Edit: V.O

Nghe được tiếng mở cửa, người trong phòng dừng lại, quay đầu nhìn về phía này.

"Thận Ngôn, con đến rồi. Mau tới đây, giới thiệu cho con cô bạn nhỏ thú vị." Lão gia tử cười tươi vẫy tay với Bạch Thận Ngôn.

"Lão gia tử." Bạch Thận Ngôn gật gật đầu với lão gia tử, tầm mắt nhìn về phía Cố Niệm.

Lúc này, Cố Niệm chống cằm, mặt vui sướng nhìn y.

"Lão gia tử, không cần giới thiệu. Con đã gặp Bạch Thận Ngôn tiên sinh rồi." Cố Niệm cười nói.

Bạch Thận Ngôn ngồi xuống bên cạnh.

Từ đầu đến cuối, ngoại trừ chút ngạc nhiên ban đầu, cũng không thấy y có biểu cảm gì. Ngay cả khi Cố Niệm nói bọn họ quen biết, y cũng không phản ứng gì.

"Các con biết nhau?" Nhưng lão gia tử lại rất ngạc nhiên.

Cố Niệm che miệng, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Bạch Thận Ngôn. Bên trong, không giấu được thích và yêu.

Bên này, Cố Niệm tràn đầy tình yêu, bên kia, mặt Bạch Thận Ngôn vô cảm, không có một chút tiếng động.

Lúc đầu lão gia tử không hiểu, sau đó nhận ra điều gì, giọng nói tương đối có thâm ý: "Chẳng lẽ, nó chính là vị con vừa nói?"

Cố Niệm giống như thiếu nữ mới biết yêu, sau khi lão gia tử hỏi xong, thẹn thùng cúi đầu xuống.

"..." Bạch Thận Ngôn.

...

"Ha ha ha ha ha ha..."

Rất nhanh, lão gia tử cười ha ha: "Ta nói nha đầu quái đản cơ trí con, đang êm đẹp, chỗ náo nhiệt trong thành không đi, cố tình lại chui đến chỗ vùng núi hoang sơ này của ta. Thì ra, là có dụng ý khác. Con đó..."

Tuy cô bị lão gia tử vạch trần, dieendaanleequuydoon – V.O, nhưng nói gần nói xa, tất cả đều là cưng chiều và trêu chọc.

Bạch Thận Ngôn thấy, không hiểu sao trong lòng lại phiền chán.

Đã lâu rồi lão gia tử không cười to thoải mái như thế này.

Vốn y nên vui vẻ, nhưng người làm lão gia tử vui, cũng là người luôn luôn quấn quýt lấy y, chính là Cố Niệm âm hồn không tan...chẳng qua, điều khiến y càng lo hơn là, y không biết Cố Niệm, rốt cuộc đã nói với lão gia tử thế nào? "Niệm Niệm mới không phải là loại người như lão gia tử nói. Tuy ngay từ đầu, thật ôm ý nghĩ muốn tình cờ gặp Bạch Thận Ngôn tiên sinh mới đến. Nhưng, từ lúc thấy lão gia tử, mới phát hiện lão gia tử giống y như ông nội con, là người nhiệt tình đáng yêu. Trong lòng Niệm Niệm, tự nhiên không kiềm được thân thiết..." Cố Niệm làm nũng.

Cô nói lời này, nói thật khéo.

Một mặt, hào phóng thừa nhận mục đích ban đầu, khiến cho người ta cảm thấy chân thành, không giả dối.

Về mặt khác, lại khen lão gia tử một trận, tạo niềm vui.

Nếu Bạch Thận Ngôn không phải có thành kiến với cô từ lâu, chỉ nghe đến đó, chỉ sợ cũng cảm thấy cô là cô gái chân thành lương thiện, không làm bộ chút nào.

...

May mà kế tiếp, Cố Niệm cũng không hướng trọng tâm câu chuyện lên người y. Mà là toàn tâm toàn ý, nói chuyện với lão gia tử, làm lão gia tử vui.

Kết quả, cả một buổi sáng, dỗ lão gia tử nở gan nở ruột. Không chỉ nhận Cố Niệm làm đồ đệ ngay tại chỗ, còn bảo cô sau này thường xuyên đến Núi Trà, còn tuyên bố sau này ở thành phố M, chỉ cần ai dám động đến Cố Niệm, đó là làm khó Triệu mỗ ông.

Chờ Bạch Thận Ngôn kịp nhận ra, đã không còn kịp rồi.

"Thận Ngôn, sau này con phải đối xử với Niệm Niệm thật tốt." Lão gia tử vỗ vai y, căn dặn với ý tứ sâu xa.

Cả người Bạch Thận Ngôn cứng ngắc.

Y quay đầu nhìn Cố Niệm, chỉ thấy Cố Niệm nghiêng đầu, nhìn y: "Bạch Thận Ngôn tiên sinh, sau này chỉ giáo nhiều rồi."

"..." Bạch Thận Ngôn.

"Ha ha ha ha ha ha..." Lão gia tử
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện