Edit: V.O
Còn có sau đó, rõ ràng mẹ con Hồ Điệp Nhi tìm người, thiếu chút nữa đã bắt cóc được cô trên đường, ở khách sạn, thiếu chút nữa đã bị người của bọn họ bắt đi...
Cô bất đắc dĩ, chỉ có thể chật vật rời khỏi Kính thành.
Nhưng, đến chỗ Hồ Điệp Nhi, chỉ là cô dỗi với "ba", tính tình trẻ con, mới cố ý bỏ nhà đi. Còn nói, cô đã làm hại người nhà lo lắng...
"Người nhà?"
Bây giờ, cô còn có người nhà à? Những người Thịnh Cát An, Hồ Điệp Nhi, Thịnh Mỹ Ngọc, được coi là người nhà của cô sao?
Toàn bộ nhà họ Thịnh, có lẽ cũng chỉ có ông nội là thật lòng đối tốt với cô.
Sau khi ông nội qua đời, vậy cô cũng không còn người thân nào rồi.
Bây giờ, Hồ Điệp Nhi giả bộ trước mặt cô, không, không đúng, là ở trước mặt "người ngoài" như Lục Du Sinh và Bạch Thận Ngôn, cố làm ra vẻ, giả dối, sắm vai người tốt!
Thịnh Thiên Kim nhìn người trước mặt, trong lòng thoáng xẹt qua rất nhiều cảm xúc.
Thật vô liêm sỉ.
...
"Thiên Kim, dì..."
"Đủ rồi! Vị phu nhân này!"
Lúc Hồ Điệp Nhi mở miệng lần nữa, giọng Bạch Thận Ngôn vang lên.
Tầm mắt mọi người ở hiện trường, đều nhìn về phía Bạch Thận Ngôn.
Thân thể vốn thả lỏng của Thịnh Thiên Kim, lại trở nên cứng ngắc.
Bạch Thận Ngôn vươn tay, không quan tâm ánh mắt ngạc nhiên của những người khác, kéo Thịnh Thiên Kim vào lòng.
Y xoa xoa đầu cô, lúc này mới ngẩng đầu, nói với Hồ Điệp Nhi: "Tôi nghĩ, Thiên Kim cũng không muốn 'ôn chuyện' với bà."
Hồ Điệp Nhi vừa nghe, hít một hơi.
Ánh mắt bà ta tìm tòi nghiên cứu, nhìn Bạch Thận Ngôn, dường như đang phán đoán thân phận của y.
"Anh là ai? Dựa vào cái gì nói chuyện với mẹ tôi như vậy?"
Lúc này, Thịnh Mỹ Ngọc đi tới, tức giận chỉ vào Bạch Thận Ngôn, nói: "Vì sao anh luôn bảo vệ Thịnh Thiên Kim? Lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy! Anh và Thịnh Thiên Kim, rốt cuộc có quan hệ gì? Mẹ tôi là trưởng bối, dieendaanleequuydoon – V.O, nói với chị ta mấy câu thì thế nào?"
Thịnh Thiên Kim nghe thấy Thịnh Mỹ Ngọc nói chuyện vô lễ với Bạch Thận Ngôn như vậy, trong lòng thất kinh.
Bởi vì, ngay cả chính cô, cũng chưa từng nói những lời vô lễ đó với Bạch Thận Ngôn.
Thịnh Mỹ Ngọc như vậy, quả thật chính là tự khắc bia mộ cho chính mình.
"Trưởng bối? Thế nào là trưởng bối?"
Biểu cảm của Bạch Thận Ngôn, cũng không nổi giận quá rõ, nhưng hễ là người đối mắt với y, cũng không nhịn được rùng mình: "Trưởng bối, ngoại trừ tuổi tác, quan trọng nhất chính là đức hạnh. Nếu chỉ có tuổi tác, không có đức hạnh, vậy chỉ có thể được gọi là người già..."
Nói tới đây, y nhìn qua Hồ Điệp Nhi.
Cho dù Hồ Điệp Nhi muốn tỏ vẻ rộng lượng thế nào, nhưng bị Bạch Thận Ngôn nói như vậy, vẻ mặt cũng không nhịn được.
"Muốn được xưng là trưởng bối, đức hạnh mới là quan trọng nhất." Bạch Thận Ngôn nói: "Nếu ngay cả hai chữ cơ bản nhất này cũng không làm được, dựa vào cái gì lấy tư thế 'trưởng bối' đi dạy dỗ người khác."
Nói tới đây, y đổi lời, cúi đầu nhìn Thịnh Thiên Kim, giọng nói dịu dàng rất nhiều: "Lại nói, Thiên Kim là người tôi muốn bảo vệ cả đời. Ngay cả tôi cũng không nỡ trách móc cô ấy quá nặng, huống chi là người khác?"
Bạch Thận Ngôn nói lời này xong, hiện trường yên tĩnh một lúc lâu.
Thịnh Thiên Kim cũng sững sờ tại chỗ.
Cô đoán được, có lẽ Bạch Thận Ngôn sẽ giúp cô.
Nhưng, cô thật không ngờ, Bạch Thận Ngôn sẽ nói những lời như vậy.
Ngay cả y cũng không nỡ trách cô quá nặng...
Cô đối với y, thật sự quan trọng như vậy sao?
"Thiên Kim, chúng ta vào nhà đi." Bạch Thận Ngôn nhìn Thịnh Thiên Kim, nói.
Thịnh Thiên Kim mím môi, rất nhanh gật đầu: "Được."