

"Thiên Mỹ, là ở đây à?" Cố Niệm ngẩng đầu, hỏi.

"Không sai, chính là ở đây! Vườn Thiên Hồ, xem ra lần này vì gả con gái, nhà họ Vương thật đúng là hạ vốn gốc!" Đỗ Thiên Mỹ là một cô gái đeo đầy hàng hiệu toàn thân, "chậc chậc" hai tiếng, sau đó nói.

"Vậy còn chờ cái gì?" Bên cạnh, Tiếu Tử Du vươn tay khoát lên vai Đỗ Thiên Mỹ, lại ngoảnh đầu nhìn Cố Niệm: "Niệm niệm, đi! Đến lượt mấy người chúng ta, gặt hái hoa lệ rồi!"

Cố Niệm nghe xong, hơi cong môi, nhấc chân đi vào trong khách sạn.

"Đi mau đi mau!"

"Hôm nay lại có trò hay coi!"

...

Những người khác vừa ồn ào, vừa đi theo.

...

Bạch Thận Ngôn đứng ở cửa khách sạn bên cạnh, độ ấm trên mặt, đã thấp mấy độ.

Người đi theo bên cạnh y, cũng không kiềm được rùng mình.

"Bạch gia, cần tôi đi tra..."

Trợ lý còn chưa nói xong, Bạch Thận Ngôn đã xoay người, đi vào trong khách sạn.

Một đám quần là áo lượt mà thôi.

...

"Tiện nhân! Cô ba lần bốn lượt, dieendaanleequuydoon – V.O, muốn dụ dỗ con tôi! Dụ dỗ không thành, lại trà trộn vào tiệc cưới nhà họ Vương, muốn tiếp tục quấn lấy con tôi! Con tôi cũng đã nói, nó và cô không có một chút quan hệ nào. Cô không cần lại mặt dày mày dạn quấn lấy con tôi không buông! Cô cũng không lấy gương mà soi, xem thử mình là thân phận gì? Loại phụ nữ hao hết tâm cơ, muốn gả vào hào môn như cô, tôi đã thấy nhiều rồi. Tôi cảnh cáo cô, đừng quấn lấy con tôi nữa..."

Lúc này, mẹ Chu Hi đứng ở trước mặt cô, hai tay chống nạnh, nước miếng thô tục tung bay.

Chu Hi đứng ở bên cạnh, kéo Nhị tiểu thư nhà họ Vương - Vương Nghiên.

Chung quanh, cũng có không ít người vây quanh.

Cố Niệm làm người liên quan đến toàn bộ sự kiện, thực ra có chút... mông lung.

Đến bây giờ cô cũng không kịp hiểu, sao mọi chuyện có thể biến thành như vậy? Sau khi vào khách sạn, cô đã cùng đám bạn xấu tách ra.

Cô tính cho Chu Hi thêm một cơ hội, gặp mặt hỏi một lần nữa.

Kết quả, cô vừa mới nói với Chu Hi hai câu, mẹ Chu Hi đã dẫn theo cô con gái thứ hai nhà họ Vương - Vương Nghiên xuất hiện, bắt đầu chửi ầm lên...

Sau đó, dẫn tới một đám quần chúng ăn dưa xem náo nhiệt.

"Tôi quấn lấy Chu Hi không buông? Bà thím, xin nhìn rõ ràng có được không?" Nếu đã có được đáp án từ Chu Hi, Cố Niệm cô cũng không muốn nhịn nữa: "Đây là nhà bà? Bà bao hết rồi à? Bà có thể xuất hiện ở đây, vì sao tôi không thể?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện